Cung Bối Nô gân cổ gào: "Các ngươi tránh ra hết cho ta, để ta vào!"
"Đám cẩu nô tài các ngươi! A a a đừng đẩy ta, búi tóc của ta loạn rồi!"
"Tránh ra hu hu, ta thở không nổi, đừng chen ta! Để ta vào!"
Nhưng mà An Nhạc đường tràn ngập tiếng cười đùa, thanh âm của nàng như hòn đá ném vào biển rộng, không dấy lên nổi chút bọt nước liền biến mất.
Vi Oanh ngồi trên ghế nằm, nâng tay che ánh mặt trời, ánh nắng xuyên qua kẽ ngón tay của nàng, chiếu lên da thịt nhẵn nhụi như mỡ đông, mặt mày nhu hoà như hoạ.
Nàng lơ đãng nhìn thấy Cung Bối Nô đang hổn hển dậm chân, nhịn không được cười cười, vẫy tay chào hỏi: "Tiệp Dư."
Đám cung nhân theo ánh mắt Vi Oanh đồng loạt xoạt xoạt quay lại, giống một mảnh hoa hướng dương đuổi theo mặt trời, cả đám quay đầu nhìn về phía Cung Bối Nô.
Cung Bối Nô đứng giữa cánh đồng hoa hướng dương này bất giác ngẩn ra, giây lát, nàng rốt cục nhớ tới thân phận của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống, giận dữ quát: "Còn không mau cút ngay cho ta!"
Đám cung nữ thái giám nghe lời lăn hết.
Đáng tiếc An Nhạc đường sân rất nhỏ, chật ních người, mọi người cút hết, lại rối loạn lần thứ hai.
Cung Bối Nô bị đám đông ùa tới, cũng ai nha ai nha kêu ầm lên, bị chen tới chen lui, không biết vấp phải cái gì, nàng ngã sấp xuống, mái tóc được búi tỉ mỉ giờ hỗn độn, cây trâm tơ vàng khổng tước được khảm đầy bảo thạch rơi xuống bên người, một thanh âm thanh thuý vang lên.
Lòng bàn tay Cung Bối Nô bỏng rát, đôi mắt chậm rãi đỏ.
Nàng từ nhỏ kim ngọc phú quý, nào có bao giờ chịu thế này?
Đầu gối đau, lòng bàn tay cũng đau, nàng hít hít cái mũi, sau một lúc lâu không ngồi dậy nổi.
Một đôi tay chìa ra trước mặt nàng.
Tay rất đẹp, trắng nhợt mà gầy yếu, ngón tay thon dài như cây hành, móng tay mượt mà như trăng non, màu sắc cũng trắng gần như hồng nhạt.
Cung Bối Nô nghĩ thầm, người này lòng dạ thật tốt, đưa tay ra đỡ mình dậy, chờ đứng lên rồi sẽ mang nàng ấy ra khỏi nơi này, đề bạt nàng lên làm cung nữ thiếp thân của mình.
Nghĩ thế, nàng ngẩn ngơ ngẩng đầu, tầm nhìn bị nước mắt làm mơ hồ không rõ, có thể thấy loáng thoáng một người cao vút mặc váy màu hồng cánh sen đang vươn tay về phía mình.
Người nọ được một tầng dương quang màu vàng ấm áp phủ lên, hơi cúi người, dùng sức kéo nàng dậy.
Giống như thần linh từ trên trời giáng xuống, từ hàng phổ độ.
Trái tim Cung Bối Nô đập thình thịch, nắm chặt bàn tay đưa tới này, thầm nghĩ tay người này mềm quá, như thể không có xương cốt, sau này cứ để người này hầu hạ mình chải đầu tết tóc đi, bàn tay sờ thích thế này, nếu sơ búi tóc chắc chắn cũng sẽ đặc biệt đẹp.
Sau đó nàng chớp chớp mắt, tầm nhìn dần dần rõ ràng, quay đầu lại: "Cảm --"
Vi Oanh cười đến mặt mày cong cong: "Không cần cảm ơn."
Cung Bối Nô há hốc mồm, khiếp sợ đến mức quên cả nói, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Sao lại là ngươi?"
Nàng ngay cả chuyện đón người trở về để chải tóc cho mình cũng đã chuẩn bị sẵn, thế nào lại biến thành đối thủ một mất một còn với mình?
Tiêu Thiên Tuyết nhìn bàn tay Vi Oanh bị tóm, hừ hừ: "Oanh Oanh kéo ngươi dậy ngươi còn hung dữ với nàng, hừ, còn muốn nắm tay người ta đến khi nào? Sờ rồi bị keo dính luôn hả?"
Cung Bối Nô vội vàng buông tay, vẻ mặt hoảng sợ lùi lại.
Vi Oanh cười khoan dung, không so đo chút nào, hỏi: "Tiệp Dư nương nương tới nơi này có việc sao?"
Cung Bối Nô cúi đầu nhìn tay mình, lòng bàn tay cọ mặt đất hơi hồng lên, bỏng rát đau đớn, cũng may không rách da.
Nàng uỷ khuất bĩu môi, vốn nghĩ đến nơi này để chế nhạo trào phúng hai người gặp nạn này, ai biết các nàng ấy lại sống vui vẻ náo nhiệt như thế? Mà hiện tại mình tóc tai tán loạn, y sam chật vật, càng giống một người gặp nạn hơn.
Vi Oanh cười cười, nhặt cây trâm khổng tước rơi dưới đất lên, trả lại cho thiếu nữ.
Cung Bối Nô bị vẻ tươi cười của nàng mê hoặc, ma xui quỷ khiến vừa muốn nói một tiếng "cám ơn", thình lình nhớ tới mục đích của mình, liền hung hăng đoạt lại cây trâm khổng tước: "Bệ hạ cho các ngươi ở An Nhạc Đường để tự kiểm điểm bản thân, các ngươi không tĩnh tâm tỉnh ngộ, lại tụ tập mọi người ở đây làm gì?"
Vi Oanh cúi đầu, tỏ vẻ hổ thẹn.
Thế này trong lòng Cung Bối Nô mới dễ chịu một chút, tiếp tục nói: "Ta trở về sẽ nói với Thái Hậu, các ngươi sẽ ở đây thêm mấy tháng nữa."
Thiếu nữ ở phía đối diện ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào hơi ửng hồng, hàng mi dài khẽ run, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước mông lung.
Cung Bối Nô nhìn dáng vẻ nàng, hừ lạnh: "Cho dù ngươi cầu ta thì ta cũng sẽ không nói đỡ cho ngươi đâu."
Vi Oanh vui vẻ: "Còn có chuyện tốt như vậy à?"
Cung Bối Nô:???
Tiêu Thiên Tuyết sáp lại, sắc mặt vội vàng, hỏi: "Cung Tiệp dư, ngươi nói thật sao?"
Cung Bối Nô: "A, đương nhiên là thật, nhưng các ngươi cầu phải khẩn thiết một chút, nói không chừng ta có lòng tốt cầu tình với cô cô....."
Tiêu Thiên Tuyết ngắt lời nàng: "Đừng cầu tình cho chúng ta, để chúng ta ở đây thêm một thời gian nữa đi!"
Đám cung nữ chung quanh nghe tin tức như thế, gương mặt tái nhợt nổi lên rặng mây đỏ, cao hứng hô: "Cung Tiệp dư thật sự là người tốt!"
"Tiệp dư nương nương tâm địa thật tốt."
.....
Cung Bối Nô từ nhỏ đến lớn chưa từng được ai khen là người tốt giờ chấn kinh rồi, ngay sau đó nàng đắm chìm trong một bầu trời tiếng khen ngợi, trở nên vui sướng choáng váng.
Thì ra cảm giác làm chuyện tốt được khen lại thích như vậy, thế thì.....
Nàng nhéo lòng bàn tay của mình, đau đến nhe răng trợn mắt, lại tỉnh táo.
Chuyện quái gì vậy? Nàng là lại đây làm người xấu cơ mà!.....Ah phì, không phải người xấu, nhưng dù sao thì cũng không phải người tốt trong miệng bọn họ.
Sao tất cả mọi người ở An Nhạc Đường đều trở nên không bình thường như thế!
Điều này làm cho nàng phải làm cách nào để có thể dựa vào ý tưởng ban đầu của mình mà hành động chứ, làm sao có thể chế nhạo trào phúng, sao có thể làm hai người kia quỳ xuống trước mặt mình cầu xin tha thứ?
Ánh mắt Cung Bối Nô chuyển hướng, đảo một vòng đám cung nữ: "Cẩu nô tài, vừa rồi ai đẩy ngã ta? Ta để Thái Hậu phạt các ngươi xem, treo cổ!"
