Đổng phủ.
Đổng Chính cau mày sắc mặt nghiêm nghị nhìn vào phía trước đóng chặt cửa gian phòng, sắc mặt âm trầm đến dọa người. Ngồi ở bên cạnh hắn mấy vị phụ nhân thút thít ôm nhau khóc rống để hắn thấy phiền muộn vô cùng.
“Đủ rồi! Khóc lóc giải quyết được cái gì. Để yên cho thầy thuốc chữa trị cho Bá nhi.”
“Tướng công, ngươi phải cứu Bá nhi nha, hắn có mệnh hệ gì ta không sống nổi được!”
Lan phu nhân, mẫu thân của Đổng Bá ghé vào người hắn khóc chết đi sống lại, lão Đổng trong lòng cũng là từng đợt quặn đau, chạy nhanh dỗ dành.
“Được rồi chớ sợ, không phải chỉ là bị Sát Nhân Phong cho chích sao, Bá nhi dù gì cũng là võ giả, sẽ không có vấn đề gì.”
Nói là như thế nhưng lão Đổng trong lòng cũng chột dạ.
Hắn Đổng gia cả dòng dõi cũng chỉ có một mống truyền thừa như thế, từ nhỏ đã bảo bối cực kỳ. Có thể nói nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, đối với nhi tử yêu cầu dù bất cứ thứ gì hắn đều nhất nhất đáp ứng.
Bởi thế mới dẫn đến tiểu tử này tính cách bất học vô thuật, tham tài háo sắc, thích trêu hoa ghẹo nguyệt như bây giờ. Nhưng lão Đổng cũng không vì thế mà không vui, nam nhi bản sắc thôi, hắn lão tử gắng là được, nhi tử không cần phải giống đời trước khổ sở như vậy. Chịu khó cày kéo gieo mầm phát triển nhân khẩu Đổng gia là được rồi.
Ấy thế mà hôm nay hắn bảo bối nhi tử vừa rời đi ánh mắt hắn một lát đã bị người cho khiêng về. Nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, Đổng Chính còn cảm giác chân tay rụng rời.
Lúc này quản gia từ ngoài đi vào đến bên cạnh hắn đứng cung kính.
“Trượng hình xong rồi?” - Đổng Chính lạnh lùng hỏi.
“Lão gia, mỗi người 100 trượng đã đánh xong.”
Nếu không phải mấy người kia cha mẹ tại trong thành này cũng là có chút địa vị, lão Đổng hôm nay đã là đem bọn hắn tươi sống đánh chết.
Những kẻ này chuyên đầu têu rủ rê nhi tử mình học xấu không nói, hôm nay lại còn để hắn rơi vào nguy kịch, quả thật đáng chết muôn lần.
“Nếu Bá nhi có mệnh hệ gì, bọn họ toàn gia chờ chôn cùng đi.”
Lão quản gia không hề nghi ngờ nhà mình lão gia quyết tâm, chỉ cung kính cúi đầu đứng đó đem lời chủ nhân ghi tạc trong lòng.
Chờ đợi luôn là giày vò, tra tấn dằn vặt không biết qua bao lâu, cửa phòng mới được mở ra, bên trong đi ra một vị đại phu vẻ mặt mỏi mệt. Đổng Chính cùng mấy vị phụ nhân liền vội vàng tiến lên hỏi:
“Mạnh đại phu, ta nhi tử thế nào?”
Mạnh đại phu xấu hổ lắc đầu:
“Đại nhân, thứ lỗi lão hủ bất lực. Đây có thể là biến dị Sát Nhân Phong, độc tính hung mãnh mà táo bạo vô cùng, tại hạ đối với cái này bó tay toàn tập.”
Nghe hắn nói lão Đổng mấy người 2 mắt tối sầm, Lan phu nhân chỉ kịp hét lên một tiếng rồi ngất đi, Đổng Chính tại lão quản gia giúp đỡ mới miễn cưỡng đứng được, hai mắt không nhịn được huyết lệ tràn ra bi thống gào:
“Bá nhi a!”
Mạnh đại phu hốt hoảng. Biết mình cái miệng này thói quen doạ người nhà bệnh nhân đem vị này đại nhân hiểu lầm, vội vàng trấn an:
“Đổng đại nhân chớ vội, Đổng thiếu gia vẫn còn sống. Tuy tại hạ không giải được loại độc này nhưng đã tìm được biện pháp đem nó hạn chế, có thể bảo đảm sinh mệnh trong mười ngày vô ưu.
Đại nhân có thể nhân thời gian này đi tìm cao minh khác.”
Tìm được đường sống trong chỗ chết lão Đổng vui mừng quá đỗi, cũng không thêm để ý trách cứ Mạnh đại phu, vội vàng hỏi:
“Mạnh đại phu, không biết quanh đây có vị nào nổi tiếng hạnh lâm cao thủ, có thể hay không cho ta giới thiệu?”
