Tân Mãnh Hổ Bang,
Còn chưa tiếp cận Tổng Bộ, Tống Khuyết đã thấy không ít Bang chúng ở ven đường ẩn hiện. Đưa tay ngăn lại bọn này muốn hiện thân hành lễ, hắn đối hiện tại quy cách an ninh khá hài lòng.
Như thế mới có bộ dáng đại bang phái sao, để người đánh đến tận cửa còn không dám động thái, phải chờ các vị lão đại ra giải quyết vậy có ý nghĩa gì. Hắn thà mở một nhà trẻ còn hơn đây.
Trông thấy Tống gia đến, ngoài cổng thủ vệ 2 người cuống quít hành lễ:
“Ra mắt Bang chủ!”
“Ân, miễn lễ.”
Mỉm cười gật đầu, Tống Khuyết cùng Hùng Bá đi thẳng vào trong, không được mấy bước đã thấy nhận được tin Nhiếp Phong mấy người ra đón.
“Thiếu gia!” … “Tống thiếu!”.... “Bang chủ!”
“Đại ca, ngươi đến rồi!”
Xưng hô có thể nói là loạn cào cào, nhưng Tống Khuyết cũng không thèm để ý, nhất nhất cùng mọi người gật đầu.
“Ha ha, mọi người không cần đa lễ. A Tín, tiểu tử ngươi nhìn càng ngày càng có tinh thần sao. Xem ra quyết định để ngươi đến Mãnh Hổ Bang rèn luyện là hoàn toàn chính xác.”
“Hì hì, đại ca, những ngày này ta học được từ Nhiếp đại ca, Thẩm đại ca cùng mấy vị đại ca rất nhiều.”
“Rất tốt, tiếp tục cố gắng!”
Tống Khuyết nhìn hắn tính cách đã thêm vài phần trầm ổn hài lòng gật đầu:
“Tất cả vào nhà lại nói.”
“Vâng!”
Tiến vào trong Nghị Sự Đường, kêu người dâng lên trà thơm, Tống Khuyết mới chậm rãi mở miệng:
“Hồng ca không biết đi đâu rồi?”
“Thiếu gia, Chung Hồng hắn khi nãy có chuyện ra ngoài, hẳn chút nữa mới về. Có cần thiết để ta cho người đi gọi?” - Nhiếp Phong nghe hỏi liền đứng ra cho hắn giải thích.
Tống Khuyết nghe thế lắc đầu:
“Vậy thì không cần, đã hắn không ở vậy việc này phiền lão Nhiếp ngươi. Chút nữa ngươi cho người tìm một nhóm thợ đến Mai Trang cho ta đào một hồ nước, diện tích tầm 2 mẫu tả hữu.
Còn nữa, tại bên cạnh đó cho ta xây một gian nhà. Không yêu cầu phải cỡ nào tinh xảo, nhưng nhất định phải kín đáo bền chắc.”
“Rõ, thiếu gia.”
“Trong Bang mấy ngày nay có vấn đề gì không?”
“Thiếu gia, hết thảy đều ổn. Tin ngài chiến bình Thanh Phong Kiếm Chúc Doãn Minh truyền ra sau, đến đây người bái môn tăng lên không ít, ngoại lai nhân sĩ đối với chúng ta Mãnh Hổ Bang cũng là nể phục mấy phần. Không ít người ẩn ẩn có có ý gia nhập.
Nhưng những người này tu vi không thấp, còn cần lấy cao chức thu mua. Ta cùng Thẩm huynh còn chưa dám tự tiện quyết định, vốn còn đang định hôm nay trở về Mai Trang một chuyến để báo cáo ngài đây.” - Nhiếp Phong vui mừng nói.
“Ha ha, rất tốt, xem ra mấy ngày nay vất vả lão Nhiếp ngươi cùng Thẩm huynh rồi.”
“Tống thiếu quá lời, tất cả đều là việc ta nên làm.”
Thẩm Tử Minh không dám kể công lắc đầu. Tuy bằng bản lĩnh của hắn đến đâu cũng sẽ được trọng dụng, nhưng như tại nơi này tấc công chưa lập đã được người tin tưởng giao trọng trách. Hơn nữa Tống Khuyết lần trước ngụ ý rõ ràng, sau này Mãnh Hổ Bang còn tất cả giao cho hắn quản lý. Lão Thẩm trong lòng cũng không khỏi dâng lên kẻ sĩ chết vì người tri kỷ cảm giác.
“Lão Thẩm ngươi không cần quá khiêm tốn, việc các ngươi làm ta đều nhìn trong mắt. Về sau những việc như này các ngươi tự mình quyết định, xong việc báo cho ta một tiếng là được, không cần phải như thế phiền phức.”
“Đa tạ Tống thiếu tin tưởng!” – Thẩm Tử Minh cảm kích ôm quyền.
“Còn lần này dù sao Mai Trang cũng cần một thời gian cải tạo, vậy những ngày này ta liền ở tại trong bang. Các ngươi xem chọn ngày gửi thiệp mời mấy vị đó đến trong bang tụ hội, ta sẽ đích thân đứng ra mời chào.”
“Vâng thiếu gia (Tống thiếu)!” – Nhiếp, Thẩm 2 người vui vẻ chắp tay lĩnh mệnh.
Đúng lúc này, phong trần mệt mỏi Chung Hồng từ ngoài cửa bước vào, trông thấy Tống Khuyết liền sáng mắt lên hô:
“A Khuyết, ngươi đến rồi!”
“Ha ha, Hồng ca nay lại vất vả nơi nào rồi?”
“Đừng nói nữa, trong thành bây giờ ngư long hỗn tạp, thật phiền chết ta.”
“Ồ, không biết lại xảy ra chuyện gì?”
Chung Hồng tùy ý tìm cho mình một cái ghế mệt ngồi dựa lưng mới tiếp tục càu nhàu:
“Là Thiết phô bên kia xảy ra chút chuyện, làm ta cùng lão Phạm không thể không đi qua một chuyến.”
Nghe thế Tống Khuyết sắc mặt hơi chậm:
“Có chuyện gì mà phải làm phiền cả 2 người đi qua?”
“Cũng không có gì nghiêm trọng, ta đã giải quyết ổn thỏa.”
Nhìn Hồng ca ánh mắt tránh né, hắn nghi ngờ càng nặng. Nếu việc như hắn nói nhẹ nhàng đã không cần thiết phải phiền 2 vị Đường chủ bọn hắn đồng thời phải có mặt, Tống Khuyết không vui trầm giọng hỏi:
“Hồng ca cho ta giảng kỹ càng!”
Trông thấy Tống Khuyết sắc mặt, Chung Hồng cũng biết không dấu được hắn, chần chờ một lúc rồi đem chuyện đầu đuôi kể ra:
“Là Linh Giang Bang tân nhiệm Thanh Hà bến tàu Phó Đường chủ Tô Vụ, hắn mượn cớ đến chúng ta bang Thiết phô mua vũ khí. Cuối cùng mua bán không thành không nói còn bới lông tìm vết một hồi đem chúng ta đồ vật chê bai không đáng một đồng, hơn nữa hủy đi trong tiệm mấy thanh đao kiếm, ta cùng Phạm Nhất Vượng hay tin phải lập tức chạy qua xử lý.”
“Ầm!”
Tống Khuyết ánh mắt rét lạnh, tay vỗ mạnh lên bàn gằn giọng quát:
“Thật sự khinh người quá đáng!”
Thiết Phô trong đó có mặt hàng gì không phải nhìn là biết ngay, từ khi trước quản sự Lâm Dân bị hắn cho đi đày lên Hắc Thiết Trại sau nơi đó chuyển sang chỉ buôn bán bình thường đao kiếm, thiết khí cùng cho người sửa chữa đồ vật mà thôi.
Một vị 5 giai võ giả vào đó tìm đồ không phải gây sự sao, xem ra Linh Giang Bang đối với mình còn là tặc tâm bất tử nha. Lão Đỗ bây giờ tục sự quấn thân còn không quên cho hắn tìm phiền toái, phần này cảm tình thật sự khó được.
“Cộc.. cộc..cộc...”
Toàn bộ Nghị Sự Đường im lặng như tờ, chỉ còn tiếng ngón tay Tống Khuyết gõ lên bàn đều đặn vang lên, mọi người không ai phát ra âm thanh đánh nhiễu hắn đang suy nghĩ.
Tống lão gia hiện trong đầu đang bay nhanh cân đối thực lực giữa mình cùng lão Đỗ. Bên mình thua đó là tất nhiên không phải bàn, hắn là đang nghĩ mình đối mặt Đỗ Như Hối cùng một nhóm Linh Giang Bang cao thủ có mấy phần nắm chắc đào tẩu.
Hiện tất cả mọi người đều đang chú mắt nhìn về Linh Giang Quận, lão Đỗ có gan to cỡ nào cũng không dám lúc này ngoài sáng động thủ cùng mình. Hắn muốn đến vậy chỉ có thể như lần trước âm thầm đột kích.
Hiện giờ Tống Khuyết võ đạo tiến bộ nhanh chóng, lực đạo cũng có 8 Hùng lực, thêm nữa hai vị ngang ngửa Ngũ giai võ giả Hùng Bá, Nhiếp Phong. Nếu như sẵn sàng chuẩn bị, dẫn theo Mãnh Hổ Bang mấy chục hào cao thủ chặn lại Đỗ Như Hối một sóng công kích hẳn là không thành vấn đề.
Sau đấy tất nhiên là triệu hồi Tuệ Vô kia đầu trọc đến cho hắn chủ trì công đạo.
Nghĩ thế Tống lão gia cũng yên tâm mấy phần, nhanh chóng cho ra quyết định.
“Bây giờ Linh Giang Bang Thanh Hà Đường là ra sao tình cảnh?”
“Thiếu gia, hiện Thanh Hà bến tàu do Linh Giang Bang một vị trưởng lão gọi Sở Thiên Thu, tu vi 6 giai võ giả tạm thay chức Đường chủ. Dưới đó chính là vừa nói Phó Đường chủ Tô Vụ thay mặt quản lý.” – Nhiếp Phong lập tức đứng ra cho hắn giảng giải.
Tống Khuyết nghe thế trên mặt cũng không có bất cứ biểu cảm gì, chỉ hờ hững gật đầu hỏi:
“Trong bang những việc như này có thường xuyên diễn ra không?”
“Thiếu gia, Linh Giang Bang người gây chuyện bây giờ mới là lần đầu. Nhưng trước đó cũng không thiếu ngoại lai võ giả mới đến, cùng chúng ta làm ra chút xích mích, cuối cùng đều đã dàn xếp ổn thỏa.”
“Hắc hắc, xem ra một đám ánh mắt cao hơn đầu, nghĩ chúng ta huyện thành bang phái dễ bắt nạt nha. Lão Nhiếp, cho ta giảng kỹ càng!”
Theo lời Nhiếp Phong thuật lại, Tống Khuyết mới rõ ràng trong thành những ngày này có thể nói không quá yên lành.
Uy thế như bọn hắn Mãnh Hổ Bang còn bị người ăn bá vương cơm, ở chùa Dạ Lai Khách Sạn không nói, còn có người dám đến Kim Lộc Đổ trang chơi thua quịt tiền.
Hướng trong túi Tống gia móc tiền vậy là không thể tha thứ rồi.
Mãnh Hổ đã thế, những thế lực khác cũng không tốt đi đâu, còn thảm hơn rất nhiều. Kim Xà Bang lão Thiết ngày tháng cũng là nơm nớp lo sợ, không ít bị người vơ vét lừa gạt. Ngay cả Vân gia Vân Hải Các vậy mà cũng bị người éo mua ép bán một phen.
Quả thật thế đạo ngày nay, si mị võng lượng hoành hành.
“Trong thành đám Lục Phiến Môn người đâu?”
“Thiếu gia, Lục Phiến Môn là sẽ không quản mấy cái này đấy. Hơn nữa bọn họ 2 hôm trước cũng đã di chuyển đến Linh Giang Quận tiếp tục điều tra.”
Xem ra bọn hắn cũng như Tuệ Vô đã trước nhận được tin Huyết Y lão tặc kia chạy. Hiện đang tiến hành truy đuổi đây, đã trong Thanh Hà thành không còn cái gì cao thủ, Tống lão gia cảm thấy cũng là thời điểm cho đám này giang hồ thảo mãng biết nơi này ai là chủ ai là khách.
Tống Khuyết ánh mắt dần trở nên lạnh lùng:
“Lão Nhiếp ngươi ra ngoài triệu tập nhân thủ, Hồng ca cho người tìm xem Tô Vụ thằng kia hiện đang ở đâu. Tập hợp trong Bang cao tầng tất cả chờ lệnh!”
“Rõ! Thiếu gia!” – Nhiếp Phong còn chưa kịp nói, Hùng Bá đã như ngửi thấy mùi máu tanh cá mập vậy hưng phấn cầm Thiên Vương Chùy đứng dậy hô tô.
Chung Hồng:...
“Hồng ca không cần lo lắng, cứ việc đi điều tra chính là. Mọi việc ta đều có cân nhắc.”
Nhìn Chung Hồng còn định do dự mở miệng, Tống Khuyết dùng giọng không tha nghi ngờ căn dặn. Cuối cùng không lay chuyển được hắn ý nghĩ, Chung Hồng đang xoay người ra ngoài cho người đi tìm hiểu tin tức.
Không ra một lát, một đám Mãnh Hổ Bang cao tầng dẫn theo mấy chục hào tiểu đệ mênh mông cuồn cuộn từ cổng lớn xuất phát. Không thiếu e sợ thiên hạ bất loạn người thấy cảnh này liền hưng phấn hô bè kéo đảng chạy theo, thanh thế kia có thể nói to lớn hùng vĩ vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...