Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này


Đến đêm.
Trên màn trời đen đặc lác đác vài ngôi sao lấp lánh.
Vi Oanh mở cửa đi ra sân, ngẩng đầu nhìn chạc cây khô héo úa vàng, mảnh trăng lưỡi liềm mỏng tang mờ nhạt treo trên nhánh cây úa héo, ánh trăng trắng lạnh lẽo bao phủ khắp mọi nơi một lớp sương bàng bạc, trông thoáng hơi tiêu điều.

Dù ban ngày nhìn cánh rừng nhuộm vàng rực rỡ thì cuối cùng cũng đã là cuối thu rồi.
Từ sau khi nàng tỉnh lại thì đây là mùa thu thứ hai nàng trải qua ở thế giới này.
Khi trước, trước khi làm nhiệm vụ, nàng rất ít khi tính toán thời gian mà trong lòng chỉ có thứ tự tiến độ.
Đẩy hết tiến độ xong, bất kể là năm nào tháng mấy, buông tay rời đi là được.
Thời gian chuyển động của thế giới chủ với mấy thế giới nhỏ này không giống nhau, với tư cách là người của thế giới chủ, nàng không cần để ý cũng không cần quan tâm đến sự xoay chuyển nhật nguyệt của thế giới nhỏ, hay sự biến đổi thất thường của các vì sao.
Nghĩ thế, khi xưa ít nhiều gì nàng cũng hơi kiêu ngạo, xa cách, thờ ơ đối với sự biến đổi của thế giới nhỏ, rồi nhìn sự giãy giụa yêu hận của con người trong đó.

Có lẽ những nhân vật chính kia sau này sẽ yêu nữ chính, bị sức ảnh hưởng của cốt truyện xô đẩy lao về hướng vận mệnh của chính mình, nhưng chưa hẳn là chưa từng dành cho nàng một góc của trái tim.
Vi Oanh nhắm mắt, xoa nắn ấn đường.
Thế nhưng, với tư cách là một người làm nhiệm vụ, nàng nhất định phải tỉnh táo như thế, tỏ tường sự khác biệt giữa thế giới nhiệm vụ với thế giới chính của mình, biến chuyện gió trăng dưới giàn nho thành trò chơi điện tử có thể dễ dàng vượt qua, vứt bỏ trái tim hun đúc bằng máu thịt như chiếc áo rách cũ kỹ, coi như cọng rơm cái rác.
Nhưng trải qua nhiều thế giới rối rắm phức tạp như thế, nàng đã lạc lối trong đó từ lâu rồi.
Nàng liên tục nhắc nhở bản thân rằng như thế không hề sai.
Cuối cùng bọn họ sẽ quên nàng, sẽ yêu một ai đó khác.
Trải qua nhiều thế giới như thế, nàng chỉ coi như là vượt ải trò chơi chứ không hề suy nghĩ quá nhiều, nhưng chẳng ngờ ở thế giới này nàng lại không nén nổi lòng mà suy nghĩ thêm nhiều.
Có lẽ là Hoàng đế quá cố chấp quá si tình, qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn có thể nhận ra nàng từ một cơ thể khác, giữa nàng và nữ chính nàng ấy cũng là người duy nhất kiên định đi về phía nàng.
Trước mắt Vi Oanh hiện lên đôi mắt đen sâu thẳm của Vân Thiều, tim nàng đập lỡ hai nhịp, thầm nghĩ, nàng ấy không giống với những người đời khác.
"Oanh Oanh." Tiêu Thiên Tuyết đẩy cửa sân, nàng ta bước vào trong sân cười bảo: "Đứng đờ ở đây làm gì thế?"
Vi Oanh giật mình, lắc đầu theo bản năng: "Không có gì."
Tiêu Thiên Tuyết nhìn nàng một hồi, rồi bật cười: "Sao thế, Oanh Oanh có tâm sự à?"
Vi Oanh nghiêng đầu, để nàng ta trông thấy những chiếc lá dập dìu trên cành cây, khẽ nói: "Một năm rồi."
Tiêu Thiên Tuyết: "Đúng thế! Chúng ta quen nhau đã một năm rồi." Nàng ta nắm tay Vi Oanh, cười rạng rỡ: "Không ngờ Oanh Oanh cũng sẽ nhớ chuyện này, muội còn tưởng chỉ có muội quan tâm cơ."
Vi Oanh cong môi: "Sao lại không ngờ đến?"
Tiêu Thiên Tuyết suy nghĩ, nhìn nàng, thiếu nữ đứng trong gió thu đìu hiu, tầng tầng lớp lớp áo váy lụa mềm trên người bị gió thổi chầm chậm tản ra như những cánh hoa.

Tiêu Thiên Tuyết nhớ tới ngày đầu tiên gặp gỡ Vi Oanh, thiếu nữ xanh xao gầy gò ngồi trên xe ho hắng tới nỗi đỏ hết cả mắt, trong đôi con ngươi như chứa làn nước mùa thu tĩnh mịch.
Vừa nhác thấy liền giật mình.
Lần đầu gặp gỡ, nàng ta đã cảm nhận được sự xa cách từ trên người Vi Oanh, nàng thiếu nữ quá hư ảo, như đám mây trên bầu trời, như làn gió trong không trung, vừa thoáng nắm cái đã biến mất không thấy tăm hơi.
Nàng ta vốn tưởng thế là do Vi Oanh ốm yếu, yếu ớt nên mới trông như có như không vậy.
Nhưng bây giờ Vi Oanh đứng trước mặt nàng ta, vẻ gầy gò xanh xao ngày trước đã mất, hai mắt nàng sáng như ánh sao lành lạnh, tóc đen da tuyết bờ môi đỏ mọng.
Sức sống mạnh mẽ, lộng lẫy như đóa tường vi.

Nhưng nàng ta vẫn có cảm giác không nắm giữ được người đối diện như trước.
Tiêu Thiên Tuyết suy nghĩ một lúc lâu, trong đầu bỗng bật ra một câu thơ cổ: "Người đẹp hiện lên sau mây ngàn (*)."
(*) Một câu thơ trích trong Trường Tương Tư của Lý Bạch, bản dịch câu trên trích trong bản dịch của Ngô Văn Phú.
Mỹ nhân đẹp thì có đẹp, nhưng lại cứ như cách cả đám mây, cứ như người trên trời, lạnh lùng thờ ơ, không hề ăn khớp với đất trời phương này chút nào.
Vi Oanh mỉm cười.
Tiêu Thiên Tuyết kéo Vi Oanh: "Oanh Oanh, lần này vào rừng đã xảy ra chuyện gì thế? Có phải Lư Lăng Vương bắt nạt tỷ không?"
Vi Oanh nhìn trăng sáng treo trên ngọn cây, rồi nhìn gương mặt ân cần của nữ chính, nàng bèn quyết định kể chút chuyện trong rừng cho nàng ta nghe trước, dẫu sao quà cáp vẫn còn đặt ở đằng ấy cũng không bỏ chạy được.
Vi Oanh nhớ tới thị vệ mình trông thấy lúc chiều, nàng bất giác cau mày, sau khi đối phó với nữ chính xong lại đến Quý phi tới tìm nàng.
Bùi Khuyết vừa bước vào đã nắm ngay tay áo của Vi Oanh, rồi kéo nàng đi ra ngoài: "Oanh Oanh, có chuyện ta phải tìm ngươi."
Vi Oanh: "Chuyện gì?"
Bùi Khuyết quay người, đối mắt với nàng: "Ta cảm thấy rất không ổn."
Vi Oanh nghiêng đầu: "Không ổn?"
Tiêu Thiên Tuyết vốn định rời đi nhưng trông thấy Quý phi liền lủi lên tiếp lời: "Hở, có gì à?"
Bùi Khuyết: "Không phát hiện ra ư? Thị vệ tháp tùng đi tuần tra ở sơn trang nghỉ mát nhiều hơn so với bình thường." Nàng ta nhớ tới Vi Oanh chưa từng tham gia hội săn mùa thu bao giờ bèn giải thích với nàng: "Hội săn mùa thu nào ta cũng đều đến, khi trước không có nhiều người như vậy."
"Với cả trên đường đi gặp phải thích khách, nhiều thị vệ như thế nhưng vẫn để thích khách lên được xe ngựa của các người." vẻ mặt Bùi Khuyết lạnh đi, nói khẽ: "Nếu không phải bọn chúng là một đám bỏ đi thì là do cố ý như vậy."
Vi Oanh gật đầu.
Trong nguyên tác, sau khi nữ chính đỡ đao cho Hoàng đế là được cho quay về, bởi vậy nên nguyên tác không miêu tả về đoạn tình tiết trong hội săn mùa thu này.

Nhưng cuối cùng Hoàng đế cũng quay về cung an toàn.
Theo lý mà nói, dù có điều gì đó không đúng thì cũng không đến nỗi xảy ra chuyện quá rắc rối.
Tiêu Thiên Tuyết trợn tròn mắt: "Ý của Quý phi tỷ tỷ là nơi này không an toàn?"
Bùi Khuyết liếc nàng ta một cái, không truy cứu cách xưng hô "quý phi tỷ tỷ" này.

Nàng ta đè thanh gươm bên hông, cất lời: "Vốn dĩ thị vệ hộ tống sẽ có thủ hạ của nhà ta, nhưng lần này toàn là gương mặt lạ hoắc, nghe nói người phụ trách đợt săn mùa thu lần này là đại nhân Chương Khả Chương."
Vi Oanh: "Ồ, con cháu của ta."
Tiêu Thiên Tuyết trợn mắt há mồm: "Gì! Oanh Oanh, tỷ có con cháu hả?"
Bùi Khuyết cười nói: "Lũ bán nước này gọi bệ hạ là quân phụ, luận bối phận như thế thì cũng coi như là chẳng xứng làm con cháu.

Kẻ không xứng làm con cháu này là người của Cung quốc cữu."
Vi Oanh mím môi, nàng ngửi thấy mùi hương của mưu kế thiêu đốt trí thông minh.
Bùi Khuyết đánh lời mời tới nàng: "Đi cùng ta không?"
Vi Oanh: "Đi đâu?"
Bùi Khuyết: "Đi sang bên chỗ Lư Lăng Vương xem xem, Lư Lăng Vương thân thiết với Thái hậu.


Hơn nữa...!nếu trong hội săn mùa thu mà bệ hạ xảy ra chuyện gì, thì Lư Lăng Vương kế nhiệm vị trí hoàng đế là lẽ đương nhiên." Nàng ta cau mày chán ghét: "Cái kẻ lưỡng tính kia làm Hoàng đế, Đại Thịnh chẳng phải sẽ tiêu tùng sao?"
Vi Oanh thầm nghĩ, Hoàng đế vẫn còn đang đợi nàng đến mở quà.
Nhưng tình cảnh của nàng bây giờ giống hệt như được một NPC quan trọng gửi lời mời vậy, đi thì sẽ bỏ lỡ đầu mối quan trọng mất.

Vả lại manh mối này liên quan đến tính mạng của Hoàng đế nữa.

Thế là nàng cũng không đắn đo nhiều, gật đầu đi theo Quý phi cùng lẻn đến bên ngoài tẩm điện của Lư Lăng Vương.
Tiêu Thiên Tuyết cũng hớn hở đi theo.
Bọn họ núp dưới cửa sổ, nghe Lư Lăng Vương liên mồm kêu ca ở trong phòng.
***
Lư Lăng Vương khổ sở trong lòng.
"Ngụy thống lĩnh, ngươi nói xem cái câu bệ hạ cắt thịt hươu cho ta ấy, có phải có ý gì khác không?" Hắn sờ đầu mình, xác nhận đầu vẫn còn ngoan ngoãn nằm trên cổ thì mới thở phào: "Có phải bệ hạ muốn giết ta?"
Ngụy thống lĩnh liếc hắn ta một cái một cái rồi cụp mắt che giấu sự khinh bỉ trong mắt.
Vốn cứ tưởng Lư Lăng Vương là nhân vật anh hùng cỡ nào, bây giờ vừa trông thì chẳng qua cũng chỉ là một kẻ hèn nhát.
Rõ ràng là bệ hạ xẻ thịt cho hắn, sao mà hắn phải sợ hãi như thế chứ? Hệt như chuột thấy mèo!
Ngụy thống lĩnh nhớ tới nhiệm vụ của mình, trong lòng thầm thở dài một hơi rồi cất lời an ủi: "Vương gia, ngài nghĩ nhiều rồi."
Lư Lăng Vương: "Hu hu, ngươi hiểu cái gì?"
Ngụy thống lĩnh vốn định nói gì đó nhưng trông thấy dáng vẻ của hắn thì lời nói trong miệng đành để lại vào bụng, cảm thấy không cần thiết phải nói với cái vị Vương gia đang khóc sướt mướt này.

Thế là hắn nói: "Vương gia, đêm rồi đi ngủ sớm chút thôi."
Lư Lăng Vương dém chăn tiếp tục khóc lóc: "Vậy ngươi chớ có đi! Ngươi ở lại đây bảo vệ ta!"
Ngụy thống lĩnh:???
Lư Lăng Vương sợ sệt nói: "Ngươi biết nữ nhân của bệ hạ đáng sợ nhiều thế nào không."
Ngụy thống lĩnh:???
Gì cơ, thế mà hắn lại còn sợ nữ nhân của bệ hạ?
Nhớ tới dáng vẻ yểu điệu của mấy hậu phi, Ngụy thống lĩnh lắc đầu: "Biết, dù Quý phi từng là tiểu tướng quân hay gì đó thì chẳng qua cũng là một nữ nhân mà thôi, nữ nhân có thể có sức lực lớn thế nào bản lĩnh đến đâu thì có gì phải sợ chứ?"
Lư Lăng Vương siết chặt chăn, mắng: "Đồ ngu nhà ngươi, ngươi hiểu gì chứ! Bọn họ là nữ nhân à? Bọn họ vốn chẳng phải người!"
***
Ngoài cửa sổ, Vi Oanh với Tiêu Thiên Tuyết cố gắng giữ vai Bùi Khuyết lại.
"Quý phi, hít sâu! Đừng giận!"
"Phải đấy, chuyện lớn quan trọng!"
Bùi Khuyết nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta phải rút gươm chém hai kẻ lưỡng tính này mới được."
Vi Oanh: "Chém thì phải chém, cơ mà bây giờ không cần."

Nàng vỗ lưng Quý phi, khẽ giọng nói: "Đừng tức giận đừng tức giận, bây giờ trông có vẻ không có chuyện lớn gì, ta đi trước nhé."
Bùi Khuyết siết chặt nắm tay: "Ta luôn cảm nhận đúng mà!"
Vi Oanh phất tay, quyết định giao nhiệm vụ phát hiện chuyện không đúng cho nữ chính với Quý phi.

Dẫu sao trong nguyên tác cũng không xảy ra chuyện to tát gì, cũng chẳng có gì quan trọng cả.

Sức ảnh hưởng của tình tiết cốt truyện sẽ bảo vệ bọn họ an toàn.
Bùi Khuyết quyết định ngồi ở lại đây một lúc nữa, Tiêu Thiên Tuyết bèn canh bên cạnh nàng ta.
Ứng phó xong cả đám nữ nhân của Hoàng đế, Vi Oanh ngẩng đầu lên nhìn, trăng khuyết treo trên đỉnh đầu, đêm đã khuya lắm rồi.
Nàng nhớ đến lời nói của Hoàng đế ở bãi săn, do dự xem liệu có cần thiết phải đi tới hay không.
Nếu Hoàng đế muốn tặng quà cho nàng, ngày mai lại mở cũng không muộn, trời đã trễ thế này có lẽ bệ hạ đã đi ngủ từ sớm rồi, vậy sẽ làm phiền đến nàng ấy.
Ngẫm nghĩ xong, Vi Oanh vẫn quyết định đi liếc cái xem sao, chỉ là lúc bước vào cửa thì khẽ bước chân lại, tránh khiến bệ hạ giật mình.

Hơn nữa, nàng nuốt lời với bệ hạ thế này, dù có nguyên nhân thì chung quy vẫn không tốt.
Bệ hạ sẽ nổi giận ư?
Vi Oanh tưởng tượng ra dáng vẻ giận dữ của Hoàng đế, chột dạ sờ khóe miệng, nhưng khóe miệng lại không kìm chế nổi mà nhếch lên.

Đọc‎ tг????????ệ????‎ ha????,‎ tг????????‎ cập‎ ????ga????‎ ﹛‎ ????‎ г????m????г????????ệ????﹒v????‎ ﹜
Thật ra nàng cũng hơi chờ mong, cái mà được gọi là quà cố ý chuẩn bị vì nàng.
Đến cửa tẩm điện, từ xa xa Vi Oanh đã trông thấy Phúc Thọ công công mặt mày ủ rũ đứng ở trước cửa, cúi đầu đứng đó.
Vi Oanh bước tới trước, cười hỏi: "Công công, đã muộn thế này rồi sao còn canh bên ngoài vậy?"
Phúc Thọ vừa mới nhận hết lửa giận của Hoàng đế nên trông thấy thiếu nữ, bèn nặn ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: "Nương nương, sao bây giờ mới tới?"
Vi Oanh tiếp tục chột dạ, sờ sờ khóe miệng: "Có việc làm trễ nải."
Phúc Thọ công công thở dài: "Nương nương, ôi, người ấy, bây giờ người vẫn đừng đi vào thì hơn, bệ hạ đang nổi giận, vừa mới thét ra lửa lớn đó, còn nói, nói..."
Vi Oanh nghiêng đầu: "Bệ hạ nói không muốn gặp ta à?"
Phúc Thọ không dám hó hé gì.
Vi Oanh nhìn dáng vẻ của ông, rồi quay người đi, đi được hai bước thì dừng lại như đang có điều suy nghĩ, bèn quay đầu lại hỏi: "Nàng ấy hạ chỉ không cho ta vào sao?"
Phúc Thọ lau mồ hôi trên trán: "Cái này thì không có, chỉ là, chỉ là bệ hạ bây giờ đang rất tức giận, nương nương mà vào thì chỉ sợ đâm phải cái miệng núi lửa thôi."
Vi Oanh mỉm cười, xoay người lại, mỉm cười đẩy cửa cung điện ra.
"Không hạ chỉ là không sao rồi." nàng mặt dày nói: "Ta cảm thấy có lẽ bệ hạ muốn gặp ta."
Cung nhân ở hai bên nơm nớp lo sợ rồi lại giương mắt ếch nhìn.
Xưa giờ chưa thấy ai vội mang đầu tới cho Hoàng đế chém như thế bao giờ!
Phúc Thọ thoáng do dự, vừa sợ tiểu bạo quân nhà mình nổi giận làm gì Vi Oanh, vừa sợ Vi Oanh trông thấy bộ dạng nổi giận của Hoàng đế thì lại làm gì bệ hạ.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ông vẫn gật đầu, né người ra: "Vậy nương nương vào đi, bệ hạ..."
Bệ hạ chắc là không nổi cáu với nương nương đâu.
Ngọn đèn trong tẩm điện lờ mờ, cung đăng cũng nhàn nhạt.
Vi Oanh đi chưa được mấy bước đã giẫm phải một mảnh sứ men xanh vỡ trên mặt đất, nàng lẳng lặng dịch chân thì phát hiện ấy vốn là tàn tích của bình hoa đặt góc tường.

Nàng tiếp tục đi vào trong, đụng phải những thứ đồ càng lúc càng kỳ lạ:

Lúc đầu còn có thể giải thích là Hoàng đế giận nên phá nhà phá cửa, nhưng mà...!
Vi Oanh nhặt một sợi đai lụa dài màu đỏ dưới đất lên, cau mày: Cái thứ này là gì đây?
Nàng lại đi thêm hai bước nhặt long bào trên mặt đất, rồi trung y, rồi dải bó ngực vương mùi trầm thủy hương.
Những thứ này lại là cái gì nữa?
Vừa nãy bệ hạ biểu diễn một trận thoát y hay gì?
Hoàng đế cuộn mình trong chăn, quay lưng về phía nàng, thấp giọng nói: "Ai cho ngươi vào? Bảo các ngươi cút hết ra ngoài rồi mà!"
Vi Oanh: "Đang bảo ta đi à?"
Vân Thiều nhận ra giọng của nàng, xoắn lòng bàn tay lại, vốn định xoay người lại ngay nhưng kìm lòng lại được, nàng ấy vùi đầu vào trong chăn, cất giọng ồm ồm: "Oanh Oanh, Oanh Oanh còn tới làm gì? Đã muộn thế này rồi."
Vi Oanh: "...!Bệ hạ giận đấy ư?"
Vân Thiều vùi mình sâu hơn, mái tóc đen xoăn vương loạn trên tấm chăn lụa đen, được ánh nến phủ lê một lớp sáng bóng rực rỡ.
Vi Oanh đi tới gần, cúi người bảo: "Nếu bệ hạ giận, ta về trước nhé?"
Vân Thiều vội vươn ta ra từ dưới lớp chăn: "Oanh Oanh đừng đi!"
Nàng ấy giận dỗi mím môi: "Sao bây giờ nàng mới tới."
Vi Oanh xoa đầu nàng ấy: "Có chút chuyện."
Vân Thiều không vui.
Vi Oanh hỏi: "Không phải bệ hạ muốn tự mở quà cho ta xem sao?"
Vân Thiều ủ rũ nói: "Đã mở rồi."
Vân Thiều lộ ra vẻ mặt khó hiểu, cau mày nhìn nàng ấy: "Đâu?"
Vân Thiều cúi đầu xuống, đôi gò má nhợt nhạt thoáng ửng hồng, khẽ giọng đáp: "Đang ở trước mặt Oanh Oanh."
Vi Oanh chớp mắt, khó hiểu hỏi tiếp: "Gì?"
Vân Thiều chầm chậm ngồi dậy, dùng chăn lụa quấn lên người, đưa mắt nhìn Vi Oanh, trong mắt ánh lên hơi nước mơ màng, ngập ngừng như có lời định nói.

Nàng ấy hơi cắn môi, hàm răng tì trên bờ môi đỏ.

Chiếc cung đăng khắc hoa trên đầu giường tỏa ra ánh sáng dìu dịu, càng tô thêm vẻ nhã nhặn thanh tao cho mỹ nhân.
Lúc này Vi Oanh mới để ý Vân Thiều trang điểm rất tỉ mỉ.
Hình như đây là kiểu trang điểm trân châu thịnh hành trong đám mỹ nhân ở Thịnh Kinh, hai viên trân châu trong suốt đính ở dưới mắt, y như hai giọt nước mắt chực rơi.

Đuôi mắt được vẽ một đường màu đỏ tỉ mỉ, vừa tinh tế vừa phong tình.
Mỹ nhân hơi cúi đầu, mái tóc dài xoăn rũ xuống cạnh người, một cây trâm bạc hình chim công khảm ngọc bích búi mái tóc dài của nàng ấy lại, những sợi tua rua lung linh đủ sắc màu rủ xuống.
Nàng ấy thả chiếc chăn lụa mà tay đang cầm ra, chiếc chăn lụa tuột xuống đến eo, để lộ ra ngọc trắng như tuyết.
Vi Oanh trợn tròn mắt, bước nhanh về phía trước, đẩy mạnh Hoàng đế lên giường.
Vân Thiều kinh ngạc "hửm" một tiếng, rồi lộ ra ngay vẻ chờ mong, cười nói: "Nhanh thế à?"
Vi Oanh đắp chăn lụa cho nàng ấy, sau đó dùng dây đai màu đỏ nhặt ở trên đất trói chăn với Hoàng đế vào với nhau thành cái bánh tét.

Trói thành cái bánh tét xong, nàng vỗ tay, cúi đầu ngắt hoa đèn, che giấu nhịp tim bối rối của mình.
Vân Thiều:...
Cái dải dây đai lụa này cuối cùng vẫn dùng vào người nàng, nhưng sao cách sử dụng lại khác xa so với những gì nàng ấy tưởng tượng thế?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui