Ta Nguyệt Lão Không Làm Nữa!


Sáu giờ sáng, cây xương rồng báo thức đặt bên giường đúng giờ vang lên.
"Tô Quân, dậy đi làm thôi.

Giá nhà ở trung tâm Thiên Đình là 100 nghìn 1 mét vuông mà ví tiền của mày thì trống rỗng, mày còn ngủ gì mà ngủ!..."
Tô Quân lăn qua lăn lại trên giường như lật trứng, cuối cùng rúc đầu xuống dưới gối bịt kín tai mình lại.
Gào không đến một phút, cây xương rồng báo thức do phòng nghiên cứu khoa học cấp cao của Thiên Đình phát minh ra liền nhảy lên trên giường, hướng gai nhọn trên thân đến vào cái mông lộ ra dưới chăn của Tô Quân.
Sau đó dùng sức đâm thật mạnh.
Đôi mắt Tô Quân vốn đang mơ mơ màng màng nhắm chặt, đột nhiên mở lớn, mấy sợi tóc ngốc trên đầu dựng thẳng lên.
Cậu nặng nề hít vào một ngụm khí lạnh, tay duỗi ra sau tắt báo thức xương rồng rồi ném nó lên đầu giường.
Nỗi khổ của thần tiên bắt đầu từ nỗi khổ phải thức dậy mỗi ngày.
Đánh răng rửa mặt xong, Tô Quân mở "Nhật ký công việc Nguyệt Lão", trang đầu tiên xuất hiện nhiệm vụ Tần Vô Duyên giao từ xa cho cậu: tìm hiểu kỹ Lục Thịnh ở cự ly gần
Tìm hiểu kỹ Lục Thịnh ở cự ly gần?
Tô Quân liếc nhìn xích tơ hồng ở trên bàn, có chút mù mờ.
Cậu vốn nghĩ chỉ cần đeo xích tơ hồng vào tay hai người, sau đó quan sát 7749 ngày, chỉ cần bảo đảm xích không tuột ra là được.
Cậu khổ não vò đầu bứt tóc mình, nhỏ giọng lẩm bẩm
"Nhưng chẳng phải thần tiên không được can thiệp vào cuộc sống của người phàm sao? Nếu phải quan sát anh ta ở cự ly gần thì nhất định sẽ phải tiếp xúc với anh ta."
Trang sổ đang mở đột nhiên sáng lên, trong ánh sáng chói mắt xuất hiện khuôn mặt nôn nóng của Tần Vô Duyên.
Tô Quân kinh hãi đóng sổ nhật ký công việc lại.

Mới sáng sớm đã gặp phải ma...!À không, là Sở trưởng, thật là dọa chết tiểu bảo rồi.
Từ cuốn nhật ký truyền ra tiếng nghiến răng ken két của Tần Vô Duyên: "Tô Quân, khinh thường cấp trên, trừ 100 linh thạch."
Tô Quân lập tức mở sổ nhật ký, nói với Tần Vô Duyên bằng giọng điệu vô cùng kinh ngạc
"Chào buổi sáng, Sở trưởng.

Có thể được nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai ngời ngời làm say lòng hàng ngàn cô gái vào buổi sáng đẹp trời thế này là niềm vinh dự của tôi..."

Tần Vô Duyên hoàn toàn không để ý đến mấy lời nịnh nọt của Tô Quân, lạnh lùng nói:
"Việc của Lục Thịnh không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, cậu ta đã làm rối loạn nhân duyên của hàng trăm người đấy.

Trước tiên ngươi ngươi cứ ẩn thân bên cạnh cậu ta, quan sát xem sự tình rốt cuộc là như thế nào đã."
"Dạ tôi xin tuân mệnh."
"Còn nữa..."
Tần Vô Duyên vô cùng bình tĩnh đứng trước đá Tam Sinh đang bốc cháy, từ trong ngực lấy ra quyển: "Sổ tự tu luyện của Nguyệt Lão" ném tới trước mặt Tô Quân qua sổ nhật ký làm việc.
"Về việc thắt dây tơ hồng dưới nhân gian thế nào đều có trong sách này, ngươi tự mình xem đi, đừng làm mất mặt sở Nguyệt Lão."
Tô Quân nước mắt rưng rưng, cảm động nói: "Sở trưởng, ngài quả thật dồn hết tâm tư cho sở Nguyệt Lão..."
Không đợi cậu nói hết câu, ánh sáng từ sổ nhật ký công việc đã phụt tắt, hình ảnh Tần Vô Duyên cũng biến mất.
Trên trang giấy chỉ còn mỗi dòng nhiệm vụ "Tìm hiểu kỹ Lục Thịnh ở cự ly gần".
Tô Quân thờ ơ lau nước mắt "cảm động" "..."
Tô Quân mặc quần bò, áo dài tay, đi giày vải, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác thật dày chống rét.
Cuối cùng cậu đem mấy dụng cụ tơ hồng lộn xộn trên bàn nhét hết vào một cái túi đeo vai màu trắng.

