Đêm, giữa dòng Trường Giang.
Trên Nguyệt Thần Hào, mấy vị thanh niên tuấn kiệt thưởng thức qua Triệu phú bà đầu bếp chuẩn bị phong phú mỹ thực sau liền tự hành ai trở về phòng người ấy.
Tống lão gia cũng không ngoại lệ, nhưng trở về phòng tắm rửa qua hắn liền cảm thấy quá mức bức bối không thoải mái, lại lần nữa mò ra ngoài boong hóng gió vãn cảnh đêm rồi.
Đợi ra đến bên ngoài, Tống Khuyết mới phát hiện ra cũng có người giống mình cùng chung chí hướng.
Hắc hắc, Tống gia diễm ngộ đến rồi!
Nhìn đối phương cũng như mình lóe lên một cái phản quang đầu trọc, Tống lão ma lòng vui rạo rực.
Báo thù không cách đêm chính là hắn nhân sinh chí lý.
“Lão đệ, ngươi cũng ở đây à!”
“A Di Đà Phật, Tống huynh còn chưa ngủ sao? Tiểu tăng chỉ là muốn ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành mà thôi.”
“Cạc cạc cạc, đêm dài đằng đẵng vô tâm đi vào giấc ngủ, ta tưởng chỉ có mình ta không ngủ được thôi hóa ra lão đệ ngươi cũng không cách nào đi ngủ. Tuệ Vô, lão ca ta biết một chỗ không khí rất trong lành, không bằng chúng ta huynh đệ hai người ra đó tâm sự tâm hự.”
“Là như thế sao!” – Tuệ Vô mặt cười đầy nguy hiểm.
“Vậy tất cả nghe theo lão ca an bài.”
“Ha ha ha, như thế tốt lắm, chúng ta đi thôi!”
Nói đi là đi, cả hai đều không phải ướt át bẩn thỉu hạng người, lúc này liền phi thân nhảy xuống đạp lên Trường Giang chập trùng làn sóng chạy về nơi xa.
Ở một góc, vẫn luôn quan sát trên thuyền người nhất động nhất tĩnh một vị nam tử lúc này nhìn thấy cũng cảm giác đau bi.
Thật sự là nhiệt huyết thanh xuân nha!
“Tiểu thư!” – Cuối cùng hắn trái lo phải nghĩ vẫn là quyết định báo cho Đại tiểu thư một tiếng.
Đang ngồi trong phòng tu luyện Triệu Minh Nguyệt nghe người truyền âm nhập mật liền nghi hoặc mở mắt, khẽ nhếch miệng nói nhỏ với không khí:
“Hàn thúc, có chuyện gì?”
“Tuệ Vô cùng Tống Khuyết hai người vừa rủ nhau nhảy thuyền, xem bộ dáng là chuẩn bị đi tìm chỗ nào quyết đấu đi. Ta chỉ thông báo để ngài được biết.”
Cái này... Minh Nguyệt cũng cảm thấy hiếu kỳ, lúc này hứng thú lên cao liền đứng dậy mở ra cửa phòng:
“Hàn thúc, bọn họ đi đâu? Ngươi cùng với ta ra xem một chuyến, ta cũng muốn xem này hai người thực lực đến cùng ra sao.”
“Rõ!” – Lập tức, trước mặt nàng đã xuất hiện một bóng người mày rậm mắt to, cường tráng nam tử. Kẻ này chính là trên giang hồ cực có danh tiếng Thiên Hà Kiếm Phái dũng tướng, Triệu Tinh Thần cánh tay trái phải đắc lực thủ hạ Lưu Tinh Kiếm Hàn Phi.
“Tiểu thư mời đi theo ta!”
Cả hai không kinh động ai, cứ thế lặng lẽ ra khỏi thuyền, âm thầm theo phướng hướng kia 2 tiểu tử rời đi nhanh chóng đuổi theo. Qua chuyện này có thể thấy Yêu Cơ đối với vị này Triệu gia gia tướng đó là tin tưởng tuyệt đối, không có một chút nào nghi ngờ giữ lại.
........
Trường Giang, một bãi đất hoang ven bờ, chạy đến nơi này Tuệ Vô cùng Tống Khuyết liền chia ra cách nhau 10 trượng mà đứng.
“Lão đệ, mau tới để ta xem ngươi mấy tháng này có hay không tiến bộ.” – Tống tiện nhân bẻ tay răng rắc, mặt cười tâm không cười âm dương quái khí mở miệng.
“A Di Đà Phật, nhất định sẽ không để lão ca thất vọng!”
Tượng đất còn có 3 phần nóng tính đây, huống hồ người tính cách thích làm dáng như Tuệ Vô, bị thằng này lừa dối đè đầu cưỡi cổ bao lâu hòa thượng này cũng khá là nóng mắt rồi, lần này quyết tâm nhất định phải phản kháng đến cùng, vùng dậy mà làm người.
Niệm xong phật hiệu, hắn liền không do dự nữa lập tức tiến lên:
“Tống huynh cẩn thận rồi!”
Phật Quang Sơ Hiện.
Trong tâm thần Tống Khuyết lúc này chỉ thấy đầu trọc này nơi chỗ bỗng chốc như một vầng dương lóa dạng nơi chân trời, tỏa ra nhu hòa quang mang xé toang đêm tối.
Có thể huyễn hoặc người khác tinh thần, mình lão đệ quả nhiên có tiến bộ vượt bậc. Ít ra hắn Như Lai Thần Chưởng đã nắm được lô hỏa thuần thanh, thật đáng mừng.
“Đến hay lắm!” – Tống đại quan nhân khen lớn.
Đón lấy hòa thượng này một chưởng, hắn cũng không chút nào úy kỵ, đồng dạng tay phải từ hông đẩy ngang mà ra.
“Rống!!!” – Hàng Long Chưởng.
“Ầm!”
To rõ tiếng long ngâm cùng với cực kỳ uy mãnh chưởng pháp va chạm, trong không khí lập tức bạo liệt ra kinh thiên tiếng nổ, nơi xa xa mặt sông nước cũng bị kình khí cuốn ngược từng làn sóng về nơi xa.
Bạch bạch... bạch...
Thấy Tuệ Vô phải lùi lại 3 bước mới ổn định lại thân hình, Tống Khuyết cười lớn:
“Lão đệ, nếu chỉ có thế vậy hôm nay ngươi không tránh được đau khổ rồi!”
Nói đồng thời đã đổi thủ thành công, cả người như chim ưng vồ mồi hung mãnh tiến lên.
“A Di Đà Phật, Tống huynh cứ việc tiến đến chính là.” – Tiểu đầu trọc không chút nào sợ hãi.
“Ầm ầm... keng keng....”
Hai người liên tiếp giao thủ mấy chục chiêu, khi thì quyền cước gặp nhau, khi thì trảo chỉ tương đối, đánh đến vui bất diệc nhạc hồ.
Dùng ra đến 7 thành thực lực mà vẫn không thể mảy may nề hà thằng này tiểu đệ, Tống Khuyết cũng vì hắn tiến bộ vượt bậc mà vui mừng.
Nhưng thương thì cho roi cho vọt, tiện nhân này bắt đầu hạ nặng tay.
Hắn tốc độ nhanh chóng, một lúc như hóa thành 4 bóng hình xông đến Tuệ Vô, dùng hư chiêu tấn công lừa gạt hòa thượng này phòng thủ trước mặt, cả người đã âm thầm xuất hiện phía sau đầu hắn, tay hóa thành đao lẫm liệt bổ xuống.
Tuệ Vô phản ứng nhanh chóng, lâm nguy bất loạn vẫn ung dung khẽ xoay người, hai tay trước ngực khẽ khép vào nhau rồi hướng lên trời khẽ mở.
“Ầm!”
Nhìn tiểu tử này lúc này thân thể vẫn sừng sững đứng im không di chuyển, Tống Khuyết hai mắt sáng lên.
“Hóa ra lão đệ ngươi đã hoàn thành Hóa Kình, thật đáng mừng! Nhưng còn chưa đủ!”
Vừa rồi chịu mình gần như toàn lực một đao, Tuệ Vô vậy mà dùng kỹ xảo thần kỳ đem kình lực toàn bộ dẫn dắt xuống đất hoặc tiêu tán ra bên ngoài da thịt, Tống đại quan nhân cũng nhận được dẫn dắt rất nhiều.
Thật giống như đánh vào một quả bóng bay bơm đầy nước, nó run rẩy một hồi liền có thể tán hết lực đạo, rất có sáng ý cách làm. Cái này cần thiết học trộm.
Có này động lực vậy càng khổ Tuệ Vô rồi, tiện nhân này đó chính là liên tiếp cho hắn mấy đòn nặng, để tiểu hòa thượng không thể không đau khổ chống đỡ.
“Ái chà chà, hóa ra lão đệ ngươi đã bước vào Nhập Vi cảnh giới, nhưng như thế vẫn còn chưa đủ, cạc cạc... tiếp chiêu!”
Bị đè lên đánh, lại còn nghe tiện nhân kia miệng liên tục chít chít méo méo, Tuệ Vô dù tính tình có tốt mấy lúc này cũng dần dần phát cáu, hắn sắc mặt ngưng trọng quát lớn:
“Tống huynh cẩn thận!”
Thiên Thủ Thiên Nhãn Quán Thế Âm Hợp Chưởng Thủ.
Môn này chưởng pháp chính là Linh Ứng Tự trấn tự bảo điển, tuy nhiên bởi vì yêu cầu tư chất người luyện quá cao, vì thế đến đến nay vẫn thường xuyên trong tình trạng thất truyền.
Cũng vì lý do này, Trí Không đại sư khi nghe tin Tuệ Vô trời sinh thiên nhãn mới không màng hết thảy, nhất thiết phải đến Vu gia thu hắn trở về làm quan môn đệ tử.
Kẻ này trời sinh chính là để luyện môn công pháp này.
Đoạn thời gian trước, Tuệ Vô tu vi có điều đột phá, lúc đó đủ điều kiện học tập môn này chưởng pháp lập tức được sư phụ hắn truyền dạy. Đến bây giờ vào tay còn chưa quá thích ứng đâu, nhưng bị Tống tiện nhân bắt nạt quá chừng, đầu trọc này không thèm suy nghĩ nhiều làm gì, đánh trước lại nói.
Thiên Thủ Chưởng.
Tống Khuyết chỉ thấy trước mặt hòa thượng hai mắt sáng rực lên hai vệt kim quang chói mắt, hoảng hốt tầm đó, hắn cảm giác Tuệ Vô như hóa thành một tôn Bồ tát nghìn mắt nghìn tay, cả trăm nghìn cánh tay như thiên nữ tán hoa tất mật hướng đầu hắn ập xuống, uy thế mênh mông cuồn cuộn khiến người hết hồn.
Nhìn trước mặt đầy trời chưởng ảnh, Tống gia dù gan lớn nữa cũng không dám chủ quan. Hai tay hóa chưởng đao dựa theo Ma Đao ý cảnh cực tốc chém ra không biết bao nhiêu đao, liều mạng đem Tuệ Vô Thiên Thủ Chưởng cản lại.
“Ầm...ầm....ầm... ầm..... ầm...”
Tĩnh lặng đêm tối nổ vang liên miên những tiếng nổ, đứng mũi chịu sào Tống gia cũng là bị một tổ hợp đòn này đánh cho buồn bực hộc máu. Mỗi chưởng đồng thời mang vào một cỗ kỳ dị ám kình để hắn ăn không tiêu, trái chống phải đỡ chật vật vô cùng mới coi như tạm thời bảo toàn vô ngại.
Nhưng đây cũng không phải cách, Tuệ Vô chưởng thế liên miên bất tuyệt như không có điểm dừng thế vẫn một sóng tiếp theo một sóng xô đến, để Tống Khuyết cảm thấy khổ không thể tả.
Mấy lần muốn lùi lại bứt thân, nhưng dường như khí cơ hắn đã bị tỏa định, mới hơi có chút động tác đã bị đầu trọc kia một chưởng đánh gãy, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng lại chịu trận.
Không thể tiếp tục như thế này nữa!
Tống Khuyết thân thể bắt đầu lắc lư uốn éo, nhìn xa cực giống đang múa Robot, nhưng thực chất chính là học khi nãy Tuệ Vô, dùng thân thể Hóa Kình đem kình lực tán phát xung quanh. Bộ dáng không mấy đẹp mắt nhưng khá có tác dụng, ít nhất nội phủ không còn phải gắng gượng chống đỡ như trước.
Đồng thời lúc này, trong đầu hắn pháp tướng dần dần cũng tiến vào phiêu miểu khó dò Đạo Chủng Tâm Ma thần kinh trạng thái.
Quả nhiên cách này hữu hiệu.
Đang toàn lực nổ súng Tuệ Vô dường như bỗng cảm thấy mình rada mất hiệu nghiệm, tặc nhân kia khí cơ cứ thế đột ngột tiêu tán vô hình, rõ ràng nhìn thấy người ngay trước mắt mà dường như chỉ là hoa trong gương, như trăng trong nước không chút nào chân thật.
Hắn vội vàng ngưng tụ hai mắt, chăm chú nắm lấy kẻ này trên thân khí, có thứ này, rốt cuộc đối phương lại chạy không thoát.
Đáng tiếc, hắn hoảng hốt chỉ một sát na thế thôi, nhưng đã sớm chuẩn bị Tống Khuyết liền nắm lấy cơ hội này, vội vàng nhảy ngược ra phía sau, rời xa đầu trọc này phạm vi công kích.
Tuệ Vô hộc máu, tiến lên đuổi mấy bước làm sao đối phương nhanh như cá trạch, lắc lư một cái liền biến mất không dạng rồi, hắn đành buồn bực thu chiêu, há mồm thở dốc liên tục.
“Cạc cạc cạc... hiền đệ, đánh sướng đi, giờ đến lượt ta!” – Lúc này trong màn đem vang lên tiếng cười âm trầm lạnh lẽo.
“Ầm ầm ầm....”
Không cho Tuệ Vô cơ hội nghỉ ngơi, đón đầu hắn là một chuỗi dài liên miên quyền cước.
“Á ui...”
“Đừng đánh mặt!”
“Ầm....”.... “Ai da...”
“Tống Khuyết, ngươi dám đánh mặt nữa tiểu tăng liền liều mạng!”
Phản! Còn dám mạnh miệng. – Tống lão gia ánh mắt lóe lên nguy hiểm quang mang.
“Ầm ầm ầm...”..... “A... ai da... ui...”
“Lão ca, đừng đánh...” – Không ra một hồi, bị đánh đến mặt mũi bầm dập Tuệ Vô cuối cùng còn không dám đề lên dũng khí phản kháng, ngoan ngoãn hô to đầu hàng.
Lúc này, Tống đại quan nhân mới hài lòng thu tay.
Như thế mới đúng sao!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...