Diễn võ trường,
Không để ý đến bên cạnh mỗ tiện nhân đang hối hận tự trách, Tống Khuyết ngược lại hứng thú bừng bừng nhìn về trong trận giao đấu ngươi đến ta đi nhanh đến hoa cả mắt hai người
Bên kia đám khách nhân chọn ra nhân tuyển vậy cũng là tính toán rất kỹ lưỡng.
Những người này thấy Hùng Bá ngoại trừ một thân man lực thì hình thể cồng kềnh, thân pháp không ra sao liền đoán chắc tốc độ, linh hoạt chính là điểm yếu của hắn. Lúc này liền cử ra Liễu Như Yên xuất chiến, ý đồ nhìn vào liền đoán được ngay. Không ngoài muốn lợi dùng sở trường thân pháp của cô nàng này đến nhanh chóng hạ gục ngốc Hùng thôi.
Đáng tiếc, bọn họ đoán tuy không sai nhưng cùng sự thật lại vẫn là cách xa vạn dặm.
Hùng Bá tuyệt đối không chậm, so với các mặt khác thằng này linh hoạt là có một chút thua chị kém em như vậy. Nhưng để có thể coi đó thành một yếu điểm đến nắm bắt, bằng Liễu Như Yên chút này trình độ là còn chưa đủ tư cách đấy.
Ngốc Hùng chỉ là thích xông ngang đánh thẳng quen rồi thôi, dùng mấy cái loại rườm rà biến ảo phồn đa thân pháp như Tống gia dạy Phi Yến Bộ là hắn không thích lắm chứ không phải không thể thi triển.
Liễu Như Yên bổn ý muốn lợi dụng tốc độ quay chung quanh Hùng Bá liên tục tấn công để khiến đối phương lâm vào hoảng loạn, từ đó lộ ra sơ hở kế hoạch này tất nhiên là không thể nào thành công.
Con gấu đen trước mặt này rất nhanh, rất linh hoạt, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ cồng kềnh của nó. – Đây là cô nàng này hiện tại ý nghĩ.
Chỉ nhìn thấy trong sân, đối mặt với Liễu Như Yên như hóa thành 5, 6 người đồng thời xuất kiếm vậy ngốc Hùng vẫn thành thạo tự nhiên, thập phần ung dung nhẹ nhõm khẽ quay người đem một đôi Thiên Vương Chùy to như hai thùng nước vậy múa một vòng bảo vệ quanh thân.
Vô cùng đơn giản liền hóa giải được đối thủ chiêu số sau thằng này liền giữ đúng lời hứa. Nói được làm được, đã bảo đập nát miệng con nhóc này thì nhất định sẽ phải đập nát miệng nó.
Tức thì, khờ đầu khờ não ngốc tiểu tử lập tức hóa thân thành một con táo bạo ma hùng, cầm song chùy điên cuồng hướng về Liễu Như Yên đập tới tấp.
Tốc độ kia, quả thực nhanh như chớp giật. Người bên ngoài còn không kịp bắt gặp chùy hình, chỉ thấy những đạo bóng trắng liên tiếp lóe lên, kéo theo từng đạo kình phong rít gào mạnh đến nỗi đằng xa xa cây cối cành lá cũng bị thổi cho nghiêng ngả.
Uy thế cỡ này, Liễu Như Yên tự nhiên cũng không dám dễ dàng chạm vào.
Nàng đem mình sở học Huyễn Điệp Cửu Biến thi triển đến cực hạn, cả người giống như một con thải điệp bay trong mưa. Khi thì ngửa người, khi thì nghiêng thân khéo léo mượn thế tránh qua của Hùng Bá như cuồng phong bạo vũ chùy pháp. Đồng thời vẫn chưa hết hi vọng muốn vòng qua lưng đối thủ rồi áp sát đến gần đâm ra mấy kiếm nhằm vào ngốc Hùng hai chỗ bả vai, bắp tay cùng lưng.
Trong lúc chiến đấu, bộ dáng vẫn cực kỳ duyên dáng uyển chuyển, thật sự để một đám nam đồng bào hai mắt sáng rực, lòng hô to đã nghiền.
Không thiếu người bắt đầu nảy sinh giống như lão Cao ý tưởng, hi vọng Hùng Bá có thể nhanh nhanh thua trận, để bọn họ thế thân mà vào cùng mỹ nhân gần gũi một phen.
Nhưng tất nhiên đây chỉ là mơ mộng hão huyền, Liễu Như Yên thân pháp là nhanh thật, nhưng có nhanh hơn đi nữa còn có thể vượt qua được Tống Khuyết.
Hàng ngày Hùng Bá đều cùng nhà mình thiếu gia đánh lên mấy trận như vậy, đã quen thuộc Tống đại quan nhân loại kia biến thái tốc độ. Bây giờ gặp gỡ tầm cỡ như Liễu cô nàng vậy thì chỉ như là xem lên cảnh quay chậm thế thôi, ứng đối lên không cần quá mức dễ dàng.
Thằng này cũng không có thương hương tiếc ngọc mấy cái từ này trong từ điển, đã quyết chí muốn đập nát miệng Liễu Như Yên hắn liền không chút nào giữ lại. Tìm chuẩn cơ hội đối phương đang xuất kiếm ngốc Hùng liền bất chợt bạo phát ra bản thân lớn nhất tốc độ, dùng Thiên Vương Chùy đơn giản gạt ra Liễu mỹ mi mũi kiếm sau, còn lại tay kia chùy hắn liền nhắm chuẩn đầu nhỏ của nàng hung ác đập xuống.
Nếu trúng một đòn này, đảm bảo vị tiểu thư xinh đẹp kia từ đầu xuống ngực hết thảy đều có thể biến thành thịt nhão được rồi.
Nhìn mình tiểu đệ hung ác như vậy, Tống gia cũng cảm thấy khá là ê răng.
Xung quanh một đám nam đồng bào đang mải mê nhìn theo Liễu Như Yên cũng tất cả vì nàng mà lo lắng toát ra một phen mồ hôi lạnh.
Nhưng người trong cuộc Liễu Như Yên cũng không quá mức hoảng loạn, kiếm chiêu đơn giản bị phá nàng liền thập phần quyết đoán lui người. Định tiếp tục du tẩu xung quanh đối thủ tìm thời cơ khác.
Đáng tiếc, lần này ngốc Hùng là sẽ không cho nàng toại nguyện đấy.
“Gừ!!!!”
Thằng này như mãnh thú gào lên một tiếng, hai chân hắn như gắn thùng thuốc nổ vậy điên cuồng mà đạp xuống mặt đất, cày ra từng đạo hố sâu nham nhở. Mượn này phản lực, Hùng Bá tốc độ biến nhanh đến kỳ cùng, như hóa thân thành một đạo tia chớp vậy cực tốc hướng về Liễu Như Yên bôn tập mà đến.
“Chết!”
Người còn chưa đến, chùy phong đã ập vào mặt khiến Liễu Như Yên hít thở không thông. Mái tóc buộc chặt sau đầu của nàng cũng bị nó thổi bật ra, tung xõa bay ngược ra sau.
Không có thời gian để ý mình dung nhan, đối phương đại chùy đã tiếp cận trước mặt rồi. Liễu Như Yên thần tình nghiêm nghị vội vàng lắc người, như một con cá trạch quẫy đuôi vậy tại ngốc Hùng đại chùy sắp đập lên người thì hiểm chi lại hiểm thành công tránh thoát cái này một chiêu.
Nhưng chưa kịp để nàng vui mừng, vốn đang theo thế hung mãnh đập xuống Hùng Bá lại dùng bất khả tư nghị linh hoạt nửa đường biến chiêu, bàn tay nắm Thiên Vương Chùy khẽ vặn một vòng vô cùng xảo diệu chuyển lực hướng ngực bộ nàng quét qua.
Trúng này một chiêu, có lẽ nàng cặp bồng đào sẽ đâm ngược mọc ra sau lưng mất! – Liễu Như Yên sắc mặt trắng bệch.
Còn may mỹ nữ này phản ứng không tệ, dù gặp nguy nan nhưng vẫn không bị loạn hai tay giơ lên đặt ngang kiếm trước người, chặn lại ngốc Hùng ác độc thế công.
“Keng!”
Trên tay Liễu mỹ mi kiếm lập tức bị uốn cong thành hình bán nguyệt, cô nàng này cũng mượn này phản lực bật người lùi ra sau mấy trượng.
“Chạy đi đâu!”
Bên này, một chiêu không thành Hùng Bá cũng không nản chí. Thấy Liễu Như Yên định kéo dài khoảng cách hắn làm sao có thể để nàng được như ý, lúc này liền gào lên một tiếng rồi tiếp tục hùng hục chạy qua.
Người còn đang lơ lửng giữa không trung Liễu Như Yên đã thấy con gấu đen kia lao tới thì cũng hơi sợ, vội vàng cuống cuồng đề khí đạp không thi triển Huyễn Điệp Cửu Biến bộ pháp né tránh.
Nhưng như thế không phải biện pháp lâu dài, dù nàng thân pháp có cao minh nữa nhưng không có chỗ mượn lực tốc độ cũng sẽ không nhanh đến chỗ nào, rất nhanh liền bị ngốc Hùng lần nữa bắt tại trận.
“Đập nát miệng ngươi!”
Thằng này có vẻ đối với cô nàng này khi nãy chửi mình oán niệm rất sâu, xuống tay là không chút nào lưu lực, liên tiếp vung chùy đập mạnh.
Nhìn trước mặt mình đầy trời chùy ảnh, Liễu Như Yên cũng bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch. Bực này uy thế mênh mông, nàng tự nhận mình cũng không cách nào chống lại được.
Chỉ thấy mỹ nữ này hoảng loạn đâm ra mấy kiếm cản lại lão Hùng chùy pháp. Nhưng hai người thực lực còn có chênh lệch khá lớn, thêm nữa bản thân là nữ, lại dùng vũ khí nhẹ như kiếm, cùng người so lực đạo tiên thiên ở vào thế xấu. Liễu Như Yên mỗi lần va chạm đều bị đẩy lùi lại mấy bước, nội phủ càng là bị chấn động đến gần như sai vị.
“Keng keng keng ….”
Bị buộc phải đón đỡ Hùng gia đại chùy, chỉ qua được 5 chiêu, Liễu mỹ mi cả người xương cốt đã như bị tán giá, tay chân đau nhức đến lợi hại. Đến chiêu thứ 6, phản ứng trở nên trì độn nàng động tác có chậm trễ như thế một tia.
Dù chỉ là rất nhỏ khựng lại thôi nhưng Hùng Bá đã tinh ý nhận ra sai sót đó, thằng này hưng phấn vội vàng xuất cước đá thẳng lên Liễu Như Yên cổ tay.
“Ầm!”
“Hừ!!” …. “Keng keng!”
Chịu đến đòn nghiêm trọng, mỹ nhân đau đớn nhăn mày khẽ rên một tiếng. Trên bàn tay kiếm cũng không tiếp tục giữ vững được bị đá rơi xuống đất phát ra những tiếng leng keng chói tai.
Nhưng Liễu Như Yên còn chưa có rảnh chú ý đến mình âu yếm bảo kiếm, bởi vì trước mặt nàng, cái kia cường tráng đến dọa người hắc tiểu tử đang hai mắt phóng quang, hưng phấn tột độ.
Ác tặc này thế mà muốn dùng cái kẹo que siêu to khổng lồ của nó rồi dùng biện pháp dã man thô bạo nhét vào trong miệng mình.
Quá lớn! sẽ chết người đấy!
Liễu Như Yên tuyệt vọng hét lên:
“Không!!!!”
Khoảng cách cành lúc càng gần, không biết có phải ảo giác hay không nàng còn ngửi thấy trong khoang mũi đã ngập tràn mùi tanh nồng như vậy.
Đây là mùi vị tử vong sao? Mỹ nhân tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt.
….
Vong Ưu Đảo,
Thấy Hùng Bá con gấu đen kia vậy mà định thật sự lạt thủ tồi hoa, tất cả mọi người đều sợ hãi choáng váng.
“Dừng lại!”
“A Hùng dừng tay!”
Vô số tiếng hét vang lên, trong đó còn có cả nhà mình thiếu gia quen thuộc giọng nói, ngốc Hùng mới nhận lệnh mà thu tay.
Lúc này, hắn Thiên Vương Chùy chỉ cách Liễu Như Yên chóp mũi khoảng 1 tấc như vậy.
“A Hùng, chỉ là luận bàn mà thôi, vì sao ngươi lại định hạ tử thủ như thế?”
Nghe Tống gia trách hỏi, tiểu tử này còn cố gắng mở miệng ồm ồm giải thích:
“Thiếu gia, ta chỉ định gõ nát miệng nàng thôi!”
Fu*k you!
Không những Tống Khuyết, một đám quần chúng quan chiến cũng tập thể chửi mẹ.
Vừa rồi ngươi một chùy nếu thật hạ xuống, nhân gia cô nương như hoa như ngọc cái miệng nhỏ bị đập nát là đúng rồi, nhưng sau đó của nàng cái đầu nhỏ cùng nửa người trên tất nhiên cũng sẽ bị ngươi đập thành thịt nát.
Lần này ngay cả nổi tiếng bao che cho con như Tống đại quan nhân cũng không thể vì thằng ngốc to xác này biện minh nửa câu.
Má nó, nếu để tiểu tử này thật giết người, hôm nay chuyện đừng mong giải quyết ổn thỏa. Nhập Minh hay không nhập Minh khi đó ngược lại là chuyện nhỏ, nhân gia Giang Đông người tìm đến trả thù vậy đảm bảo ngươi ngày tháng sau đó được ăn hành ngập mõm, ngay cả còn mạng mà ăn không cũng là đại vấn đề.
Thật không hiểu làm sao thằng này tu luyện mãi mà sát khí vẫn nặng như thế? Tống Khuyết trừng mắt lên quát:
“Còn cãi! Mau cho Liễu cô nương xin lỗi!”
Thấy chủ nhân thật có chút dấu hiệu tức giận, ngốc Hùng lập tức học ngoan, ủy khuất quay sang vẫn đang đờ đẫn Liễu Như Yên úng thanh úng khí nói:
“Liễu cô nương, xin lỗi rồi. Lão Hùng không nên vì ngươi mắng ta mà định gõ nát miệng ngươi như thế!”
Mọi người:....
Tặng đậu
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...