Khu rừng núi tiếp giáp giữa Quế Lâm quận cùng Châu Ô Quận.
Điều tra theo vết tích đến nơi này Phượng Hoàng Hội thành viên mấy người nghe Tống Khuyết nói như thế nghiêm trọng, cả đám đều giật mình biến sắc.
Tưởng Bình cùng Triệu Minh Nguyệt hai người nhìn nhau một hồi, cuối cùng vẫn là quyết định tiếp tục:
“Chúng ta tốn công tốn sức đến tận đây, không thể cứ như vậy kết thúc đầu voi đuôi chuột. Nhưng Tống huynh đệ ngươi phân tích cũng không phải không có căn cứ, chư vị nhất định phải đề cao cảnh giác rồi.”
Còn lại người đều nghiêm nghị chắp tay.
Lâm Chấn Kiệt mấy khi gặp được tiện nhân Tống bị thất ý, lúc này càng là vui vẻ cười:
“Còn là Tưởng huynh nhìn mọi chuyện thấu đáo rõ ràng, ta xem việc chiếc giày này đơn thuần chỉ là trùng hợp mà thôi. Nếu có ai vì thế mà sợ hãi, có thể trước tiên xin về coi thuyền, ta nghĩ bằng Hội trưởng thông tình đạt lý, hẳn sẽ không làm khó người đâu, chư vị nói đúng sao?”
“Ha ha, Lâm huynh suy xét chu toàn!” –Chúc Doãn Minh con hàng này vừa nghe hết câu đã dẫn đầu cười lên phụ họa, kéo theo một nhóm không thiếu nam thành viên hùa theo.
Nhìn đây hết thảy, Tống Khuyết chỉ cười lạnh không nói gì.
Một lũ óc chó!
Triệu Minh Nguyệt nàng có cường giả đi theo âm thầm bảo vệ nên không lo lắng gì, nếu bị người mai phục chịu đến nguy hiểm đầu tiên chính là mình một nhóm chân chó này.
Tống gia chạy nhanh, Tống gia không sợ, không được còn có thể cưỡi chim bay đi.
Để hắn chống mắt lên xem đám ngu hàng này khi đó ra sao?
Đồng thời hắn cũng âm thầm cảnh giác mình, về sau nhất định phải coi trọng giáo dục con cái. Như Triệu Minh Nguyệt, Tuệ Vô liền rất tốt, chẳng may ra một đám nhị thế tổ như trước mặt vậy liền quá xấu hổ rồi, hơn nữa còn rất có thể mang thêm thuộc tính hố cha.
Việc này nhất định phải cẩn thận.
.....
Đã chủ sự người quyết định, tự nhiên sẽ không còn ai đưa ra dị nghị. Mấy người nghỉ ngơi một hồi liền tiếp tục hướng về phía Đông, sang địa phận bên Giang Đông đạo mà chạy đi.
Lúc này trời đã dần dần tắt nắng, cũng may men theo sơn đạo đi thêm một lát, xa xa cuối chân trời liền hiện lên mấy cột khói, Tưởng Bình vui vẻ hô:
“Phía trước hẳn có thôn làng, chúng ta đi nhanh một chút. Đêm nay có thể tại đấy tá túc nghỉ ngơi.”
Mấy người cũng đều vui vẻ, chạy một ngày đường dù là thân thể cường tráng không ngại, dưới chân bọn họ chiến mã cũng đã là mệt bở hơi tai, bây giờ có chỗ nghỉ ngơi dưỡng sức liền tốt nhất rồi.
Nguyên một đám hăng hái ra sức giục ngựa tiến lên. Tống Khuyết cũng không ngoại lệ, đã sớm qua Tia Chớp nhìn thấy chỗ này thôn làng, hắn cũng không quá mức hưng phấn, chỉ là im lặng không nhanh không chậm bám theo đoàn người.
Không được bao lâu, một nơi bình thường sơn thôn liền hiện ra trước mắt.
Nghe bên ngoài động tĩnh, đám sơn dân tất cả đều ngạc nhiên ngừng tay, tò mò ra cửa quan sát. Đợi trông thấy như tiên nữ hạ phàm Yêu Cơ, nguyên một đám còn tưởng yêu quái, thần tiên đây, không thiếu người hốt hoảng gào thét chạy trối chết.
Cuối cùng vẫn một vị lão giả có vẻ như là thôn trưởng nơi này run rẩy đi ra chắp tay vấn an:
“Ra mắt chư vị thiếu hiệp, lão hủ chính là nơi này Thôn trưởng, không biết chư vị đến đây là có chuyện gì cần ta ra sức?”
“Tiền bối không cần sợ hãi, ta sẽ không gây hại đến mọi người. Chúng ta chỉ là đi ngang qua, trời đã quá muộn, liền muốn tìm chỗ nghỉ chân tá túc một đêm, hi vọng tiền bối có thể giúp thu xếp. Chỗ này bạc coi như là thù lao, xin mời nhận lấy.”
Tưởng Bình cười hiền hòa trấn an lão đầu, giải thích nguyên do rồi từ trong ngực móc ra một thỏi bạc lớn không tha từ chối nhét vào tay hắn.
Vị kia thôn trưởng còn sợ hãi khước từ một hồi, mãi sau được Tưởng Bình an ủi mới yên tâm đem tiền thu lấy, vui rạo rực vỗ ngực bảo đảm với mọi người rồi chạy nhanh vào trong thôn đi thu xếp.
Không ra một hồi, chính bản thân Thôn trưởng ngôi nhà khang trang nhất chỗ này liền thành bọn họ hơn 10 người chỗ tá túc.
Tống lão gia không thích ở chung đụng với một đám hôi hám nam tử, vì thế liền tự mình ra sân, lấy từ trên thân Ô Vân xuống một bộ giản dị lều mắc lên, thành hắn nơi nghỉ tạm.
Tiểu tử này dã ngoại đã thành thói quen, đi đâu cũng sẽ không quên chuẩn bị đồ đạc, hơn nữa trong không gian hắn còn không thiếu vật gia dụng đây, chỉ cần ẩn nấp một chút sử dụng là được, không cần phải ủy khuất bản thân.
Tia Chớp đã điều tra qua địa hình chỗ này, hắn làm xong lều liền cáo biệt mấy người, cầm lấy cung tiễn rồi chạy nhanh vào rừng một chuyến, không bao lâu sau khi Tống Khuyết quay lại, trên tay hắn cầm một đống lớn đồ vật.
Hai con thỏ béo, mấy con gà rừng cùng một đám rau cỏ, tại những người khác kinh dị trong mắt, Tống đại trù sư thoải mái đem mình chiến lợi phẩm ra giếng nước tự hành ngồi xử lý.
Đúng lúc này, lúc nãy Thôn trưởng quay lại, đẩy sân cửa tiến vào thấy Tống lão gia đang chuẩn bị nấu nướng liền ngạc nhiên hô.
“Hoá ra chư vị thiếu hiệp đã chuẩn bị đồ ăn, nhưng nhiều người như vậy chỗ này liệu có đủ, để lão hủ cho thôn dân vì các vị làm mấy bàn thức ăn dân dã.”
“Ha ha, chỗ này đều là ta khẩu phần lương thực, thôn trưởng ngài có thể hỏi thăm những người khác, có thể là bọn họ sẽ cần.” - Tống đại quan nhân cười cho hắn giải thích.
Còn lại người nghe cũng cảm thấy kinh dị không thôi, tưởng con hàng này tự giác cho đoàn người lo liệu, hoá ra đều là tự mình đa tình.
Ăn nhiều thế sao không nổ bụng mà chết đi, đồ thùng cơm!
Tưởng Bình ngược lại không cảm thấy gì, cười sang sảng quay ra thôn trưởng nói tạ:
“Đa tạ tiền bối, chúng ta tất cả đều có chuẩn bị lương khô, có nơi tá túc liền tốt, sẽ không làm phiền mọi người.”
“Phiền toái gì, chỉ là ít cơm rau dưa mà thôi.”
Tuy nơi này nhìn rất bình thường, nhưng Tưởng Bình còn là cảm thấy cẩn thận tuyệt vời, kiên quyết từ chối người khác chuẩn bị đồ ăn thức uống.
“Tiền bối, ta còn có chuyện muốn hỏi thăm ngài.”
“Thiếu hiệp mời nói đừng ngại.”
“Là như thế này, trước đây khoảng 4, 5 hôm ngài có thấy hay không có người nào khả nghi đi qua? Trong đó có mang theo một vị thiếu nữ tuổi tầm đôi mươi, vẻ ngoài rất xinh đẹp cái loại này?”
“Chuyện này … có có, đúng là có một việc như vậy.” - Thôn trưởng kích động hô lớn làm tất cả mọi người tinh thần rung lên.
“Thôn trưởng có thể hay không cho bọn ta giảng giải kỹ càng?” - Tưởng Bình hai mắt tinh quang lóe lên trầm giọng quát hỏi.
Lão thôn trưởng cũng không giấu giếm, vội vàng đem trong đầu mình biết tất cả nói ra:
“5 hôm trước, có một người cũng đi ngang qua nơi này xin nhờ tá túc một đêm, người mày có bế theo một vị thiếu nữ, cùng các vị như lời miêu tả có phần giống. Như hắn nói đó là con gái hắn, chỉ là bị bệnh nặng ngất đi, hắn đang vội vàng mang con vào Châu Ô quận thành cầu y.
Khi đó chúng ta cũng chỉ là tiếc thương cho cha con họ, không làm sao để ý. Chẳng lẽ hai người này có vấn đề?”