Trông cậu chẳng khác nào một sinh viên đại học bình thường.
Tô Quân miệng gặm một cái bánh mì, đeo túi lên vai, vui vẻ ra ngoài.
Hôm nay lại một ngày nỗ lực thắt tơ hồng để kiếm linh thạch a!
Sau khi lên xe buýt, Tô Quân giống như cá mắm bị ép từ đầu chuyến đến cuối chuyến.
Chen chúc một hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy tòa nhà nơi Lục Thịnh làm, Tô Quân tức giận xuống xe.
Khó khăn lắm mới xuống được xe, trong khi Tô Quân vẫn còn trong trạng thái mờ mịt "Tôi là ai? Đây là đâu?" thì cậu chợt nhìn thấy một chiếc Porsche màu đen lướt qua mặt mình đi vào hầm để xe.
Người ngồi ở ghế lái là Lục Thịch - 17 vạn linh thạch
Mấy sợi tóc ngố trên đầu Tô Quân lập tức dựng đứng lên như rada, cậu liền bật chế độ "Tôi cùng 17 vạn linh thạch đua tốc độ", lao xuống hầm để xe.
Lục Việt đã sớm nhận ra tiểu Nguyệt Lão ngốc nghếch kia, còn thấy cậu như một cơn gió đuổi theo sau xe mình, đuổi từ tầng hầm thứ nhất đến tận tầng hầm thứ ba.
Tiểu Nguyệt Lão đó thậm chí còn không quan tâm đến việc ẩn thân.

Hắn từ gương chiếu hậu nhìn thấy mái tóc phất phơ trong gió cùng khuôn mặt đỏ bừng của tiểu Nguyệt Lão, không khỏi có chút đau đầu.
Tại sao sở Nguyệt Lão có thể phái một rắc rối nhỏ này xuống trần cơ chứ?
Mặc dù tỏ ra thờ ơ nhưng Lục Việt vẫn cố tình giảm tốc độ để tiểu Nguyệt Lão có thể đuổi kịp xe của mình.
Bị chiếc Porsche bỏ xe cả nửa đường hầm, đợi đến khi Lục Việt dừng xe lại, Tô Quân suýt nữa đã đập mặt vào nắp sau xe.
Ngày xưa có Khoa Phụ đuổi theo mặt trời(1), ngày nay có Tô Quân đuổi theo Porsche.
Dù thời đại khác nhau nhưng cùng chung một nỗi tuyệt vọng.
Bây giờ Nguyệt Lão làm việc ở nhân gian còn phải thi chạy 500m sao?
Tô Quân chống tay lên eo thở hồng hộc, đau khổ nghĩ.
Mắt thấy Lục Thịnh chuẩn bị xuống xe, Tô Quân liền nhảy phắt lên như cá, nhanh chóng núp sau cột, chuẩn bị ẩn thân đi theo Lục Thịnh.
Chưa đến lúc cần thiết, nhất định không để Lục Thịnh nhìn thấy mình.
Cậu lấy ra quyển "365 linh thuật thông dụng khi hạ phàm", định tìm câu thần chú của thuật ẩn thân.
"Mục lục, điều 3, thuật ẩn thân..."
Tô Quân trốn vào trong góc, mắt chữ A miệng chữ O soạt soạt lật giở từng trang sách tìm câu thần chú, 1 trang, 2 trang, 3 trang...
Cỡ chữ 8, khoảng cách giữa các dòng gần như bằng 0, giống như vô số con kiến đang bày tiệc trên đó vậy.
Là vị thần tiên nào đã viết ra quyển sách này?!
Có để cho người ta đọc được thần chú nữa không vậy?!
Chỉ đọc câu đầu tiên ở trang thứ nhất đến câu cuối cùng ở trang thứ năm thôi đã mất nửa giờ rồi.
Chẳng lẽ bắt cậu vừa đi theo Lục Thịnh vừa lẩm nhẩm đọc thần chú, cuối cùng phụt một cái, một người sống sờ sờ trước mặt anh ta liền biến mất?
Tô Quân lại ấm ức lật lật vài trang đằng sau, phát hiện thuật ẩn thân có đến 3 phiên bản, thần chú càng dài càng tốn ít linh lực.
Tương đương với việc dùng linh lực để tiết kiệm thời gian.
Nháy mắt, Tô Quân nhớ ra Lục Việt chỉ cần mấp máy môi là có thể thực hiện thuật dịch chuyển tức thời và nhiều linh thuật khác, một lần nữa cậu sâu sắc cảm nhận được sức mạnh của sở Giám Phạt.
Thời gian có hạn, Tô Quân cũng không thèm để ý đến việc tiết kiệm linh lực nữa.
Cậu nhanh chóng chọn câu thần chú ngắn nhất, vút một cái liền ẩn thân
Cậu lại dùng tốc độ chạy nước rút chạy thêm 50m, ngay lúc cửa chuẩn bị đóng lại chạy vào tháng máy.


Không may cậu lại trượt chân ngã sõng soài bên chân Lục Việt.
Hôm nay, cậu, Tô Quân đã dùng hết sức bền của cả đời mình vào những cuộc chạy nước rút này rồi.
Bộp một cái, Tô Quân giống như con thỏ trong câu thành ngữ "Ôm cây đợi thỏ" đâm sầm vào tường thang máy.
Sau đó cậu dựa vào vách tường, chân mềm nhũn trượt dần xuống.
Số tầng hiện trên bảng điện vẫn đang chậm rãi nhảy từ -3 lên 1, bên trong thang máy chỉ có Tô Quân và Lục Việt.
Tô Quân xoa xoa đầu, choáng váng đứng lên, bi phẫn chế lời bài hát "Tiểu cải thảo" ngay tại chỗ
"Tiểu Nguyệt Lão, nhân gian thật lạnh lẽo, 2 3 tuổi đã phải đi thắt tơ hồng a..."
Số trên bảng điện đã đổi thành 1, ting một tiếng, cửa thang máy mở ra, một nhóm người đi vào, tiếng hát ai oán của Tô Quân cũng đột nhiên dừng lại.
Cậu lập tức nơm nớp lo sợ nép vào góc thang máy.
Đây chính là điểm không tốt của thuật ẩn thân, mặc dù cậu đã ẩn thân nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không tồn tại.
Sau cùng cậu cũng là một thần tiên vui vẻ hoạt bát, chứ không phải một hồn ma chỉ biết đi xuyên tường.
Lục Việt liếc nhìn tiểu Nguyệt Lão đang căng thẳng nín thở, co lại thành một nhúm trong góc thang máy.
Hắn lặng lẽ đứng bên cạnh tiểu Nguyệt Lão, giúp Tô Quân chặn những người đang có xu hướng chen lấn về phía cậu.
Nếu thực sự chỉ là người thường, hắn sẽ không thể nghe thấy âm thanh mà Tô Quân tạo ra, cũng không nghe được bài hát vô vị mà cậu hát.
Nhưng đáng tiếc hắn không phải.
Tô Quân ngơ ngác nhìn Lục Việt đang dần dựa sát vào mình, bởi vì khoảng cách quá gần, hơi thở nóng rực từ chóp mũi Lục Việt phả vào mặt cậu.
Lần đầu tiên cậu nghiêm túc quan sát người đã năm lần bảy lượt chặt đứt tơ hồng này.
Lục Việt có hốc mắt sâu, sống mũi cao, lông mày dài và thẳng, chỉ là ở giữa lông mày trái có một đoạn bị đứt, trông như vết sẹo do dao để lại khi còn trẻ.
Lục Việt đứng thẳng lưng, nhắm mắt tĩnh tâm, dù không nói lời nào nhưng vẫn tỏa ra một loại khí thế khiến người khác khiếp sợ.
Như cảm giác được có người đang nhìn mình, hắn chậm rãi mở mắt liếc nhìn tiểu Nguyệt Lão không an phận kia.
Trong cơn mơ màng, Tô Quân như nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt ấy.
Mấy sợi tóc ngốc trên đầu dựng thẳng lên, Tô Quân không biết vì sao mặt mình lại nóng bừng.

Cậu vô thức đưa tay đè mấy sợi tóc ngốc xuống.
Nhưng mấy sợi tóc phản chủ nhất quyết dựng thẳng lên.
Thật là không biết nghe lời như khuôn mặt đang nóng bừng của cậu.
Đầu óc Tô Quân bắt đầu quay mòng mòng với tốc độ cao, cậu nghĩ đến nguyên nhân vì sao Lục Việt hấp dẫn như vậy mà lại luôn tự tay chặt đứt nhân duyên của mình.
Người đẹp vì lụa, vì thê cậu quyết định bắt đầu từ vấn đề ăn mặc.
"Người này...!sao vẫn mặc bộ quần áo giống bộ lần trước mình gặp anh ta vậy?"

Lục Việt thờ ơ quay quay đầu lại, không hề để ý đến ánh mắt dò xét của tiểu Nguyệt Lão đang nhìn mình từ trên xuống dưới.
Xem ra hắn phải tìm cơ hồ nào đó, nhét tiểu Nguyệt lão này quay trở về Thiên Đình mới được.
Lúc đến công ty của Lục Việt ở tầng 16, người trong thang máy cũng đã ra gần hết.
Tô Quân dễ dàng ra khỏi thang máy, sau đó lại gặp phải một vấn đề nhức đầu - kiểm soát ra vào.
Cậu thất thần đứng trước cửa kính, nhìn chằm chằm vào cái hộp vuông đang không ngừng nhấp nháy màu đỏ, vẻ mặt ngây ngốc.
Lục Việt lấy thẻ ra vào, quẹt nhẹ một cái, sau đó đẩy cánh cửa đã được mở khóa, đi vào trong.
Cả người Tô Quân nháy mắt trở nên căng thẳng.
Cậu lặng lẽ đếm số giây Lục Việt đẩy cửa bước vào, cậu gần như biến mình thành một tờ giấy dán chặt lên người Lục Việt, nhẹ nhàng chui vào công ty.
Lục Việt, người vốn nghĩ rằng tiểu Nguyệt Lão này sẽ bỏ cuộc: "..."
Sự linh hoạt của cơ thể và khả năng ứng biến của tiểu Nguyệt Lão này thật tốt.
Khi Tô Quân vẫn còn đang tự hào về thành tích lẫy lừng có thể chen chân vào công ty của mình thì Lục Việt đã nhanh chân bước vào văn phòng.
Sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Cạch một cái, tiếng khóa cửa vang lên, thông báo rằng cái cửa kia không thể dễ dàng mở được.
Tô Quân vừa mới ngân nga một bài hát, vui vẻ chưa được 1 giây thì cánh cửa ngay trong tầm tay kia đã đóng sập trước mặt mình.
Mà chân cậu vẫn còn dừng trên không trung, chỉ còn một bước nữa là có thể vào được văn phòng Lục Việt.
Chỉ một bước nữa thôi là hoàn thành công việc hôm nay mà!
Tô Quân ôm gối tự kỷ ngồi ngoài văn phòng Lục Việt, nước mắt lưng tròng cảm thán.
Mẹ ơi, làm thần tiên thật khó quá đi!
Khoảng nửa giờ sau, Lục Việt vốn dĩ có thể bình tĩnh bắt đầu xử lý công việc trong 1 giây, hôm nay lại có chút bồn chồn, đọc tài liệu hồi lâu mà vẫn không thể đưa ra kết luận nào.
Hắn đặt bút xuống, bình tĩnh kiểm tra lý do, phát hiện có lẽ liên quan đến tiểu Nguyệt Lão đang ở ngoài cửa kia.
Ngay khi Lục Việt vừa mở cửa, anh liền nhìn thấy một tiểu Nguyệt Lão đáng thương đang ngồi ngoài cửa suy nghĩ về sự đời.
Tiểu Nguyệt Lão ngồi bên cửa, không biết từ đâu lấy ra một bông hoa, ỉu xìu ngắt từng cánh hoa, miệng lẩm bẩm
"Thắt được dây tơ hồng, không thắt được dây tơ hồng, thắt được dây tơ hồng..."
Mà trên mặt đất đã rải đầy những cánh hoa vô tội.
Lục Việt chỉ là mở hé ra một khe cửa, vậy mà tiểu Nguyệt Lão đang uể oải ngồi trên mắt đất, nháy mắt một cái đã chui tọt vào văn phòng của hắn.
Lục - vẫn đang duy trì tư thế mở cửa - Việt: "..."
Đáng lẽ ra hắn không nên mềm lòng.
(1): truyện cổ Trung Quốc, ý chỉ những người mơ tưởng viển vông, không biết lượng sức mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui