Đối mặt lão Lý hiếu kỳ, Tống Khuyết chỉ chỉ sang lưng đám người rồi cười bế lên Husky bước vào nhà.
Nhà hắn không có sân nên xe lừa chỉ có thể đánh thẳng vào Lý gia.
3 người lớn vội vàng chuyển đồ, 2 đứa nhỏ cầm hồ lô đường Tống Khuyết cho ra ngoài chia cho các bạn hàng xóm. Không khí náo nhiệt vô cùng.
Nhân lúc vợ chồng Lý Thiết mang đồ vào nhà, Tống Khuyết còn lén lút từ không gian lấy ra không ít thứ để lên xe. Để lão Lý vừa khuân vừa hô to khó hiểu.
Giữ lại đồ riêng của nhà mình, còn lại cả xe để hết lại cho Lý gia. Tống Khuyết cũng hóa thân cu li, công đồ về nhà mình.
Một phen tất bật dọn dẹp, đến chiều tối mọi người mới tụ tập ăn uống tại Lý gia. Không khí tưng bừng hơn cả đón tết.
Vào đến nhà, nhìn thấy Cẩu Đản cùng Nhị Nha mắt rưng rưng nhìn mẹ cất quần áo mới đi, Tống Khuyết cười lắc đầu.
Lúc này, Lý Thiết vẫn chưa hết hiếu kỳ, tiến tới hỏi:
“A Ngưu, ở đâu ra tiền mua những thứ này”
“Thúc, đều nhờ Chung bá giúp chúng ta bán đồ vật được cái giá tốt. Hơn nữa ta may mắn kiếm thêm được khoản thu nhập thêm. Thế nên mua cung xong còn dư khá nhiều tiền. Chả mấy khi vào trong trấn, tiện thể mua trữ hàng đống đồ vật dùng dần”
Tống Khuyết cười cười, không giải thích thêm.
Trông thấy hắn bộ dáng này, Lý Thiết cũng hơi yên ổn, đem tâm thả trong bụng gật gật đầu.
Lấy bao khỏa ra, Tống Khuyết cười với hắn nói:
“Thúc, nhìn xem ta mang cái gì về cho ngươi”.
Mở ra, bên trong là một bộ cung tên, 1 đầu thương cùng 1 lưỡi cuốc. 2 thứ sau cất trong không gian hồi lâu, đến nay đã có thể đem ra tặng cho Lý Thiết.
Thấy đầu thương, Lý Thiết mắt sáng lên, nhưng rất nhanh đem sự chú ý đặt ở chiếc cung. Hiếu kỳ đem cung cầm lên, đặt lên mũi hít hà khiến Tống Khuyết mặt đen lại.
“Hắc hắc, A Ngưu ngươi chớ để ý. Là do ta quá kích động”.
Say mê ngửi mùi sơn trên thân cung, thấy Tống Khuyết ánh mắt quái dị, lão Lý mới đỏ mặt cười hắc hắc.
Học tập những người khác dùng cung, Lý Thiết lấy tay cài tên, nhằm về phía tường dùng sức kéo. Đỏ mặt tía tai mà cung chỉ kéo đến quá nửa.
Thấy Tống Khuyết khinh bỉ nhìn mình hắn thẹn quá buông cung để trên bàn, gân cổ cãi:
“Do hôm nay ta chưa ăn nên không có khí lực”.
“Cha, ngươi thật mất mặt” – Cẩu Đản vô tình khinh bỉ.
Trị không được Tống Khuyết hắn Lý Thiết còn không trị được thằng oắt con này.
Không may Cẩu Đản bị hắn lão ba đè ra đánh 1 bữa, đợi đến khi trên đầu đầy cục, lão Lý mới thần thanh khí sảng ngồi xuống. Tuyệt nhiên không động qua cây cung lần nữa, xem như đã triệt để chết tâm.
Hôm nay bận rộn cả một ngày cũng khá mệt mỏi. Ăn xong Tống Khuyết cũng lập tức trở về nhà.
Nhìn trong nhà chất đầy các loại vật phẩm, một cỗ thành tựu cảm trong lòng dâng lên.
Rửa mặt đánh răng, đến bên giường một bộ chăn đệm mới, rót cho mình một cốc nước, Tống Khuyết mới thoải mái lên giường ngồi. Cầm trong tay 1 quyển sách xem say sưa.
Cuốn sách này là hôm nay mới mua, tiêu phí của hắn 3 lượng bạc. Lúc đó cũng khiến hắn rất cảm khái, cũng khó trách thời đại này tỷ lệ mù chữ cao như vậy. Đắt như vậy sách nhà nghèo là tuyệt đối đừng nghĩ.
Sách này dày hơn 200 trang, bên trong dạy nhận biết 1000 chữ cái cơ bản. Một bên viết chữ, một bên là hình vẽ tượng hình. Ngược lại dễ hiểu vô cùng.
Tất nhiên nó chỉ có những từ cơ bản nhất như lá, rắn, hổ.... nhưng đã là một khởi đầu không tệ.
Tống đại học bá nhìn sách say sưa ngon lành, một bên không ngừng khoa tay tập viết. Được ích trí nhớ tăng lên rõ rệt, tiếp sau sự nghiệp xóa mù chữ của hắn hẳn sẽ không quá gian nan.
.......
Đêm.
Triệu gia.
Hai cha con Thôn trưởng Triệu Tài Vinh cùng Triệu Hổ cũng đang nói chuyện về Tống Khuyết.
“Lão cha, ngươi thấy việc này làm thế nào. Ta nghe nói Tống Khuyết tiểu tử kia mua xe, mua một đống đồ vật. Sơ sơ tính toán cũng phải 30 lượng bạc”.
“Hẳn là tiểu tử đó trúng vận khí cứt chó, trong Đại Lĩnh sơn nhặt được bảo vật gì, lần này đem lên trấn đổi đồ”.
Triệu Hổ tưởng đến đó, mặt đen lại. 2 cha con họ vốn coi Đại Lĩnh sơn là tài sản riêng của mình. Có người từ trong túi họ lấy tiền, đương nhiên là không cao hứng.
Triệu Tài Vinh khẽ nhíu mày:
“Việc này, Chung Khôi hắn có tham dự chứ”.
“Quá rõ ràng còn gì, tiểu tử kia từ hôm qua bảo sao cứ bám lấy lão Chung đầu đây. Ta xem ra, Chung Khôi hắn làm sao cũng phải nuốt riêng một nửa chứ”.
Triệu Hổ nghĩ đến 30 x 2. Hơn 60 lượng bạc trước mắt hắn nghênh ngang vụt mất. Dù là trong nhà có bạc hắn cũng thấy tim mình đang nhỏ máu.
“Lão cha, nếu không cho người bắt tiểu tử kia nộp lên. Dù sao đây là tài sản chung của thôn a, phải do thôn đứng ra phân phối”.
Triệu Tài Vinh cũng không khá hơn mấy. Nhưng dù sao hắn cũng từng trải, lúc này còn trầm được khí. Lắc đầu nói:
“Thôi được rồi, chuyện này nể mặt Chung Khôi không so đo cùng bọn hắn. Ngươi cho người báo bọn hắn, để tiểu tử kia gia nhập đội săn. Vào rừng thu thập tất cả nộp lên chờ phân phối. Sau này tiểu tử đó còn không phải tùy ngươi nắn bóp”.
Triệu Hổ thấy lão cha nói vậy, tuy còn khó chịu nhưng chỉ đành hậm hực.
“Cha, ta đã sớm nhắc ngươi đuổi lão Chung đầu đi, ngươi không nghe. Để bây giờ hắn càng ngày càng làm càn. Hơn nữa ta xem tiểu tử kia chưa hẳn nguyện ý gia nhập đội săn, phải ta vào núi 1 lần kiếm được 60 lượng ta cũng không muốn cùng người chia sẻ đây”.
Triệu Tài Vinh nghe thế hai mắn rét lạnh:
“Không gia nhập, nếu hắn dám không gia nhập còn cần ta dạy ngươi. Lần sau gặp hắn ngươi thật tốt dạy dỗ người trẻ tuổi làm sao biết khiêm tốn làm người là được”.
Như thế, Hổ gia mới hài lòng, cười hắc hắc.
...........
Sáng hôm sau.
“Gia nhập đội thợ săn”.
Nhìn đứng trước cửa Lý Huy mang theo lời nhắn của cha con Triệu Hổ, Tống Khuyết nhíu nhíu mày. Nhưng cũng không do dự từ chối:
“Huy ca, không có ý tứ, phiền ngươi nhắn lại với Triệu đội trưởng. Chú cháu ta tản mạn quen, đành cô phụ hảo ý của hắn”.
Lý Huy vội nói:
“Thúc, a Khuyết, hai ngươi nghĩ lại. Hổ gia hắn sẽ không cứ như vậy để yên đâu”.
“Huy ca, ý ta đã quyết. Ngươi giúp ta nhắn lại cho Triệu đội chính là”.
Lý Huy lắc đầu liền đi.
Nhìn người rời đi, một bụng tâm sự Lý Thiết lúc này mới lo lắng nói:
“A Ngưu, nếu không ngươi gia nhập đội săn chứ. Triệu Hổ người này ta biết, lòng dạ rất nhỏ. Hôm nay việc ngươi vào rừng thu nhập lớn hẳn đã đến tai cha con bọn hắn. Triệu gia khống chế cái thôn này còn không phải vì khai thác Đại Lĩnh sơn, ngươi ta 2 người đây là đang ăn tranh với bọn hắn a. Bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta”
Tống Khuyết hừ lạnh:
“Bọn hắn có thể làm sao, tiến đến đây cướp chứ?”
“Vậy không đến nỗi, trong thôn bao người ngắm nhìn đây. Nhưng sau này chú cháu ta vào rừng bị ngáng chân là không thoát được. Nơi hoang vu sơn lĩnh, muốn làm gì có ai biết được. Bọn họ thế mạnh người đông, chúng ta sau này không có quả ngon ăn”.
Nghe vậy Tống Khuyết hơi trầm ngâm. Hắn ngược lại không sợ, nhưng minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng. Bên cạnh còn đi theo chân cảng không tiện Lý Thiết. Nếu trong Đại Lĩnh sơn bị nhằm vào thì Lý Thiết cũng có nguy hiểm.
Nhưng cho người khác làm cu li là không thể nào, hắn trầm ngâm hỏi Lý Thiết:
“Thúc, Đại Lĩnh sơn rộng như thế, bọn hắn còn tìm được chúng ta”.
Người sau cười khổ nói:
“Đại Lĩnh sơn tuy rộng, nhưng chỉ có 2 hướng vào chính. Một lối phải đi qua Quỷ hồ, lâu nay cả động vật hung mãnh nhất cũng không dám đi lối này. Bọn hắn chỉ cần chờ đợi đằng kia một lối kiểu gì cũng bắt gặp chúng ta”.
Nghe thế, Tống Khuyết phá miệng cười:
“Đó, không phải còn một lối riêng cho chúng ta sao, thúc ngươi còn ủ rũ làm gì”.
Lý Thiết nghe thế kinh hãi, vội khuyên:
“A Ngưu, điên à. Thúc biết ngươi có bản lãnh nhưng ngàn vạn đừng làm liều. Quỷ hồ thật sự quá nguy hiểm, nhiều năm nay biết bao người không tin đến tìm tòi, nhưng kết quả chỉ có đi không về”.
“Hơn nữa, ngay cả trong rừng động vật cũng không dám bén bảng đến gần đấy. Nơi đó thật sự là cấm địa a”.
Nhìn bọ dáng gấp gáp lão Lý, Tống Khuyết cười:
“Thúc, vậy ngươi đi theo ta”.
“Đi, đi đâu?” – Lý Thiết trong lòng có dự cảm bất thường.
Tống Khuyết không trả lời, dắt tay hắn đi, Husky tất nhiên là vội vàng lắc đuôi đi theo. Càng đi, phương hướng càng không đúng, Lý Thiết kinh hãi, làm sao khuyên cũng không khuyên được, chống lại cũng không được. Tiểu tử này khỏe như con trâu vậy.
Ta tạo cái gì nghiệt nha.
Lý Thiết cắn răng, thầm nhủ nếu có chuyện gì liều mạng cũng phải bảo vệ Tống Khuyết an toàn.
Đến bãi đất bên Kính Hồ, Tống Khuyết cười chỉ vào trong sân nói:
“Thúc, chúng ta không phải tới Quỷ hồ rồi sao. Làm gì có cái gì nguy hiểm. Yên tâm đi, nơi này ta đã đến nhiều lần, còn bố trí làm sân tập luyện, không có chuyện gì”.
Nhìn trong sân cắm mấy bù nhìn, cọc gỗ. Không giống giả, Lý Thiết mới yên tâm đôi phần, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi:
“Được rồi, A Ngưu, nhưng vẫn cách xa nơi này thì hơn”.
“Thúc, chớ lo. Con quỷ nước ở đây đã bị ta chém chết rồi” - Tống Khuyết cười hì hì nói.
Lần này Lý Thiết kinh ngạc, đôi mắt trợn tròn, miệng há ra. Đờ đẫn hồi lâu mới gian nan phun ra một từ:
“Thật?”
“So với vàng còn thật, trước đó không lâu ta đến đây nhặt cua bắt ốc ăn đỡ đói. Có một lần bị dưới hồ Quỷ nước trồi lên tấn công. Bị ta một đao cho chém chết rồi”.
“Thứ này nhìn qua dọa người, nhưng ngoại trừ ghê tởm, mùi tanh tươit một điểm. Thực lực đúng chả ra sao, trước đây thôn dân chắc chỉ bị vẻ ngoài của nó dọa chết khiếp thôi”.
Nghe Tống Khuyết lời nói bâng quơ, lão Lý cũng bắt đầu hồ nghi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...