Không vội trả lời lão câu hỏi, Tưởng Bình liên tục truy vấn kia hai người tỉ mỉ chi tiết.
Tống Khuyết hai tay đang làm nhưng tai vẫn vểnh lên lắng nghe, đáng tiếc cũng không có gì hữu dụng lắm. Chỉ biết kia nam tử tuổi tầm trung niên, mặc áo đen đội mũ rộng vành che kín nửa khuôn mặt nên không ai có thể miêu tả được hắn rõ ràng hình dạng.
Tuy vậy, con đường này có vẻ đi đúng rồi, mấy người đều cảm thấy phấn chấn rất nhiều.
“Ta đã nói rồi, chuyện chiếc giày vậy chỉ đơn thuần là trùng hợp. Nếu buổi chiều chúng ta nghe ai bàn lùi cứ thế bỏ về có phải hay không liền sẽ đánh mất manh mối quan trọng này.”
Nghe Lâm Chấn Kiệt oang oang miệng khoe ra chính mình anh minh thần võ, một nhóm nam tử liền liên tiếp phụ họa xưng là, còn không thiếu nhìn về Tống Khuyết ánh mắt hài hước khinh thường.
Tống gia không quan tâm, sắc mặt vẫn ung dung mỉm cười đâu ra đấy tẩm ướp gia vị, nổi lửa rồi đem 2 con thỏ cho lên bếp nướng.
Gặp hắn thái độ thế này, mấy người kia rất nhanh liền mất hứng thú. Lầm bầm làu bàu vài câu liền tự mình đi lấy mang theo lương khô ra một góc ngồi ăn.
“Xèo xèo…”
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên trầm tĩnh, chỉ thi thoảng vang lên tiếng mỡ cháy xì xèo.
Theo thời gian trôi qua, nhìn trước mặt hai con thỏ đã trở nên vàng rộm, đồng thời theo đó là nức mũi mùi thịt nướng mê người lan ra, mấy thằng này đều cảm giác trong miệng nhai như nhai cỏ, không chút nào ngon lành đáng nói.
Đáng tiếc, tất cả đều thói quen cơm đến há mồm, không có chút nào năng lực động thủ, hơn nữa đã cùng Tống lão gia có xích mích, bây giờ vậy cũng chỉ biết ngồi nhìn thèm mà nuốt nước bọt, không giải quyết được việc gì.
“Tống Khuyết, ngươi tay nghề thật sự không tệ sao!” - Cuối cùng vẫn là Cơ Dao không nhịn được dụ hoặc, trước tiên mở miệng phá vỡ trong sân im lặng.
“Hắc hắc, thơm đi, đây chính là ta giữ nhà bản lĩnh. Lần này chuẩn bị cũng không ít đồ, Cơ tiểu thư không ngại chút nữa cũng nếm thử ta trù nghệ.”
Tống Khuyết cười hớn hở cùng nàng nói chuyện, thuận tiện còn quay sang Triệu Minh Nguyệt hô:
“Hội trưởng, Tưởng huynh, cả Tuệ Vô nữa, lương khô gì đó quá khó ăn, mọi người nếu không chê vậy nếm thử ta đồ vật xem thế nào, có gì cho tại hạ góp ý để ta còn cải thiện.”
Thằng này món ăn cho cực nhiều gia vị độc môn, còn chưa từng được ăn qua mấy người nghe mùi hương đã thấy nôn nao khó nhịn rồi. Hơn nữa Yêu Cơ đối với hắn thái độ còn có mấy phần đặc biệt đấy, chỉ cân nhắc một hồi nàng liền sảng khoái gật đầu:
“Được, vậy ta cũng phải thử xem Tống Đường chủ tay nghề, nhìn qua còn rất không tồi sao.”
“Hắc hắc, sẽ không làm mọi người thất vọng.”
Tưởng Bình, Cơ Dao vậy tự nhiên không ý kiến, chỉ có Tuệ Vô thằng này trước mặt mọi người còn rụt rè giữ vững hình tượng, chỉ có thể tiếc nuối từ trong bao phục lấy ra mấy cái bánh bao chay lắc đầu:
“A Di Đà Phật, người xuất gia không mặn, đa tạ Tống huynh hảo ý, chư vị mời cứ tự tiện.”
Đồng thời còn dùng một rất ẩn nấp ánh mắt ra hiệu.
Lão ca, để ta một ít.
Yên tâm, đã cho ngươi chuẩn bị - Ai đó bất động thanh sắc gật đầu.
Tất cả vậy đều cảm thấy hài lòng, tự nhiên đám kia diễn viên quần chúng ăn gì sẽ không ai quản. Thân làm quần chúng, phải có giác ngộ phất cờ reo hò làm tốt là được, đòi hỏi nhiều như thế phúc lợi mà làm gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...