Mai Viên Sơn Trang, khách phòng.
Còn chưa đến cửa, trong phạm vi Lĩnh Vực Tống Khuyết đã phát hiện một khí tức quen thuộc.
Hoá ra là thằng này, vậy có vẻ đây chỉ là một trò đùa vui của đối phương, thật sự là một đứa trẻ to xác!
Nghĩ thế hắn liền cười nhạt một tiếng, ra hiệu trấn an cho đồng dạng đang táo bạo Hùng Bá, đợi tâm tình bình phục sau Tống đại quan nhân mới cất đao vào vỏ rồi nở nụ cười thật tươi, tiến lên mở cửa bước vào.
“Ta nói ….”
Đậu xanh rau má!
Đang cười lên sang sảng cất tiếng chào Tống gia vừa bước vào phòng liền như nhìn thấy quỷ vậy, sắc mặt lập tức cương cứng đương trường.
Hắn thấy gì?
1, 2, 3, 4! Bốn vị cao to đen bóng như cùng hắn chủ tớ hai người từ một khuôn đúc ra vậy đang ở bên trong, dùng mấy đôi to như ngưu nhãn trừng lớn lên nhìn bọn hắn.
Ta họ hàng đến chơi thật rồi!
Lăng thần một lát, nghĩ ra chuyện gì Tống Khuyết mới nhướng mày quay sang cái kia quen thuộc người tìm kiếm đáp án:
“Cao huynh, mấy vị này là?”
Đến người chính là Cao Tuấn, thằng này chủ đích muốn nhìn đến Tông lão gia bộ dáng kinh ngạc nên hôm nay cố tình đeo lên đấu bồng che dấu thân phận, còn cố ý dùng ra như thế một lời nói dối.
Cái này hữu hiệu, trang viên hộ vệ thật không làm sao nghi ngờ liền tin. Lão Cao dẫn theo 7 người, trong đó có 4 nam 3 nữ. Nam 2 trung niên 2 thanh niên, tất cả một sắc đều như hắn, hẳn cũng là tu luyện Thiên Chuy Bách Luyện Công. Nữ thì còn tốt, 1 thiếu nữ 2 thiếu phụ bộ dáng bình thường, ngược lại là khá có tư sắc.
Thấy Tống Khuyết chỉ thoáng ngẩn người như thế, hơn nữa còn nhận ra mình, Cao đại thiếu buồn bực đem đấu bồng bỏ ra:
“Tống huynh đệ ánh mắt thật tốt! Giới thiệu một chút, mấy vị này họ Thiết. Ta Phái Chưởng môn phu nhân nói Tống huynh hẳn sẽ rất vui nhìn thấy họ.”
Họ Thiết, quả nhiên!
Cùng mình dự đoán không khác bao nhiêu, đồng thời Tống Khuyết trong lòng cũng rất nghi hoặc.
Mẹ vợ kêu người qua đây làm gì?
Chẳng lẽ mình tu luyện Thiết gia gia truyền công pháp, mấy vị này lần này đến đây là để đòi lại công đạo. Cha mẹ vợ định dùng cách này để ép hắn đi vào khuôn khổ, nhanh chóng đến cầu hôn Triệu Minh Nguyệt.
Mình có nên hay không nhịn nhục nghe theo? – Tiện nhân suy nghĩ bắt đầu bay bổng.
Cẩn thận cảm nhận thấy đối phương tất cả đều là Nhị lưu yếu gà mà thôi, Tống gia tự tin mười phần. Lúc này tiến lên nhiệt tình chào hỏi:
“Hoá ra là Thiết gia hậu duệ, ta vẫn nói làm sao nhìn như thế quen mắt đây. Chúng ta vậy cũng có thể coi như có cùng nguồn gốc sâu xa, thảo nào đám hộ vệ đều chạy vào báo ta có họ hàng đến thăm. Nhìn thấy chư vị, Tống mỗ cũng phải giật mình, ha ha!”
Nghe kẻ này lời nói ý tứ, Thiết gia mấy người lập tức mừng rỡ nhìn nhau, trong mắt đều không dấu nổi vẻ kích động. Một trong hai người trung niên nam tử lúc này dẫn đầu tiến lên mở miệng:
“Tống... Tống công tử, ngươi thật sự tu luyện chính là Thiên Chuy Bách Luyện Thể?”
“Không sai, ta dưới cơ duyên đạt được của Thiết gia các vị tiên hiền để lại hai bản bí tịch Thiên Chuy Bách Luyện Thể cùng Thiết Gia Chùy Pháp, đồng thời cũng đã đem bọn nó tu luyện đến đại thành.” – Tống Khuyết sảng khoái gật đầu thừa nhận.
“Tốt quá rồi!”
Kia 7 người lập tức gào lớn một tiếng, vành mắt mỗi người đều đỏ lên, nhất là mấy vị phụ nhân còn là ôm nhau nghẹn ngào khóc lớn, cái này để Tống đại quan nhân ngạc nhiên vô cùng.
Có cần như thế kích động sao?
Chẳng lẽ bên trong còn có cái gì bí ẩn không thành.
.......
Tống gia, khách phòng.
Tống Khuyết mấy người hết thảy giữ im lặng để yên cho Thiết gia bọn họ thỏa thích phát tiết tâm tình, mất một hồi lâu sau, khi nãy mở miệng nói chuyện vị kia Thiết gia nam tử mới lần nữa chắp tay giới thiệu, đồng thời giải thích trong đó nguyên do.
“Tống công tử, xin tự giới thiệu, tại hạ Thiết Trực, đây là ta đệ đệ Thiết Chấn. Hai vị này là chúng ta thê tử, bọn chúng là hai nhà chúng ta con cái, Thiết Du, Thiết Hòa và Thiết Vũ Đồng.”
“Xin chào mọi người!”
“Ra mắt Tống công tử!”
Hai bên đều khách khí cho nhau thi lễ, sau đó Thiết Trực mới tiếp tục:
“Tống công tử, không biết ngài tìm được cuốn kia bí tịch Thiên Chuy Bách Luyện Thể có còn tại, có thể hay không cho chúng ta mượn quan sát một lần. Có bất cứ yêu cầu gì ngài cứ việc mở miệng, chỉ cần làm được Thiết mỗ tuyệt không chối từ.”
Nhìn cái này 4 người Thiết gia nam tử, chắc chắn tất cả đều là tu luyện Thiên Chuy Công. Tống Khuyết cũng không hiểu bọn họ còn như thế chấp nhất muốn đọc bí tịch làm gì, chẳng lẽ muốn chiêm ngưỡng tổ tiên bút tích để thỏa lòng mong nhớ. Hắn không nhịn được lắm mồm hỏi một câu:
“Bí tịch ta vẫn còn lưu giữ, nhưng Thiết tiền bối, không biết ngươi lặn lội đường xa đến đây chỉ là tìm về bí tịch, hay còn mục đích gì khác?”
Nghe hỏi, Thiết gia mấy người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Thiết Trực vẫn là quyết định thành thật:
“Là như này, Tống công tử...”
“E hèm!”
Đang lúc lão Thiết định nói chuyện, vẫn ngồi một bên Cao Tuấn bỗng mở miệng cắt ngang:
“Tống huynh, mấy lần đến Mai Trang ta còn chưa từng được đi thăm thú nhà ngươi đâu, hôm nay không biết có thể hay không để Hùng Bá huynh đệ đưa ta đi nhìn ngó một lần.”
Lão Cao vậy chính là muốn tị hiềm, không muốn nghe ngóng nhà người khác bí mật. Cũng may bây giờ Mai Viên đã không còn gì câng che giấu, Tống Khuyết vậy hiểu ý gật đầu:
“Tự nhiên không thành vấn đề, a Hùng ngươi dẫn Cao thiếu đi dạo một vòng. Dặn dò a Mật chuẩn bị tiệc rượu, nhớ lấy mấy bình Long Huyết Tửu ra ngâm lạnh sẵn cho ta, chút nữa ta phải cùng Cao huynh tâm sự. Còn nữa, cho người đi gọi Tả Thần... khục khục.. Tả tiên sinh về đây!”
“Rõ, thiếu gia!” - Hùng Bá vậy lập tức lĩnh mệnh ồm ồm chắp tay
Suýt nói nhầm hủy hết hình tượng lão Tả, Tống đại quan nhân cũng là toát cả mồ hôi. Cũng may không ai để ý, Cao Tuấn trước đó nghe thấy Long Huyết Tửu còn là đang kích động đến phát run đây, tai không còn nghe thấy gì khác.
Lần trước hắn mang theo một đống Long Huyết Tửu trở về, tất cả đều bị các vị đại lão tranh cướp không còn, bản thân hắn cũng chỉ là về nhà được lão cha thưởng nóng cho húp một ngụm nhỏ như vậy, chẳng bõ bèn gì. Vì thế lần này Cao đại thiếu phải tranh phá da đầu mới nhận được nhiệm vụ đưa người đến Mai Trang.
Quả nhiên hào sảng Tống lão gia không để người thất vọng, Cao Tuấn hài lòng đi theo Hùng Bá ra ngoài, trước khi đi còn không quên ăn mận trả đào, tặng lại cho Tống Khuyết một đại tin tốt:
“Tống huynh, việc ngươi nhờ cha ta đã cho trả lời. Hắn nói, có thể!”
“Đa tạ Cao huynh!” – Tống đại quan nhân kích động xiết chặt nắm tay.
Lão Cao cũng chỉ ái muội đá lông nheo cho hắn thêm 1 cái nháy mắt đưa tình rồi huýt sáo một tiếng lắc lư biến rồi.
......
Trong phòng chỉ còn lại Tống Khuyết cùng Thiết gia 7 người.
Mời tất cả ngồi xuống, kêu hạ nhân dâng lên lượt trà mới, hắn mới thảnh thơi vửa uống nước vừa nghe Thiết Trực giảng giải bọn họ Thiết gia bi thảm cố sự.
Hóa ra mấy vị này lai lịch nhưng lớn, nó tổ tiên vậy chính là Chú Kiếm Sơn Trang chủ nhân.
Ngày xưa, nơi đó do Thiết, Mạc hai đại gia tộc đồng thời quản lý, chỉ là sau đó trải qua biến cố, cả hai lại trở mặt thành thù ra tay tương đấu, Thiết gia thua cuộc bị đuổi khỏi Kiếm Nam.
Nguyên nhân rất trứng đau, thật không khác trước kia hắn đọc tiểu thuyết có miêu tả tình tiết Hoa Sơn Kiếm Khí chi tranh. Đôi này thân thiết bằng hữu cũng chỉ là vì tranh cãi nhau xem Thần binh quan trọng nhất là thần (khí linh) hay binh (vũ khí chất lượng) quan trọng.
Thiết gia chọn thần, Mạc gia chọn binh. Hai bên đều đúc 1 thanh rồi lôi ra tỉ đấu, kết quả mà....
Tống Khuyết cũng không biết làm sao đánh giá mấy vị này, có lẽ học thuật tranh đấu chính là như thế vớ vẩn vô căn cứ.
Chỉ biết, âu sầu thất bại Thiết gia tổ tiên lang bạt đến Dương Nam, có lẽ chịu đả kích quá lớn mấy vị đó đã không gượng dậy nổi, không lâu sau đó liền phẫn hận qua đời. Sau đó nhà dột còn gặp mưa rào, hậu nhân lại bị kẻ gian thừa cơ mà vào trộm đi gia truyền bí tịch cùng rất nhiều đồ vật đáng gia.
Liên tiếp bị đả kích, Thiết gia liền từ đây tuột dốc không phanh, từ một vinh quang hiển hách gia tộc đến hôm nay gần 200 năm sau đã suy tàn chỉ còn lại như thế mèo nhỏ vài ba con, thật sự đáng buồn, đáng tiếc.
Cũng không phải bọn họ hậu nhân không chịu cố gắng, mà tất cả là vì truyền thừa công pháp bị mất, cũng là nguyên nhân Thiết Trực mấy người tìm đến Tống Khuyết như bây giờ.
Ngày đó Thiết gia lão tổ qua đời, hắn hậu nhân lại không có ai tu luyện đến cảnh giới Nhất lưu. Công pháp vừa mất, mấy người này mới hốt hoảng nhận ra mình sau đó con đường hoàn toàn đứt đoạn, một đám chỉ biết ngày ngày vùi đầu vào đánh sắt, cũng không ai khổ công đi nhớ bí tịch mà làm gì.
Như thế liền khổ con cháu, Thiết gia đời sau chỉ có thể dùng mấy vị đại gia này minh tư khổ tưởng vắt óc nhớ ra một bản không trọn vẹn Thiên Chuy Công mà tu luyện, cuối cùng dẫn đến không có cách nào cô đọng ra chân khí.
Không có chân khí liền không thể rèn đúc Danh khí, càng đừng nói Thần binh. Chỉ sản xuất ra bình thường Lợi khí vậy trên đời thợ rèn nhiều chính là, tùy tiện đến các huyện thành còn vơ được một nắm lớn. Mất đi giá trị bản thân, Thiết gia suy tàn rồi.
Nghe chuyện Tống Khuyết cũng cảm khái không thôi, đồng thời cũng bội phục đám này chết đầu óc.
Mẹ nó không biết đi tìm môn nội công nào khác tu luyện à? Cứ nhất thiết cắm đầu vào một cái hư vô không trọn vẹn công pháp.
Có lẽ gia tộc vinh quang là một cái gì đó rất huyền huyễn, bằng hắn dễ nhũi xuất thân là cả đời này cũng không thể nào lý giải nổi.
“... vì thế Tống công tử, ngươi có yêu cầu gì xin cứ việc nói ra, chỉ cầu cho chúng ta có thể tham khảo Thiên Chuy Bách Luyện Thể một lần, làm ơn rồi!”
Thiết Trực động tình nói rồi dẫn theo đằng sau 6 người đồng loạt cúi đầu, cực kỳ trang trọng.
Tống Khuyết vậy cũng không có gì đáng ngại, vốn đồ vật cũng không phải của mình. Có lẽ đây cũng là một phần tư tưởng người hiện đại ảnh hương đến hắn, nói chung thằng này đối với kiến thức chia sẻ nhìn rất thoáng, chưa từng có ý nghĩ đem đồ vật giấu giấu giếm giếm rồi dẫn đến thất truyền như bao nhà khác.
Vì thế nghe Thiết Trực khẩn cầu, hắn liền rất sảng khoái cười lên đáp ứng:
“Thiết tiền bối không cần phải như thế nghiêm trọng, bí tịch vốn của Thiết gia, đưa cho các ngươi cũng coi như vật quy nguyên chủ, ta tự nhiên sẽ không có từ chối đạo lý. Chư vị mời chờ một lát, để ta cho người đi thư phòng lấy sách.”
“Đa tạ ngươi, Tống công tử!”
Gặp chuyện có thể như thế dễ dàng thuận lợi, Thiết gia 7 người kích động dật vu ngôn biểu. Lúc này hưng phấn quát lớn một tiếng, còn không quên lần nữa cúi người bái thật sâu để tỏ lòng cảm tạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...