Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này


Phật tự toàn Đại Thịnh tất nhiên là không phá được.
Nhưng cơn giận của Hoàng đế vẫn chưa nguôi ngoai, nhìn thấy tấu chương được trình lên, nói là phật đường trong cung cần tiền tu sửa, nàng không chút suy nghĩ, cầm lấy bút vẽ một dấu gạch chéo thật to trên tấu chương.
Phúc Thọ muốn nói nhưng lại thôi.

Hoàng đế: "Sao vậy?"
Phúc Thọ nhỏ giọng nói: "Đây là Thái hậu..."
Hoàng đế cười lạnh: "Ha"
Thế là Phúc Thọ cất kỹ tấu chương đi, tiếc mạng sống mà ngậm miệng lại, trước khi ra khỏi cửa ông ta sực nhớ đến một chuyện, rồi nói cho Hoàng đế biết bản thân nhìn thấy mấy người Vi Oanh đi về hướng của Thanh Đạm Trai.
Hoàng đế ngẩng đầu lên từ giữa đống tấu chương: "Thanh Đạm Trai?"
Phúc Thọ: "Đúng vậy, nô tài sợ nương nương sẽ gặp phải phiền toái."
Hoàng đế day day ấn đường, suy nghĩ một lúc lâu, nhẹ giọng hỏi: "Trong Thanh Đạm Trai có ai?"
Phúc Thọ im lặng một lát, nghĩ thầm, bệ hạ cũng thật tình, đến bây giờ ngay cả cái này cũng không chú ý đến sao? Ông ta thành thật trả lời: "Là Thục phi nương nương và Tiệp Dư nương nương."
Hoàng đế đặt bút son xuống, lông mày khẽ nhíu lại.

Lúc này Vi Oanh cùng với Tiêu Thiên Tuyết đã đi tới Thanh Đạm Trai, nơi tỷ muội Cung gia ở.

Thanh Đạm Trai ở một lầu các phụ gần chính điện, với các đình đài ven sông, đình đài lầu các cao thấp chằng chịt, gió sen vượt qua hồ thổi tới, lại đi qua mấy cánh cửa men sứ hình mặt trăng, mới nhìn thấy tòa tiểu lâu cao hai tầng này.
Thục phi đang ở trong phòng đút dưa hấu cho Cung Bối Nô, cây trâm nhỏ bằng bạc cắm một miếng dưa hấu nhỏ, đút tới miệng muội muội.
Cung Bối Nô: "Sột soạt sột soạt."
Thục phi:...!Thôi đi.

Cung Bối Nô vừa ăn dưa, vừa tức giận nói: "Tỷ tỷ, ta đã nói các nàng ta biết vu thuật rồi mà, biết yêu pháp, hu hu, sột soạt sột soạt, chúng ta nên làm cái gì bây giờ hu hu?...!sột soạt sột soạt."

Thục phi thở dài, chuyện hôm nay cũng bắt đầu khiến cho nàng ta hoài nghi trên đời này có chuyện quái lực loạn thần hay không, nếu không, vì sao roi đánh thế nào cũng không trúng hai người kia hết lần này đến lần khác nhưng khi đánh muội muội thì lại đánh trúng.

Nàng ta rũ mắt chuyên tâm đút dưa, lặng im một lúc lâu, mới nói: "Không sợ, tỷ đã bảo cô cô mời một đại sư giỏi đến, cho dù nàng biết yêu pháp gì, cũng không thể làm càn nữa."
Cung Bối Nô vui vẻ uốn éo một chút, thì lập tức trúng đến miệng vết thương, cái mông nóng rát.

Nàng ta đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt lưng tròng nói: "Tỷ tỷ! Tỷ cũng độc ác quá đi!"
Tay Thục phi dừng một chút, nói: "Là muội nói muốn dùng Sát Uy Tiên."
"..."
"Cũng là muội bảo ta đánh muội."
...
"Chưa từng nghe qua yêu cầu nào kì quái như vậy."
Cung Bối Nô vùi mặt vào gối, uất ức mà gào to: "Tỷ tỷ!"
Một tiểu cung nữ tới, nói cho các nàng biết Oanh mỹ nhân cùng với Tiêu mỹ nhân tới thăm.
Cung Bối Nô lắc lắc cái gối, tức giận đến mức mồ hôi trên trán lăn xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, giọng the thé quát: "Bọn họ lại còn dám tới đây"
Nàng ta nói với Thục phi: "Tỷ tỷ, đừng đi ra ngoài, muội không gặp bọn họ đâu, không gặp không gặp muội không gặp!"
Thục phi cười cười, để tiểu cung nữ truyền lời cho Vi Oanh các nàng, nói bản thân sẽ đi ra sau.

