Tà Noãn Sàng Nam Nô

Ngẩn người mấy canh giờ, Cận Lăng phục hồi tinh thần. Hiện tại lo lắng cũng không giúp được gì, cái gì phải đến thì sẽ đến, số mệnh đã sớm định đoạt, như hắn và Bi Mạt, ai cũng không ngờ hai người lại tới cảnh ngộ bây giờ. Chỉ có thể nói thiên ý trêu nhân.

Cận Lăng vu vơ lang thang quanh trại, lãnh khí đầu xuân có thể làm hắn hảo hảo thanh tỉnh một chút.

Bỗng nhiên một cái bóng tuyết bạch vụt ra, nhìn kỹ lại quả đúng là con thỏ của Bi Liên.

Bắt lấy nó, Cận Lăng nghĩ.

Tuy nói cái này chính là đầu sỏ khiến Bi Liên phát hiện chuyện tình của hắn cùng Bi Mạt, nhưng nếu bắt nó trả lại cho Bi Liên có lẽ có thể làm chuyện dịu đi một chút.

Cận Lăng đuổi theo.

” Còn chạy hả? Bắt ngươi này!”

Cận Lăng xách cái lỗ tai con thỏ, ngón tay chọc chọc đầu nó, tiểu thỏ tử ánh mắt đỏ hồng vô tội nhìn hắn.

Quên đi, quên đi, quan tâm nó làm gì. Cận Lăng bất đắc dĩ nghĩ. Đem con thỏ ôm vào trong ngực. Cận Lăng ngẩng đầu nhìn chung quanh bốn phía. Nơi này tựa hồ là chỗ Bi Ma Trại gửi văn kiện. Lòng hiếu kỳ thúc giục, Cận Lăng rút một quyển sách trên giá sách ra lật xem, là sổ sách ghi chép linh tinh gì đó. Nhìn lại, phát hiện sơ đồ bố trí cơ quan cùng binh lực của Bi Mạt trại.

Thế này cũng không tốt lắm, hình như hắn lỡ xông vào một nơi không nên đến. Văn kiện cơ mật này cũng không phải ‘ Ngoại nhân’ như hắn có thể xem. Về sau Bi Ma Trại lỡ như xảy ra chuyện gì đó, tội danh phản đồ chắc chắn úp thẳng lên đầu hắn.

Hoảng hốt đem sổ sách đặt lại trên giá, Cận Lăng ôm con thỏ đang muốn rời đi, chân mới vượt qua ngưỡng cửa, hàn quang lóe sáng của một thanh kiếm chìa ra làm Cận Lăng phải lui về sau mấy bước.

” Vì sao ngươi lại ở đây?”

Người lớn tiếng quát hỏi Cận Lăng là hữu hộ pháp tâm phúc của Bi Mạt, Sở Thanh Phàm.

Thảm rồi, sao lại bị kẻ kinh dị nhất phát hiện chứ….. Sở Thanh Phàm này là một trong những người xưa nay rất không ưa nhìn Cận Lăng, đương nhiên cũng là một trong số ít những người biết quan hệ thật sự của Bi Mạt và hắn. Sát ý trong mắt Sở Thanh Phàm rõ ràng toát ra sự chán ghét, khinh bỉ cùng hoài nghi.

” Ta chỉ là tới giúp Bi Liên bắt về con thỏ.”

Cho dù bị kiếm chỉ ngay cổ họng, Cận Lăng vẫn có thể mặt không đổi sắc trả lời Sở Thanh Phàm. Hiện tại nếu luống cuống chẳng khác nào có tật giật mình.

” Con thỏ?”

Sở Thanh Phàm liếc nhìn con thỏ trong lòng Cận Lăng.


” Nếu cố tình muốn tới nơi này, tìm một cái cớ không phải chuyện rất đơn giản sao?”

“Cây ngay không sợ chết đứng.”

Cận Lăng cười lạnh nói.

