“Công chúa Iris……”
Beatrix nhìn Iris với vẻ mặt rằng cô có muốn nói gì đó.
“Tôi biết. Tôi biết rõ hơn bất cứ ai là tôi không thể nào mạnh bằng hắn ta……”
Iris cố che giấu sự bực tức của mình với một nụ cười.
“Tuy vậy, tôi không thể rút lui vào lúc này. Sau khi làm bất cứ thứ gì hắn muốn tại lễ hội Chiến Thần và biến nó thành một đống hổ lốn, sao tôi có thể cho cho phép hắn cao chạy xa bay mà không phải đền bù bất cứ tổn thất nào cơ chứ? Ngay cả tôi cũng có sự kiêu ngạo của mình. Cả tôi và cả vương quốc Midgar nữa……”
Rồi cô lườm Ảnh Nhân.
“Ngay cả khi phải đánh đổi mạng sống của mình, tôi cũng sẽ ngăn không cho Ảnh Nhân di chuyển. Ngài Beatrix, xin ngài hãy nhân cơ hội đó mà kết liễu hắn ta.”
“…… Được rồi. Tôi sẽ phối hợp với cô.”
Nhận thấy quyết tâm của Iris, Beatrix quyết định hợp tác với cô.
Ý chí chiến đấu tràn ngập trong mắt họ khi cùng nhau đối đầu với Ảnh Nhân.
“Giờ thì, đến đây…… cho ta thấy cách hai ngươi sẽ vùng vẫy.”
Ảnh Nhân hướng mũi kiếm xuống dưới để thủ thế.
Iris từ từ nhích lại gần hắn, đợi chờ thời cơ tới.
Sau một lúc, tiếng mưa rơi và tiếng sét đánh tiếp tục rền vang.
“Ngươi ít nhất cũng phải nếm trải một đòn từ ta!”
Tiếng sấm to đến bất ngờ tạo cơ hội cho Iris nhanh chóng lao về phía trước.
Thu hẹp khoảng cách lại ngay lập tức, thanh trường kiếm của cô nhắm thẳng vào cổ họng của Ảnh Nhân.
Tuy vậy, Ảnh Nhân né nó chỉ bằng cách bước về phía sau nửa bước. Đoán được rằng đường kiếm của cô sẽ hụt, hắn chuyển ngay sang chuyển động tiếp theo.
Tuy vậy, thanh kiếm của Iris bỗng dài ra.
Có vẻ như cô đã buông thanh kiếm nhằm kéo dài tầm với.
Ảnh Nhân ngay lập tức thay đổi chuyển động của mình. Thanh kiếm mà hắn chuẩn bị dùng để phản công trước đó trở về vừa kịp lúc để phản lại đường kiếm của Iris.
Vậy thế là đợt công kích của Iris đã kết thúc—— hay ít nhất đó là những gì cô muốn hắn nghĩ.
Thực ra, cô vẫn đang chạy về phía hắn, dựa theo đà đó mà lao tới để tấn công phần hông của Ảnh Nhân.
Đúng là cô đã thể hiển quyết tâm ngăn cản bước tiến của hắn cho dù có phải trả giá bằng mạng sống của mình đi chăng nữa.
Chẳng có thời gian để nghĩ về việc né tránh.
“Làm tốt lắm.”
Khoảnh khắc sau đó, đầu gối của Ảnh Nhân đập thẳng vào mặt Iris.( Ta đang tính dịch: đầu gối của Ảnh Nhân liên tục thục vào háng cơ, vào mặt có vẻ không thương hoa tiếc ngọc lắm)
Cô không thể nào biết được.
Rằng đánh tay đôi thực ra mới chính là sở trường của Ảnh Nhân. (Còn cái sở trường mịa nào nữa ra luôn hộ cái lắm vãi)
Cơ thể của Iris sụp đổ.
Tuy nhiên, cô đã hoàn thành nghĩa vụ của mình.
Ngay khoảnh khắc Ảnh Nhân nâng đầu gối lên, hắn đã ngừng chuyển động.
Và chừng đó thôi cũng quá đủ rồi.
“HaaAAAHH!!”
Đường kiếm của Beatrix lóe lên, tiến lại gần Ảnh Nhân.
Trường kiếm của Beatrix va chạm với thanh kiếm đen tuyền bằng tất cả sức mạnh mà cô có thể dùng được.
Cùng với dư chấn mạnh tới bất ngờ, thanh kiếm của, bàn tay và cả cánh tay của Ảnh Nhân đều bị đẩy lui.
Ảnh Nhân đã mất đi thế đứng của mình.
Đây là cơ hội hoàn hảo nhất.
Beatrix chớp lấy cơ hội này một cách hoàn hảo và chuẩn bị đòn tấn công kế tiếp.
Tuy vậy, Ảnh Nhân thậm chí buông thanh kiếm của mình còn nhanh hơn nữa.
Ngay khoảnh khắc đó, anh ta đã quyết định vứt đi thanh kiếm của mình.
Rồi sau đó biến mất.
Tới một nơi vượt xa khỏi tầm nhìn của Beatrix.
“Bên dưới ư?!”
Ảnh Nhân cúi người xuống thấp tới mức mà nhìn như thể anh ta đang bò trên mặt đất vậy.
Trước khi cô kịp phản ứng, Ảnh Nhân đã ôm lấy hông của cô. Trái ngược hoàn toàn với Iris, những chuyển động của hắn vượt trội hơn nhiều khi xét về độ thuần thục và tính thanh lịch.
Anh ta quá gần để Beatrix dùng thanh trường kiếm của mình.
Ảnh Nhân vác Beatrix trên vai, rồi ném phịch cả cơ thể cô xuống nền đất
“Gahah!!”
Sàn đá nứt ra từ cú va chạm đó. Tất cả không khí trong phổi cô đều bị ép ra.
Nhưng ngay lúc ấy, khoảng cách giữa hai người họ chỉ vừa đủ để cô sử dụng thanh trường kiếm của mình.
Beatrix vung kiếm ngay cả khi tiềm thức của bản thân đang dần phai đi.
Ảnh Nhân chẳng hề mảy may quan tâm đến việc đó, tiếp tục nắm lấy Beatrix một lần nữa và ném cô xuống đất hoặc không, thay vào đó thì anh ta lại thả ra lúc được nửa đường.
Thanh trường kiếm của Beatrix không cắt được thứ gì hết, và cô đâm sầm vào tường của sàn đấu.
Với một âm thanh thô bạo, cơ thể của cô chìm hẳn vào bên trong bức tường.
Sau đó, âm thanh của thứ gì đó cắt xuyên qua không khí vang lên trong lúc nó rơi từ trên trời xuống.
Ảnh Nhân vươn tay ra để bắt lấy nó, và đó là ——một thanh kiếm đen tuyền.
Cứ như thể mọi thứ đều nằm trong dự tính của anh ta từ lúc đầu ……
Ánh sáng từ tia sét phản chiếu hai cơ thể bất động đang đổ gục trên mặt đất.
Beatrix và Iris đã cùng nhau thách thức Ảnh Nhân nhưng lại chẳng thể chạm vào anh ta dù chỉ một lần. Sự thật kinh hoàng này đã lấp đầy trái tim của người xem với nỗi sợ hãi và sự hoài nghi.
“……Vậy ra đây là kết thúc, trận chiến của chúng ta.”
Nhìn hai người họ một lần cuối, rồi Ảnh Nhân quay người lại.
“Dừ-, dừng lại……”
Giọng nói đó ngưng bước của Ảnh Nhân.
“T, Ta vẫn còn có thể chiến đấu……”
Với những bước chân run rẩy, Iris đứng lên.
Tiếp đó, Beatrix cũng đã phủi đi những mảnh vụn từ bức tường, đứng dậy.
“Tôi cũng thế.”
Hai nữ kiếm sĩ đứng dậy.
Nhưng Ảnh Nhân chỉ nhìn họ thêm một lần nữa, trước khi tiếp tục di chuyển.
“Dừng lại ngay đó! Hay là ngươi đang cố chạy trốn?!”
Giọng nói của Iris lại một lần nữa dừng bước Ảnh Nhân.
“……Chạy trốn ư?”
Ngay sau đó, cả sân đấu được phủ trong một màu tím.
“Cá-……?!”
“!!”
Một cơn lốc hủy diệt của ma thuật.
Nó chảy ra từ cơ thể Ảnh Nhân, tạo ra vòi rồng xoắn ốc.
Cơn mưa đang bị nuốt chửng và xoá bỏ bởi ma thuật.
“Đừng nói với ta…… rằng ngươi thật sự……?!”
“Trận chiến này…… chúng ta không thể nào thắng được.”
Thứ sức mạnh vượt quá tất cả những gì mà Iris và Beatrix từng mơ tưởng làm cho hai người bọn họ đông cứng lại.
Iris, Beatrix và những khán giả —— trước sức mạnh của anh ta, tất cả bọn họ đều như nhau. Đều yếu đuối, bất lực.
“Sao mà ta cần phải chạy trốn chứ?”
Không ai có thể cản được anh. Tất cả mọi người đều phải chấp nhận sự thật này, cho dù muốn hay không đi chăng nữa.
“Tại sao……?”
Iris hỏi với một giọng run rẩy.
“Nếu ngươi có sức mạnh khủng khiếp cỡ đó……ngươi đã có thể giết chết chúng ta bất cứ lúc nào.”
“……Ta đã đạt được mục đích của mình. Ta chẳng hề hứng thú với mạng sống của mấy người. Bởi bọn ta có những kẻ thù của riêng mình, và bọn ta cần phải tự tay tàn sát chúng……”
Ảnh Nhân nhìn Iris đầy ẩn ý, sau đó thu lại tất cả ma pháp vào thanh kiếm của mình
“Kẻ thù thực sự của cô là ai…… đừng bao giờ quên mất việc đó.”
Sau đó ma pháp màu tím phóng thẳng lên trời.
Ánh sáng chói loà bao phủ toàn bộ sàn đấu, thủ đô, và cả bầu trời, thổi bay những đám mây cùng cơn mưa.
Khi mà ánh sáng nhẹ dần, thứ duy nhất còn sót lại là bầu trời trong xanh, kéo dài từ chân trời này tới chân trời khác.
Thân hình của Ảnh Nhân đã biến mất tự lúc nào không hay.
Những đám mây, cơn mưa, những tia sét, và cả chính Ảnh Nhân nữa…… cứ như thể là một giấc mơ vậy.
“‘Kẻ thù thực sự của cô là ai, đừng bao giờ quên mất việc đó’……Ảnh Nhân, ngươi thực ra là ai thế……”
Iris nhìn lên bầu trời quang đãng, lẩm bẩm lại những lời mà Ảnh Nhân để lại.
Mục đích của hắn……và kẻ thù thực sự……
“……Thật tráng lệ làm sao.”
Hiện trên đó là hình ảnh một chiếc cầu vồng vĩ đại vắt ngang lưng trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...