Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, Tô Quân vừa âm thầm tính toán xem linh lực sắp cạn kiệt kia còn có thể duy trì trạng thái ẩn thân trong bao lâu, vừa lo lắng nhìn xung quanh.
Cửa lớn đóng chặt, cửa sổ tầng một cũng trang bị lưới chống trộm vô hình, cậu khéo phải chặt mình thành nhiều mảnh mới có thể thuận lợi ra ngoài.
Linh lực cạn kiệt đếm ngược 30 giây!
Tô Quân vòng tới vòng lui trước mặt Lục Việt, vắt óc nghĩ cách thoát thân.
Lục Việt thấy bộ dạng khổ não không biết phải làm sao của tiểu Nguyệt Lão, đang định âm thầm ra tay cho cậu mượn chút linh lực thì mắt Tô Quân đột nhiên sáng lên, mấy sợi tóc ngốc cũng đứng thẳng dậy.
Cậu cuối cùng cũng chậm chạp nhớ ra mình vào đây bằng cách nào.
Là từ cửa sổ phòng Tịch Tuyết trên tầng 2
Chỉ là giờ cậu không thể biến ra một đám mây nhỏ chống đỡ bản thân an toàn đáp đất.
Linh lực cạn kiệt đếm ngược 10 giây!
Tô Quân cắn chặt răng, ba bước xông lên tầng 2, sau đó giống như tráng sĩ mạnh mẽ cắt cổ tay, dứt khoát đẩy cửa sổ ra.
Mưa to gió lạnh bên ngoài lập tức táp vào người cậu ướt sũng.
Trong giây phút sắp hiện thân, Tô Quân quả quyết nhảy ra khỏi cửa sổ, nặng nề đáp mông xuống đất.
Một giây sau, tiếng kêu đau oai oái của tiểu Nguyệt Lão vang lên.
Lục Việt khẽ cau mày
Hắn nhớ đến trận mưa rền gió dữ liên miên ngoài cửa sổ, trong lòng có chút lo lắng bất an khó lý giải, không còn tâm tình tiếp tục ngồi chơi nữa.
Hắn cầm áo khoác vắt trên sofa lên, khách khí nói lời tạm biệt với Tịch tổng và Tịch Tuyết, mở cái dù đen trên tay, bước nhanh ra khỏi cửa.
Còn chậm trễ một chút, hắn liền không biết tiểu Nguyệt Lão kia sẽ lăn lộn đến chỗ nào nữa?
Từ tầng hai nhảy xuống, Tô Quân mặt xám mày tro đối mặt với sự thương hại của trời cao - cơn mưa tầm tã.
Trong màn mưa xối xả, cả một bóng người ướt đẫm.
Tô Quân lấy điện thoại trong túi ra, cẩn thận nâng tay trái che lấy điện thoại tránh bị mưa làm ướt.
Cậu mở định vị, chuẩn bị cuốc bộ đến trạm xe buýt gần nhất, ngồi xe về văn phòng.
Sau khi xác nhận phải đi bộ 30 phút mới đến trạm xe buýt gần nhất, Tô Quân thở dài một hơi, thầm nghĩ sau này nhất định sẽ không chạy loạn theo Lục Thịnh nữa.
Đi theo anh ta rồi suýt làm lộ thân phận luôn.
Cậu vừa đội mưa dũng cảm lao ra ngoài vừa móc trong túi dự trữ nửa ngày cũng chỉ móc ra được một đồng xu bẩn thỉu đã hoàn toàn biến dạng.
Một đồng khác không biết đã rơi đâu mất.
Bây giờ cậu đến 2 đồng ngồi xe buýt về cũng không có.
Tô Quân như bị sét đánh, ngây ngốc đứng tại chỗ, trong đầu tràn đầy tiếng than khóc bi ai "Tiểu Nguyệt Lão, nhân gian thật lạnh lẽo! "
Cơn gió lạnh thấu xương triệt để thổi tắt ngọn lửa trong tim cậu.
Cậu không kìm được run lên cầm cập.
Đột nhiên, một chiếc ô đen lớn che trên đầu Tô Quân, ngăn những hạt mưa lạnh lẽo đang điên cuồng táp vào mặt cậu.
! Ai vậy?
Người phía sau không lên tiếng, chỉ yên lặng cầm ô, hơn nửa ô đều nghiêng về phía cậu.
Mặc dù gió thổi rất mạnh nhưng giọt mưa cũng không rơi lên người cậu.
Mũi Tô Quân khẽ nhúc nhích, cậu ngửi được mùi nước hoa thâm trầm quen thuộc.
Là mùi nước hoa trên áo khoác của Lục Thịnh.
Cậu xoay người lại, ngơ ngác ngẩng đầu, vừa hay cùng Lục Việt đối mắt.
Trong đêm tối, đôi mắt Lục Việt lấp lánh như ánh sao.
Hắn bất động thanh sắc đẩy ô về phía tiểu Nguyệt Lão, hỏi cậu:
"Cậu không mang ô à?"
Tô Quân ngây người nhìn hắn, vô thức gật đầu
"Cậu ở đâu? Tôi có thể cho cậu quá giang.
"
"Thiên Đình! "
Tô Quân cuối cùng cũng có phản ứng, phanh kịp lời nói sắp ra đến miệng, mỉm cười nhìn Lục Việt
"! Cảm ơn, tôi tự về được.
"
Trên mặt Tô Quân đầy vết mưa xối, đáy mắt còn vương ánh nước, nhìn qua giống như vừa ủy khuất khóc một trận.
Nhưng cậu vẫn cười ngọt như thế, lúm đồng tiền nhỏ theo khóe miệng giương lên càng thêm rõ ràng.
Lục Việt thật vất vả mới khắc chế được ý muốn giơ tay chọc vào lúm đồng tiền trên má cậu.
Hắn không nói gì, chỉ lấy trong túi giơ một gói khăn giấy.
Tô Quân không nhận, chỉ nghiêng đầu hoài nghi nhìn Lục Việt, không hiểu anh có ý gì.
Lục Việt cúi đầu lấy khăn giấy ra, sau đó giơ tay, nhẹ nhàng lau đi vết nước trên mặt Tô Quân.
Tô Quân kinh ngạc mở to mắt.
Cách một lớp khăn giấy mỏng, cậu có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ đầu ngón tay Lục Việt.
Cậu cảm thấy tai mình như bị hơi ấm ấy đốt cháy, đốt đến đỏ rực.
Tô Quân hoảng loạn đoạt lấy khăn giấy trong tay Lục Việt, lau lung tung lên mặt vài cái, từ ngữ lộn xộn nói:
"Tôi! hắt xì! có thể tự! hắt xì! tự về nhà được.
"
Sau khi nói một câu phải khom lưng hắt xì hai lần, Tô Quân đứng thẳng người, yếu ớt khịt khịt cái mũi ửng đỏ, thân người co rúm lại.
Lục Việt yên lặng nhìn Tô Quân run bần bật, sau đó dứt khoát cởi áo khoác trên người mình xuống khoác lên người Tô Quân, không cho cậu ý định cự tuyệt.
"Khoác vào.
"
Áo khoác tràn đầy hương thơm quen thuộc dễ ngửi, Tô Quân được bọc trong áo khoác vương hơi ấm của Lục Việt, chỉ cảm thấy trái tim bình tĩnh của mình lại bắt đầu không an phận kêu gào.
Cậu không dám nhìn thẳng Lục Việt, sợ tiếng tim đập mãnh liệt của mình sẽ át tiếng mưa ầm ĩ xung quanh.
Tô Quân cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hòn đá cuội bên cạnh, lắp bắp nói:
"! Cảm ơn"
Lục Việt cũng không tự nhiên rời mắt, hắn hít sâu một hơi, giải thích:
"Muộn quá rồi mà cậu cũng không mang ô, để tôi đưa cậu về.
"
Tô Quân cuối cùng cũng nhận ra một tia khác thường, cậu biết Lục Thịnh, nhưng Lục Thịnh đâu có quen biết cậu.
Vậy tại sao ngữ khí của Lục Thịnh lại quen thuộc như vậy?
Tô Quân đáng thương lâm vào mê mang.
Tô Quân không xác định hỏi lại: "Đợi đã, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau có phải không? Tôi nên xưng hô với anh thế nào?"
"À, tôi tên Lục Thịnh.
"
Tô Quân mờ mịt chớp chớp mắt "Vậy! vậy sao anh lại đối xử tốt với tôi vậy?"
Đồng thời cậu không tự giác quấn chặt lấy chiếc áo khoác trên người mình.
Mùa đông ở nhân gian thật khó chịu.
Lục Việt mặt không biểu cảm tự hỏi nửa ngày, thực sự không nghĩ ra một câu trả lời thích hợp.
Vì thế hắn tự cho mình một tấm thẻ người tốt
"Vì tôi là người tốt.
"
Tô Quân kinh ngạc đến không nói nên lời
Không phải, cậu nhớ rõ ràng bộ dáng Tịch Tuyết mặc một chiếc váy dài hở vai bị "đông lạnh" trong bữa ăn, cả người cô suốt buổi cứ run lên cầm cập.
Mà lúc đó tầm mắt của Lục Thịnh chỉ dừng lại trên đồ ăn và Tịch tổng, hoàn toàn không chú ý đến Tịch Tuyết gian nan chống chọi với cái lạnh kế bên.
Tô Quân lòng đau như cắt, thẻ người tốt này có thể chia cho nhân duyên tiền định của hắn một nửa không?
Thấy hồn phách tiểu Nguyệt Lão lại lạc ở nơi nào, Lục Việt hỏi lại lần nữa:
"Cậu ở đâu?"
Tô Quân do dự hồi lâu, cuối cùng cũng nói ra một cái địa chỉ cách phòng làm việc rất gần.
Sau khi buông bỏ vài phần phòng bị, Tô Quân liền vui vẻ theo Lục Việt lên chiếc xe Porsche đen.
Chẳng qua lần này cậu không cần ủy khuất thu nhỏ mình ngồi trong cốp xe chật chội nữa mà ngồi ở ghế trước êm ái, còn có máy sửa ấm áp nữa.
Dù sao Lục tổng cũng không có khả năng bắt cóc mình đến chỗ xạ lạ nào đó, Tô Quân ngây thơ nghĩ như vậy.
Lục Việt nghiêng người giúp Tô Quân thắt dây an toàn, còn đưa khăn lông dự phòng trong xe cho cậu, lời ít ý nhiều nói:
"Lau đầu đi, đừng để cảm lạnh.
"
Tuy rằng nói thần tiên có linh khí hộ thể, hầu như không bao giờ bị bệnh, nhưng thấy vừa rồi tiểu Nguyệt Lão hắt xì nhiều như thế, hắn thực sự lo lắng tiểu Nguyệt Lão này đến nhân gian sẽ nhập gia tùy tục mà mắc bệnh giống như người phàm.
Tô Quân nhận lấy khăn lông, vô tư lau cái đầu ướt nhẹp của mình, cũng mặc kệ đám tóc ngốc trên đầu mình có khô không.
Cậu vừa định đặt khăn xuống, Lục Việt liền cầm khăn lên.
Hắn cau mày, tựa hồ không hài lòng với thái độ qua loa với cơ thể mình của Tô Quân.
Vì thế hắn cúi người đến gần Tô Quân, muốn giúp cậu lau khô đầu.
Chóp mũi Tô Quân vừa lúc chạm phải ngực Lục Việt, phảng phất như chỉ cần cậu hơi ngẩng đầu, trán cậu sẽ chạm vào cằm hắn.
Cả người cậu bị bao phủ bởi hơi thở áp bách của Lục Việt.
Cậu cuống quít đoạt lấy khăn trên tay Lục Việt, khẩn trương nói
"Tôi! tôi tự lau là được rồi.
"
Lục Việt rũ mắt, xoay người khởi động xe
"Xin lỗi, là tôi quá đường đột.
"
"Không! không sao, thực sự cảm ơn anh.
"
Lưỡi Tô Quân như xoắn lại với nhau, không biết nhìn đâu cho thích hợp
Cậu có chút chán nản nghĩ, mình đường đường là Nguyệt Lão chuyên đi mai mối, sao có thể bị bức bách đến xấu hổ hoảng loạn như vậy?
Nhưng cậu không dám nghĩ đến lý do mình hoảng loạn.
"Tôi lái xe đây.
"
Tô Quân lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, duỗi thẳng người, hai chân cũng gắt gao khép chặt.
Giống như một học sinh chăm chú nghe giảng, thỉnh thoảng sẽ trả lời câu hỏi của giáo viên trong lớp.
Trong suốt quá trình Lục Việt lái xe, Tô Quân luôn hướng mắt ra ngoài cửa sổ, hiếu kỳ ngắm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn.
Khuôn mắt chứa đầy sự kinh ngạc dán sát vào cửa sổ.
Bỗng nhiên, bụng của Tô Quân kêu ọc ọc vài tiếng.
Tô Quân thần sắc cứng đờ, làm bộ bình tĩnh như không nghe thấy cái bụng đang kháng nghị, tiếp tục ghé bên cửa sổ giả chết.
Lại thêm một tiếng ọc ọc nặng nề nữa vang lên, đặc biệt chói tai trong không gian tràn đầy tiếng nhạc du dương êm ái.
Tô Quân chỉ muốn yên lặng cuộn mình thành một quả bóng, rúc trong góc tự sinh tự diệt.
"Cốp trước có bánh quy và sữa bò đấy.
"
Nghe thấy hai chữ "Bánh quy" hai mắt Tô Quân liền sáng lên, trong nháy mắt còn sáng hơn ánh đèn bên ngoài cửa sổ.
Nhưng cậu ngại khi tùy tiện ăn đồ ăn của người khác nên chỉ đành nuốt nước bọt, gian nan từ chối
"Tôi không đói! "
"Tôi không ăn bánh quy.
"
Tô Quân đột nhiên có cảm giác câu nói này của Lục Thịnh thật giống với câu "Tôi không ở đây" của Lục giám ti, nghe quen tai lạ thường.
Lục Việt lại bổ sung
"Nếu không ăn sẽ hết hạn.
"
Tô Quân lúc này mới do dự lấy hộp bánh quy ra.
Hộp sắt tròn màu xanh da trời, bên trên có in hình một con gấu rất đáng yêu.
Ngay khi mở nắp hộp ra liền có thể ngửi thấy mùi bánh quy bơ rất thơm.
Vừa nhìn liền thấy toát ra hơi thở của sự sang trọng.
Cậu đặc biệt chú ý ngày sản xuất, phát hiện mới có hai ngày.
Làm sao có thể sắp hết hạn được?
Tô Quân chỉ lấy ra một chiếc, thận trọng cắn từng miếng nhỏ như sóc con đang gặm hạt.
Sau khi ăn xong cậu liền đậy nắp hộp lại.
Lục Việt nhàn nhạt nói:
"Còn đói không? Ăn thêm một chút đi.
"
Tô Quân không khống chế được cái tay hư của mình, lại lặng lẽ mở nắp, tiếp tục vui vẻ nhấm nháp chiếc tiếp theo.
Lục Việt trước giờ không hề biết rằng, nhìn người khác ăn ngon cũng sẽ khơi dậy cảm giác thèm ăn của bản thân.
Hắn luôn từ dư quang nơi khóe mắt nhìn tiểu Nguyệt Lão ăn bánh, nhìn nhiều quá nên bị Tô Quân phát giác.
Cậu ngây ngốc hỏi: "Anh cũng đói à?"
"Không đói.
"
Chỉ là nhìn đến đói.
"Anh có muốn ăn một miếng không?"
Nói rồi Tô Quân liền đưa một chiếc bánh quy sang.
Lục Việt chỉ do dự trong chốc lát, sau đó nhận lấy.
Lúc nhận bánh quy, đầu ngón tay hắn vô tình chạm vào mu bàn tay Tô Quân.
Hai người đều ngẩn ra.
Tô Quân vội vàng rụt tay lại như bị điện giật, cậu xoay người, tiếp tục ghé lên cửa sổ giả chết.
Lục Việt quay mặt đi, cảm thấy trái tim lại chuyển sang trạng thái đập loạn bất thường.
Tiểu Long đang âm thầm quan sát khẽ thở dài
"Sở trưởng Lục, năm đó là ai đã liên tiếp từ chối bánh quy linh lực chứa đựng tình yêu của fan hâm mộ, còn lạnh lùng nói ghét đồ ăn vặt?"
"Ngài gần đây có phải định đem thói quen đã duy trì hơn nghìn năm, tất cả đều xóa sổ hết không?"
Lục Việt không đáp lời Tiểu Long, hắn rũ mắt, chậm rãi nhai miếng bánh quy tiểu mà Nguyệt Lão đưa cho
Là vị thơm ngọt mà trước đây hắn chưa từng nếm qua.
Tô Quân ôm má, thẫn thờ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đầu óc lung tung rối loạn, giống như một cuộn dây tơ hồng rối như tơ vò.
Nhưng lần này cậu không phải ngắm cảnh ngoài cửa sổ, mà lén lút nhìn bóng Lục Thịnh lái xe phản chiếu lên cửa sổ.
Chỉ là Lục Thịnh, hình như cũng đang nhìn cậu.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...