Nghênh Phong Các,
Vào giờ cao điểm, nơi này hôm nay lại trái ngược với quang cảnh dòng người tấp nập hàng ngày. Bởi vì lúc này hai hàng Mãnh Hổ Bang người gương mặt túc sát đã trước sau đem trọn vẹn đoạn đường này cho phong toả.
Đứng dưới phố, ngước mắt nhìn chỗ này quán ăn quen thuộc Tống Khuyết mỉm cười quay sang Chung Hồng hỏi:
“Người xác định là tại nơi này?”
“Đúng vậy, chúng ta thám báo đã tiến vào xác nhận. Tô Vụ hắn đang tại đây dùng bữa không sai.”
“Vậy là tốt rồi!” - Tống lão gia gật đầu hài lòng, hắn còn nghĩ phải đến Nam bến tàu dạo một vòng đây.
Lúc này, nơi này lão bản cũng nhận được tin tức vội vàng chạy ra:
“Tống Bang chủ! Tống thiếu! Không biết ngày hôm nay đến tiểu điếm có gì quan trọng.”
Đã đến qua mấy lần, Tống Khuyết còn nhớ lão bản nơi này họ Từ đấy. Nghe giang hồ lời đồn hắn cùng vị kia Từ huyện lệnh có quan hệ khá gần, thực hư thế nào hắn cũng không rõ ràng.
Nhưng ít ra tại nơi này có thể đem như thế cửa hàng làm ăn bồng bột phát triển mà không gây người thèm muốn, vậy lời này cũng không phải nói suông. Vì thế nhìn mập mạp này lo lắng sốt ruột, Tống gia còn rất hiền hoà cho hắn trấn an.
“Ha ha, Từ lão bản không cần lo lắng. Ta chỉ là đến tìm một vị bằng hữu đang dùng bữa tại đây, sẽ không làm trễ nải ngươi buôn bán lâu lắm.”
“Không dám, không dám. Có thể giúp Tống thiếu làm việc là tiểu điếm vinh hạnh. Không biết ngài tìm chính là vị nào, để tiểu nhân cho ngài truyền lời?”
Mập mạp cũng là nhân tinh đây, biết hôm nay vị đại gia này đến không phải để ôn chuyện như lời đấy, vì vậy rất sảng khoái đem đầu sỏ gây tội bán, miễn cho tại trong tiệm ra tay. Lấy vị này võ công, đem hắn Nghênh Phong Các cho đập nát cũng chỉ là lơ lỏng bình thường, tiễn mấy vị đại gia này xa một chút là tuyệt vời.
Tống Khuyết cũng không muốn mình việc tai vạ bình dân, rất sảng khoái gật đầu rồi:
“Vậy đa tạ Từ lão bản, phiền ngươi giúp ta đi vào truyền lời đến Linh Giang Bang Tô Vụ Phó Đường chủ rằng có Tống mỗ dưới này đang chờ.”
“Tống thiếu, ngươi đây là …” - Từ lão bản còn là không nhịn được vì hắn lo lắng.
“Từ lão bản cứ việc giúp ta truyền lời chính là.” – Tống Khuyết chỉ thản nhiên mỉm cười, dùng ngữ khí không tha hoài nghi trả lời.
“Vậy phiền ngài chờ chốc lát.”
Từ lão bản cũng biết mình quan tâm thừa, vội vàng nhấc thân thể to mọng lần nữa quay đầu vào trong Nghênh Phong Các đi tìm người đi.
......
Một khắc chung trôi qua, Mãnh Hổ Bang mấy người đứng bên ngoài chờ đợi đã sớm nóng nảy khó nhịn. Nhưng nhìn bọn hắn Bang chủ bộ dáng còn vẫn như thế thờ ơ ngửa đầu ngắm mây trời, một đám mới dằn lòng xuống tiếp tục nghiêm túc thủ vệ.
“Thiếu gia, để ta vào xách cổ con chó này ra cho ngài.” – Hùng Bá tính tình táo bạo, đã sớm phiền chết, lúc này không nhịn được hung ác nói.
“Trời đánh tránh miếng ăn, cứ bình tĩnh.” – Mấy hôm nay Tống gia tinh tu phật pháp, một thân tính khí còn là thập phần hòa ái đấy, lúc này vẫn mỉm cười lắc đầu tỏ vẻ không ngại.
Đợi thêm mấy phút nữa, bên trong Nghênh Phong Các mới truyền đến tiếng đế giày khoan thai, người chưa thấy mặt giọng nói đã vang lên vô cùng phách lối:
“Là kẻ nào muốn cầu kiến Tô gia gia?”
Lé mắt nhìn lại, Tống Khuyết giờ phút này mới trông thấy Từ lão bản đầu đầy mồ hôi dẫn theo một vị hán tử đi ra, sau lưng 2 người còn đi theo 4 người hộ vệ lưng hùm vai gấu, hẳn đều là Linh Giang Bang chúng.
Trông thấy Tống gia nhìn sang, mập mạp Từ lão bản còn không thiếu cho hắn ánh mắt áy náy. Tống đại quan nhân lơ đễnh, biết tất cả đều do thằng ngốc bức trước mặt bày trò, cũng không có ý trách cứ Từ lão bản mà chỉ thản nhiên nhìn vị kia Linh Giang Bang Phó Đường chủ Tô Vụ nhàn nhạt mở miệng:
“Là ngươi sáng nay đến chúng ta Mãnh Hổ Bang Thiết phô gây chuyện, mở miệng nói ẩu nói tả?”
“Ha ha ha, các ngươi rác rưởi bang phái mở rác rưởi cửa hàng. Lão tử thành tâm đến mua đồ lại chỉ mang ra một đống hàng lởm lừa người, làm ăn gian dối còn cấm lão tử mở miệng rồi, các ngươi nói trên đời có còn hay không đạo lý?”
“Ha ha ha... Đường chủ nói quá có lý!” – 4 đứa chân chó sau lưng rất hợp thời khoa trương ôm bụng sung sướng cười to.
Đối với những loại mặt hàng này bây giờ đã không thể khơi dậy trong lòng Tống Khuyết tức giận. Hắn chỉ lạnh nhạt gật đầu:
“Phải là được rồi, ta nhìn ngươi trên thân mang kiếm còn đến ta cửa hàng chọn sự. Hẳn là đối với mình vũ khí rất có tự tin.
Hùng Bá, lên đập thử mấy chùy xem kiếm kia cùng chúng ta người sản xuất vũ khí cái nào tốt hơn.”
“Rõ! Thiếu gia!” – Hùng đại gia hai mắt phát quang, sung sướng quát lớn.
“Làm sao? Ngươi còn dám cùng Linh Giang Bang chúng ta động thủ?”
Mấy người kia dường như nghe truyện trên trời vậy khoa trương cười lớn, nhưng lúc này là không ai cùng bọn hắn phối hợp diễn đấy. Chỉ thấy Hùng Bá lầm lũi tiến lên, trên tay Thiên Vương Chùy cũng đã chầm chậm nhấc lên cao.
“Bành..”.... “Keng...”
Một tiếng không khí bạo liệt kèm theo tiếng kim thiết chát chúa, may mà vị kia Tô Vụ phản ứng còn coi như hợp cách, vội vàng giơ lên kiếm đón đỡ. Nếu không một chùy này cũng đã đủ lấy đi hắn nửa cái mạng.
Nhưng dù là như thế, Tô Vụ vẫn là bị Hùng Bá một búa đạp bay cả chục trượng, liên tục dẫm nát mấy hàng đá xanh dưới chân mới tan đi lực đạo dừng lại được, bản thân hắn cũng không dễ chịu qua, nội phủ lúc này bị chấn đến ngũ tạng lẫn lộn, miệng không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
“Các ngươi muốn chết!”
Tô Vụ phẫn nộ sợ hãi đan xen, không nhịn được quát lớn. Lúc nãy sau lưng hắn 4 người cũng đồng loạt rút ra bản thân vũ khí đề phòng.
“Chết!”
Hùng Bá không quản nhiều vậy, một chùy chưa đập chết con ruồi này hắn càng khó chịu, hung tính nổi lên ngốc Hùng như một đầu trâu điên giơ lên song chùy xông lên tới tấp đập.
“Chết.... chết.... chết....”
“Keng... keng... keng..”
Bàn về lực đạo Tô Vụ cũng không thua kém Hùng Bá bao nhiêu, về kinh nghiệm chiến đấu còn là nhỉnh hơn. Nhưng làm sao khi nãy lơ là ăn một đòn khiến nội thương có phần nặng, hơn nữa gặp Hùng Bá dạng này liều mạng đấu pháp hắn cũng ăn không tiêu.
“Rắc..”
“Bành...”.... “Ầm”
Đau khổ giương kiếm đỡ thêm được Hùng gia 5 búa, trên tay Tô Vụ kiếm ứng tiếng mà gãy, hắn cũng bị Hùng Bá thừa thế đập cho bay xa chục trượng nữa, đâm vỡ ven đường cửa hàng tường gạch mới có thể dừng lại, cả người mềm oặt như chó chết nằm dưới đất không dậy được.
Bên kia 4 vị hộ vệ cũng đồng thời bị Mãnh Hổ Bang một đám tinh anh ngươi quyền ta cước quần ẩu một hồi vinh quang quỳ xuống đầu hàng.
“Hùng Bá, dừng tay!”
Nãy giờ chỉ lặng im nhìn diễn Tống lão gia thấy ngốc Hùng định xông lên làm bánh nhân thịt lúc này mới mở miệng hô ngừng.
Nhìn Thiên Vương Chùy toa bằng cái thùng chỉ cách đầu mình gang tấc, Tô Vụ cũng không nhịn được run rẩy. Hùng Bá trợn mắt hằm hè nhìn thằng này thêm một lát mới hậm hực nhấc chùy đứng sang một bên.
Chậm rãi tiến lên, dùng mũi giày đẩy nhẹ đầu Tô Vụ cho hắn nghiêng sang đối diện mình. Tống Khuyết lúc này mới từ trên cao nhìn xuống mặt như sương giá lạnh lùng mở miệng:
“Chỉ bằng ngươi loại này mặt hàng cũng dám trước mặt ta nói ẩu nói tả?”
“Ngươi.. khục... ngươi thật to gan. Linh Giang Bang sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Thấy thằng này đến giờ còn chưa biết điều, Tống Khuyết 2 mắt phun trào sát khí.
“Rầm!”... “Rắc...”
“Áaaaaaa....”
Bị Tống lão gia một chân dẫm nát bả vai, Tô Vụ không nhịn được há mồm gào thảm.
“Trước một người dám đến bản thiếu trong cửa hàng phá đồ cũng nhận kết cục như này. Ngươi lá gan cũng thật đáng khen!”
Lần này vị này Tô Phó Đường chủ học ngoan, chỉ run rẩy cắn răng ôm vai, không dám hé mồm nói nhảm nửa lời.
Hờ hững nhìn thằng ngu này đau đến chết đi sống lại, Tống Khuyết thấy hắn thái độ còn tính thức thời lúc này mới dừng tay, điềm nhiên như không có việc gì lấy chân chùi mấy lần lên hắn áo cho lau đi vết máu rồi quay đầu phân phó.
“Nhấc lên mấy người này, đến chỗ tiếp theo!”
“Tuân lệnh! Bang chủ.” – Mãnh Hổ Bang đám người chiến khí sôi trào kích động quát lớn.
Không cần biết tương lai như nào, nhưng nhìn bọn hắn lãnh tụ Tống gia có như này phong thái cùng sát phạt quả quyết thái độ. Đám Bang chúng này đều không nhịn được sinh lòng cúng bái, thề sống chết đi theo.
“Chư vị, việc hôm nay làm phiền. Hôm nay chỗ này tiêu phí tất cả do Mãnh Hổ Bang đài thọ, coi như Tống mỗ tạ lỗi cùng mọi người. Các tiệm có hỏng hóc đồ vật gì có thể báo ra, ta cũng sẽ cho người bồi thường. Cáo từ!”
Chắp tay tạ lỗi cùng đám cửa hàng lão bản cùng với bị nhốt trong điếm không dám ra ngoài khách nhân, Tống Khuyết lần nữa dẫn theo một đám Mãnh Hổ Bang chúng cuồn cuộn rời đi, làm việc lôi lệ phong hành để người ta xem như thế đủ rồi.
.....
“A Khuyết, phía trước là người đến Dạ Lai Khách Sạn ăn bá vương cơm.”
“Thẩm huynh, Nhiếp Phong, 2 người có biết kẻ này lai lịch?”
“Tống thiếu, chỉ là một tán tu bình thường thôi.” – Thẩm Tử Minh xông xáo giang hồ kinh nghiệm ở đây hẳn không có người có thể hơn, rất nhanh cho mọi người giảng giải.
“Rất tốt! Hùng Bá, lên!”
“Tống Bang chủ, các vị huynh đệ, từ từ...”
“Bành”... “Rắc..”... “Phốc!”
“Nhấc lên, đi chỗ tiếp theo.”
.....
“Hùng Bá, lên!”
“Bành”... “Rắc..”... “Phốc!”
“Nhấc lên, đi chỗ tiếp theo.”
.....
Đi thêm 2 chỗ, thuận tiện giúp lão Thiết Kim Xà Bang giải quyết mấy thằng ác khách sau, Tống Khuyết đám người mới đến mục đích cuối cùng ngày hôm nay.
Cũng may Hùng gia được thiếu gia nhắc nhở đã xuống nhẹ tay, nếu không mấy người kia hẳn là được vinh dự gom xác chứ không phải xách theo như bây giờ.
“Tống gia, phía trước chỗ ở chính là người đến Kim Lộc đổ trang quịt tiền, đồng thời tại Vân Hải Các ép mua ép bán cũng là hắn.”
Nghe Phạm Nhất Vượng chỉ vào phía trước một gian đóng kín biệt viện giảng giải, Tống Khuyết không khỏi âm thầm vui vẻ, thập phần hứng thú ra lệnh.
“Bao vây lại, mang người ra cho ta!”
“Rõ, Bang chủ!” – Một đám Mãnh Hổ Bang như lang như hổ đồng thanh quát lớn xông lên đập cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...