” Quả nhiên công tử tri phủ rất biết ăn nói, đáng tiếc ta không giống như trại chủ, chịu nổi cái mã này, dù rằng hắn đúng thật bị khuôn mặt như hoa như ngọc của ngươi lừa, nhưng cũng không có nghĩa chúng ta đứng ngoài là mù tịt. Từ xưa tới nay, quan nhân đạo tặc không cùng tồn tại, huống chi ân oán của ngươi cùng trại chủ trước kia còn chưa giải quyết minh bạch. Bi Ma Trại cũng không thể tái gặp chuyện, ngươi xem được bao nhiêu văn kiện cơ mật rồi? Mấy trăm mạng người giúp ta có đầy đủ lý do thanh lý môn hộ giùm cho trại chủ.”

Trong mắt Sở Thanh Phàm hiện lên sự khát máu.

” Ha ha….” Cận Lăng đột nhiên cười nhẹ.

” Cười cái gì!”

Sở Thanh Phàm bị vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên cùng khí tức cao quý như thanh liên tỏa ra của Cận Lăng khiến cho rối loạn.

” Đây là thư phòng trọng yếu nhất của Bi Ma Trại? Sao không ai trông coi, hơn nữa cửa còn mở lớn thế này? Xem ra ván cờ này ngươi đã sớm bố trí rất tốt! Con thỏ cũng là ngươi cố ý thả ra. Trăm phương ngàn kế như vậy thật đúng là vất vả cho ngươi quá.”

Trong mắt Sở Thanh Phàm hiện lên vẻ tán thưởng.

” Ngươi đã đoán được, ta cũng không giấu diếm, sự tồn tại của ngươi khiến Bi Ma Trại lúc nào cũng mấp mé bờ vực thẳm, trừ bỏ hy sinh ngươi, ta không còn biện pháp”

Sở Thanh Phàm rất bội phục tráng sĩ băng tan núi lở trước mắt mặt cũng không đổi sắc. Nếu không phải hôm nay họ đứng ở hai phương đối địch, nói không chừng còn có thể trở thành hảo hữu tri kỷ nâng cốc chia vui nữa chứ.

Sở Thanh Phàm vung kiếm trong tay, sự thật luôn luôn tàn khốc, Cận Lăng không thể không chết.

Cận Lăng thả con thỏ trong tay, thân mình nháy mắt tránh thoát một nhát trí mệnh của Sở Thanh Phàm trong đường tơ kẽ tóc, nhưng trên cổ vẫn bị rạch trúng một đường máu, máu tươi theo bên cổ chảy xuống nhiễm đỏ y bào.

Cận Lăng thả con thỏ trong tay, thân mình nháy mắt tránh thoát một nhát trí mệnh của Sở Thanh Phàm trong đường tơ kẽ tóc, nhưng trên cổ vẫn bị rạch trúng một đường máu, máu tươi theo bên cổ chảy xuống nhiễm đỏ y bào.

Cận Lăng bị động phòng ngự, may mắn là gần đây thân thể tốt hơn một chút, bằng không sớm đã thành vong hồn dưới đao gươm. Nhưng đối mặt với những chiêu chí mệnh của Sở Thanh Phàm, Cận Lăng dần dần chống đỡ không được.

Xem ra chỉ có một kế cuối cùng, chạy là thượng sách. Hắn bắt đầu tìm kiếm lối thoát.

Sở Thanh Phàm tựa hồ biết tỏng tính toán của Cận Lăng, lại từng bước áp sát, nhất định không cho Cận Lăng tìm được chỗ trống.


Cận Lăng đành phải tóm lấy một thanh kiếm cổ trên bàn, bắt đầu chuyển thủ thành công. Dùng Lăng Nguyệt Kiếm Pháp lấy nhu thắng cương từng chiêu khắc chế kiếm khí chí dương chí cương của Sở Thanh Phàm.

Thần sắc Sở Thanh Phàm lộ ra một phần kinh ngạc, không thể tưởng được Cận Lăng tuy thoạt nhìn nhã nhặn nhưng trình độ võ học cũng không thấp.

Thoáng sơ hở, kiếm Sở Thanh Phàm bị Cận Lăng đánh gãy, lần này đổi thành Cận Lăng dùng kiếm chỉa vào Sở Thanh Phàm.

“Thắng làm vua, thua làm giặc.”

Sở Thanh Phàm nhắm hai mắt lại.

” Ai nói muốn giết ngươi nào, ngươi cũng không nên tự mình đa tình.”

Tay trái Cận Lăng vuốt vuốt thương khẩu trên cổ, máu chảy làm đầu hơi choáng.

” Ngươi muốn giết ta là chuyện hợp tình hợp lý, đổi ta là ngươi, ta cũng sẽ làm như vậy.”

” Nếu là bình thường, ta có thể không nói hai lời đem mệnh dâng cho ngươi, Cận Lăng ta cũng không phải là tiểu nhân sợ chết. Chẳng qua hiện tại ta không thể chết, mệnh này là nợ trại chủ các ngươi, hắn muốn ta chết ta quyết không sống tạm, nếu hắn muốn ta sống, gian lao thế nào ta cũng phải tham sống sợ chết”

” Ngươi!”

Sở Thanh Phàm kinh ngạc.

” Ngươi chán ghét ta như vậy ngoại trừ vì an toàn của Bi Ma Trại, thật ra còn một nguyên nhân quan trọng hơn?”

Cận Lăng bỗng nhiên muốn chọc.

“Sở hộ pháp, ngươi cảm thấy Bi Liên tiểu thư đẹp không?”

” Ngươi!”

Bị một câu vạch trần tâm sự, mặt Sở Thanh Phàm hơi ửng đỏ, xem ra đoán đúng rồi. Cận Lăng dãn khẩu khí, Sở Thanh Phàm cũng là một hán tử tướng mạo đường đường chính chính, đáng để Bi Liên gởi thân.

” Ngươi muốn hỏi sao ta biết chuyện này?”


Cận Lăng mỉm cười.

“ Lần trước có một đám huynh đệ la hét muốn đi kỹ viện, ngươi sao cũng không chịu đi, khi đó Liên nhi cô nương đi qua, ngươi sợ nàng nghe được chuyện ngươi muốn đi kỹ viện, liền giận dữ đánh sống đánh chết lũ huynh đệ ngươi. Chưa hết, ánh mắt ngươi nhìn Liên nhi cô nương thật sự là…”

” Câm mồm!”

Sở Thanh Phàm hổn hển kêu to.

” Ngươi rốt cuộc muốn thế nào! Ta thích Bi Liên cô nương, nhưng người trong lòng nàng lại là ngươi.”

” Nên ngươi muốn diệt trừ ta như vậy.”

Cận Lăng giận dữ nói.

” Liên nhi cô nương ái mộ ta là sự thật, nhưng ngươi coi tình huống hiện tại đi, ta và nàng hoàn toàn không thể. Huống hồ trong lòng ta đã có người khác, càng không thể cho nàng tương lai.”

” Nên chuyện của nàng vẫn nhờ ngươi. Hiện tại nàng phát hiện chuyện ta cùng Bi Mạt, đối với ta nhất thời vẫn khó có thể thông cảm. Tuy nói thừa nước đục thả câu không phải chuyện gì tốt đẹp, nhưng vì người trong lòng… Sở hộ pháp hẳn là có thể hiểu được ý của ta…”

” Các ngươi đang làm gì?”

Một trận rống giận thiếu chút nữa đánh rớt sách trên giá.

” Bi Mạt?”

” Trại chủ?”

Cận Lăng buông kiếm trong tay ra, Bi Mạt một tay kéo hắn vào ngực.

” Thương trên cổ ngươi là sao?”

Sát khí sôi trào, Sở Thanh Phàm một bên tức khắc rớt mồ hôi lạnh.

