Tống Khuyết đánh Lỗ Thiên Hùng, một bên vẫn không đoạn dùng Lĩnh Vực quan sát động tĩnh xung quanh.
Thấy Mãnh Hổ bang người xông lại hắn cũng không dám đại ý, vội nhảy lùi lại bên Ô Vân gỡ lấy Huyền Thiết Đao cầm trong tay.
Hắn luyện hoành công có thể chống đỡ bình thường binh khí không sai, nhưng còn phải xem ai sử dụng, hơn nữa quỷ mới biết trong đám người này có thằng nào xấu bụng dùng lợi khí sắc bén, lúc đó ăn thiệt thòi biết kêu ai.
Mạng nhỏ của mình cẩn thận tốt nhất.
Đám yếu gà kia nhìn Tống gia lùi bước tưởng dễ bắt nạt, lại tiếp tục xông lên. Thấy thế Tống đại quan nhân nở nụ cười lạnh lùng.
Trọng đao trong tay không ngừng chém ra, đao chiêu liên miên kẽ hở không lọt. Đối diện đám người còn không thể chạm vào hắn, trên tay vũ khí hết thảy bị đánh gãy, người cũng chịu lực mà bay ngược ra ngoài, không thiếu người trên thân thể nổ tung vết máu, bị đao khí làm thương không nhẹ.
Mắt sắc Tống Khuyết nhìn thấy đang lùi về sau đám người Phong Hổ, thằng này không biết là ai nhưng nãy còn mở miệng mắng mình đây, hắn không biết Tống gia cực độ nhớ thù sao.
Nhìn Tống Khuyết xách đao bay về phía mình tiểu Hổ gia lập tức hoảng loạn, ký ức khi xưa liền ùa về trong đầu dọa 2 chân hắn nhũn ra không chịu sai sử ngồi liệt xuống đất.
“Cút!!”
Nhìn lão Lỗ còn muốn xông ra cứu viện, Tống lão gia ban hắn một đao.
Đao thế hung mãnh như này, Lỗ Thiên Hùng sao dám dùng mình huyết nhục chi khu đi đón đỡ, bất đắc dĩ phải nhảy lùi.
Tống Khuyết thừa thế tiến lên, tại ánh mắt sợ hãi tuyệt vọng của Phong Hổ hờ hững giơ lên Huyền Thiết Đao chém xuống.
“Xoẹt!”
“Á.....áaaaaa!!!!”
Nói phế một tay liền là phế một tay, Tống gia xưa nay không nuốt lời.
Phong Hổ cả cánh tay tận vai bị chém đoạn, máu phun ra như suối mặt trắng xám nằm lăn lộn xuống đất thảm thiết hô.
“A Hổ!”
Lỗ Thiên Hùng 2 mắt muốn nứt, ánh mắt đỏ chót như phệ người mãnh thú từ người bên cạnh rút ra kiếm xông lại.
Leng keng.. keng keng.
Tiếng đao kiếm vang lên liên miên không ngớt, đối mặt lão Lỗ cùng một đám thuộc hạ, Tống gia cũng không còn được ung dung như trước, áp lực dần dần nặng nề.
Không dám có điều bảo lưu, Tống Khuyết hét lên một tiếng, trên tay toàn lực vận kình xuất đao. Khai Sơn đao pháp biến báo không nhiều nhưng trọng uy lực, đao này vừa nhanh vừa mạnh làm vây công mấy người bị chấn đến hổ khẩu rung mạnh, không thiếu người cổ tay bật máu, không giữ nổi vũ khí văng ra ngoài.
Càng đánh càng hăng Tống Khuyết không quản là ai, hết thảy vung đao chém chém chém.
Đối mặt Tống gia thô bạo đấu pháp, một đội Mãnh Hổ Bang người vậy mà bị đánh cho liên tiếp bại lui, hắn sau lưng cũng bị mấy vết cứa qua nhưng cũng may không có thương tích gì đáng ngại.
“Dừng lại!”
Đang trái lo phải đỡ mấy người nghe tiếng quát như gặp tiên âm, lão Lỗ âm thầm liếc qua người đến liền mừng rỡ, kích động hô:
“Đổng đại nhân! Mau hỗ trợ!”
Thu đao đề phòng Tống Khuyết nhìn thấy người đến liền mỉm cười, người quen nhé.
“Tống Khuyết! Là ngươi!”
Nhìn gương mặt đáng hận này, Đổng Chính 2 mắt không nhịn được phun trào sát khí cắn răng lạnh lẽo hô.
“Hắc hắc, Đổng đại nhân còn tốt chứ?”
“Lại dám ban ngày ban mặt cầm đao giết người, hôm nay xem ai cứu được ngươi.”
“Hắc hắc, vừa vặn ta cũng muốn tìm các ngươi tính sổ, cả 2 người các ngươi cùng lên đi.” – Tống lão gia trong người huyết khí sôi trào, hưng phấn quát.
Nhìn lại Tống Khuyết một người có thể ép Mãnh Hổ bang đến mức này, Đổng Chính cũng không dám lơ là, bất động thanh sắc rút ra kiếm đến gần Lỗ Thiên Hùng đưa mắt dò hỏi.
“Đổng đại nhân, hắn đã đột phá tứ giai. Hôm nay chúng ta liên thủ phế đi kẻ này.”
Tuy đã có điều dự đoán, lão Đổng trong lòng vẫn là không nhịn được run lên. Tiện đà không thể áp chế sát niệm lan tràn.
“Mọi người, cùng ta xông lên giết tặc!”
Đổng Chính cũng là quả quyết, không quản cái gì mặt mũi liền hô lên đánh hội đồng.
Tống Khuyết cũng không mong muốn cùng đám này giảng đạo nghĩa giang hồ, hôm nay đã dự đoán có trận đánh ác liệt hắn không hề nao núng. Cả người lập tức tiến vào Siêu Thần trạng thái, toàn thân tế bào như đang thiêu đốt, hưng phấn cực độ xông lên.
Lần này đích thật không quản nữa sau lưng ám toán, hắn toàn lực thi triển đao pháp tấn công Lỗ, Đổng 2 người. Này 2 người dù sao chỉ là bình thường tứ gia võ giả, một thân lực đạo so với Tống gia đã thua xa huống chi bây giờ hắn còn bật hack.
Hai người cùng một đám Mãnh Hổ cao thủ lập tức cảm nhận áp lực khủng khiếp, mỗi lần đối chiêu cả người đều như vị voi điên giày xéo cho lục phủ ngũ tạng lăn lộn sôi trào, dần dần có người không nhịn được thổ huyết bay ngược ra sau.
Chỉ một quãng thời gian, trước cửa Mãnh Hổ Bang đã là trọng thương la liệt, tiếng kêu rên vang thấu trời xanh.
“Gọi cung tiễn thủ, bắn tên.”
Lão Đổng cũng không chịu nổi, làm sao quản xung quanh người chết sống vội hô tìm người.
Tống Khuyết 2 mắt lóe lên tàn nhẫn, dưới đao không lưu tình trọng điểm chiếu cố thằng này. Đổng Chính cảm giác nguy cơ tóc gáy dựng ngược lên, muốn lùi người thoát thân nhưng đao thế quá nhanh hắn chỉ có thể cắn răng giơ kiếm đỡ.
“Keng!”
Một tiếng vang vừa to vừa trầm, lợi kiếm trong tay Đổng Chính bị uốn cong, hắn cũng bị đập thổ huyết bay ngược ra ngoài. Tống gia lúc này cũng không dễ chịu, trên thân bị lão Lỗ cùng 1 kẻ nữa để lại 2 vệt máu dài.
Hắn đã tận lực tránh né nhưng cũng chỉ tránh được trọng thương, may mà tất cả đều là thương ngoài da, không ảnh hưởng quá nhiều.
Đau đớn kích phát hung tính, Tống đại quan nhân càng thêm thị huyết cuồng bạo đối với Mãnh Hổ bang đám người tiếp tục mãnh công, thể lực dường như vô biên vô tận thế khiến Lỗ Thiên Hùng có khổ không nói nên lời.
“Rầm... rầm rầm...”
“Tất cả dừng tay!”
Lúc lão Lỗ nỏ mạnh hết đà dần sinh tuyệt vọng, một đội ngũ quan binh kịp thời chạy tới.
Nghe giọng nói quen thuộc, Tống Khuyết mới thở nhẹ thu đao lùi lại.
Hôm nay hắn giương oai mục đích đạt thành, thêm nữa thương vong lại hay quá hóa dở. Như này vừa lúc, đảm bảo đám người này hôm nay đã bị dọa phá mật.
“Bá phụ!”
Hung nhân này đã dừng tay, lão Lỗ cùng một đám Mãnh Hổ cao tầng không nhịn được dùng kiếm chống người thở hổn hển, mồ hôi tuôn ra như mưa, không thiếu người thoát lực ngồi bệt xuống đất, cũng không tiếp tục để ý hình tượng.
Nhìn xung quanh tan hoang kiến trúc, la liệt rên rỉ đám người. Đổng Chính cùng Lỗ Thiên Hùng như dã thú bị thương ánh mắt kinh sợ trốn xa, Ngô Thiên kiến thức rộng rãi lúc này cũng cảm thấy trong lòng phiên giang đảo hải.
Không đùa ta chứ?
Tất cả thứ này đều do tiểu tử này làm được?
Nhìn trận thế này, một đám ngươi vây quanh hắn sợ mà không dám động, thật sự không sai được.
Chính là không nhầm Ngô Thiên mới càng thêm kinh hãi.
Xem ra tiểu tử này gần đây một loạt hành động không phải trẻ trâu lăng đầu lăng não mà là thực lực nhân gia cho phép như thế tùy hứng.
Nghĩ đến phía trước mình còn tốn bao công sức bôn ba dàn xếp, lão Ngô cười khổ.
Già, không phục không được.
Mất một lúc lâu mới hồi quá thần Ngô Thiên mới mở miệng hỏi thăm:
“A Khuyết, lại có chuyện gì xảy ra?”
Trong lời cũng không thiếu oán khí, tiểu tử này khả năng gây chuyện cũng quá cao đi. 3 ngày 2 đầu lại gây ra một cái hố cho hắn điền.
“Bá phụ, không phải mấy hôm trước ta giúp ngài bắt giữ Huyết Ma giáo tặc nhân sao, hôm nay bọn chúng đồng bọn đến trả thù ta, cho người đập phá ta gia nghiệp. Ta cũng là bị ép đến đường cùng mới phải ra tay tranh đấu.”
Làm bất cứ chuyện gì, trước tiên đưa mình vào một phương chiếm lý Tống lão gia còn biết. Vì vậy không chút do dự đem Huyết Ma giáo này bô shit đổ lên đầu lão Lỗ.
“Tiểu tử đừng có ngậm máu phun người!”
Lỗ Thiên Hùng tức nổ phổi quát.
“Vậy ngươi vì sao ngươi vô duyên vô cớ đập phá nhà ta, ta đến giảng đạo lý còn không phân trần cho người vây đánh. Mẹ nó toàn bộ chỗ này ai không biết ngươi là anh rể của Phong Hàn thôi, ai biết các ngươi ngầm có hay không cái gì khuất tất. Lão cẩu ngươi chỉ dám làm không dám nhận sao?”
Tống Khuyết chiếm lý không tha người bạo quát như sấm, cho mọi người vào trước ấn tượng hắn mới là người bị hại.
Mà thật sự tiểu gia là người bị hại thật, không nói ngoa một chút nào.
“Ngươi … ngươi …”
Kể cả mồm mép hay trên tay công phu, lão Lỗ Thiên Hùng đều không phải Tống đại quan nhân đối thủ, bị hắn quát á khẩu không nói được câu nào. Biệt khuất phun ra:
“Ngươi vậy cũng không thể cố ý đả thương người đi?”
Hắc, lão Lỗ nói truyện rất hay, Tống gia vui vẻ:
“Ngươi Mãnh Hổ bang đến nhà ta đập phá đánh người thì được, Tống mỗ đến tìm công đạo bị các ngươi vây công buộc chống trả thì là sai rồi. Mọi người nói xem trên đời nào có như thế đạo lý?”
Tống bà tám được thế phát huy điêu ngoa tinh thần, xung quanh hiếu kỳ người vây xem nghe thế cũng cảm thấy Mãnh Hổ bang lấn người quá đáng. Lần này đá trúng thiết bản cũng là tự làm tự chịu, còn trách gì ai.
Biết mình nói sai, Lỗ Thiên Hùng đỏ mặt chống chế:
“Ngươi đừng vội nói sang chuyện khác, Phong Hàn hắn có phải người Ma giáo hay không ngươi nói còn không tính.”
“Ta nói tất nhiên không tính chẳng lẽ Lỗ Bang chủ ngươi nói thì tính. Đúng sai thế nào do Phủ nha mấy vị Lục Phiến Môn người định luận. Ngươi vội vàng trả thù ta như thế là ý gì? Có phải hay không có tật giật mình?”
Dù sao Tống gia nhận chuẩn Lỗ Thiên Hùng báo thù cho Ma giáo yêu nhân đạo lý này không sai.
Tiểu tử này có tiềm chất nha, thật sự là một con tiểu hồ ly.
Được chứng kiến Tống gia chiến lực vô biên, sau khi kinh hãi lão Ngô liền lâm vào cuồng hỉ. Vốn đã định giúp thân không giúp lý hắn càng kiên định đứng về phía người này.
Một bên là tương lai vô hạn đáng tin minh hữu, một bên mấy kẻ râu ria thôi, dùng đầu gối nghĩ cũng biết giúp bên nào.
Hơn nữa bên mình còn chiếm lý, vậy không sai rồi, lão Ngô sống lưng cũng không tự chủ được ưỡn thẳng mấy phần.
Tán thưởng nhìn qua Tống Khuyết, Ngô Thiên trong lòng bây giờ cũng có nắm chắc, nhìn Lỗ Thiên Hùng trầm giọng hỏi:
“Được rồi. Bớt cãi nhau, Lỗ Bang chủ, việc Tống Khuyết nói ngươi vì Huyết Ma Giáo việc này cho người đi trả thù, phá hủy nhà cửa, đánh người của hắn là có thật sao?”
“Ta …”
Lỗ Thiên Hùng mộng bức, lúc nào hắn lại có liên quan đến Ma Giáo rồi? Hình như có gì đó sai sai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...