Một vầng trăng tròn lạnh lẽo treo trên bầu trời.
Vi Oanh lặng lẽ trở lại bữa tiệc, ngồi xuống cạnh Tiêu Thiên Tuyết, khi ngẩng đầu nhìn, không sai biệt lắm mọi người đã đến đầy đủ.
Trong cung nhiều quy củ, chỗ ngồi trong bữa tiệc cũng nghiêm khắc dựa theo cấp bậc, trên cùng là chỗ của Thái Hậu và Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, sau đó đến tam phi, sắp xếp đến chỗ Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết cũng chỉ có một góc nhỏ bên trái.
Tiêu Thiên Tuyết: "Oanh Oanh, vừa rồi ngươi đi đâu thế?"
Vi Oanh: "Ngắm chim."
Tiêu Thiên Tuyết nhìn lên trời, muốn tìm dấu vết con chim nào đó từ tấm màn đêm đen xì: "Chim đâu?"
Vi Oanh như bị thi nhân nhập, tình cảm dạt dào đọc diễn cảm: "Trên trời không lưu lại dấu cánh, nhưng ta đây đã bay qua."
Tiêu Thiên Tuyết vỗ tay cho nàng, sau đó nói: "Bên khoé miệng không lưu lại hài cốt của bánh đậu đỏ, nhưng ta đã ăn rồi?"
Vi Oanh: "......Đối hay lắm."
Tiêu Thiên Tuyết: "Hí hí."
Cung Đấu Cơ nhìn không nổi nữ chủ tuỳ thời đều ở trạng thái tan nát hình tượng, nó thật muốn quỳ xuống cầu xin kí chủ cách nữ chủ xa một chút.
Vi Oanh nhắm mắt nhớ lại tình tiết kịch bản, từ sau khi nàng không luyện múa nữa, Hiền phi không cần phải bận tâm một người trụ cột kém như nàng, đặc biệt thiết kế một màn múa kiếm độ khó rất cao dành riêng cho Tiêu Thiên Tuyết.
Ở trong nguyên tác, bữa tiệc Trung Thu ngắm trăng này, Tiêu Thiên Tuyết múa kiếm hiên ngang anh khí, bóng kiếm như tuyết, trùng hợp với người trong ký ức của cẩu hoàng đế.
Cho nên sau màn múa kiếm này, nữ chủ càng được sủng ái, được càng nhiều ban thưởng, cũng khiến cho nhân vật phản diện chú ý và đối địch.
Vi Oanh nâng mắt nhìn về phía thủ toạ.
Hoàng Đế cách nàng rất xa, cách đèn đuốc lay động, chỉ có thể nhìn thấy một đạo thân ảnh gầy yếu ngồi trên đế vị.
Thiên tử ở trên chín tầng trời, trên chín tầng trời có tâm tư của hoàng đế.
Tiêu Thiên Tuyết theo ánh mắt nàng nhìn qua, nhịn không được cảm khái: "Bệ hạ ưa nhìn quá."
Vi Oanh: "Không được khen hắn!"
Tiêu Thiên Tuyết cười: "Vì sao không được khen chứ?"
Vi Oanh trầm mặc một hồi, nghiêm túc nói: "Ta sợ hắn kiêu ngạo.
Hoàng đế mà kiêu ngạo, bách tính sẽ gặp tai ương, Thiên Tuyết, thiếu chút nữa ngươi đã thành yêu phi hoạ quốc rồi đó."
Khuôn mặt nhỏ hắn của Tiêu Thiên Tuyết trắng bệch, ôm ngực: "Đa tạ ngươi nhắc nhở, hu hu thật đáng sợ thật đáng sợ, ta không bao giờ khen Hoàng Thượng nữa."
Vi Oanh: "Vì bách tính thiên hạ, chúng ta phải quất hắn, nhục nhã hắn, làm cho hắn lúc nào cũng nhớ rõ chức trách của mình!"
Tiêu Thiên Tuyết gật đầu, nghiêm túc nói: "Được! Oanh Oanh nói đúng!"
"Đúng vậy, Oanh Oanh nói đúng!" Một giọng nữ mềm mại truyền đến từ bên cạnh Vi Oanh.
Vi Oanh quay qua, thấy một thiếu nữ mặc cung trang đang sợ sệt nhìn hai nàng, gò má ửng đỏ, ngượng ngùng nói: "Ta, ta có thể ngồi ở đây không?"
Nàng nhận ra người này, là Lệ tần mà ngày ấy bị tiếng chó kêu doạ sợ.
Lệ tần nắm nắm ngón tay, dáng điệu co quắp bất an.
Vi Oanh nhìn nhìn lại chỗ ngồi vốn dĩ của Lệ tần ở rất gần Thục phi, nhất thời hiểu được, đưa tay ra lôi kéo, đem thiếu nữ kéo đến bên cạnh mình: "Nương nương ngồi ở đây đi."
Lệ tần co quắp nói lời cảm tạ: "Cám ơn."
Vi Oanh bật cười, rõ ràng là "Tần", sao lại khẩn trương như thế chứ?
Chẳng qua chuyện của Lệ tần nàng biết một chút.
Hậu cung có thể coi là nửa cái triều đình.
Trước kia Thái Hậu tham gia vào chính sự, cho dù tiền triều hay hậu triều thì cũng quen lấy thúng úp voi.
Từ khi Hoàng đế kế nhiệm, dần dần đoạt quyền, ban hành chính sách mới, trọng dụng quan viên mới, triều đình chia làm ba phe, một là "cựu phái" do các thế gia như Cung gia làm chủ, các quan viên do Hoàng đế coi trọng thì tạo thành "tân phái", còn có một đám lắc lư không ngừng, có lẽ có thể lấy tên là "phái cỏ đầu tường".
Tiền triều như thế, hậu triều cũng không hém nhiều lắm.
Mấy nữ nhân Cung gia dẫn theo một đám cung phi muốn làm gì thì làm, Quý phi cầm đầu một phái khác, đồng dạng như thế nước lửa, còn một ít nữ nhân thì ôm đoàn sưởi ấm.
Lệ tần ở Nùng Hoa Điện, vốn là người của Thục phi, từ lần đó nàng làm mất mặt Thục phi rồi, liền vẫn bị bài xích vắng vẻ, hơn nữa phụ thân nàng cũng là một nhân sĩ "phái cỏ đầu tường" nổi tiếng, không có cách nào làm chỗ dựa cho nàng, đã nhiều ngày qua, Lệ tần sống cũng gian nan.
Tiểu đáng thương bị xa lánh phải đi tìm tiểu đáng thương cũng bị xa lánh để sưởi ấm.
Vi Oanh giang rộng hai tay, trao cho Lệ Tần một cái ôm thật to, ý đồ sưởi ấm cõi lòng lạnh lẽo của nàng.
Cung Đấu Cơ:.....Thật sự có người sẽ được sưởi ấm hả?
Hai mắt Lệ tần đỏ bừng, nước mắt như mưa: "Hu hu, ngươi tốt quá."
Vi Oanh: "Thủ hộ mỗi một tâm linh bị tổn thương trong chốn thâm cung là chức trách của ta."
----
Tiệc tối bắt đầu, ca múa hoà thuận vui vẻ.
Hoàng Hậu đoan trang ngồi, ánh mắt tuần tự lướt qua chúng cung phi, cuối cùng bay tới một góc khuất, chống lại nụ cười sáng lạn của thiếu nữ.
Vi Oanh cố gắng vẫy tay với nàng, không tiếng động kêu: Nương nương an khang!
Hoàng Hậu nhịn không được nhếch khoé miệng, mặt mày cong cong, khí chất thanh lãnh chợt tắt, trở nên thập phần đoan trang ôn nhu.
Cách xa như vậy đều có thể cảm nhận được nụ cười như gió xuân thổi vào mặt của Hoàng Hậu.
Vi Oanh: "A, Hoàng Hậu nương nương nở nụ cười."
Tiêu Thiên Tuyết ôm ngực: "Nương nương cũng thật đẹp, hình như là nhìn về hướng chúng ta cười đó."
Lệ tần cúi mặt, nhẹ nhàng thở dài: "Tóm lại không phải cười với ta."
Vi Oanh ôm mặt: "Nương nương đẹp quá."
Tiêu Thiên Tuyết cũng ôm mặt: "Nương nương thật đẹp."
Hiền phi nhìn hai đứa nhỏ bày ra tư thế giống nhau, cũng bắt đầu ôm mặt: "Các nàng đáng yêu quá đi."
Lệ tần:.....Không biết làm gì, nhưng nàng cũng ôm mặt theo đi.
Hoàng Hậu thấy động tác đều nhịp kia, khẽ bật cười, lập tức lại nghĩ đến thân phận của mình, liền nhanh chóng nghiêm mặt.
"Tử Đồng đang nhìn gì thế?" Hoàng đế nhẹ giọng hỏi.
Hoàng Hậu thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Không có gì."
"Nhưng ngươi mới nhìn bên trái mà."
Hoàng Hậu: "Mắt ta bị lé."
Hoàng đế trầm mặc một lát, không tự chủ được cũng nhìn về phía góc trái, chạm phải nụ cười như hoa của thiếu nữ.
Nàng nhịn không được cũng nhẹ nhàng cười rộ lên.
Vi Oanh chú ý tới ánh mắt của cẩu hoàng đế, lập tức thu hồi vẻ tươi cười của mình, không được tự nhiên ho khan hai tiếng, che mặt.
Cẩu hoàng đế, không cho hắn nhìn!