” Không có gì, không có gì, ta giúp Bi Liên bắt thỏ. Không biết sao không chú ý chạy đến đây, Sở hộ pháp nhìn thấy, chỉ vào đuổi bắt theo lệ thôi, không cẩn thận gây thương cho ta.”

“ Ngươi chắc chắn hắn thật sự ‘ không cẩn thận’?”

Ánh mắt lạnh lùng đảo qua Sở Thanh Phàm đang chột dạ cúi đầu.

” Ta lừa ngươi làm gì, ngươi vừa rồi cũng thấy người dùng kiếm chỉa vào hắn chính là ta. Một chút hiểu lầm thôi. Ôi! Đau quá! Mau dẫn ta đi thượng dược đi!”

Vì an toàn của Sở Thanh Phàm, Cận Lăng vội vàng lôi Bi Mạt chạy. Bất quá, hắn thật sự phải cầm máu, bằng không, không bị Sở Thanh Phàm giết chết thì cũng sẽ chết vì mất máu.


Bi Mạt giữ chặt Cận Lăng, đi đến trước mặt Sở Thanh Phàm, bất ngờ đánh một chưởng vào ngực Sở Thanh Phàm, miệng Sở Thanh Phàm phun ra máu tươi, lập tức quỳ xuống.

” Đừng ngu ngốc động vào Cận Lăng, về sau nếu hắn xảy ra chuyện gì, ta sẽ hỏi tội ngươi trước.”

Ôm lấy Cận Lăng, Bi Mạt cũng không quay đầu lại, tiêu sái ra khỏi phòng.

Cận Lăng lo lắng nhìn lại Sở Thanh Phàm vẫn đang quỳ trên mặt đất, Sở Thanh Phàm lộ ra nụ cười an ủi kiểu ‘ Ta không sao’, Cận Lăng lúc này mới hơi yên tâm.

” Đau đau đau… nhẹ một chút.”

” Kêu lớn như vậy xem ra ngươi cũng không bị gì nhiều”

Bi Mạt vẫn làm động tác thượng dược.

” Sao? Ta không sao làm ngươi mất hứng hả? Cứ chỉnh ta như vậy, không bằng quăng ta cho Sở hộ pháp chém quách một đao cho xong.”

Cận Lăng giận dỗi nói.

” Ngươi không được nói nhảm.”

Bi Mạt một chưởng đập nứt cái bàn cẩm thạch tinh chế.

” Ngươi phát khùng làm gì?”

Cận Lăng cũng phát hỏa, kẻ bị thương là hắn, chính hắn cũng chưa tức giận, Bi Mạt làm cái quỷ gì dám nổi cáo trước.

Bỗng nhiên Cận Lăng bị gắt gao ôm vào trong ngực, Bi Mạt tựa hồ muốn đem Cận Lăng nuốt vào huyết nhục mình.

” Đừng rời khỏi ta, đừng bỏ ta một mình, vĩnh viễn đừng phản bội ta…”

Ngữ khí nghẹn ngào, thiếu chút nữa đã mất hắn…

Bi Mạt, ngươi đang khóc sao? Ngươi là khóc vì ta sao? Cận Lăng không hỏi, vì đáp án đã rất rõ ràng.

Hai hàng thanh lệ trượt xuống má hắn, thật ra hắn cũng sợ hãi, Vừa rồi thiếu một chút hắn đã bị Sở Thanh Phàm lấy mạng. Vốn tưởng rằng mình trên đời trừ bỏ phụ thân, không còn vướng bận ai nữa, vốn tưởng rằng mình đối với Bi Mạt áy náy nhiều hơn yêu…

Nhưng xúc động hiện tại khiến hắn cảm thấy thế giới này thật sự có thể đơn giản chỉ đẹp vì một người…

“Tẫn đạo hữu ta kham hận xử, vô tình; nhâm thị vô tình dã động nhân”

(Cuối đường chịu hận, vô tình, dẫu vô tình cũng động nhân tâm)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui