Vi Oanh xoa đầu con bò, muốn biết sức ảnh hưởng của cốt truyện sẽ tạo thành cái con thiêu thân gì.
Cung Đấu Cơ: "Tóm lại, ký chủ phải cẩn thận! Ta sẽ cố gắng giúp ngươi giám sát! Đúng rồi, Thái hậu phái Đổng Nga cầm theo túi phấn độc tới đây đấy."
Sau đó Cung Đấu Cơ ở trong đầu kể lại chuyện xảy ra ở cung Từ Ninh, dặn dò nàng: "Ký chủ phải cẩn thận, cái phấn độc ấy kinh khủng lắm!"
Vi Oanh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, hỏi han: "Lần trước ta muốn bắn Lư Lăng Vương, kết quả mũi tên nào cũng đều chệch hướng, NPC quan trọng trong cốt truyện sẽ không chết phải không?"
Cung Đấu Cơ: "À."
Vi Oanh lại hỏi: "Nghĩa là trạng thái khóa huyết có phải không?"
Cung Đấu Cơ: "Không sai."
Vi Oanh gật đầu, nở nụ cười: "Thế thì được.
Nếu ta dùng cái thứ phấn độc mà Thái hậu muốn dùng để hạ độc ta đi hạ độc lại Thái hậu vốn muốn hạ độc ta, rồi cuối cùng Thái hậu đã khóa huyết sẽ bị phấn độc cực mạnh đầu độc, còn phấn độc cực mạnh sẽ bị Thái hậu khóa huyết KO?"
Cung Đấu Cơ bị nàng vây vòng sắp bị trục trặc máy móc tới nơi: "Đợi đã đợi đã đợi đã đợi đã, ký chủ ngươi có thể nói tiếng người hay không!"
Vi Oanh: "Thống này, trông ngươi có vẻ không phải kẻ được thông minh cho lắm."
Cung Đấu Cơ: "Hư hừ hừ."
Nhưng Cung Đấu Cơ vẫn hiểu được ý của nàng: "Vậy là ký chủ, ngươi muốn bỏ phấn độc lại đúng không?"
Vi Oanh gật đầu, lôi ra mấy tấm thẻ chả còn lại nhiêu, gạt lau nước mắt, may mà năm ấy lúc điên cuồng hít Hoàng đế, đã để lại một đống thẻ màu xanh lá, với còn mấy thẻ màu tím.
Nhớ đến điểm tích lũy với thẻ màu cam đã chẳng còn, giọt lệ đau đớn chực rơi.
Trong lúc mọi người đang chìm vào giấc ngủ, Vi Oanh dùng tấm thẻ [Đổi trắng thay đen], đánh tráo phấn thơm Đổng Nga chuẩn bị tặng cho Thái hậu với phấn độc trong hộp gỗ.
Trong hộp gỗ hương này đựng phấn thơm làm đẹp, trong hộp gỗ cẩm lại chứa phấn độc có tác dụng cực độc.
Vi Oanh xỏ tay vào trong tay áo, nhắm mắt lại đầy vui vẻ, muốn nhìn sự ảnh hưởng của cốt truyện với độc dược đấm nhau, để xem cuối cùng ai thắng ai thua.
Sáng sớm ngày hôm sau, rạng đông ló dạng.
Đổng Nga dậy từ sớm, cẩm hộp gỗ hương ở trong ngăn kéo ra, ôm vào trong lòng.
Lúc bà ta cúi đàu đi ra cửa, bỗng sửng sốt, thầm nghĩ, lúc ở điện Ngọc Lộ, mọi người đều đối xử với bà ta không tệ, chủ tử chưa từng khắt khe, những nô tài khác cũng đều kính trọng bà ta.
Ở nơi này đã một năm, bà ta cũng đã bắt đầu hơi hơi thích điện Ngọc Lộ.
Gió thu nơi đây náo nhiệt, người cũng ồn ào, nhưng không hiểu sao lại rất tốt.
Đổng Nga lấy cái hộp gỗ ra, đặt lên bàn rồi khẽ thở dài.
Nhưng bà ta là người của Thái hậu, vẫn luôn đi theo Thái hậu, không thể làm trái ý của chủ tử được.
Huống chi, bà ta cũng biết chọc giận Thái hậu sẽ có kết cục gì, ngày xưa có cung phi mang thai, còn bị Thái hậu đẩy đến An Lạc Đường, bỏ cơm cắt nước đến chết đói; hoặc là Thái hậu thấy ai không vừa lòng sẽ gửi rượu độc, khiến cho bọn họ chết trong đau đớn.
Thời Đổng Nga còn trẻ đã đi theo sau một ma ma già, đưa rượu độc cho một Quý Nhân khiến Cung Như Ý không vui.
Người con gái xinh đẹp trẻ trung ấy sau khi bị bức uống rượu độc thì không ngừng kêu gào, ôm bụng quằn quại dưới nền đất, dòng màu đen xì chảy ra từ thất khiếu nhuộm đỏ bộ quần áo gấm hoa mới tinh của nàng ta.
Sau ngần ấy năm, bà ta vẫn không thể nào quên nổi tình cảnh đau đớn đó.
Đổng Nga lại cầm hộp gỗ lên, cụp mắt xuống, suy cho cùng bà ta cũng chỉ là cung nữ, thấp cổ bé họng, cứ nghe lời chủ tử là được rồi, chủ tử bảo bà ta làm gì, thì phải làm cái đó.
Bà ta có vốn liếng gì mà dám làm trái ý Thái Hậu được chứ?
Sau khi Tiệp dư chết, bà ta sẽ lại đi thu dọn thi thể đàng hoàng, chịu đựng chút dày vò lương tâm mà thôi.
Lương tâm dày vò còn hơn mất mạng.
Lúc đến cửa bà ta lại chần chừ, đang ngập ngừng thì gặp được một người.
Mắt Đổng Nga sáng lên, có cách giải quyết rồi, bà ta bước lên cung kính hành lễ: "Cung Chiêu dung, sao người lại đến điện Ngọc Lộ vậy?"
Cung Bối Nô hếch cằm: "Ta đến để giải sầu." nàng ta liếc cái hộp gỗ trong lòng Đổng Nga, giả vờ như vô tình hỏi thăm: "Còn chưa đưa à?"
Đổng Nga cúi đầu: "Vốn định gửi, nhưng tự dưng ta thấy không khỏe, bụng đau không nhịn nổi, hay là Chiêu dung người cầm hộp gỗ đi ha, Thái hậu có bảo chỉ cần rắc dưới gầm giường, hoặc chỗ nào cũng được, nếu tặng cho ả ta làm phấn thơm thì càng tốt."
Chỉ sợ chuyện có độ khó cao như thế Chiêu Dung không làm được.
Cung Bối Nô nhận hộp gỗ: "Ồ ờ ờ."
Đây là chuyện tốt!
Nàng ta thấy Đổng Nga lo lắng chạy đi thì vội vàng hẩy cái hộp phấn thơm bằng gỗ hương sang bên cạnh, lôi từ trong ngực ra một hộp phấn thơm khác, oai vệ bước vào trong phòng.
Vi Oanh đang ôm cái bình gốm màu tím ở trong phòng, hai mắt thì nhắm lại, trên chiếc bàn gỗ cẩm lai bên cạnh còn đặt một cuốn sách.
Cung Bối Nô lén ghé mắt nhìn, là cuốn kinh Phật.
Nàng ta bĩu môi kinh thường, vờ vịt ho khan hai tiếng, thấy Vi Oanh mở mắt ra thì ném hộp phấn thơm lên bàn, nói một cách rộng lượng: "Tặng ngươi đấy."
Vi Oanh nhìn hộp phấn thơm, khẽ mỉm cười: "Chiêu dung không ngồi xuống uống hớp trà sao?"
Cung Bối Nô dẩu môi: "Ta tặng ngươi phấn thơm, sao ngươi không cảm ơn ta!"
Đây là nàng ta mạo hiểm trái lời cô cô, cố ý đổi phấn độc thành phấn thơm hoa nhài được điều chế tốt nhất!
Vi Oanh nhận hộp phấn thơm, cười: "Cảm ơn ngươi."
Cung Bối Nô: "Thế mới phải." Khựng lại một chút rồi nàng ta chớp mắt, tốt bụng nhắc nhở rằng: "Gần đây ngươi cẩn thận một tí, cách xa Đổng Nga một chút, bà ta chẳng phải người tốt đẹp gì đâu!"
Vi Oanh nhướng mày: "Ồ?"
Cung Bối Nô ấp úng, cúi thấp đầu, chột dạ nắm chặt khăn tay.
Vi Oanh mỉm cười mở hộp phấn thơm ra, bốc một nhúm phấn lên, cúi đầu ngửi, mùi hoa nhài thanh nhã nhẹ nhàng xông vào mũi.
Cung Bối Nô hú hét: "Sao ngươi bất cẩn thế hả, ta tặng đại cho ngươi hộp phấn thơm là ngươi mở ra luôn hả? Nhỡ ta bỏ độc vào trong thì sao?"
Vi Oanh ngước mắt lên, đôi mắt cong cong: "Ta biết ngươi sẽ không làm vậy, chúng ta là bằng hữu mà..."
Cung Bối Nô nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nặn ra nụ cười vui vẻ, ngồi xuống bảo: "Hừ hừ hừ, ai là bằng hữu với ngươi, ngươi chỉ là gái quê, cũng xứng làm bằng hữu với ta à?"
Vi Oanh đã quá quen với thói khẩu thị tâm phi của thiếu nữ, nàng vỗ lưng Cung Bối Nô nhưng lại bị gạt đi một cách vô tình.
Nàng cũng không giận, híp mắt cười bưng trà nhấp miệng.
Ngay lúc Cung Bối Nô chọn giấu hộp phấn độc đi, bên tai Vi Oanh vang lên tiếng leng keng tuyệt vời.
Cung Đấu Cơ: "Leng keng leng keng, ký chủ chú ý! Ký chủ chú ý! NPC quan trong trong cốt truyện Cung Bối Nô đào ngũ, gia nhập phe ta, 1000 điểm tích lũy đã được thêm vào sổ sách."
Vi Oanh: "Ồ hô hô."
Kích động, run rẩy, cái khoản từ trên trời rơi xuống này khiến nàng bỗng giàu có lên, từ nghèo rớt mùng tơi lại quay lại cảnh phú quý.
Nàng nhìn Cung Bối Nô, nóng bỏng tới nỗi Cung Bối Nô mất tự nhiên vặn vẹo: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
Vi Oanh mỉm cười bảo: "Nhìn tiền của của ta."
Cái gương mặt nhỏ nhắn của Cung Bối Nô ửng đỏ: "Chẳng phải cho ngươi hộp Đông Châu với hộp phấn thơm đó ư, sao ngươi nghèo túng thế hả?" Nàng ta trợn tròn mắt nhìn Vi Oanh, kinh ngạc: "Không phải là ngươi nghèo túng thật thế đấy chứ? Ngươi chưa từng dùng đồ tốt bao giờ?"
Nghĩ vậy thì Đoạn Vi Oanh thật sự đáng thương lắm nha.
Lần trước tặng hộp Đông Châu, nàng đã kích động không thôi, lần này tặng hộp phấn thơm lại cảm động đến hoe mắt.
Thật sự chưa thấy cảnh đời như này bao giờ.
Cung Bối Nô người bằng hữu của mình nghèo túng như thế thì lập tức không chịu nổi: "Ngươi đợi đấy!"
Vi Oanh chớp mắt.
Đợi đến chiều, nàng đợi được một hòm Đông Châu một hòm phỉ thuý hòm trang sức.
Mấy cái hòm to đùng được chuyển vào cái sân be bé trong điện Ngọc Lộ, mở ra thì ánh vàng rực rỡ chói mắt, châu báu ngọc ngà lóe mù mắt mọi người.
Tiêu Thiên Tuyết trợn mắt sững sờ: "Oanh Oanh, bệ hạ lại ban thưởng đồ cho tỷ à?"
Vi Oanh: "Không, Chiêu dung tặng."
Tiêu Thiên Tuyết nghiêng đầu: "Chiêu dung, Trương Chiêu dung, Lý Chiêu dung hay Quế Chiêu dung?"
Vi Oanh cười: "Đều không phải."
Tiêu Thiên Tuyết chớp mắt: "Vậy là Thái phi của Tiên đế ư? Vị Thái phi nào!"
Vi Oanh: "...!Thiên Tuyết, Thái phi của Tiên đế ngoại trừ hai vị Thái hậu ra thì hình như những người khác đều đã không còn tại thế."
Tiêu Thiên Tuyết tỏ vẻ đương nhiên: "Oanh Oanh giỏi như vậy, tinh thông thuật âm dương cũng là điều bình thường!" Nàng ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không muốn tin Cung Bối Nô đã đổi tính đổi nết, sau khi nghe Vi Oanh nhấn mạnh mấy lần mới kinh ngạc bảo: "Sao nàng ta tốt bụng như thế được, trên những viên châu này sẽ không rắc độc đâu chứ hả?"
Vi Oanh cười nói: "Đây là tiền của của chúng ta."
Tiêu Thiên Tuyết nhìn cái phòng toàn châu báu, không thể không khuất phục trước tiền tài: "Quả đúng là tiền của."
Mấy ngày tiếp theo, Vi Oanh thông qua sự giám sát toàn diện không góc chết của Cung Đấu Cơ, nhìn thấy Đổng Nga chuẩn bị tặng hộp gỗ cẩm lai chứa phấn độc cho Thái hậu.
Nhưng trên đường đi tặng, lúc đi ngang qua hồ nước trong hoa viên, bà ta không cẩn thận vấp phải hòn đá trên đất ngã sõng xoài, hộp phấn thơm trong ngực cũng rơi ra lộc cộc lộc cộc lăn vào trong hồ nước.
Đổng Nga chỉ đành nhận mình xui xẻo, đổi hộp phấn thơm rồi đưa tặng.
Vi Oanh gật đầu, lần đấu nhau này sức ảnh hưởng của cốt truyện thắng đậm, Thái hậu khóa huyết KO phấn độc.
Nàng đang theo dõi Thái hậu, bỗng lại bảo Cung Đấu Cơ đổi người để theo dõi.
"Thống à, chúng ta xem bệ hạ đang làm cái gì đi?"
Cung Đấu Cơ: "Ơ? Không giám sát động tĩnh của nhân vật phản diện nữa?"
Vi Oanh bình tĩnh đáp: "Ta phải cung đấu mà, cung đấu quan trọng nhất là bệ hạ, nên đương nhiên chúng ta phải hết sức chú ý đến biểu hiện của bệ hạ rồi, lỡ như nàng ấy có niềm vui mới gì đó thì làm sao?"
Cung Đấu Cơ cảm thấy không đúng lắm, nhưng lại thấy nàng nói cũng có lý, cuối cùng vẫn bị thuyết phục.
Một hình ảnh chiếu xuất hiện trước mặt bọn họ.
Hoàng đế vận long bào màu vàng óng, ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làm việc, bên cạnh có mấy vị trọng thần, có vẻ như đang thương thảo quốc sự.
Bùi Khuyết đứng bên cạnh Hoàng đế, còn Cung Hồng Ba với mấy lão thần đứng ở bên khác, tình thế đang giương cung bạt kiếm, Thôi Tương ngồi ở chỗ xa nhất, uống trà mò cá, trông như lão cán bộ vậy.
Vi Oanh xoa cằm, không nghe thấy âm thanh nên nàng chỉ có thể suy đoán rằng bọn họ đang tranh luận về tân chính với chuyện khoa cử năm sau.
Trông có vẻ còn phải cãi nhau lâu, nàng nhìn Vân Thiều, rồi lựa chọn chuyển kênh, bắt đầu xem Hoàng hậu đang làm gì.
Cung Trường Xuân vẫn lạnh lẽo nghiêm trang như thường ngày.
Việt Thanh Huy ngồi trong thư phòng, cầm bút cúi đầu viết chữ, bên cạnh chất đầy sách.
Vi Oanh nằm xuống nhìn một lúc, cảm khái rằng: "Hoàng hậu gầy thật đấy, phải bồi bổ thêm, nàng ta đang viết gì vậy? Không phải là...!ahihi, ngươi phóng to màn hình lên xem xem!"
Cung Đấu Cơ làm việc tận chức tận trách của hệ thống công cụ, phóng to màn hình ra.
Những ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn cầm chặt cây bút bằng lông thỏ.
Vi Oanh hưng phấn ngồi dậy, muốn xem xem Đại Tử vẽ ra tuyệt tác như thế nào, nhưng mà nàng nhanh chóng phát hiện ra rằng Hoàng hậu không vẽ tranh, mà đang viết chữ, nét chữ vừa đẹp vừa khí khái, có vài phần giống với khí chất của chủ nhân.
Vi Oanh thất vọng thở dài, tự an ủi mình: "Bỏ đi, không có Tiểu Hoàng Đồ để ngắm thì xem Tiểu Hoàng Văn cũng được."
Cung Đấu Cơ:???
Ký chủ ngươi đang làm gì đấy?
Vi Oanh cười không nói năng gì, nhìn một lúc sau, nụ cười trên gương mặt dần cứng lại, không khỏi cau mày, thất vọng nói rằng: "Sách luận? Hoàng hậu viết cái thứ này để làm gì?"
Không phải chỉ có sĩ tử tham gia khoa cử mới viết cái loại này thôi ư
Vi Oanh bỗng cảm thấy vô vị, đứng lên uống chút trà rồi lại tiếp tục bảo Cung Đấu Cơ chuyển đến chỗ Hoàng đế.
Cung Đấu Cơ: "Ký chủ, rốt cuộc ngươi vẫn không nghiêm túc với cung đấu!"
Vi Oanh híp mắt cười đáp: "Ta nghiêm túc lắm nha, mau để ta xem xem, bệ hạ lại đang làm gì đi? Xem xem nàng ấy đang nghĩ đến con tiểu yêu thiêu thân nào, đây là đối tượng tiếp theo của chúng ta, đã hiểu chưa?"
Cung Đấu Cơ:...!Hình như khá có lý.
Đến khi chuyển lại, mấy vị triều thần kia đều đã rời đi.
Vân Thiều ngồi ở điện Dưỡng Tâm một lúc, ngẩn ngơ nhìn sắc thu bên ngoài cửa sổ, những chiếc lá khô héo rung rinh trên ngọn cây, quắt queo trong cơn gió thu.
Ánh mặt trời màu vàng nhạt rọi xuống, chiếu lên khuôn mặt xanh xao của thiếu nữ trẻ tuổi, lên hàng mày như vẽ.
Nàng ấy đặt tay lên cửa sổ, đờ người nhìn một lúc lâu, lâu đến nỗi Vi Oanh còn tưởng rằng trên những chiếc lá cây kia có khắc đóa hoa nào, mới đáng để vị bệ hạ cao quý như thế dừng chân ngắm nhìn.
Một lúc lâu sau, Vân Thiều nhìn đi nơi khác, nàng đến trước cái tủ bằng gỗ cẩm lai trong điện Dưỡng Tâm, lấy chìa khóa rồi mở cái ngăn kéo cuối cùng.
Vi Oanh: "Ồ hô hô."
Hoàng đế lén giấu bảo bối gì thế!
Vân Thiều lấy từ trong ngăn kéo ra một cái hộp gỗ sơn màu đỏ, đặt tay lên hộp nhưng không mở ra ngay.
Nàng ấy nhìn chằm chằm cái hộp lúc lâu, nín thở rồi chầm chậm mở cái hộp ra.
Vi Oanh tưởng Hoàng đế cẩn thận thận trọng như thế thì sẽ lấy ra món bảo bối tuyệt thế gì đó, kết quả nàng ấy chỉ lấy ra một chiếc lá phong.
Còn là một chiếc lá phong đã bị cháy mất nửa, trên lá hình như có chữ, nhưng Vi Oanh nhìn không rõ, nhìn một hồi thì chỉ lờ mờ thấy được chữ "Vân".
Đam Mỹ Sắc
Lạ kỳ, không phải bệ hạ viết giang sơn như họa lên lá cây đấy chứ?
Vân Thiều cụp mắt, vuốt ve lá phong, nghiêng đầu, áp chiếc lá lạnh lẽo vào má mình.
Qua lúc lâu sau, nàng ấy mỉm cười thỏa mãn, trong đôi mắt đen láy ánh lên sự khác lạ, như chứa đầy ánh nến chập chờn, rất sáng.
Đôi gò má xanh xao cũng ửng sắc đỏ, bờ môi hồng nhạt mấp máy, thốt ra vài câu không thành lời.
Vi Oanh đọc khẩu hình môi của nàng ấy, từ từ đọc ra: "...!Tiên sinh của ta?"
Bệ hạ đang nghĩ đến nàng ư!
Con tiểu yêu thiêu thân kiêu ngạo lắc lư cái cánh.
Nhưng ngay lập tức, Vi Oanh gãi đầu, ánh mắt nàng rơi vào chiếc hộp gỗ sơn đỏ mà nàng chưa từng thấy bao giờ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...