Nguyệt Ảnh Tinh Lâu, nhìn Tống Khuyết cùng Triệu Minh Nguyệt đôi này mỹ nữ cùng dã thú tổ hợp vừa nói vừa cười tiến đến, tại trong sân đang nói chuyện mấy người đều cảm thấy khó có thể tin.
Kia thật sự là Huyết Nguyệt Yêu Cơ, nàng vậy mà lại cùng một nam tử đi gần như thế.
Hắc hắc...
Gặp bọn này kinh ngạc thất thố, Tống tiện nhân cũng thầm đắc ý hãnh diện. Nhìn thấy đi, ca mị lực chính là như thế khó có thể ngăn cản.
Triệu Minh Nguyệt ngược lại thái độ như thường, nàng không quan tâm chút nào những người này ánh mắt, dẫn Tống đại quan nhân đến đây liền tự hành tiến lên chỗ vị trí chủ tọa ngồi xuống.
Tống gia mắt đảo một vòng, trong sân không kể bọn hắn 2 người vậy chỉ có 9 người, đại đa số đều là người quen.
Tuệ Vô thằng này không nói, nơi này còn có Tưởng Bình, Cơ Dao, Lâm Chấn Kiệt, Trịnh Sảng, Chúc Doãn Minh cùng với 3 người xa lạ khuôn mặt. Đáng nói là tất cả mọi người nhìn hắn đến vậy mà không ai khách khí chào hỏi một phen, kể cả nhà mình tiểu đệ cũng nghiêng mặt ra chỗ khác để Tống lão gia cực kỳ tức giận.
Ca nhân duyên kém đến thế sao!
Cái này cũng trách hắn, Cơ, Trịnh hai mỹ nữ nguyên do không chào hỏi lòng dạ mọi người biết rõ, những người khác đa số đều là ghen tị với tiện nhân này vừa rồi hưởng hết diễm phúc, quyết định không chào rồi. Còn Tuệ Vô hiện vẫn đang thầm hận thằng này lần trước ban cho mình hai đấm đây, không chào.
“Tống huynh đệ, ngươi đã đến rồi! Mau ngồi!” – Cuối cùng vẫn là Tưởng Bình sau khi tiếp đón nhà mình Đại tiểu thư, có thời gian rảnh mới quay sang hắn khách khí kêu gọi một câu.
“Tưởng đại ca! Lâu ngày không gặp còn tốt chứ.” – Tuy lòng khó chịu, Tống Khuyết mặt ngoài còn là cười sáng lạn chắp tay chào.
“Ha ha, nhờ phúc Tống huynh đệ, tại hạ mọi chuyện đều ổn.”
“Vậy là tốt rồi, ở đây có mấy khuôn mặt mới, tại hạ Tống Khuyết ra mắt chư vị.”
“Ra mắt Tống huynh!” – Dù muốn hay không, tất cả đều là khách khí chào hỏi một phen.
Lúc này Tống lão gia mới hài lòng lắc lư mình to như con gấu đen thân thể, bê lên cái ghế chạy đến gần Cơ Dao ngồi xuống, chọc đến mỹ nhân này trợn mắt lên nhìn.
“Hì hì, Cơ tiểu thư mấy ngày không thấy lại càng thêm xinh đẹp rồi? Không biết bây giờ đã tìm thấy ý trung nhân chưa? Có cần hay không Tống mỗ giúp ngươi coi thêm một quẻ nữa?”
“Hừ!”
Nhắc đến chuyện này, Cơ Dao liền tức giận hừ lớn một tiếng quay đầu đi, miệng còn lầm nhẩm hai từ nếu có người tinh thông khẩu ngữ ở đây sẽ hiểu được.
Tiện nhân!
Tống tiện nhân còn là không biết tự giác, vẫn tiếp tục ba hoa:
“Cơ mỹ nữ, tại chúng ta Thanh Hà huyện mùa này chính là lúc Bồ công anh nở rộ, bên ngoài Lãng Bạc hồ cánh hoa bay múa có thể nói ngập trời, cảnh sắc tuyệt mỹ thực sự không nên bỏ qua.
Nếu không ta mời Bách hoa cốc chư vị tỷ muội về đó chơi một chuyến, chi phí gì đó tự nhiên tại hạ toàn bộ lo liệu, hơn nữa có Tống mỗ đi cùng bảo đảm, nhân phẩm của ta hẳn mọi người yên tâm đi.”
Có ngươi bản cô nương mới không yên tâm! – Cơ Dao trợn trắng mắt.
Tiện nhân này trừ bỏ thói hay nói ba hoa vậy cũng là cực giai bạn lữ nhân tuyển, đáng tiếc... quá xấu rồi.
Thời đại này nhan mới là chính nghĩa, Cơ Dao còn là vô pháp tiêu thụ bực này hồng ân, vì thế lúc này dịu dàng từ chối:
“Đa tạ Tống công tử thịnh tình, chỉ là tiểu nữ còn bận rộn nhiều việc chắc là sẽ không có thời gian, đành cô phụ ngài một phen tâm ý rồi.”
“Vậy sao, thật đáng tiếc nha!”
Tống lão gia mồm kêu đáng tiếc nhưng trên mặt cũng không có bao nhiêu tiếc nuối biểu tình, vẫn hớn hở cùng nàng trên trời dưới đất bắt chuyện, chẳng mấy chốc đã trêu đến mỹ nữ này che miệng cười khanh khách không ngừng, để xung quanh mấy người cũng phải ghé mắt không thôi.
Đáng tiếc hai người tán tỉnh không được lâu, bởi lúc này Triệu Minh Nguyệt nghe xong thuộc hạ báo cáo công việc đã bắt đầu lên tiếng:
“Chư vị, lần này gọi mọi người đến đây vì nguyên nhân gì vậy đại gia hẳn đều đã biết. Cảnh gia Gia chủ hiện cũng đã có mặt ở nơi này, chút nữa Cảnh Gia chủ sẽ cho chúng ta nói lại tỉ mỉ sự việc, sau đó tất cả chúng ta sẽ khởi hành đi về Quế Lâm quận điều tra sự việc này.”
“Toàn bằng Hội trưởng phân phó!” – Mọi người không có ý kiến, đồng loạt thưa vâng.
“Cho mời Cảnh Gia chủ!”
Theo nàng dứt lời, ngoài cổng lớn hạ nhân liền dẫn theo một vị trung niên soái khí đại thúc, khuôn mặt này nếu đặt ở kiếp trước hẳn phải lừa gạt được không biết bao nhiêu thiếu nữ tâm đây, đáng tiếc lúc này trên mặt hắn hiện đầy vẻ lo âu tiều tụy:
“Lão phu Cảnh Hiệp ra mắt Triệu tiểu thư cùng chư vị thiếu hiệp!”
“Ra mắt Cảnh tiền bối!”
Tiếp đó chính là lão Cảnh cho mọi người kể lại ngày hôm đó diễn biến sự việc, tất cả đều mặt mũi nghiêm túc lắng nghe, ngoại trừ một người.
Tống tiện nhân thằng chó này khuyết thiếu đồng tình tâm, việc không liên quan đến mình hắn cảm thấy hứng thú thiếu thiếu, lúc này chỉ làm bộ ra vẻ chăm chú, không biết trong đầu đã hồn du thiên ngoại đến đâu.
Không biết là suy nghĩ về lần tới cùng lão Cao đi Diệu Âm Các hay đang tính toán mở một thương hiệu nội y mang tên Tống gia`s Angels, mãi tận đến khi mọi người bắt đầu ồn ào nháo nháo, có người nhắc đến tên hắn thì vị này mới giật mình bừng tỉnh.
“Không biết Tống huynh đệ có vấn đề gì muốn hỏi không?” – Hóa ra Tưởng Bình hỏi thăm xem mọi người còn gì thắc mắc không.
Tống Khuyết vội vàng nghiêm trang lắc đầu:
“Tại hạ không có gì ý kiến, muốn biết thực hư thế nào vậy phải đến hiện trường tìm kiếm manh mối mới rõ ràng được, chúng ta ngồi đây hết thảy vậy cũng chỉ là đàm binh trên giấy mà thôi.”
“Tống Đường chủ nói đúng, vậy tất cả mọi người chuẩn bị đồ vật đi, 1 khắc chung sau chúng ta sẽ lập tức xuất phát chạy về Quế Lâm quận.”
“Rõ!”
Theo Triệu Minh Nguyệt ra lệnh một tiếng, mọi người cũng không còn gì dị nghị liền đi thu thập đồ vật.
Đại đa số cũng chẳng có gì để thu xếp, Yêu Cơ đồ vật thì cũng đã có một đoàn thị nữ đi cùng vì nàng lo liệu rồi, mấy người chỉ mất vài phút giải quyết việc riêng liền đứng dậy lên đường.
“Tuệ Vô hiền đệ, dạo này khỏe chứ!”
Đầu trọc này từ nãy giờ vẫn ngồi bên chủ vị, ngay sát trái phải Minh Nguyệt, đợi mọi người đứng dậy ra ngoài Tống lão gia mới chờ đến cơ hội đến cạnh hắn thân thiết hỏi thăm.
Hai chữ hiền đệ cắn rất chặt, tiện nhân này vẫn còn tức giận chuyện mình thiếu chút nữa bị Liên Hoa Quan Tưởng hố một phen đây, lần này nếu không đòi được chút gì an ủi tâm linh yếu ớt vậy hắn cũng cảm thấy thật xin lỗi bản thân.
Cảm nhận như kìm thép bàn tay đang bóp chặt lấy mình bả vai, Tuệ Vô nhướng mày.
Ý gì?
Lần trước đánh tiểu tăng sưng mắt còn chưa đủ, bây giờ giọng điệu này giống như còn muốn gây sự.
Tống huynh, ngươi nhầm người, Tiểu tăng đã không phải như ngày xưa Ngô hạ A Mông!
Tuệ Vô hai mắt ánh lên nguy hiểm quang mang, mặt cười tâm không cười nhìn sang:
“Đa tạ lão ca quan tâm, ta vẫn luôn rất khỏe. Từ lần trước từ biệt tiểu đệ luôn ghi nhớ lão ca dặn dò, về tự chăm chỉ ăn uống luyện tập, bây giờ ta cảm thấy bản thân đã khá hơn xưa rất nhiều.”
Ái chà chà!
Vẫn rất cứng rắn nha! Biết Tống gia chiến tích mà vẫn còn có thể cứng được thế này vậy hẳn tiểu tử này trong lòng cũng có mấy phần nắm chắc.
Rất hiếu kỳ mình tiểu đệ có gì đổi mới, nhưng đáng tiếc đây không phải nơi tốt để tâm sự, Tống Khuyết chỉ nhìn hắn cười rực rỡ gật đầu:
“Ha ha, tiến bộ liền được, có tiến bộ là tốt rồi! Lúc nào hai huynh đệ chúng ta liền cùng nhau giao lưu tâm đắc.”
“Toàn bằng lão ca làm chủ!”
Tuệ Vô cũng không chút nào yếu thế nhìn sang.
Hai người một bộ tình cảm huynh đệ nồng hậu khoác vai nhau mà đi, nhưng người mù cũng nhận ra hai con hàng này trên đầu bầu không khí quái dị. Nguyên một đám vội vàng đứng cách nhóm gay hàng này xa một chút, sợ bất chợt từ đâu chiến hỏa trên trời rơi xuống lan đến bản thân.
Ra đến ngoài cổng, hạ nhân đã đem bọn hắn ngựa hết thảy dắt ra. Đợi Tống lão gia tiêu sái nhảy lên Ô Vân, những người khác mới để ý đến tọa kỵ của từng người khác biệt.
Tuy ở đây tất cả đều là trong nhà có điều kiện, còn là rất có điều kiện cái loại kia. Nhưng bảo mã vậy vẫn là có thể ngộ không thể cầu, 11 người ngoại trừ dưới thân Yêu Cơ một con bạch mã, còn lại tất cả 10 người khác ngựa đều bị so ra lùn đi một đầu, tiên thiên liền như 9 tiểu chú lùn đi hộ giá hộ tống Tống Khuyết, Minh Nguyệt đôi này kim đồng ngọc nữ, để Tống lão gia trong lòng ám sảng.
Tự nhiên cái từ ngọc nữ thì chuẩn rồi, còn kim đồng là do tiện nhân nào đó tự thêm vào mà thôi, có ai nhận đồng hay không vậy hắn không thèm quan tâm.
.......
Trường Giang,
Làm một con sông huyết mạch xuyên suốt Đại Viêm, nó có một vị trí cực kỳ chiến lược trong toàn bộ nên kinh tế, văn hóa, chính trị và quân sự của đất nước này.
Bắt nguồn từ con nước vùng bắc cực Đại Tuyết Sơn, chảy qua Thiên Lang Quốc, từ Tây Vực Lũng Hữu Đạo đổ vào Đại Viêm, sau đó liền quấn một vòng xuống Kiếm Nam, Dương Nam, lại vòng ngược lên vắt qua Giang Nam, Giang Đông rồi đổ ra biển. Trên đường còn liên kết với mấy nhánh sông phía bắc, mở ra thương đạo thủy vận chạy dài đại giang nam bắc cực kỳ phát đạt.
Thiên Hà Kiếm Phái cũng vì chiếm được con sông này một trọng yếu cửa khẩu mới có thể phát triển lớn mạnh, sừng sững mấy trăm năm không ngã. Cũng dựa vào nó mà Cửu Giang Minh bây giờ uy thế liền như mặt trời ban trưa, ngay cả Trấn Nam quân cũng phải kiêng kỵ đôi phần.
Tống Khuyết mấy người từ Nguyệt Ảnh Tinh Lâu rời đi liền cưỡi ngựa chạy đến bến tàu, sau đó được vinh dự bước lên Triệu Minh Nguyệt xa hoa du thuyền, theo chân này bạch phú mỹ xuôi dòng Trường Giang ngắm nhìn giang sơn cẩm tú rồi.
Lần đầu chứng kiến này con khổng lồ thuyền lớn, Tống lão gia cũng là say.
Thật đẹp nha, thật xa hoa tinh tế!
Người cũng đẹp, mặt càng đẹp, gia thế vậy càng càng càng đẹp. Liếc qua Yêu Cơ một cặp miên man chân dài, nếu không phải sợ trên thân bị người đục lỗ, Tống tiện nhân rất muốn liếm mặt tiến lên ôm đùi.
Thổ hào, cầu bao nuôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...