“Đại nhân, tại Thanh Hà huyện này ngươi cũng đừng có hy vọng.”
Đối với bản lĩnh của mình lão Mạnh còn đủ tự tin, tại Huyện thành này ca bệnh hắn đã bó tay thì người nào đến cũng vô dụng.
“Ta cho ngài giới thiệu một người, tại Linh Giang Quận Kỷ Linh Kỷ thần y, nếu người này đích thân ra tay, Đổng thiếu gia còn có cơ may tỉnh lại. Có thể hay không mời được người còn phải nhờ vào đại nhân ngài.”
“Được, đa tạ Mạnh đại phu. Quản gia! Thay ta tiễn Mạnh đại phu.” – Thấy được hi vọng, Đổng Chính vui mừng bắt đầu tìm nhân mạch liên hệ.
……
Dù đã quyết ý đi Quận thành cầu y nhưng Đổng Chính còn chưa từ bỏ hi vọng, toàn thành mời đại phu đến cho con hắn xem bệnh, biết đâu có người có thể giải loại này độc.
Đáng tiếc thứ độc này ngoại trừ độc tố Sát Nhân Phong còn được Tống đại quan nhân tẩm thêm không ít chất độc vô danh có trên độc châm của Khổng Tước Linh. Hơn nữa vị trí vết thương lại ở mắt, nếu có thể như thế đơn giản chữa trị, món ám khí này cũng có thể đem ra cổng trường bán cho các bạn nhỏ chơi đùa được rồi.
Đổng phủ người ra người vào tấp nập, thầy thuốc thay hết tốp này đến tốp khác, cho đến tối muộn, đã thử qua trong thành hết thảy y sư Đổng Chính cũng nhận mệnh. Đem toàn bộ hi vọng ký thác vào vị kia Kỷ thần y.
Tại quận thành giang hồ bằng hữu hắn không nhận biết, nhưng không phải còn có Linh Giang Bang tôn này bá chủ bang phái sao. Gần đây Lâm Đường chủ có nhiều liên lạc với chính mình, nghĩ đến nhờ đối phương ra tay giúp đỡ cũng sẽ không có vấn đề.
Ái tử sốt ruột, Đổng Chính không chờ được nữa trong tối đánh xe ra ngoài thành cầu kiến Lâm Bình.
Đi trên đường, thi thoảng bên tai vang lên tiếng ồn ào làm hắn phá lệ khó chịu, bực bội hô quản gia dò hỏi:
“Quản gia, ngoài đường có chuyện gì như thế ồn ào?”
Lão quản gia mặt biến ảo, do dự một lát mới cắn răng trả lời:
“Hồi lão gia, đó là tiếng đốt pháo.”
Mẹ nó, đám thần kinh.
Hôm nay không lễ không tết, nửa đêm cũng không cưới xin, đốt pháo làm cái mẹ gì, còn toàn thành đốt nữa đây.
Nghĩ nghĩ bỗng lão Đổng hiểu ra chuyện chì liền giận tím mặt.
“Phản, đám điêu dân này còn trù ẻo cho nhi tử ta chết sớm đây!”
“Người tới, lệnh toàn thành giới nghiêm. Kẻ nào tự tiện đốt pháo bắt về binh trại cho ta.”
“Tuân lệnh! Đại nhân.”
.....
Sáng hôm sau, Tống đại quan nhân đang thư thái ngồi trên ghế thưởng trà, nghe Chung Hồng kể lại chuyện mới sảy ra trong thành.
“Hắc hắc, vị kia Đổng thiếu cuối cùng được người bảo vệ một mạng nhưng cũng là như mành treo chuông. Ngươi không chứng kiến hôm nay trong thành trên các con phố xác pháo trải đỏ đường đây, huyện binh lùng bắt người đốt mà cũng chả làm nên chuyện gì.”
“Ha ha, ác giả ác báo sao. Lưới trời tuy thưa nhưng mà khó lọt, hắn gây nhiều tội vậy chung quy cũng sẽ chạy trời không khỏi nắng.”
Tống Khuyết cười nhạt nói, hôm qua sau khi xong việc hắn đã để phân hồn quay lại Hắc Thiết Trại tiếp tục giám sát và chăm sóc Kim Cốt quả rồi.
Nếu không phải bởi lần này việc quá mức gây phẫn nộ, trong thời gian này Tống lão gia là sẽ không lơ là thiếu cảnh giác, Kim Cốt quả vẫn là ưu tiên số một.
Tất nhiên cơn giận của hắn không đơn giản như thế tiêu tan. Lần này ra tay chỉ là trước thay Lý Tín đòi lại chút lợi tức thôi, còn nữa để thằng nhóc kia đỡ ra đường hại người. Có thể giết chết tốt nhất, không chết nằm đấy cũng không sao.
Kim Cốt quả còn hơn 1 tháng nữa có thể thành thục, lúc đó Tống gia hắn có bó lớn thời gian chơi chết Đổng gia cha con.
“Hồng ca không cần để ý đến đám đó ác thiếu, đã hắn nằm giường không dậy được, trong thành cũng còn tính an toàn. Chút nữa ngươi đưa Nhị Nha trở về không Lý thẩm nhớ thương, còn Lý Tín từ giờ ngươi nhiều hơn dẫn hắn, tiểu tử này cần rèn luyện nhiều hơn.”
“Không vấn đề, Nhị Nha nghe tin chắc mừng lắm, nha đầu này mấy nay không thiếu khóc nhớ mẹ đây.”
Chung Hồng có mấy thành nắm chắc việc này do Tống Khuyết làm. Dù không biết bằng cách nào nhưng thông minh hắn cũng không hỏi nhiều, thuận tiện đem đề tài chuyển đi.
“Chít.. chi..”
Lúc này nằm trong lòng Tống lão gia Manh Manh khó chịu quay về phía Chung Hồng kêu.
“Ha ha, có phải nó muốn đuổi ta đi rồi?” – Hồng ca buồn cười hỏi.
“Đúng vậy, nó kêu chúng ta ồn ào ảnh hưởng đến nó nghỉ ngơi.”
“Vậy thôi ta vào thành đi chuẩn bị vật tư, Manh Manh công chúa, tạm biệt nhé.”
Mắt cũng không thèm mở Manh Manh chỉ nhẹ hừ báo hiệu đã biết.
Cảm thấy mình địa vị bị uy hiếp nghiêm trọng Manh Manh những ngày gần đây là quyết tâm bám dính lấy Tống Khuyết. Chỉ cần hắn rảnh ra thời gian là lập tức quấn lấy làm nũng làm Tống lão gia cũng phiền muộn cực kỳ.
Nhưng sau này nếu không thể phục hồi dung mạo còn phải cần nhờ gia hỏa này đi tán gái đây, hắn cũng không thể đem nó đánh đuổi rồi, đành mặc kệ nó.
Hơn một tháng nữa là có thể phục dụng Kim Cốt quả, thời gian này hắn phải tận dụng đem Lưu Ly kinh ngoại luyện thiên luyện đến viên mãn, lúc đó mới có thể tốt nhất hấp thu dược liệu.
Tuy thời gian hơi gấp gáp nhưng hẳn là có thể thực hiện được, Tống Khuyết không nghĩ nhiều nữa dọn ra tư thế bắt đầu trong phòng luyện công.
......
Có lẽ ông trời cũng không muốn Tống gia hắn nhàn nhã, vừa ngồi xuống không lâu bên ngoài hạ nhân đã bẩm báo Vân Hải Các Vân Sơn muốn gặp.
Lão Vân đến tất nhiên phải đón tiếp, Tống Khuyết nhanh chân đi đến khách phòng.
Nhìn thấy Vân Sơn, Vân Cửu 2 người vậy mà đều ở, hắn cười lớn chắp tay:
“Ha ha, Vân Tổng quản, Cửu ca! Hôm nay làm sao rồng lại đến nhà tôm thế này?”
“Tống thiếu!” – Hai người mỉm cười đáp lễ.
“Tống thiếu ngươi dọn tân gia ta còn chưa đến chúc mừng, hôm nay vừa vặn có việc cũng muốn đến thăm quan một hai. Nơi này cảnh sắc ngược lại không tệ, yên tĩnh thoáng mát. Tống thiếu thật biết chọn chỗ.”
“Ha ha, tiểu tử chỉ là mua lại của người khác thôi. Không biết Tổng quản nói đến có việc là chỉ việc gì?”
Nghe hắn hỏi, Vân Sơn bưng chén trà nhấp một ngụm mời từ từ nói:
“Lần trước không phải nói nghi ngờ có người sai sử Đổng Chính thôi, ta trở về đã âm thầm điều tra kết quả, Tống thiếu có biết là ai?”
“Hẳn là Linh Giang bang thôi.” - Tống Khuyết bĩu môi.
Vân Sơn cũng là ngạc nhiên hiếu kỳ:
“Tống thiếu ngươi đã biết chuyện này?”
“Đó là ta đoán, nhưng nghe Vân Tổng quản ý vậy hẳn không sai?”
“Tống thiếu thật sự tâm tư nhanh nhẹn. Chính là Linh Giang bang người chủ mưu.”
Đối với này Tống Khuyết cũng không có mấy bất ngờ. Tại nơi này có thể sai sử Đổng Chính người đã lác đác không có mấy, hơn nữa kết hợp với Lâm Bình trước đó uy hiếp, hắn không khó đoán đây là bọn họ đưa ra cạm bẫy thôi.
Bây giờ được Vân Sơn xác nhân, Tống lão gia cười lạnh lùng.
Thù này coi như đã kết, vốn có lão Nhiếp sự, bây giờ thêm ra việc này. Không đem Linh Giang bang đánh cái từ dưới đảo lên hắn Tống gia thề không bỏ qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...