Ta Muốn Làm Thiên Đao

Mai Trang, Tống gia sân vườn,

Bị chạm đến nỗi đau dung mạo, Nguyễn Thiên Hương liền như con cọp cái xù lông giơ vuốt, muốn tìm trước mặt hắc tiểu tử sống mái một phen.

“Ý gì! Tống tặc, ngươi lập tức cho cô nãi nãi giải thích rõ ràng!”

Đáng tiếc Tống đại quan nhân mới không sợ nàng, chỉ khinh thường bĩu môi:

“Mặt chữ ý, muốn hiểu thế nào thì hiểu.”

“Lão nương liều mạng với ngươi!”

Thấy mụ điên này định lao lên, Tống Khuyết liền vội vàng hô:

“A Hồng, cho ta giữ nàng lại!”

“Rõ, thiếu gia!”

Thải Hồng ngoan ngoãn đáp nhẹ một tiếng rồi cả người như một cơn gió từ phía sau đã vồ đến tóm chặt cổ và tay Thiên Hương, không cho nàng chút nào tránh né cơ hội.

“Tống tặc, ngươi định làm gì!” – Vùng vẫy mấy lần, cảm giác mình như bị một tòa đại sơn đè lên người không thể động đậy vậy, Nguyễn Thiên Hương sợ hãi quát lớn.

Đồng thời lúc này trong người nàng hắc khí dần nữa tràn ra.

Xèo xèo xèo...

Dưới mặt đất cỏ cây cùng trên thân nha đầu này quần áo lần nữa có dấu hiệu tàn lụi. Xung quanh đám người hết hồn vội vàng thi triển khinh công tránh ra xa.

“Thải Hồng cô nương cẩn thận!”


“Thiếu gia cẩn thận!”

Nhưng trong cuộc mấy người đều hết thảy thờ ơ, Tống Khuyết vẫn chặt chẽ chú ý Thải Hồng, thấy nàng chỉ là khẽ nhíu lông mày, cũng không có gì đau đớn thái quá sau hắn mới hài lòng gật đầu:

“Dừng lại! Đừng quên ngươi trước đó lời thề!”

Theo Tống Khuyết tiếng quát lớn, Thiên Hương động tác liền khựng lại. Cắn răng đem hắc khí thu hồi sau liền trợn mắt căm tức nhìn người đối diện:

“Tống tặc, ngươi đây là định bội tín xuống tay với ta?”

Cái này tự nhiên không phải, nếu muốn giết nàng hắn đã sớm liều chứ không cần đem người dẫn về đây như thế. Vừa rồi Tống Khuyết chỉ là đang thử nha đầu này Ám Dạ Vĩnh Hằng uy lực thôi.

Bây giờ nhìn lại, Thải Hồng hai tay cùng nàng có tiếp xúc nhưng lúc này vẫn còn hoàn hảo vô khuyết, chỉ có ống tay áo bị thiêu rụi một đoạn như vậy hắn lập tức trong lòng đại định.

A Hồng thể chất hắn nếm thử kiểm tra nhiều lần, vô cùng đặc biệt. Dường như kết hợp với với Huyết Ma Đằng để cô bé này có mang theo đặc tính của thực vật nên cơ thể nàng sinh mệnh lực vô cùng dồi dào, lại có cực lớn kháng tính với chất độc.

Hơn nữa Thải Hồng còn là hàng thật giá thật đại cao thủ có chiến lực Bát giai, không ngoài dự đoán, quả nhiên đem đi trấn áp Thiên Hương đó là một bữa ăn sáng.

Có cái này bảo đảm, Tống gia liền an tâm, lúc này khoát tay bảo:

“A Hồng, buông nàng ra, đến đây cho ta xem.”

“Hì hì, dạ, thiếu gia!”

Nha đầu nghe lệnh liền nhẹ nhàng đem người buông, tung tăng chạy đến chỗ thiếu gia bên này. Tống Khuyết không chút tị hiềm cầm lấy tay nàng rồi tỉ mỉ đưa lên gần mắt quan sát thì thấy nó không hề có chuyện gì, chỉ là hơi đỏ lên một chút thôi. Để cho chắc chắn hắn còn hỏi thăm:

“A Hồng, vừa rồi có đau không?”

“Không đau thiếu gia, chỉ là hơi nóng một chút vậy, lập tức liền khỏi.”


Thải Hồng lắc đầu trả lời, cảm nhận từ thiếu gia bàn tay một dòng năng lượng ấm áp đang tràn vào tay mình xoa dịu vết bỏng mỹ nữ này liền thoải mái nheo mắt lại, thân mật ôm lấy Tống đại quan nhân cánh tay cười hì hì vui vẻ.

Mặc nàng như con gấu túi lười biếng bám chặt vào tay mình, Tống Khuyết lúc này mới đem sự chú ý quay lại với Nguyễn Thiên Hương.

Có lẽ vừa rồi chịu đả kích hơi lớn, yêu nữ này còn không thể tin vào sự thật mình bị một thiếu nữ đồng trang lứa khống chế một cách đơn giản như thế. Lúc này tiểu ớt cay vẫn đang như khúc gỗ vậy đứng ngơ ngác nhìn về trước mặt đang ôm ôm ấp ấp đôi cẩu nam nữ, thật lâu không nói nên lời.

Ngay cả trên người quần áo lần nữa bị thiêu đốt thủng trăm ngàn lỗ cũng không rảnh quan tâm.

Khoát tay đuổi đi Nhiếp Phong mấy người, đừng để bọn họ nhìn thấy cái gì không đáng thấy rồi bị con mụ điên này tìm cớ diệt khẩu, Tống lão gia mới khí thế hùng hồn mở miệng:

“Tiểu nha đầu, đừng nghĩ ngươi trên người độc tố có điểm lợi hại liền khắp nơi huênh hoang. Nếu quyết tâm đánh đổi, Tống mỗ nhất định có thể giết được ngươi mà còn sống.

Tất nhiên, lời đã hứa ta sẽ hết lòng tuân thủ, chỉ là yêu cầu ngươi cũng phải trung thực một chút, đừng có hơi chút kiếm cớ gây chuyện rồi dùng người khác an nguy ra đe dọa ta.”

Thằng này vừa đấm vừa xoa, vừa dọa dẫm vừa hứa hẹn để Thiên Hương khí thế lần nữa yếu đi một phần, nhưng cái này tiểu ớt cay vẫn còn mạnh miệng:

“Hừ, đừng nghĩ vừa rồi là ta Hắc Dạ Vĩnh Hằng toàn bộ uy lực, nếu như ta toàn lực kích phát, cả Tông sư cao thủ cũng không sống tốt hơn.”

Lòng 100 cái không tin nhưng đối với loại này vấn đề thiếu nữ, tuyệt đối không nên cùng nàng tranh cãi. Tống lão gia không hề tự tìm tội đi phản bác nàng mà còn giả ra một bộ ta tin ngươi, gật đầu thật sâu chấp nhận:

“Ta tin, nhưng đến mức đấy chúng ta cả hai bên đều không ai được tốt không phải sao. Chúng ta bây giờ chính là đồng minh, đâu phải kẻ thù, cần gì phải tương tàn nhau như thế.”

“Hừ hừ, chỉ cần ngươi không giở trò, bản cô nương tất nhiên sẽ không ngu ngốc làm điều hại người hại mình như vậy.”

Kế sách cây gậy và củ cà rốt quả nhiên linh nghiệm, nha đầu này giọng đã mềm hơn rất nhiều, không như trước mở mồm lão nương ngậm mồm cô nãi nãi nữa. Tống Khuyết gặp nàng đã biết điều hơn liền vui vẻ gật đầu:

“Yên tâm, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, hơn nữa việc này đối với cả hai chúng ta đều có lợi, cớ sao ta lại không giúp ngươi đây. Bây giờ Thiên Hương cô nương ngươi trước hết về phòng thu thập một phen rồi đổi lại một thân quần áo mới đã, mặc như thế này quá khó coi.”


Lúc này mới đánh giá mình trên thân quần áo lần nữa bại lộ vô số chỗ, Nguyễn Thiên Hương tức giận trừng mắt lên:

“Tất cả đều là tiểu tử ngươi gây họa!”

Không thèm chấp nhặt với con nhóc này Tống Khuyết còn là đại độ gật đầu cười nhận sai, sau đó quay sang Dương gia tỷ muội phân phó:

“A Mật, a Tử, các ngươi giúp Thiên Hương cô nương thu xếp một gian phòng, đồng thời kêu người lập tức vì nàng chuẩn bị mấy bộ quần áo mới.”

“Rõ thiếu gia! Thiên Hương cô nương mời theo ta!” – 2 tiểu nhu thuận gật đầu đáp ứng.

........

Mai Viên Sơn Trang, Tống Khuyết biệt viện.

Lúc này Tống lão gia lại lần nữa được một phen đau đầu. Cái này là do không biết sắp xếp Thiên Hương yêu nữ ở chỗ nào mà phiền não.

Để ở quá xa hắn không yên tâm, để ở gần thì mình biệt viện chỉ lớn bằng vậy, có 3 gian phòng hắn một cái, Dương Mật 3 nữ 1 cái, còn 1 cái là Manh Manh, Husky, Ngộ Không chỗ ở, cũng không thể để vị kia Thánh nữ nằm ngoài phòng khách nha, mụ điên này không lồng lộn lên mới là lạ.

Thấy tiểu tử kia được hỏi mà cứ phân vân không biết sắp xếp mình ở đâu, Nguyễn Thiên Hương cứ tưởng thằng này đang suy nghĩ sợ không tìm được biệt viện đàng hoàng sẽ khiến bản Thánh nữ phật ý, lúc này rất đại độ khoát tay mở miệng:

“Các ngươi trang viên rộng lớn thế này, tùy tiện tìm một gian phòng sạch sẽ thoáng đãng cho ta là được, bản cô nương cũng không cần yêu cầu quá cao.”

Gặp nàng vậy mà như thế dễ nói chuyện, Tống Khuyết mới thở nhẹ một hơi, lúc này thử thăm dò:

“Thiên Hương cô nương, ngươi tạm ở chung với Manh Manh bọn nó mấy hôm không vấn đề gì chứ. Ta nhà mới tầm gần 1 tháng nữa liền xong, lúc đó sẽ thu xếp cho ngươi một gian phòng độc lập.”

“Chit chi chít...” – Bản cung không đồng ý!

Manh Manh công chúa mãnh liệt phản đối, ở với nữ nhân này, nó có lẽ nửa đêm cũng bị dọa tỉnh. Cái kia mỹ miều dung nhan ngay cả ban ngày ban mặt con hồ ly này còn không dám nhìn thẳng nữa là cho nó ngủ cùng phòng, thật sự quá đáng sợ rồi.

Đáng tiếc tại đây nó là không có nhân quyền đấy, Tống gia mới không cần quan tâm con tiện hồ này suy nghĩ đâu, lúc này vẫn hai mắt trưng cầu nhìn về phía Thiên Hương. Yêu nữ này cũng là ngẩn ngơ, ngạc nhiên hỏi:

“Manh Manh là ai?”

“Cái này... chính là bọn nó!” – Tống đại quan nhân yếu yếu chỉ vào đang nằm trên mặt đất thè lưỡi sói lớn cùng nhảy cà tưng cà tưng kháng nghị Hỏa Hồ.


Nguyễn Thiên hương tức thì trợn tròn mắt, sau đó là ngập trời bạo nộ.

Thằng chó này vậy mà để nàng ở chuồng chó, tiểu nha đầu hai mắt lập tức rét lạnh, sát ý không kiềm chế được bỗng chốc sôi trào:

“Tống tặc, ngươi khinh người quá đáng!”

Đang yên đang lành bỗng thấy pháp tướng điên cuồng cảnh báo Tống Khuyết vậy cũng sợ hết hồn. Lúc này không chút nghi ngờ gì yêu nữ này có thể cùng mình đồng quy vu tận khả năng, hắn vội vàng liên thanh giải thích:

“Bình tĩnh bình tĩnh, Thiên Hương cô nương! Mấy tiểu gia hỏa này ở chính là ngay bên cạnh ta một gian phòng, nếu ngươi không đồng ý vậy ta để chúng nó sang phòng mình cũng được.”

Vốn đang có dấu hiệu hắc hóa Thiên Hương nghe cái này một phen lời sắc mặt mới hơi nguôi, Tống Khuyết nhân cơ hội nhanh chóng trấn an nàng rồi cùng Thải Hồng mấy người dẫn nàng đi xem tận mắt.

Đợi chứng kiến quả nhiên đám kia sủng vật ở cũng là một rộng lớn gian phòng ngay sát vách phòng tiểu tặc này sau nàng mới biết mình vừa rồi hiểu lầm, nhưng vẫn là bất mãn truy vấn:

“Bản cô nương không quen ở gần người khác, ngươi giúp ta thu dọn một gian phòng độc lập, kín đáo một chút.”

“Không được!” – Tống gia lập tức lắc đầu phủ quyết.

“Từ giờ trở đi ngươi nhất định phải ở gần ta, đi đâu cũng không được rời khỏi phạm vi Tống mỗ tầm mắt.”

“Cái gì, ngươi đây là định cầm tù cô nãi nãi?” – Tiểu ớt cay lập tức trở mặt.

Nhưng Tống Khuyết tại vấn đề này tuyệt không nhân nhượng:

“Không cần nặng nề như vậy, ngươi làm gì sẽ không ai quản. Chỉ là để ngươi tự do ngoài kia ta không yên tâm, dù sao ngươi quá nguy hiểm rồi. Nếu chẳng may ngươi làm gì lộ liễu dẫn đến một đám Thiên Độc Tông cao thủ biết mà chạy đến vậy ta chẳng phải xong đời, vì thế còn phiền cô nương phối hợp rồi.”

“Không được, ta không quen ở cùng người khác, hơn nữa bản cô nương cần phối chế độc vật, ở gần ta các ngươi chịu được sao?”

“Biết vậy thì đừng phối độc nữa, dù sao ở đây ngươi sẽ được an toàn.”

Không có độc há mình sẽ thành như cá nằm trên thớt, Nguyễn Thiên Hương làm sao có thể chịu đựng.

Hai người lần nữa bắt đầu trừng mắt hằm hè tranh đấu, vốn chưa từng được hài hòa hữu nghị thuyền nhỏ lại như trong gió bão phiêu diêu, bất cứ lúc nào muốn lật là cũng có thể lật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui