Đêm tối,
Trên sơn đạo Ưng Giản Sầu một vị cường tráng hắc y nam tử đang giục ngựa lao nhanh, người này chính là Tống Khuyết.
Khi nãy ghé qua Hắc Thiết Trại dặn dò lão Nhiếp mấy người một lát, Tống gia liền lập tức trong đêm khởi hành lên đường.
Vì lần này ra ngoài hắn cũng là cố ý cải trang một phen, ngay cả quen thuộc tiêu chí vũ khí như Huyền Thiết Đao cùng búa Mjolnir cũng đều cẩn thận cất vào không gian, chỉ là tuỳ tiện mang theo một thanh kiếm hòng đánh lừa tai mắt mọi người.
Nhìn phía trước ven đường một trạm canh gác ngầm, bên trên còn có người ẩn hiện, Tống lão gia liền thúc ngựa tiến đến.
“Ai?”
“Ta là Hắc Thiết Trại chủ Vô Thường, làm phiền huynh đệ báo cho Sa Mách Trại chủ một tiếng tại hạ có việc cầu kiến.”
“Đại nhân mời chờ.”
Đối diện mấy người nghe thế sắc mặt hơi đổi, tại nơi này cùng bọn hắn Hùng Kê Trại bình khởi bình tọa đại trại ổ Hắc Thiết Trại Vô Thường Trại chủ danh tiếng bọn họ tự nhiên như sấm bên tai. Đám lính gác này không dám thất lễ, một người lập tức quay đầu hướng sau núi chạy lên, không được bao lâu liền dẫn theo mấy người quay lại.
“Vô Thường đại nhân, chúng ta Trại chủ hiện đang trong trại chờ sẵn, ngài xin mời.”
Dẫn đầu mấy người cung kính mở miệng, Tống Khuyết chỉ gật đầu liền theo chân bọn họ rời đi.
Vòng vèo một hồi, đi qua thêm mấy trạm gác nữa, Tống Khuyết mới lần nữa gặp lại được Sa Mách Quyền vị này nhân huynh.
“Sa Mách lão ca, lâu ngày không gặp còn khoẻ chứ? Các ngươi Hùng Kê trại so với ta Hắc Thiết trại còn bề thế hơn mấy phần, thật sự quá để tiểu đệ hâm mộ.”
Nhìn lão Sa Mách bày binh bố trận, hắn còn tưởng là chuẩn bị đi đánh trận đây. Vòng trong vòng ngoài đứng mấy hàng người, vũ khí nắm hờ trong tay chuẩn bị bất cứ giá nào, nếu không phải Tống lão gia tài cao gan lớn có lẽ đã quay người liền chạy.
Thế nào cũng nhìn ra bọn này không mấy thân thiện đấy.
Cái này cũng không trách Sa Mách Quyền, thực sự với tiểu tử trước mắt này không thân không quen, hơn nữa đối phương một bụng ý xấu, nửa đêm tìm hắn quỷ mới biết có chuyện gì. Nhân tâm khó dò, không thể không phòng nha.
Nghe Tống đại quan nhân khen mình Hùng Kê Trại, Sa Mách Quyền cũng không để ý, chỉ là gật đầu mở miệng:
“Vô Thường Trại chủ hảo khí phách, xin mời!”
“Ha ha, nào có khí phách gì đáng nói, tiểu đệ đây chỉ là tin vào lão ca ngài nhân phẩm là quyết sẽ không hại ta đấy. Ra mắt chư vị huynh đệ!”
“Ra mắt Vô Thường đại nhân!” – Một phiếu sơn tặc đồng thanh đáp lễ.
Sa Mách Quyền tự nhiên sẽ không tin hắn chuyện ma quỷ, hơn nữa kể từ lần trước gặp mặt hắn còn thêm mấy phần tâm lưu ý Thanh Hà chuyện. Tự nhiên là biết thằng này bây giờ thực lực khủng bố, bây giờ dám nghênh ngang đơn thân độc mã đến đây hẳn là lòng cũng phải có mấy phần nắm chắc.
Dù sao cũng không hề muốn cùng Tống Khuyết kết thù, Sa Mách Quyền rất nhanh liền mời hắn vào phòng khách, đuổi đi dư thừa người, lúc này mới mở miệng hỏi:
“Không biết Tống huynh đệ trong đêm chạy đến đây là có việc gì?”
Nghe hắn hỏi lại, Tống gia cũng hơi ngạc nhiên:
“Lão ca ngươi không nhận được Tôn giả gửi thư?”
“Thư? Lão tặc đấy lại có vấn đề gì sao?”
“Ồ, hắn gửi thư yêu cầu ta phải đến Giang Đông một chỗ cùng hắn hội hợp, nghe nói có chuyện quan trọng cần làm. Ta còn nghĩ lão ca ngươi cũng nhận được lệnh giống ta, định qua rủ ngươi đi cùng cho có người chiếu ứng lẫn nhau đây.”
“Hắc hắc, lão tặc đó là còn chướng mắt ta chút xíu ấy thực lực. Chúc mừng Tống huynh đệ được Tôn giả lọt vào mắt xanh.” - Sa Mách Quyền mừng được thanh nhàn, vui sướng cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Vốn còn định nghe ngóng một chút tin tức Tống gia gặp cảnh này liền chán nản lắc đầu:
“Ưu ái kiểu này còn nhường người khác tuyệt vời.”
“Hắc hắc, đó còn không phải tiểu tử ngươi tự tìm sao? Ai bảo ngươi yêu thích gây náo động như thế mà làm gì. Xem ra vậy ngươi là lần này Dao Trì Tiệc Trà cũng không thể tham dự được rồi. Thật đáng tiếc nha, nghe nói nơi đó mỹ nữ như vân, lão tử nếu được một lần đến mãn nhãn phúc vậy chết cũng đáng.”
“Ồ, lão ca nếu có hứng thú vậy ta cái này thư mời để không cũng là lãng phí, không bằng tặng ngươi để thỏa lòng mong ước.”
“Ngươi nghĩ ta ngu? Trên thiệp mời ghi danh tự rõ ràng, hơn nữa lão tử trên Dương Nam Hắc bảng nhưng là cũng có danh đấy, đến đó không phải chui đầu vô lưới sao?” – Sa Mách Quyền 2 mắt trợn trắng.
Sa Mách Quyền nói Hắc Bảng chính là danh sách thưởng kim truy nã tội phạm quan trọng, Dương Nam Đạo hắc bảng xếp hạng 100 người, thằng này hình như đứng gần áp chót, nhưng ít ra cũng là trong hắc đạo nổi danh nhân vật không phải. Tống Khuyết còn nghe ra giọng hắn có mấy phần tự hào, vì thế lắc đầu cười:
“Hắc hắc, vậy thì thật đáng tiếc rồi. Còn là lão ca uy vọng lớn, tiểu đệ là thúc ngựa cũng không theo kịp.”
Ngồi trêu chọc con hàng này một lát giải tỏa stress, đã hắn không giống như mình nhận được Hắc Y Tôn giả điều lệnh vậy Tống Khuyết cũng không nán lại lâu lắm liền đứng dậy cáo từ.
Trước khi đi, Sa Mách Quyền còn là rất trượng nghĩa cho hắn nhắc nhở:
“Tiểu tử, thuộc hạ ta báo lại hôm nay bên này đầu Ưng Giản Sầu có một nhóm Linh Giang Bang hảo thủ mai phục, đối với những người có hình thể cao to nam tử cực kỳ để tâm. Hắc hắc, lão tử nghĩ đi nghĩ lại có thể khiến Đỗ Như Hối đại động can qua như thế nơi này ngoài ngươi vậy chẳng con ai.
Hắc hắc hắc, ngươi vậy tự cầu nhiều phúc đi.”
Đậu má!
Nghe tin như thế Tống lão gia cũng phải giật mình, thật không ngờ lão Đỗ đối với mình đó là trước sau như một nhớ mãi không quên nha.
Nếu như không phải có lão Huyết chuyện này, mình cùng Thẩm Tử Minh theo kế hoạch đi qua không phải là chui đầu vào rọ, tùy ý người ta nắn bóp. Hắn có bật hack bằng trời cũng không có niềm tin đào thoát Đỗ Như Hối cùng một đám Nhị lưu hảo thủ đuổi bắt.
Nghĩ đến đây Tống Khuyết mồ hôi lạnh chảy ròng, thầm hô may mắn. Vốn hắn nghĩ lâu nay lão Đỗ không có động tác gì, hơn nữa có Vân gia người bảo đảm, mọi chuyện đã có thể bình yên vô sự, mưa thuận gió hòa đây, ai ngờ....
Thực ra Tống gia đây cũng là trách lầm Vân Hi, nàng này chỉ coi 2 bên đây là có xích mích nhỏ, có Tổng Bộ đầu Hoàng Trạch dặn dò, thêm nữa một vị Nhất lưu cao thủ đứng ra bảo đảm, Đỗ Như Hối kiểu gì cũng sẽ phải bán cho 2 người mặt mũi, bỏ qua Tống Khuyết một lần.
Nhưng thực ra không biết chuyện Đỗ Như Hối đêm tập Mai Trang, sau buổi hôm đó lão Đỗ đối với tuổi trẻ tuấn kiệt Tống thiếu hiệp thực lực, tiềm lực kiêng kỵ cực sâu, quyết chí muốn trừ đi bằng được mới yên lòng.
Vì thế lần này nếu không phải may mắn ý trời run rủi, sợ rằng Tống lão gia khó tránh được một kiếp.
Tống Khuyết lòng còn sợ hãi đối với Sa Mách Quyền chắp tay, lần này thật sự là thừa nhận thằng này một nhân tình:
“Đa tạ Sa Mách huynh cho biết, thiếu chút nữa tại hạ còn không biết gì ngu hồ hồ dâng đầu tận cửa đây.”
“Hắc, ta cũng chỉ là muốn chờ xem ngươi sau này có hay không giết được Huyết Y con chó kia thôi, không cần cảm tạ.”
Tống Khuyết không nói gì, dù sao lão Sa Mách hôm nay giúp mình tránh một kiếp là không chối bỏ sự thật.
Đã con đường này không thể đi, vậy chỉ có thể tìm cách khác. Tống lão gia vậy rất sảng khoái gửi lại con ngựa nơi này, cáo biệt Sa Mách Quyền rồi thi triển khinh công rời đi rồi, không mấy chốc hắn cao lớn bóng hình đã biến mất trong màn đêm xa xăm.
........
Trên một đỉnh núi cao, Tống đại quan nhân lúc này đang chuẩn bị kỹ càng chờ đợi lần đầu làm chuyện ấy.
Đã đường bộ, đường thủy không thể đi, vậy hắn không còn cách nào khác liền đến một lần hàng không, nhờ Tia Chớp cho quá giang một đoạn bay qua cửa Ưng Giản Sầu.
Từ đỉnh núi này cho đến khu bình nguyên Linh Giang Quận vậy chỉ có tầm 3km xa, với Tia Chớp hiện giờ sức lực cùng nắm giữ vận kình kỹ xảo vậy chở hắn bay qua hẳn không thành vấn đề.
Tất nhiên vì mình mạng nhỏ Tống đại quan nhân cũng không dám như thế chủ quan, hắn còn mặc sẵn trên người một bộ đơn sơ túi dù đây. Nếu có bất trắc thứ này nhiều ít cũng sẽ giúp hắn giảm được lực rơi tự do không phải.
Nhưng chỉ hi vọng không cần dùng đến thứ này. Tống lão gia âm thầm cầu nguyện
Thông qua phân hồn điều động Tia Chớp hạ thấp độ cao, đợi nó là là bay qua đỉnh đầu, Tống Khuyết liền phi thân nhảy lên, dùng 2 tay nắm chặt 2 trảo của nó. Hắn trước cũng muốn tiêu sái kỵ chim bay một hồi nhưng làm sao khổ lưng con chim này còn quá nhỏ, nếu ngồi lên vậy nó vỗ cánh cũng khó khăn nên đành phải thôi.
Tia Chớp lắc lư vỗ cánh một lát, rất nhanh liền thích ứng hiện tại trạng thái, lập tức 2 cánh đập mạnh, cả người như mũi tên xông thẳng lên không, không ra một lát đã khuất mình trong các đám mây.
Lần đầu bay cao thế này, Tống Khuyết cũng hơi không thích ứng. Trên không gió mạnh cùng sương đêm quất thẳng vào mặt khiến hắn hít thở cũng không được tự nhiên. Cũng may thân thể này da dày thịt béo, huyết khí tràn đầy, cũng không gặp quá nhiều trở ngại.
Đợi kéo chủ nhân bay qua lối vào Ưng giản sầu, Tia Chớp lúc này cũng bắt đầu thấm mệt, dù có Tesseract năng lượng không ngừng xoa dịu mệt nhọc nó cũng khó mà thích ứng việc mang theo quá nhiều trọng lượng.
Vì thế đợi quá khu vực nguy hiểm nó liền tùy ý giang cánh, như một chiếc ván trượt vậy từ từ trượt xuống phía dưới, không được bao lâu liền an toàn đưa Tống Khuyết hạ cánh xuống trước mặt khu vực bình nguyên.
Nhìn xa xa bị bỏ lại phía sau Ưng Giản Sầu, Tống lão gia cực độ hài lòng xoa nhẹ Tia Chớp đầu, thật sự không bõ công bao ngày nuôi nấng.
“Con ngoan, đợi về nhà lão cha nhất định phải thưởng lớn cho ngươi.”
Vỗ nhẹ đầu để Tia Chớp tự do bay đi, Tống Khuyết ầm thầm đem lão Đỗ thù ngày hôm nay ghi tạc trong lòng rồi không do dự nữa phi thân chạy về hướng Dương Nam phủ.
Trong đầu hắn còn mang máng nhớ đến một chuyện quan trọng nhưng nhất thời cũng chưa nghĩ ra, cuối cùng đành đem nó ném ra sau đầu không quan tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...