Tiêu Thiên Tuyết: "A, bệ hạ đang nhìn hướng này."
Lệ tần mất mát nói: "Tóm lại không phải nhìn ta."
Tiêu Thiên Tuyết giữ chặt Vi Oanh: "Oanh Oanh ngươi mau nhìn, bệ hạ cười, hắn cười rộ lên đẹp quá --"
Vi Oanh ngắt lời nàng: "Đừng khen, sẽ kiêu ngạo."
Tiêu Thiên Tuyết sợ mình sẽ biến thành yêu phi hoạ quốc, lập tức im tiếng: "-- tui!"
Vi Oanh mỉm cười: Trẻ nhỏ dễ dạy.
Tiêu Thiên Tuyết không cười, quay đầu đi nhìn phi tử bên cạnh, Lệ tần ủ rũ cúi mặt, hờ hững phe phẩy quạt.
Vì thế Hoàng đế thấy sau khi mình nhìn qua, ba người kia cũng không cười nữa, cũng không ôm mặt, lại bận rộn làm chuyện khác, căn bản không thèm để tâm đến nàng.
Hoàng đế hoài nghi sờ sờ khoé môi: Chẳng nhẽ mình không có vẻ thân thiện hoà hợp vậy sao?
Hoàng Hậu lành lạnh hỏi: "Bệ hạ đang nhìn gì thế?"
Hoàng đế: ".....Mắt trẫm cũng bị lé."
Vị trí của Thái Hậu ở trên cùng, từ trên cao nhìn xuống mọi người, bao gồm cả Đế Hậu.
Thấy hai cái đầu của Đế Hậu dựa sát vào nhau, Thái Hậu nhướn mày, cảm thấy không vui.
Năm đó nàng để Cung Bối Châu tiến cung, kỳ vọng Cung Bối Châu có thể giống mình năm đó, vào ở cung chính, gắt gao nắm chặt trái tim Hoàng đế trong tay, nhưng khuê nữ này lại thật đáng thất vọng, chỉ lăn lộn lên làm được Thục phi.
Tiểu Hoàng đế nhiều tâm nhãn, trước tiên đón nữ nhi duy nhất của Việt Sơn là Việt Thanh Huy vào cung, lập thành Hoàng Hậu, nhân tiện thắng được đảng phái Đông Hải duy trì.
Nhưng mà, chỉ cần trái tim tiểu Hoàng đế không ở trên người Việt Thanh Huy thì hết thảy vẫn còn cơ hội.
Thái Hậu mệt mỏi khép lại hai mắt, xoa xoa huyệt Thái Dương, dựa vào ghế ngồi bằng gỗ lim mạ vàng, bên tai là tiếng sênh ca náo nhiệt.
Không biết vì sao, nàng lại đặc biệt thương nhớ tiếng chim kêu thanh thuý ngày đó.
Nàng nhấc mí mắt, quét qua đám cung phi bên dưới.
Tiêu Thiên Tuyết: "!!!"
"Oanh Oanh, Thái Hậu cũng nhìn qua kìa!"
Lệ tần tiếp tục ủ rũ lẩm bẩm: "Xong rồi, Thái Hậu nhìn ta, mạng ta coi như tiêu rồi."
Tiêu Thiên Tuyết: "Lệ tần nương nương ngươi đừng như vậy mà, Thái Hậu cười với chúng ta kìa!"
Vi Oanh cong cong đôi mắt, lộ nụ cười ngọt ngào ngây thơ thuần khiết vô hại ngốc bạch ngọt với Thái Hậu.
Tiêu Thiên Tuyết cũng hùa theo cười hắc hắc, cười đến mức ánh mắt cũng cong thành hình trăng non.
Lệ tần:.....
Không biết làm cái gì, vậy thì nàng cũng cười một cái đi.
Hoàng đế chính mắt thấy ba thiếu nữ lại nở hoa, trầm mặc một lát, không tiếng động liếc ra sau.
Thái Hậu mất tự nhiên ngoảnh mặt đi, giả bộ mình không nhìn thấy gì.
Hoàng Hậu mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Có lẽ mẫu hậu cũng bị lé."
Hoàng đế mệt mỏi đáp lời, cũng không bận tâm có phải ai cũng bị lé không, chỉ cảm thấy mình bị cô lập.......Hoàng Hậu và Thái Hậu nhìn qua, các nàng ấy đều cười, chỉ mỗi khi mình qua, các nàng ấy lại không để ý tới.
Trước kia, ít nhất Lệ tần không như thế.
Trong lòng Hoàng đế nảy lên cỗ bi thương, cúi mặt, cảm giác mình càng ngày càng giống người ngoài.
Nàng nhìn Hoàng Hậu, đôi mắt như sương khói mênh mông, muốn nói lại thôi: "Tử Đồng........"
Hoàng Hậu bị nàng nhìn đến mức không quá tự tại: "Bệ hạ có chuyện mời nói."
Hoàng đế: "Trẫm đưa ngươi thứ này nhé."
Hoàng Hậu: "Ừ?"
Hoàng đế lấy từ trong tay áo ra một tép tỏi, cường ngạnh nhét vào tay Hoàng Hậu: "Nhận lấy đi."
Tất cả mọi chuyện bắt đầu không thích hợp là từ khi Vi Oanh đưa cho nàng tép tỏi này, nàng hoài nghi tép tỏi này là nguyền rủa, chỉ có thể đưa cho người khác mới có thể dời đi lời nguyền đó! Làm cho người ta thay thế mình trở thành người ngoài cuộc mới!
Hợp tình hợp lý, đáng giá tham khảo.
Hoàng Hậu nhìn tép tỏi trong tay, sờ sờ, hoài nghi đây có phải là bạch ngọc trân châu gì nguỵ trang thành tép tỏi không, lại đặt bên mũi ngửi ngửi, rốt cục xác định nó chỉ là một tép tỏi bình thường không có gì đặc biệt.
Nhưng thứ Hoàng đế đưa cho, sao có thể chỉ là một tép tỏi nhỉ?
Hoàng Hậu bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Thừa dịp cơ hội đó, Hoàng đế lại đầy cõi lòng tin tưởng nhìn qua.
Lần này nàng đã đưa tỏi cho Hoàng Hậu, chắc sẽ không --
Vi Oanh quay mặt đi.
Tiêu Thiên Tuyết nhìn nơi khác.
Lệ tần thở dài, uốn éo xoay cổ: "Bệ hạ vẹo cổ hả? Thật đáng sợ thật đáng sợ."
Hoàng Hậu cầm tỏi, cau mày: "Bệ hạ lại đang nhìn gì thế?"
Hoàng đế: ".....Cổ trẫm bị vẹo."
Hoàng Hậu cười cười, ôn nhu nói: "Có phải bệ hạ cần giải thích một chút không, vì sao trong lòng lại cất một tép tỏi? Lại còn muốn đưa cho nô tì?"
Hoàng đế trầm mặc.
Trong sự im lặng, nàng đi đến trước ngọn hải đăng được xây sẵn, chuẩn bị châm đèn, mở ra chương đầu của bữa tiệc tối hôm nay.
Nàng tiếp nhận cây đuốc mà Phúc Thọ truyền đạt, vừa chạm vào tháp đèn, ngọn lửa lập tức bừng lên, pháo hoa ngũ sắc nổ tung giữa không trung.
Tiêu Thiên Tuyết lôi kéo Vi Oanh: "Oanh Oanh, ngươi nhìn bầu trời kìa, nhiều pháo hoa quá!"
Vi Oanh cười cười, chú ý tới nhóm cung phi đều ngửa đầu nhìn pháo hoa, chỉ mình cầu hoàng đế nhìn chằm chằm ngọn hải đăng đang bốc cháy đến xuất thần.
Cơ hội tới!
Nàng với tay vào chỗ để hai thẻ [Giả thần giả quỷ], quyết định dùng một thẻ trước.
Thẻ bài bay đến hải đăng, giữa một mảnh tiếng cười vui sướng, ngọn lựa đỏ rực thiêu đốt hải đăng biến thành màu xanh âm u.
Hoàng đế trợn trừng hai mắt, mồ hôi lạnh chảy xuống từ trên trán, không thể tin nhìn chằm chằm một màn trước mắt.
Lửa ma trơi màu xanh đậm âm u thiêu đốt, lay động, bên trong có vô số mặt quỷ khóc kêu thảm, máu đỏ thẫm uốn lượn chảy xuống theo ngọn lửa.
Đột nhiên một đám ma trơi nhảy về phía nàng, ngọn lửa bao lấy một gương mặt trắng bệch dí sát ngay trước măt, chỉ trực bổ nhào vào mặt nàng.
Hoàng đế sợ tới mức kinh hô một tiếng.
Phúc Thọ quay đầu: "Bệ hạ, sao thế?"
Hoàng đế lại nhìn chăm chú, trước mặt vẫn là ngọn hải đăng tượng trưng cho điềm lành, ma trơi vừa rồi lại chỉ như ảo giác lướt qua.
Nàng ôm đầu, cảm thấy trán ẩn ẩn đau.
Vi Oanh đạt được mục đích, cúi đầu cười.
Cung Đấu Cơ: "Sử dụng thẻ bài này chỉ để cho mình cẩu hoàng đế thôi à? Có lãng phí quá không!"
Vi Oanh: "Sao lãng phí được chứ? Hắn thế nhưng là vip user đó! Nhất định phải có được trải nghiệm độc đáo!"
Hết chương 21
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...