Đêm hôm đó,
Vân gia người liền nháo nhác ồn ào khắp nơi đi tìm nhà mình Thất tiểu thư mất tích.
Bằng Vân gia đám hộ vệ trình độ tự nhiên không làm khó được Tống tặc thâu hương. Thành công dụ dỗ được gái nhà lành theo mình bỏ trốn, còn mua một tặng một đưa kèm khả ái nha hoàn sau thằng này liền lợi dụng bên ngoài chim sẻ do thám địa hình rồi thuận lợi chuồn êm.
Đến tận khi đám hạ nhân chờ mãi không thấy tiểu thư kêu vào dọn dẹp nước tắm, hiếu kỳ đến kiểm tra mới thấy trong phòng vườn không nhà trống, quan trọng đồ vật cũng hết thảy không còn việc mới vỡ lở ra.
Tuy là Vân Hi trước khi đi rất cẩn thận để lại một lá thư nhắn nhủ, nhưng Vân Thiên Tường còn là khó có thể chấp nhận rồi. Hắn gần như điên cuồng toàn thành đi truy tìm nhà mình phản bội nữ nhi bắt về thi hành gia pháp. Còn lớn tiếng báo án Lục Phiến Môn việc người bị tặc nhân nào đó hình như có tướng mạo khôi ngô, làn da ngăm đen bắt cóc.
Nhưng chẳng làm được cái mẹ gì, Vân gia tại Dương Nam Phủ cũng chỉ là một tiểu thế lực như thế, Tống đại quan nhân đã sớm dẫn người về Cự Kình Thương Hội, ở đây, bọn họ ngay cả cửa cũng không dám đến gõ.
Lục Phiến Môn, Vu nhị gia chính là Dương Nam Tuần sát sứ, có cần hay không nhân gia đi gọi người hộ. Hơn nữa chứng cứ để lại bút tích ghi rõ, người đây chỉ là tự ý trốn đi một thời gian, quan phủ người vậy càng có lý do không quản.
Vì thế dù có đoán được là ai hạ thủ, Vân gia cũng chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt, không nói nên lời.
Đến sáng hôm sau vậy càng quá đáng rồi. Vốn còn định mượn Cự Kình Thương Hội thuyền về Thanh Hà, làm sao sáng sớm không biết hóng được tin tức từ đâu, Cao lão huynh đã rất trượng nghĩa mang xe ngựa đến đón.
Một đoàn xe gắn đầy tiêu chí Vu gia, Cao gia... đưa người ra bến tàu, Cao Tuấn còn rất ấm lòng chọn một con thuyền lớn treo đại kỳ Cửu Giang Minh rồi tự mình áp tải tiễn Tống Khuyết 3 người về nhà.
Đi đến nơi, về đến chốn, tiễn Phật thì tiễn tận tây thiên, vị này huynh đệ cũng thật sự có tâm. – Tống đại quan nhân vậy cảm động rơi cả nước mắt.
Cáo biệt Tuệ Vô để tiểu đệ này về sơn môn tiếp tục đào tạo sâu, Tống lão gia theo chân Cao đại thiếu ngược dòng nước sang nhánh Linh Giang trở về Thanh Hà huyện.
Trên bờ, Vân gia hai lão nhìn nhau bó tay toàn tập, không biết làm sao. Cuối cùng chỉ có thể ảo não trở về đem cái tin xấu này báo cho lão Đỗ.
Tống Khuyết đối với vấn đề này tự nhiên không quan tâm, hắn để Tia Chớp trước tiên về nhà báo một cái tin rồi yên tâm thoải mái cùng mỹ huề du, dạo chơi ngắm cảnh sông nước.
“Cao huynh, lần này đa tạ ngươi đã ra tay viện trợ!”
Đêm trước, khi từ Diệu Âm Các trở về nghe Tống tặc nói đầu đuôi câu truyện, tuy biết là mình hiểu nhầm thằng này nhưng dính đến hai nam một nữ chuyện tay ba, còn có đào hôn bỏ trốn như này việc kích thích, Cao tác gia cũng là hứng thú mười phần, trong lòng bây giờ đang hừng hực bát quái đây:
“Ha ha, một cái nhấc tay, chuyện nhỏ mà thôi. Nhưng mà Tống huynh đệ, ngươi làm thế không sợ đắc tội Đỗ Như Hối sao, dù sao đây cũng có thể coi như....”
Liếc nhìn xung quanh không thấy nữ nhân nào thân ảnh hắn mới ái muội cười đểu nói thầm:
“Cái này cũng coi như cho nhân gia đội nón xanh chứ, chậc chậc, đàn ông mà, mấy ai chịu được.”
Nhìn thằng này tiện hề hề vẻ mặt, Tống Khuyết cũng thấy đau bi:
“Cái gì mà nón hay không nón, hai người đó lại chưa phải là gì của nhau. Hơn nữa ta cũng chỉ là bằng hữu giúp nàng thoát khốn mà thôi, Cao huynh chớ tung tin đồn bậy ảnh hưởng người khác thanh danh.
Còn về Đỗ Như Hối, hắn không phục liền đến tốt lắm, để ta xem hắn Tụ Lý Càn Khôn là cỡ nào uy lực.”
Đối với lão Đỗ, Tống Khuyết bây giờ chỉ còn là trào dâng chiến ý. Mới vừa đột phá Lục giai, sắp tới thực lực sẽ còn môt bước lớn bay vọt hắn đã là không có bao nhiêu úy kỵ, ngược lại còn ẩn ẩn chờ mong nhanh một chút giải quyết dứt điểm lão tặc này đi cho nhẹ nợ. Dù sao thằng này quá thích làm náo động rồi, hai, ba ngày lại ra đường gây chuyện, không để người khác được một chút nghỉ ngơi.
Bên này Cao Tuấn thấy hắn nói nghiêm túc như thế, hơn nữa nghĩ đến nhà mình Đại tiểu thư còn chưa rõ ý đồ đây, lúc này liền thức thời nhắm miệng, không động chạm đến cái này mẫn cảm đề tài.
Thuyền cứ thế lẳng lặng tiến lên, đến khi trời sẩm tối, chiếc này Cửu Giang Minh đại thuyền mới cập bến Lãng Bạc Hồ. Dọc đường đi qua Đỗ Như Hối hang ổ nhưng không biết lão Đỗ chưa nhận được tin hay vì lý do gì, dù sao có Cao Tuấn ở, cũng không ai dám tiến lên gây sự tìm tội.
.......
“Cung nghênh Các chủ!”
Tống gia đăng tràng, khí thế tự nhiên phải đủ.
Đã nhận được tin báo trước, Nguyệt Khuyết Các cao tầng cùng trong nhà Nhiếp, Hùng mấy người hết thảy đã sớm tại nơi này chờ sẵn. Thấy hắn trở về liền tự giác xếp thành hai hàng bên bến tàu hô vang khẩu hiệu.
“Chư vị không cần đa lễ!”
Vân đạm phong khinh khoát tay vẫy lui mấy người, Tống Khuyết liền dẫn theo Cao Tuấn, Vân Hi, Thanh Trúc xuống tàu.
Nhìn theo tiện nhân này bóng lưng, Cao đại thiếu gia cực kỳ hâm mộ. Nhà hắn Cao gia cũng là có quyền có thế, nhưng bản thân hắn đã bao giờ được nếm thử cảm giác tiền hô hậu ủng, nhất hô bá ứng thế này, nhìn cái này khí thế, nhìn này uy nghiêm, Cao Tuấn cũng là say.
Không quản lão Cao trong đầu ý tưởng, về đến nhà, Tống Khuyết lập tức phân phó.
“Phạm Nhất Vũ ở đâu?”
“Có thuộc hạ!”
“Ngươi bây giờ dẫn Cao thiếu đi dạo chơi Thiên Thượng Nhân Gian, nhất định phải coi như bản Các chủ đến hầu hạ chu đáo, không được sơ sót. Nhớ chưa!”
“Rõ, Các chủ, tại hạ bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!” – Phạm Nhất Vũ nghiêm mặt lập quân lệnh trạng.
Gật đầu hài lòng, hắn mới quay sang lão Cao dặn dò:
“Cao huynh, ngươi cũng hiểu chuyện của ta, tại hạ bây giờ còn rất nhiều việc phải xử lý, đành xin lỗi thất bồi rồi. Nhưng ta dưới tay vị này Phạm Nhất Vũ là nơi này quản sự một trong, hắn sẽ dẫn ngươi tham quan nơi này hết thảy thú sự, chắc chắn ở đây phong cảnh sẽ không để Cao huynh thất vọng.”
“Được, Tống huynh đệ ngươi cứ bận bịu, không cần bận tâm đến ta.” – Cao Tuấn tự nhiên hiểu thằng này bây giờ tình cảnh, rất sảng khoái gật đầu thông cảm rồi.
“Nhớ kỹ phải chăm sóc Cao huynh chu đáo cho ta!”
Nghe Các chủ dặn đi dặn lại, Phạm Nhất Vũ sao dám lơ là, lúc này vội vàng tiến lên cười tươi:
“Rõ! Các chủ. Cao thiếu, xin mời theo ta, tiểu nhân sẽ cho ngài giới thiệu qua về nơi này.”
Đợi hai người này đi rồi, Tống Khuyết mới quay ra đằng sau đám người hô:
“Trở về Tổng bộ!”
“Rõ!”
Tất cả lần nữa đánh xe, lên ngựa, mênh mông chạy về trong thành.
.......
Thanh Hà thành, Nguyệt Khuyết Các Tổng bộ.
Tống Các chủ lúc này đang nhíu chặt lông mày nghe bên dưới thuộc hạ hồi báo.
Đầu tiên chính là tin tức hắn đã nghe qua, bên cạnh Linh Giang quận, Linh Giang Bang đã coi như nhất thống quận thành.
Đỗ Như Hối sau lần cùng Điền Bất Nhị giao thủ dường như võ công có điều đột phá. Ngay khi bên này Tống Khuyết bước chân rời đi Thanh Hà, thằng này liền ngựa không dừng vó cử quân đánh Kim Tiền Bang.
Bản thân lão Đỗ cũng tại ngoài thành độc đấu Kim Tiền Bang Cổ Hà cùng Kinh Hồng Kiếm Tông Hà Đạo Túc hai vị Nhất lưu cao thủ đồng thời thắng chi, nhất cử đánh tan đám này cuối cùng tâm lý phản kháng.
Hà Đạo Túc vợ chồng vậy liền về rúc đầu trong sơn môn tiếp tục Song Túc Song Phi đi, Cổ Hà mang theo một đám tử trung tiểu đệ bị đuổi như chó nhà có tang trôi dạt đến Thanh Hà.
“Nói như vậy mấy ngày nay Cổ Hà cùng hắn một đám thuộc hạ đang tại trong huyện thành này, bọn họ có hay không ra ngoài gây chuyện?”
“Không có Các chủ, hắn Cổ Hà cùng 5 người nữa trong đó có 3 Lục giai, 2 Ngũ giai võ giả sau khi đến đây liền an phận thủ tường giấu mình trong khách sạn, cũng không có gây ra chuyện gì.”
Mấy đứa này còn có tự mình hiểu lấy, Tống Khuyết gật đầu xem như đã biết.
Nhưng để bọn họ cứ thế ở lại địa bàn của mình cũng không phải chuyện tốt, một vị Nhất lưu cao thủ há lại cứ thế cam nguyện vô danh, sớm ngày cũng sẽ có ngày ra chuyện. Đỗ Như Hối cái này xem như làm một chiêu khu hổ nuốt sói, hắn muốn mượn tay Cổ Hà gây phiền toái cho mình đây.
Đáng tiếc, đối với Tống gia bây giờ, lão Cổ tối đa chỉ xem như một con mèo bệnh thôi, hắn tạm thời để qua một bên tiếp tục nghe tin xấu.
“A Khuyết, bây giờ Linh Giang Bang đang thi hành cấm vận với chúng ta, các thương đội muốn thông qua thủy vận hay Ưng Giản Sầu con đường này thông thương hàng hóa đến Thanh Hà đều sẽ chịu bọn họ quẫy nhiễu. Đã mấy ngày nay nơi này dường như cách biệt cùng bên ngoài rồi, ngay cả Nguyệt Khuyết Các rất nhiều hàng hóa cũng chất đống trong kho, không thể thoát ra ngoài.” - Chung Hồng mặt vặn thành một đoàn nói ra.
Tống Khuyết nghe thế cũng cảm nhận được sự việc nghiêm trọng:
“Còn có chuyện như vậy, quan phủ không tỏ thái độ gì sao?”
“Bây giờ Linh Giang Bang uy vọng chính thịnh, hơn nữa bọn họ cũng không rõ ràng nói ra cấm vận, chỉ là luôn làm mấy tiểu động tác quấy nhiễu thôi. Như Thuận Phong tiêu cục muốn đưa hàng đi qua cũng bị bọn họ tìm cớ gây rối, phá hỏng hay thu giữ đồ đạc.”
Đám này tặc nhân thật can đảm, Tống đại quan nhân trong lòng sát khí sôi trào.
“Bọn họ có đả thương người?”
“Không có Tống thiếu, những người đó chỉ tịch thu hay phá hủy hàng hóa, không hề ra tay thương cập tiêu sư.” – Quan Hưng vội vàng trả lời.
Xem ra chính mình uy hiếp lực còn rất dùng được, lão Đỗ cũng chưa dám triệt để xé rách da mặt. Không có nhân số thương vong Tống Khuyết cũng thở nhẹ một hơi:
“Còn chuyện gì nữa không?”
Thẩm Tử Minh mấy người nhìn nhau cuối cùng lắc đầu:
“Các chủ, trước mắt chỉ có mấy việc như thế thôi.”
Gật đầu, ngồi trầm tư suy nghĩ một hồi Tống lão gia mới nhanh chóng đưa ra đối sách:
“Lão Thẩm, ngươi đối với Dương Nam phủ quen thuộc, mấy hôm nữa ngươi liền thuận đường theo Cao Tuấn trở về đến đó một chuyến, đem theo cái này lệnh bài đi tìm Cự Kình Thương hội, nhờ bọn họ điều gấp một nhóm thuyền hàng tạm thời giải quyết Thanh Hà cấp bách.”
Nói rồi lấy ra cái kia tấm hoàng kinh lệnh bài cướp được từ trên tay Tuệ Vô đưa cho Thẩm Tử Minh.
“Rõ! Các chủ.”
“Còn lại mọi người không cần hoang mang rối loạn, nên như nào làm việc tiếp tục như thế làm việc. Chuyện Cổ Hà mấy người sáng mai ta sẽ giải quyết, bây giờ bản Các chủ liền tuyên bố một việc.”
“Cẩn tuân Các chủ phân phó!” – Một đám Nguyệt Khuyết Các cao tầng đồng thanh nghiêm nghị quát lớn.
Bọn hắn trong lòng cột chống trời đã trở về, mấy ngày nay từ bên ngoài cự đại áp lực xem như cũng đã được tản đi ít nhiều. Hơn nữa nghe Các chủ đâu vào đó giải quyết vụ việc, mấy người bất giác lòng trở nên an ổn rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...