Vừa dứt lời, sắc mặt đám cung nữ nhất thời tái nhợt, lộ ra vẻ sợ hãi.
Có lẽ Cung Bối Nô bó tay không có cách với Vi Oanh, nhưng xử trí bọn cung nữ thái giám địa vị hèn mọn thì chỉ tốn một câu.
Tiêu Thiên Tuyết giận dữ nói: "Sao ngươi lại làm vậy? Các nàng đâu làm gì, ngươi phạt bọn họ làm gì, có bản lĩnh thì nhằm vào ta này."
Cung Bối Nô thấy nàng để ý, lại đắc ý, hất cằm, cao hứng phấn chấn nói: "Muốn ta không trị tội bọn họ thì ngươi quỳ xuống cầu ta đi."
Tiêu Thiên Tuyết khó thở: "Ngươi --"
Vi Oanh đứng bên cạnh, bắt đầu cắn hạt dưa.
Tình tiết này ở trong nguyên tác cũng xuất hiện, nhân vật phản diện mặc vàng bạc châu báu tới chế nhạo nữ chủ, phát sinh xung đột với nhau, sau đó Hoàng Đế....Hoàng Đế không tới, mà sứ giả của Hoàng Đế tới.
Lúc Cung Bối Nô muốn dùng hình phạt xử phạt hai nha đầu của nữ chủ, Phúc Thọ vừa vặn đuổi tới, bảo vệ hai nha đầu Hồng Châu và Lục Chá, hơn nữa mang đến một hộp điểm tâm cho nữ chủ, nói cho nàng bệ hạ luôn nhớ kỹ nàng, mong nàng chịu khó nhẫn nại.
Phúc Thọ hồi cung, đem thảm trạng của nữ chủ kể cho Hoàng Đế, Hoàng Đế cũng thập phần đồng tình thương xót nữ chủ.
Chuyện này làm cho hảo cảm của nữ chủ với Hoàng đế càng sâu sắc, chôn xuống một "phục bút" cho việc Hoàng đế đến tìm nàng vào một đêm tuyết rơi, cũng như phân đoạn trên lầu Trích Tinh.
Nàng không dấu vết liếc mắt bên ngoài, ngoài cửa thoáng hiện một mạt bóng dáng đỏ thắm.
Là Phúc Thọ.
Đến điểm mấu chốt xúc tiến tình tiết kịch bản, hệ thống lập tức tuyên bố nhiệm vụ: "Thỉnh ngăn cản Phúc Thọ công công ra mặt giúp nữ chủ, để tránh phát sinh tình tiết nữ chủ cùng Hoàng Đế ngắm tuyết ban đêm xảy ra sau này, thưởng cho một cơ hội rút thẻ [giữ gốc thẻ xanh]."
Ah được, bắt đầu làm việc thôi.
Vi Oanh ném hạt dưa đi: "Sử dụng thẻ bài, [Khẩu thị tâm phi]."
Cung Bối Nô: "Ta không chỉ muốn bọn họ chịu hình phạt, ta còn muốn...." Thân mình nàng chấn động, không chịu khống chế nói liến thoắng: "Ta còn muốn đem của ngon vật lạ ra chiêu đãi các nàng, tặng các nàng gấm vóc lăng la, để các nàng ở Nùng Hoa Điện của ta, ta và tỷ tỷ dọn ra ngoài, ở lãnh cung!"
Tiêu Thiên Tuyết trợn trừng hai mắt: "Ngươi....."
Cung Bối Nô tiếp tục liên mồm: "Ngươi cái gì? Ta muốn làm chuyện tốt thì sao hả, ta muốn cung phụng bọn họ thì thế nào, ngươi có thể làm gì ta, không muốn vậy hả, vậy thì để ta quỳ xuống cầu ngươi nha."
Tiêu Thiên Tuyết vội vàng xua tay: "Việc này thì thôi không cần, nương nương khách khí quá."
Cung nữ chung quanh cũng hoảng sợ lắc đầu: "Không cần không cần đâu, Tiệp dư nương nương khách khí quá."
Cung Bối Nô phản ứng lại, trong đầu trống rỗng, xấu hổ và giận dữ thiêu đốt trong lòng, khiến khuôn mặt nàng đỏ bừng.
Tiêu Thiên Tuyết nhớ tới lời nàng mới nói, thở dài: "Sao các ngươi cũng muốn tới lãnh cung thế? Đã nói phải xếp hàng mà."
Cung Bối Nô tức đến phát run: "Ngươi, ngươi, ta, đáng giận!"
Nàng dậm chân một cái, vừa thẹn vừa phẫn nộ chạy đi.
Tiêu Thiên Tuyết ở phía sau cảm khái: "Người này thật đúng là kỳ quái."
Vi Oanh chỉ cười không nói.
Phúc Thọ công công chứng kiến hết toàn bộ hành trình cũng bị đả kích sâu, ở ngoài cửa ngẩn ra một hồi mới tỉnh táo lại, cười dài đi vào An Nhạc Đường.
Chưởng ấn thái giám địa vị bất phàm, người nào ở trong cung biết hắn cũng đều hành lễ.
Phúc Thọ khoát tay, đi đến trước mặt hai thiếu nữ, cúi đầu khiêm nhường nói: "Bệ hạ để nô tài đến thăm hai vị quý nhân."
Tiêu Thiên Tuyết đón hộp đồ ăn, cười: "Bệ hạ tốt quá, vất vả cho công công."
Phúc Thọ đánh giá hai nàng, hai thiếu nữ sắc mặt hồng nhuận, khí sắc không tệ, nhìn cằm đều hơi tròn hơn, thế nhưng so với ở ngoài còn sống tốt hơn chút.
Lần đầu tiên hắn gặp người có thể sống cuộc sống ở lãnh cung dễ chịu như thế, không khỏi có chút kinh ngạc.
Sự kinh ngạc này vẫn liên tục cho đến khi hắn rời khỏi An Nhạc Đường, tận lúc đêm khuya mài mực cho Hoàng Đế.
Vân Thiều buông sổ con, nghiêng đầu, đường viền lạnh lùng bị ánh đèn làm nhu hoà: "Phúc Thọ, cả buổi chiều ngươi mất hồn mất vía, có chuyện gì sao?"
Phúc Thọ lắc đầu: "Bẩm bệ hạ vạn tuế, cũng không có chuyện gì."
Vân Thiều buông mắt, hàng lông mi dài rung động, lộ ra tâm sự chồng chất.
Nàng ngồi ngay ngắn trên long ỷ, tay đáp trên bàn, ngón cái vô ý thức vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón giữa, đôi mi thanh tú nhíu lại, há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng giấu đầu hở đuôi che miệng ho khẽ.
Phúc Thọ thầm nghĩ, bệ hạ là quan tâm các nàng ấy sao?
Nhưng lòng dạ đế vương khó dò, hắn không muốn tự cho là thông minh đi nhiều lời không nên nói, giả vờ hồ đồ: "Bệ hạ đói bụng sao? Ăn chén chè đậu đỏ Nguyên Tiêu này đi, đừng để quá mệt nhọc."
Vân Thiều bưng chén lên, không có khẩu vị gì, nhẹ giọng nói: "Nhưng có người còn thiếu ăn thiếu mặc, đói khổ lạnh lẽo, ngay cả than cũng không có, thật sự đáng thương."
Phúc Thọ chớp mắt mấy cái: "Bệ hạ hiểu được nỗi khổ của lê dân bách tính, thật sự là minh quân muôn đời!"
Thân mình Vân Thiều cứng đờ, đem chén đậu Nguyên Tiêu bỏ lên bàn, mệt mỏi ngả vào ghế, thật lâu mới trầm giọng hỏi: "An Nhạc Đường thế nào rồi?"
Nàng lo lắng sắp điên.
Phúc Thọ gật đầu, khoé miệng cong lên: "Bẩm vạn tuế, bên kia tốt lắm, hai vị Quý nhân cũng khoẻ mạnh, ăn no mặc ấm, thậm chí còn béo một vòng."
Vân Thiều hơi giật mình, nhìn ngọn đèn cung đình vẽ hoa văn hoa lá chim chóc, đôi con ngươi xinh đẹp phản chiếu ánh lửa, sáng ngời.
"Ngươi không muốn khiến ta lo lắng, cho nên gạt ta chứ gì."
Lãnh cung chi phí ăn mặc cũng không nhiều, cho dù có đám người Hiền phi giúp đỡ, sao có thể béo được?
Đáy mắt nàng nhuốm u sầu, quyết định mấy ngày sắp tới sẽ tự mình đến thăm, cũng tiện để thấy người nọ.
Có lẽ người nọ thấy mình đến, tâm sinh cảm kích, sẽ không bài xích mình như trước nữa.
Hết chương 42.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...