Mai Viên Sơn Trang,
Ngồi trong vườn mai thưởng trà dưới ánh nắng trưa hè, Tống Khuyết cùng Tuệ Vô 2 người đang vui vẻ trò chuyện.
Tống Khuyết ngày hôm nay võ học cảnh giới có điều tiến bộ, sẵn tiện có một vị học rộng tài cao như Tuệ Vô tại đây sao có chuyện để hắn ngồi không, vội vàng đem trong lòng nghi nan chưa rõ ra hỏi. Tuệ Vô cũng không hề cảm thấy phiền hà, nhất nhất cho hắn giảng giải kỹ càng.
Một buổi này tầm sư học đạo đến gần buổi chiều mới coi như tạm kết thúc, Tống Khuyết cảm thấy được lợi vô cùng.
“Đa tạ Tuệ Vô huynh rồi, hôm nay lần nữa lại giúp ta đại ân.”
“Tống huynh quá lời, ngươi cùng ta phật hữu duyên, chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi.”
“Được, tối nay để ta lần nữa xuống bếp trổ tài, thật tốt cám ơn Tuệ Vô huynh.” – Tống lão gia vỗ vai hắn cười nháy mắt.
Nhớ đến lần trước cùng Tống lão gia uống rượu, còn cùng nhau bá vai bá cổ xưng huynh gọi đệ đây, Tuệ Vô cũng không nhịn được ngượng ngùng:
“Toàn bằng Tống huynh làm chủ.”
“Ha ha, yên tâm. Hôm nay bảo đảm để huynh đệ ngươi hài lòng.”
Tống đại quan nhân cười gian nói, tiện đà xoa tay:
“Tuệ Vô huynh, hôm nay đánh một trận còn chưa tận hứng, không bằng chúng ta bây giờ tỷ thí vài chiêu, nhân cơ hội để ta lĩnh giáo võ học.”
Dường như biết thằng này sẽ hướng mình đưa ra tỉ đấu, Tuệ Vô rất sảng khoái mỉm cười gật đầu đứng dậy:
“Không thành vấn đề, Tống huynh mời!”
Cơ hội khó được có cao thủ chỉ điểm, Tống Khuyết cũng không khách khí, lập tức tại chỗ xuất quyền.
Khoảng cách tuy gần, nhưng Tuệ Vô không hổ là danh môn cao đồ, thân pháp thần diệu vô cùng, cả người như cá trạch thế khẽ lắc mình liền nhẹ nhàng lách sang một bên tránh đi hắn quyền thế. Trên tay kình lực lúc này bộc phát, đặt trước ngực tay trái khẽ đẩy, mênh mông chưởng lực đã hướng Tống Khuyết vỗ tới.
Tay còn chưa đến, Tống Khuyết một thân y phục đã bị kình phong thổi phần phật rung động. Hắn không sợ còn lấy làm mừng, lập tức vòng tay thành thế Phi Thiên Chùy, chính diện một quyền đập tới.
“Ầm!”
Không khí bị bóp méo dồn ép vang lên tiếng nổ đinh tai, trong vườn cây mai bị gió thổi rào rào rung động, không trung cuốn bay một đám vụn lá.
“Tốt cương mãnh quyền pháp!”
Hai người đồng dạng lùi ra sau 3 bước, Tuệ Vô không khỏi kinh ngạc cảm thán thốt lên.
“Tuệ Vô huynh đồng dạng tốt chưởng pháp.” - Tống Khuyết cũng đồng dạng tán thưởng.
“Tống huynh cẩn thận!”
Tuệ Vô mỉm cười nhắc nhở, cả người khí thế đột ngột cất cao, Tống Khuyết còn cảm giác được trên mặt hắn thánh quang lượn lờ, bảo tướng trang nghiêm không thể xâm phạm.
“Chấn!”
Phật Quang Sơ Hiện
Chỉ thấy Tuệ Vô hai tay kết ấn đẩy mạnh ra ngoài, một cỗ lực lượng bài sơn hải đảo từ trên cơ thể hắn ầm ầm bộc phát hướng phía trước cuốn đi, mang theo uy thế không thể kháng cự, không thể che dấu, như chân lý tất nhiên ánh mặt trời ló dạng xuyên phá màn đêm.
Tống Khuyết lập tức cảm thấy hít thở không thông, tâm linh không ngừng vang lên báo hiệu.
Nhưng hắn cũng không định dùng Tesseract năng lượng, cùng Tuệ Vô bực này cao thủ giao thủ cơ hội quá khó được, hắn cũng muốn tự thân trải nghiệm để biết mình thiếu sót ở đâu.
Vì thế đối mặt với Tuệ Vô một chiêu này Phật Quang Sơ Hiện, Tống Khuyết không hề trốn tránh, tay hoá thành đao, công lực toàn thân dồn nén đến tận cùng, nhắm thẳng Tuệ Vô hai tay chính giữa thủ ấn lẫm liệt chém ra.
“Ầm!!”
Tuệ Vô chưởng thế bị hắn một chém khí kình tách thành 2 nửa quét sang 2 bên đem mấy cây mai gần đó uốn cong oằn xuống đất, Tống Khuyết chưởng đao cùng hắn thủ ân cũng chính diện va chạm cùng nhau. Hai người lần nữa bất phân cao thấp đều lùi lại mấy bước.
“Tống huynh tiến bộ vượt bậc, thật sự đáng mừng.”
Tuệ Vô chân vừa chạm đất liền xoay tròn mượn lực, cả người như cơn gió đã xuất hiện phía trên Tống Khuyết đỉnh đầu bên trái, một tay chắp trước ngực, tay phải một chỉ điểm ra.
Đại Lực Kim Cương Chỉ.
Tống Khuyết tuy tốc độ không bằng hắn nhưng nhanh nhẹn thì hơn xa, lâm nguy không loạn vội vàng nắm quyền vung tay quét ngang.
Bàn Lan Chuỳ.
“Keng!”
Tiếng kim thiết giao minh vang lên chát chúa, Tuệ Vô ngón nay cũng không khỏi cảm thấy tê dại lui về sau mấy bước.
“Ha ha, Tuệ Vô huynh, đến lượt ta!”
Da dày thịt béo Tống đại quan nhân là không cảm thấy đau đấy, nhân cơ hội lập tức áp sát tiến công, Tuệ Vô cũng không hề nao núng 2 tay xoay tròn như hồ điệp bay múa đem hắn thế công nhất nhất hoá giải.
2 người cứ thế ngươi đến ta đi, trong sân không đoạn vang lên tiếng ưng khiếu hổ gầm, tiếng kim thanh, nổ lớn đinh tai nhức óc. Một mảnh rừng mai nơi này chịu đủ tàn phá như bị cuồng phong giày xéo, rung động không ngừng, lá vụn bay đầy trời.
Tống Khuyết dùng tất cả các thế võ cũng không thể nề hà Tuệ Vô mảy may, này đầu trọc ngoại trừ tăng bào hơi lược vẻ xộc xệch, trên mặt từ đầu tới cuối vẫn là như thế bảo trì bộ dáng mỉm cười vô bi vô hỉ.
Điều này khiến Tống bụng hắc có tâm muốn hành hung hòa thượng này một trận báo lại lần trước bị hắn đập bay cũng không thể thành công. Không thể không nói là một điều tiếc nuối.
Tất nhiên Tống Khuyết còn Siêu Thần cái này át chủ bài chưa sử dụng, nhưng ai dám nói Tuệ Vô đã toàn lực, đầu trọc này còn chưa từng lộ ra vẻ mệt mỏi đây.
Hơn nữa mục đích lần này là học hỏi kinh nghiệm, nghiêm túc như thế mà làm gì.
Một lần nữa vô công mà phản sau Tống đại quan nhân đành tiếc nuối thu tay, lắc đầu cười:
“Hôm nay đến đây thôi, Tuệ Vô huynh đệ võ công tinh diệu tại hạ bội phục.”
“A Di Đà Phật, Tống huynh tư chất tại hạ cuộc đời hiếm gặp, thật sự đáng mừng.”
“Ha ha, đa tạ khen ngợi. Tuệ Vô huynh mời trước ngồi nghỉ ngơi, đợi ta xuống bếp chuẩn bị vài món chút nữa huynh đệ chúng ta cùng uống vài chén.”
“Vậy làm phiền Tống huynh.”
Gọi người cho Tuệ Vô thu xếp một gian độc lập sân nhỏ, Tống đại trù thần liền xắn tay áo lao vào bếp. Vừa nãy hắn đã lệnh cho Tia Chớp đi kiếm con mồi, bây giờ không thiếu tươi mới nguyên liệu đây.
……
Mai Viên,
Phòng ăn bây giờ đã là bày la liệt một đống lớn các món ăn, đại đa số đều là do Tống Khuyết vị này trù thần đích thân chế tác.
Ngồi trên bàn tiệc, Tống lão gia cho Tuệ Vô giới thiệu:
“Tuệ Vô huynh, đây là huynh đệ ta Hùng Bá, kia Hoả Hồ gọi Manh Manh, Ngộ Không ngươi đã biết. Mọi người ngồi cùng bàn sẽ không ngại chứ?”
Hiện giờ trong Mai Trang Tống Khuyết cũng bắt đầu giảm bớt lượng người. Theo thực lực của hắn tăng trưởng nhanh chóng, đồng thời cũng đắc tội xung quanh không ít cựu thế lực.
Giai đoạn này Tống Khuyết còn không có đủ sức mạnh bảo vệ xung quanh mọi người, vậy muốn tiếp tục đứng cạnh hắn, ngươi cũng cần có một thân bản lĩnh xứng đôi.
Đây không phải Tống Khuyết vô tình hay thành đạt rồi quên bạn cũ. Mà thật sự đứng cạnh hắn quá nguy hiểm, vừa qua một loạt sự kiện không một không chứng minh chuyện đó.
Long không cùng xà đồng cư, xã hội chính là như thế tàn khốc. Muốn tiếp tục cùng hắn đồng hành, không cầu ngươi giúp đỡ được bao nhiêu nhưng ít nhất không trở thành gánh nặng điều này yêu cầu cũng phải đi.
Vì vậy hiện tại ở Mai Viên ngoại trừ Tống gia vị này chủ nhân cùng trung thành tiểu đệ Hùng Bá, cũng chỉ có Nhiếp Phong sau này thường xuyên thường trú. Chung Hồng cùng Lý Tín dần dần cũng sẽ rất ít ở lại.
Trong nhà neo người nên Tống Khuyết cũng không muốn phiền toái, cả người cả sủng vật tất cả quây quần một chỗ.
Tuệ Vô cũng không tỏ ra có gì đáng ngại, thập phần hoà khí cùng Hùng Bá, Ngộ Không, Manh Manh, cả Husky chào hỏi.
Đáng nói Manh Manh con này phiền phức Hồ ly, có lẽ cảm thấy mình đã thoát ly thú tộc tầng lớp đám này tầng lớp cấp thấp thú vị. Bây giờ ăn uống ngủ nghỉ đều là dựa theo tiêu chuẩn Tống gia mà đến, yêu cầu thập phần cao, chỉ khổ thân Ngộ Không phải chạy theo vị này đại gia hầu hạ.
….
“Tuệ Vô huynh, chúng ta trước làm một ly kính ngươi!”
Tuệ Vô liền giơ chén cùng Tống Khuyết, Hùng Bá 2 người uống cạn.
“Tuệ Vô huynh, lần này ngươi đến Thanh Hà là có việc gì?”
Một bên ăn uống, Tống lão gia không quên hỏi thăm.
“A Di Đà Phật, tiểu tăng lúc chuẩn bị về tự thì nghe tin Huyết Ma giáo làm hại nơi này, vì thế liền chủ động xin phép sư phụ cho đến đây điều tra một phen.”
“Thì ra là thế, không biết đã tìm hiểu được đến đâu rồi. Nói thật quanh mình có một đám hút máu ma nhân ẩn hiện, chúng ta trong lòng cũng thấy hoảng cực kỳ.”
“Tống huynh không cần quá lo lắng, kẻ chủ mưu Huyết Y Tôn Giả thân phận cũng đã được xác minh, chính là trước đây Thiên Quỷ Tông phản đồ Hứa Địch. Hiện Cửu Giang Minh cùng Lục Phiến Môn người đều đang ráo riết truy lùng hắn đây.
Tại xung quanh các huyện thành cũng đã móc ra bọn chúng không ít cứ điểm, Huyết Y kẻ này nếu không phải nghe tiếng trốn nhanh hẳn bây giờ cũng đã phải đền tội. Trong ngắn hạn là hắn sẽ không dám tiếp tục xuất hiện, Các ngươi có thể tạm thời yên tâm.”
Nghe hắn nói, Tống lão gia cũng yên lòng mấy phần, tiếp tục cùng Hùng Bá cho đầu trọc này tiếp rượu.
“May mà còn có Lục Phiến Môn cùng chư vị Cửu Giang Minh hiệp sĩ vì dân trừ hại, tại hạ vậy yên tâm rồi. Tuệ Vô huynh mời nếm thử cái này nồi thịt thỏ giả cầy xem ta tay nghề thế nào?”
“Đa tạ Tống huynh!”
“Mùi vị không tệ chứ?”
Chậm rãi nhai nuốt thưởng thức, Tuệ Vô không nhịn được sáng mắt lên giơ ngón cái:
“Thịt chất dai giòn, gia vị vừa lúc, Tống huynh hảo tay nghề.”
“Ha ha, quá khen, nào, tiếp tục cạn ly này.”
“Lại nếm thử món này...”
“Cạn!”
......
Rượu qua mấy tuần, Tống lão gia thân thiết vỗ vai này đầu trọc bắt đầu lắc lư:
“Tuệ Vô, ta xem ngươi thập phần thuận mắt. Xem ra chúng ta xác thực có duyên, không bằng chút nữa ra kia cắt tiết gà kết bái huynh đệ thế nào?”
Uống không ít rượu nặng nhưng Tuệ Vô còn chưa say đấy, làm sao có thể bị hắn Tống tặc lừa dối rồi:
“Tội lỗi tội lỗi, đa tạ Tống huynh ưu ái. Trước khi xuống núi gia sư có dặn không dễ nhiễm bụi trần tránh nhân quả, tiểu tăng còn là phải cô phụ Tống huynh một phen tâm ý rồi.”
Không thể lừa được chất lượng tốt như này tiểu đệ, Tống lão gia cũng thập phần tiếc nuối, lắc đầu thở dài:
“Vậy thật đáng tiếc, ta xem Tuệ Vô huynh còn rất trẻ, không biết năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Tiểu tăng vậy năm nay 16.”
Vậy mà còn lớn hơn thân thể này 1 tuổi, Tống lão gia đau răng. Mắt đảo một vòng liền nghiêm trang gật đầu:
“Thật sự tuổi trẻ tài cao, chỉ thua ta 1 tuổi đã có bực này công lực. Tuệ Vô lão đệ ngươi tư chất quả thật phi phàm.”
Tuệ Vô được hắn khen cũng ngượng ngùng gãi đầu:
“Không dám, cùng Tống huynh kém xa. Tất cả đều là dựa vào sư môn tài bồi.”
“Lão đệ ngươi chớ khiêm tốn, nào, uống một chén kính chúc lão đệ võ đạo tiến xa.”
“Tống huynh mời, Hùng huynh mời!” – Hòa thượng này cũng không khiếp chiến, sảng khoái nâng chén uống cạn.
“Chén này vì chúng ta đều có đầu trọc, cạn!”
“Tống huynh cao kiến, cạn!”
…
Không ra một hồi, Tống gia là đã đem này đơn thuần hòa thượng cho lắc lư vòng vòng, cùng nhau thập phần thân thiết bá vai bá cổ xưng huynh gọi đệ rồi. Thiếu điều cắt tiết gà kết bái nếu không phải kia đầu trọc còn mấy phần thanh tỉnh có lẽ nay cũng đã phạm sát sinh.
“Lão đệ, hôm nay gặp lại ngươi vậy mà còn nhận ra lão ca ta, bội phục nha.”
“A Di Đà Phật, tiểu tăng từ nhỏ theo các vị đại sư tu hành, vì thế nhìn đời bằng con mắt khác với thường nhân. Tống huynh bề ngoài tuy có thay đổi nhưng trong mắt ta ngươi vẫn là ngươi.”
Gặp con hàng này say đến đít vẫn còn trang bức, Tống lão gia không khỏi ê răng trợn mắt:
“Nói tiếng người!”
“Hắc hắc, Tống huynh chớ trách, thói quen, thói quen!”
Tuệ Vô ngượng ngùng xoa đầu trọc, tiếp tục cho hắn giải thích:
“Là do tiểu đệ may mắn được Phật tổ ưu ái, từ khi sinh ra đã mở sẵn thiên nhãn, có thể nhìn rõ thế gian vạn pháp, trên mỗi người khí tức khác biệt.”
Tò mò nhìn trên trán đầu trọc này một nốt ruồi son đỏ, Tống Khuyết chậc chậc làm lạ. Không phải giống như mình mới thăng cấp bản Lĩnh Vực sao, quả nhiên trên đời không thiếu kỳ nhân dị sĩ.
“Vì lão đệ thiên nhãn, tiếp tục uống!”
“Zô!!!!”
Bữa này uống đến khi Tuệ Vô say mèm, Tống lão gia đầu cũng trở nên choáng váng mới coi như kết thúc.
I’m Win!
Nhìn đối thủ gục ngã trước mình, cuối cùng tìm được cách trả thù Tống gia tâm tình vui vẻ, giơ 2 ngón tay làm dấu thắng lợi rồi thập phần sung sướng trở về phòng nghỉ ngơi đi. Để lại ngốc Hùng kêu người thu dọn tàn cuộc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...