Cung Bối Nô "ừ hứ" một tiếng: "Muội không gặp bọn họ đâu, không gặp không gặp!"
Thục phi cắm một miếng dưa nhỏ, nhét vào miệng nàng ta, cười: "Không để muội gặp, chỉ là để các nàng phơi nắng một lúc thôi."
Cung Bối Nô nghiêng đầu, nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, trong nháy mắt liền vui vẻ lên: "Được!"
...
Đang là mùa hè nóng bức, mặt trời chói chang, trời đất như biến thành cái lò hấp, trong không khí từng đợt từng đợt khí nóng, giống như lửa đốt vậy, cỏ xanh cây cối đều ủ rũ.
Tiêu Thiên Tuyết phẩy phẩy quạt, nóng đến không chịu nổi, cùng với Vi Oanh ở dưới bóng cây đợi một lát liền định buông xuôi.


Nhưng mấy cung nữ ngăn ở bên cửa Nguyệt Lượng, xem ra là không có ý định để bọn họ rời đi.

Nàng nhịn không được đi hỏi: "Thục phi nương nương đâu? Sao còn chưa tới?"
Cung nữ kia cười nói: "Nương nương có chút việc, xin hai vị mỹ nhân chờ một lát."
Nhưng giữa mùa hè nóng nực, "một chút này" đủ chết đến nơi rồi.

Huống hồ, cho dù là để cho người ta chờ đợi, cũng không nên để cho khách đứng ở dưới nắng chờ như vậy.

Vi Oanh biết Thục phi sẽ không đi ra, nàng đã quen thuộc với thủ đoạn trừng phạt như này, năm đó ở cung Bảo Vân không phải đã từng bị quý phi phạt như vậy sao.
Tiêu Thiên Tuyết hé miệng, nhỏ giọng nói: "Cũng không phải Quý phi nương nương, chúng ta chờ làm gì?"
Vi Oanh: "Ngươi nói đúng."
Xoay người muốn rời đi, mấy cung nữ kia vây lại không cho các nàng đi.

Lúc Vi Oanh muốn lấy thẻ bài đưa ra, đột nhiên trong mắt bắt gặp một vệt sáng vàng.

Nàng hơi ngẩn ra.

Hoàng đế vội vàng chạy tới, đứng dưới ánh mặt trời chói chang, tóc buộc qua loa trong trâm vàng, vài sợi tóc rối tung vén lên bên mặt.

Cũng không biết là do phong hàn chưa khỏi, hay là do lúc tới quá vội vàng, trên mặt Hoàng đế có điểm hồng dị thường, hơi thở hổn hển, đôi mắt lấp lánh bình tĩnh nhìn nàng.

Tim Vi Oanh khẽ đập, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ?"
Tiêu Thiên Tuyết vui mừng nghênh đón: "Bệ hạ tới đây làm gì?" Vân Thiều che miệng ho một cái, ánh mắt rời rạc, giống như đang tìm một cái cớ hợp lý.

Hồi lâu, nàng ấy mới nói: "Trẫm nghe nói Tiệp Dư bị bệnh, nên đến thăm một lát", nàng ấy hướng Vi Oanh chậm rãi nở nụ cười: "Thật trùng hợp nhỉ."
Vi Oanh cũng cười: "Đáng tiếc, nương nương nàng ta có việc bận, chỉ sợ là không thể gặp chúng ta."
Vân Thiều thờ ơ gật đầu: "Đáng tiếc.

Vậy...!Ái phi có nóng không? Điện Yên Ba cách nơi này quá xa, chọn ngày không bằng gặp ngày, không bằng chúng ta đi tới hồ Tẩy Mặc hóng mát đi."
Vi Oanh vốn định rối rắm rụt rè một hồi, Tiêu Thiên Tuyết đã thay nàng trả lời trước: "Được chứ, được chứ!"
Từ lúc Hoàng đế đến, mấy cung nữ đã cảm thấy không ổn lắm, len lén chạy vào trong phòng truyền lời cho Thục phi.
Trong Thanh Đạm Trai, Cung Bối Nô và Thục phi còn đang vui vẻ hóng mát gặm dưa, trong lòng nghĩ đến Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết bị mặt trời mùa hè nóng bức nướng đến kêu khổ thấu trời như thế nào, thậm chí bị cảm nắng mà té xỉu.

Lúc này, khi các nàng nghe được Hoàng đế tới, sắp dẫn theo hai người họ rời đi, cả người ngơ ngác một hồi lâu.

Thục phi phản ứng lại trước, dùng khăn tay lau sạch nước dưa hấu trên tay, sốt ruột chạy ra ngoài cửa điện, ngăn cản Hoàng đế và các nàng.

"Bệ hạ" nàng ta chạy đến thở hồng hộc, trán toát ra mồ hôi, hờn giận nói: "Sao ngài lại tới đây?"
Hoàng đế đưa ánh mắt liếc nhìn nàng ta: "Không phải đang bận sao?"
Thục phi chột dạ giật nhẹ khăn tay, cười: "Đây không phải là...!đã xong việc rồi sao? Bệ hạ mời vào trong điện nghỉ ngơi, muội muội cũng thường hay nói rất nhớ bệ hạ."
Nàng ta như nhớ tới cái gì đó, đi được hai bước, mới hướng Vi Oanh các nàng nói: "Hai vị muội muội cũng mời nhanh vào đi, trời nóng, đừng để bị phơi bỏng."
Tiêu Thiên Tuyết làm mặt quỷ với Vi Oanh, đi theo Hoàng đế vào Thanh Đạm Trai.
Mỗi phòng ở đây đều đặt băng giám, băng từ từ tan ra, hút đi cái nóng của mùa hè.

Có Hoàng đế giúp đỡ, đãi ngộ của hai người ở Thanh Đạm Trai so với vừa rồi hoàn toàn khác hẳn, cầm nước ô mai ướp lạnh ngồi phịch trên ghế, vừa thích thú vừa yên tâm thoải mái hưởng thụ dịch vụ VIP cao quý.

Thục phi không có quản các nàng, thậm chí nhìn cũng không nhìn, dù sao nhìn một cái sốt ruột một lần.


Nàng ta lựa chọn nói chuyện với Hoàng đế, ôn nhu nói: "Bệ hạ không phải muốn tới thăm muội muội sao? Thiếp dẫn bệ hạ vào, nhất định muội ấy sẽ rất vui mừng."
Nói xong, nàng ta khẽ cười nói: "Không nghĩ bệ hạ lại quan tâm muội muội như vậy."
Ngón tay Vân Thiều hơi cong, khẽ gõ mặt bàn, mặt luôn hơi nghiêng về phía Vi Oanh, khóe mắt liếc nhìn nàng.

Nghe được Thục phi nói xong, ngón tay nàng ấy dừng một chút, nhìn thấy Vi Oanh uống xong nước ô mai xoa bụng hai cái, nhịn không được thất thần một lát, khẽ cười.

Thục phi: "Bệ hạ? Bệ hạ?"
Lúc này Vân Thiều mới hoàn hồn, nói: "Để Oanh Oanh và Thiên Tuyết vào trước đi."
Xem ra, các nàng hình như đã háo hức muốn thử, mài dao soàn soạt nhằm về phái con dê béo.
Vân Thiều nhìn bóng lưng các nàng đi vào trong buồng, trong đầu nhảy ra câu thành ngữ này, nhịn không được nở nụ cười, trong mắt có ánh tia nhu hòa, ôn nhu chân thành.

Thục phi nhất thời nhìn ngây người, si ngốc nhìn sự ôn nhu của vị thiên tử thiếu niên này.

Từ khi nàng ta vào cung mấy năm nay, chưa từng thấy bệ hạ lộ ra nụ cười ôn nhu lưu luyến như vậy.

Vị thiên tử thiếu niên bề ngoài xinh đẹp, lại âm trầm thô bạo, trong lòng nàng ta cũng nhịn không được sợ hãi.

Cho rằng bệ hạ sẽ không cười, sẽ không vui vẻ.
Không nghĩ tới bệ hạ cũng sẽ lộ ra nụ cười như vậy...!
Tay Thục phi run nhè nhẹ, nước ô mai văng ra khỏi chén sứ, rơi trên mu bàn tay, nàng ta cũng không hề phát hiện ra.

.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui