Linh Giang Bang, Tụ Nghĩa Sảnh.
Thấy phía dưới thuộc hạ bắt đầu thần hồn nát thần tính, Đỗ Như Hối gượng cười trấn an:
“Ta đó chỉ là dự phòng trường hợp xấu nhất xảy ra, nhưng chỉ cần tiểu tử kia không điên chắc sẽ không làm những chuyện tổn người hại mình như thế, mọi người chớ quá lo lắng.
Hơn nữa vừa rồi tuy bản toạ bị thương nặng nhưng đối phương cũng không dễ chịu, hẳn là tất cả đều mang thương. Nhất là tặc nhân phá kho hàng của chúng ta kia, chịu ta nén giận một đòn, dù hắn có hoành luyện kinh người, bây giờ cũng phải không chết tức tàn. Đối phương tạm thời sẽ không còn dư lực.”
Cái này ngược lại là thật, tiểu Ngân Cương bây giờ đã thật sự chui vào quan tài nằm im, chết không thể chết lại. Lão Đỗ mấy người thuộc hạ nghe thế cũng thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
Thế mới đúng sao, đụng đến nhà mình Bang chủ, hắn Tống Khuyết mấy người dù nữa kinh tài tuyệt diễm cũng tuyệt đối không có quả ngon để ăn.
Hạc Hiên thấy tinh thần bên này lên cao không ít mới gật đầu hài lòng:
“Được rồi, bây giờ tất cả giải tán đi. bang chủ vừa trải qua đại chiến, tiêu hao quá độ hẳn cũng là cần được nghỉ ngơi, không cần quấy rầy ngài.”
“Rõ, Đại Trưởng lão!”
Tất cả ngoan ngoãn nghe lệnh lui ra, đợi trong phòng còn lại hai người, Hạc Hiên nghe lão Đỗ phân phó mấy câu cũng nhanh chóng cáo từ.
“Người tới!”
“Có, đại nhân!” – Đáp lời chính là Linh Thần Vệ Đội trưởng Kim La.
Đối với bên dưới vị này thân tín, Đỗ Như Hối nhanh chóng viết một lá thư rồi đưa cho hắn:
“Cầm thư này đến Giang Nam gửi cho Bắc Hà huynh, chờ xem hắn có gì phân phó xong liền lập tức quay về phục mệnh.”
“Rõ, Bang chủ!”
Người kia tiến lên cung kính nhận lấy lá thư rồi nhanh chóng xoay người rời đi, không có bất cứ dư thừa gì lời nói, tác phong thật sự nhanh nhẹn dứt khoát.
Nhìn người đã đi khỏi, Đỗ Như Hối mới thở hắt ra một hơi. Trời cũng đã muộn, hôm nay nhận đủ dày vò hắn thật sự cũng cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một hồi, lúc này liền quay về phòng mình đóng cửa đả tọa.
Một đêm sóng gió cứ như vậy tạm thời trôi qua.
.......
Gần trưa hôm sau,
Nằm trong sân vườn, mặc nắng mặc gió, Tống lão gia ngủ một giấc say sưa ngon lành đến tận lúc này mới hài lòng vươn vai đứng dậy. Cũng may Dương Mật mấy người còn biết thiếp tâm cho thằng này căng lên một cái bạt che nắng, nếu không ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt thì hắn có muốn không tỉnh cũng không được.
Đêm qua tinh thần tiêu hao quá độ, Tống Khuyết một giấc này cũng có thể coi như là ngất đi, tri giác hàng đến mức cực thấp. Nếu lúc này có tặc nhân muốn thi hại hắn, vậy hẳn sẽ không quá khó khăn.
Xem ra sau này việc nặng nhọc như vậy còn là ít làm tuyệt với, quá mệt mỏi rồi.
Cũng may, thành quả thu về là xứng đáng. Ngủ một giấc dài Tống lão gia bây giờ cũng đã khôi phục gần như hoàn toàn, cũng không thấy trên người còn gì đáng ngại nữa, ngay cả nội phủ bị chấn thương, qua một đêm năng lượng Tesseract cùng Ngũ Khí Triều Nguyên Quyết song trọng xoa dịu dưới cũng đã triệt để bình phục.
Hắn Tống Khuyết đã đầy máu sống lại!
Ngoại trừ đói, vậy không có gì tật xấu:
“A Mật, mau dọn cơm lên cho bản thiếu gia, ta cảm giác mình đều nhanh chết đói rồi!”
“Hì hì, thiếu gia ngài chờ một lát.”
Dương Mật cười híp mắt trả lời rồi nhanh chóng dẫn theo Dương Tử, Ngộ Không xuống bếp đi.
Như qủy đói đầu thai ăn ngấu nghiến một bàn lớn thức ăn sau, Tống lão gia mới bắt đầu rảnh háng đi quan tâm đến mình lão đối thủ, không biết Đỗ huynh đêm quá có được ăn ngon ngủ kỹ không.
Nghĩ liền làm, Tiểu Yến Tử liền hóa thành một đạo mũi tên bắn nhanh về phía Linh Giang thành mà đi.
......
Linh Giang Bang, Tổng bộ.
Nghỉ ngơi, phục dụng dược vật một hôm, đến bây giờ Đỗ Như Hối khí sắc đã khá hơn rất nhiều. Tuy vẫn còn rất trắng, nhưng ít ra cũng đã có chút hồng hào huyết sắc.
Lúc Tiểu Yến Tử bay đến, lão tặc này còn đang tinh thần tỉnh táo cùng trong bang mấy vị cao tầng bàn bạc công việc đây, cũng không thấy bao nhiêu khí thế suy bại.
Cái này một phần chuyên nghiệp thái độ để Tống đại quan nhân khá là nể phục, càng vững chắc quyết tâm hi vọng vị này Linh Giang Bang Bang chủ có thể nhanh nhanh chóng chóng nhắm mắt xuôi tay đi.
Cẩn thận lắng nghe một hồi, cũng không thấy cái gì tin tức có giá trị cả, chủ yếu đều là các sản nghiệp làm sao làm sao, nhân thủ rút về thế nào, như nào bố trí đề phòng Tống tặc. Xem ra lão Đỗ qua lần này là học ngoan, trong ngắn hạn thời gian là sẽ không nhảy ra ngoài gây chuyện nữa.
Tạm thời yên lòng Tiểu Yến Tử định cứ thế rời đi, đi tìm một vị khác lão ma đi.
Nhưng đúng lúc này, một góc hành lang cách chỗ này không xa một vị mỹ nữ nói chuyện gây nên hắn hứng thú.
Nhìn nữ nhân này tóc búi lên cao cao, nghĩa là người đã lập gia đình, như thế còn xuất hiện ở đây vậy hẳn là Đỗ Như Hối thê thiếp không sai.
Chẹp chẹp, khúc nào ra khúc đấy, nhất là trên ngực cặp kia hùng vĩ núi non như muốn phá áo mà ra. Đỗ ca hẳn cũng như hắn, đều là người yêu bóng nha, thật đồng đạo vậy.
“Lão gia bàn công chuyện vẫn chưa xong sao?”
Đứng gác ở bên ngoài 2 vị Linh Thần Vệ nghe nàng hỏi vậy liền chắp tay trả lời:
“Hồi phu nhân, bên trong các vị Trưởng lão vẫn đang cùng Bang chủ nghị sự.”
“Haizzz, bị thương như thế còn không biết nghỉ ngơi dưỡng sức mấy hôm, suốt ngày đều là việc việc việc.”
Nữ nhân kia cau mày oán trách một câu, xung quanh mấy người cũng không ai dám ngứa mồm cùng nàng phụ họa.
Biết mình không thể lay chuyển được trượng phu tính cách, vị này phu nhân cuối cùng lắc đầu thở dài:
“Chút nữa lão gia xong việc vậy lập tức đến báo cho ta, nồi kia canh sâm ngàn năm nấu lâu nữa lại sợ sẽ cạn nước, ta cần về kêu người trông coi kỹ càng.”
“Thuộc hạ rõ ràng!”
Dặn dò như thế một câu, mỹ nữ này mới hài lòng quay người uốn éo cặp mông đầy đặn rời đi rồi.
Nhìn theo bóng dáng nàng mà Tống tiện nhân thèm khát liên tục nuốt nước bọt, lúc này không nhịn được nữa, chim liền ngóc đầu đứng thẳng dậy đập cánh đuổi theo.
Thật sự nhân sâm ngàn năm hắn còn chưa có phúc nếm thử đâu, để Đỗ tặc ăn vào vậy không phải phung phí của trởi.
Thật hận vậy, có cái này dụ hoặc, Tống Khuyết cũng không thiết tha gì bên dưới mấy vị thô lỗ nam tử, nhắm mắt nhắm mũi theo mông mỹ nữ liền rời đi đi.
Trong phòng mấy vị đều là tu vi tinh thâm hạng người, bên ngoài phu nhân nói to như vậy tự nhiên đều nghe đến minh bạch. Mấy trưởng lão đều ngại ngùng chắp tay:
“Bang chủ, cũng đã muộn rồi, vậy chúng ta xin cáo từ trước, buổi chiều sẽ đến cho ngài hội báo công việc.”
“Không cần gấp gáp, cứ nói xong chuyện này rồi đi.” – Đỗ Như Hối chỉ là cười nhạt khoát tay.
Ngoài kia một vị gọi Linh Vận, chỉ là một vị tiểu thiếp của hắn, cậy được sủng ái nhiều khi cũng có chút kiêu ngạo. Nhưng lão Đỗ dạy vợ có cách, các nàng cũng là không dám lúc này ngang ngược xen ngang vào hắn công việc.
Phía dưới mấy người nhìn nhau một hồi, tại Đại Trưởng lão khẽ gật đầu xuống liền nhanh hơn tốc độ hướng Bang chủ hội báo, một lát sau coi như mới bàn giao rõ ràng, cả đám nhanh chân nhanh tay té, rất sợ bị ai đó ghi hận.
“Đại Trưởng lão, ngươi ở lại một lát.”
Thấy Hạc Hiên cũng định theo đám người rời đi, Đỗ Như Hối liền lên tiếng gọi lại.
“Bang chủ! Có chuyện gì?”
“Trong thời gian ngắn này ta có lẽ sẽ không có cách nào động thủ, ngươi đa mưu túc trí, phiền ngài lão cho ta nghĩ xem nếu có địch tới phạm nên ứng đối thế nào.”
Cái này cũng không phải lo lắng viển vông, mà rất có thể thực sự sẽ xảy ra. Hạc Hiên nghe vậy mặt cũng cực kỳ nghiêm trọng, lần nữa ngồi xuống cùng hắn hai người châu đầu ghé tai bàn bạc.
“Bang chủ, bên cạnh Nghi Thanh Quận hai vị địa đầu xà không phải vẫn muốn cùng chúng ta Linh Giang Bang hợp tác sao, chúng ta có thể.......”
Đám này điêu dân tiếp tục bày mưu ủ kế hại người Tống gia tự nhiên không biết, hắn đi theo vị kia phu nhân rẽ ngang rẽ dọc qua mấy hành lang liền tiến vào một gian phòng bếp.
Gác ở đó nha hoàn đang căng mắt theo dõi củi lửa cùng trong nồi nước canh đây, nghe tiếng nàng quay về liền vội vàng thi lễ:
“Phu nhân!”
“Ân, nước có cạn chưa?”
Mở ra nắp nồi cho nàng nhìn thoáng qua, vị kia nha hoàn mới mở miệng:
“Hồi phu nhân, nước bây giờ liền vừa đủ. Để nô tỳ bắc ra mâm nhé?”
“Haizzz, lão gia vẫn còn đang bận, chắc phải một lát nữa mới xong. Ngươi cho thêm ít nước vào rồi canh chừng cho ta, bản phu nhân về phòng ngồi nghỉ một lát, chút nữa hạ nhân đến gọi liền thông báo cho ta.”
“Rõ, cung tiễn phu nhân!”
Tiểu nha hoàn khẽ khom người thi lễ, đợi nữ nhân kia đi rồi nàng mới bưng một bát sứ chạy ra ngoài, hẳn là đi lấy thêm nước đi.
Trong phòng không còn ai, Tống lão ma lòng liền kích động.
Tiểu Yến Tử xà xuống cạnh bếp, Ngân Giáp Thi lần nữa được nó thả ra ngoài.
Đáng nói con này cương thi, hôm qua ăn đủ lão Đỗ một chưởng, lồng ngực bây giờ còn đang sụt xuống một hố đây. Bị kình lực tàn phá bừa bãi nội phủ nó hạn sử dụng như trước 3 năm bây giờ có lẽ ngay cả 1 năm cũng chưa đến. Có lẽ 6, 7 tháng nữa sẽ cứng đơ cả người, không bao giờ điều khiển được nữa.
Bây giờ Tống gia võ lực đã không mấy cần dựa vào gia hỏa này bảo vệ, vì thế tuy có hơi tiếc nuối hắn cũng không cảm thấy có gì ảnh hưởng quá lớn, chỉ là như mất đi một món đồ chơi khá yêu thích mà thôi.
Nhưng cũng phải công nhận, có món đồ chơi này nhiều việc làm lên thực sự vô cùng thuận tay.
Lúc này, không có thời gian để lãng phí, Ngân Giáp Thi vội vàng từ trong không gian lấy ra cái kia hộp ngọc chứa Thất Vĩ Ngô Công trứng độc, suy nghĩ một lát lượng canh trong nồi liền mạnh dạn thả vào trong đó 3 hạt.
Chứng kiến thứ này quả nhiên như lời gặp nước tức tan, không gây nên cái gì dấu hiệu lạ mắt, ngay cả hắn mũi chó cũng không ngửi thấy mùi vị gì đặc biệt, Tống lão gia liền yên lòng.
Quả nhiên là chơi độc tổ tông, đồ vật đưa ra chất lượng là chuẩn cmnr.
Làm xong hết thảy, cẩn thận kiểm tra không có gì sơ sót sau Tống Khuyết liền nhanh chóng dọn đồ, lần nữa trở về phụ thân lên Tiểu Yến Tử, tại kia nha hoàn sắp về đến nơi thành công bay lên xà nhà, nằm im tránh né.
Không ra một hồi, có lẽ Đỗ Như Hối đã bàn xong công việc. Hắn phu nhân liền quay lại lấy cái này một nồi canh sâm đổ ra bát lớn rồi mấy người liền kéo nhau mang đồ vật rời đi.
Lĩnh Vực tản ra xung quanh, xác nhận không có người để ý đến bên này sau, Tống lão gia mới dáo dác nhảy ra ngoài cửa lớn, nhẹ nhàng vỗ cánh chạy mất, không để lại một tia vết tích.
Bây giờ chính là lúc kiểm nghiệm xem mình thành quả.
Canh sâm thiếp thân đã nấu, Đỗ gia, mời nếm thử!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...