Mai Viên Sơn Trang,
Trong một mảnh rừng hoang, Tống Khuyết cùng Hùng Bá 2 người đang cùng nhau giao thủ, trên tay mỗi người đểu cầm một đôi búa lớn bằng tinh thiết, tiếng leng keng va chạm vang vọng khắp núi rừng.
Cũng vì nguyên nhân này nên bọn họ mới chọn địa điểm cách xa trong nhà.
“Hùng Bá, môn chuỳ pháp này chú trọng ý cảnh cử trọng nhược khinh, giống ngươi như vậy liều mạng dùng sức đập là không đúng đấy. Mỗi chiêu xuất ra cũng cần bảo lưu ít nhất 3 thành lực, nếu không sau này gặp được võ giả giỏi về biến báo, cách đánh của ngươi rất dễ bị thua thiệt.”
“Rõ! Thiếu gia.”
Hùng Bá nghe lời giảm bớt lực đạo trên tay, 2 người cứ thế qua lại giao thủ, mỗi người đều có thu hoạch không nhỏ.
“Tống gia! Tống gia! Xảy ra chuyện lớn rồi!”
Đang khi 2 người hăng say chiến đấu, từ xa chạy đến một bóng người la thất thanh. Tống Khuyết vội vàng chạy đến bắt lấy vai người tới:
“Thạch Đầu, có chuyện gì?”
Người đến chính là Thạch Đầu, vốn hắn còn đang bận bịu chi nhánh cửa hàng mới khai trương, nhưng việc quá quan trọng cũng không quản được nhiều như vậy, vội vàng đến cho Tống Khuyết báo tin.
“Tống gia, mau trở về thành. Nhị Nha bị người bắt đi, Lý Tín cũng bị người đánh.”
Vốn đã có dự cảm không tốt, nghe được câu nói đó Tống Khuyết trong lòng cũng là trầm xuống, hai mắt bắn ra đáng sợ sát cơ làm không khí xung quanh như hàng xuống không độ.
Không kịp hỏi han nhiều, hắn vội gọi Hùng Bá chuẩn bị ngựa, 3 người nhanh chóng chạy về trong thành.
“Thạch Đầu, cho ta nói rõ chuyện gì xảy ra?”
Trên đường đi, Tống Khuyết mới có thời gian rảnh hỏi ngọn ngành câu chuyện.
“Tống gia, khi ra chuyện ta không tại nơi đó. Chỉ biết hôm nay quán cháo của Lý thẩm có một vị gọi Đổng Bá, là Huyện Uý chi tử đến ăn. Không hiểu như nào hắn lại coi trọng Nhị Nha, muốn mang nàng đi.
Lý Tín huynh đệ cùng bọn họ mấy người tranh chấp cuối cùng bị đánh thương khá nặng, Nhị Nha cũng bị mang đi. Hồng ca lo lắng nàng xảy ra chuyện đã đi theo, dặn ta chạy đến cho ngài báo tin.”
Đổng Bá! Hắn muốn chết!
Tống Khuyết cùng Hùng Bá lúc này trên người tỏa ra hung lệ khí tức khiến cho Thạch Đầu ngựa cưỡi run sợ, không tự chủ được vảy mũi chùn bước lui xa.
Việc cấp bách Tống Khuyết cũng không quản hắn, chỉ dặn Thạch Đầu tự hành động, chủ tớ 2 người cưỡi Hắc Long Mã tật vó như bay lao về Thanh Hà.
Hơn 10 dặm đường đối với Ô Vân, Ô Truy chạy nước rút không tốn bao nhiêu thời gian liền đến.
“Dừng lai! Xuống ngựa kiếm tra.”
Đứng gác Đông môn bọn lính thấy có người vậy mà muốn xông thẳng qua cửa liền biến sắc, rút vũ khí quát lớn.
Tống Khuyết lòng nóng như lửa đốt, làm gì còn thời gian chậm chễ, hắn nổi giận gầm lên:
“Cút!!!!”
Tiếng quát như hồng chung đại lữ, xung quanh mấy trăm thước người 2 tai đều ù ù rung động ngồi xổm xuống bịt lấy đầu, 2 ngựa không chậm lại chút nào phi thẳng mà qua.
Vừa đi vừa quát lớn dẹp đường, chỉ chốc lát Đổng phủ đã hiện ra trước mắt, lúc này phía trước đã là đứng vây quanh một đám người.
Mắt sắc Tống Khuyết nhận ra La ma tử cùng Lý thẩm mấy người, vội vàng gạt ra đám đông chạy đến hỏi:
“Thẩm, ngươi bình tĩnh, việc này ta sẽ giải quyết.”
“La Hiền, thế nào rồi, Hồng ca người đâu?”
Thấy Tống gia 2 người đến, La ma tử mừng rỡ vội vàng báo cáo:
“Tống gia, đại môn bị khóa chặt, chúng ta không vào được. Hồng ca đang đi tìm cứu binh.”
Làm sao có thời gian chờ đợi, nghe hắn nói vậy Tống Khuyết lòng nóng như lửa đốt vội vàng tiến lên.
Gác cổng mấy tên lính như lâm đại địch quát lớn:
“Dừng lại!”
“Bành... bành.... bành.... bành...”
Đi bên cạnh bảo tiêu Hùng Bá thấy người ngăn cản liền xuất thủ nhanh như chớp, 4 chân vừa nhanh vừa mạnh đem 4 người hộc máu bay ngược ra ngoài.
Tống Khuyết không quan tâm đến bọn này đám tạp binh, cầm trên tay Huyền Thiết đao hắn không cần phân trần chính là mạnh mẽ bổ.
“Ầm”.... “Ầm”
Đại môn bằng thiết mộc bọc viền đồng dày hơn 20cm tại Tống Khuyết dưới đao không chịu được một kích, 2 vết chém sắc lẹm hình chữ x từ bốn góc hình thành, cửa gỗ ứng tiếng kẽo kẹt sụp xuống.
Còn chưa hả giận Tống gia nhấc chân đạp mạnh, đem mấy miếng cửa đập thẳng vào sau tòa nhà.
“Ầm”.... “Ầm”
“Địch tập!”
Kèm theo tiếng la hỗn loạn vang lên, từ bên trong đi ra một đám binh lính trang bị tinh lương, dẫn đầu là một người mặt mũi âm trầm nam tử.
“Hỗn trướng! Ngươi muốn làm phản?”
Lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt đối phương, Tống Khuyết đôi mắt không mang theo một tia sắc thái tình cảm âm u hỏi:
“Người ở đâu?”
Bị một điêu dân đánh lên tận cửa, thân là Huyện Úy Đổng Chính làm sao nhịn được, giận tím mặt quát:
“Ngươi muốn chết, người đâu, bắn tên!”
“Khoan!”
Lúc này từ phía ngoài đi đến một què chân lão già, chính là Chiêm Thắng. Chỉ thấy hắn mạt mũi lạnh lùng quát:
“Các ngươi cũng thật to gan, giữa ban ngày ban mặt đi bắt dân nữ nhà lành, có còn vương pháp hay không?”
Chuyện sảy ra lúc sáng, nghe nữ nhi kể lại lão Chiêm cũng là giận tím mặt.
Đối với nữ nhi yêu quý hắn cuộc đời này hận nhất những kẻ hiếp đáp nữ nhân. Nhị Nha tiểu nha đầu kia hắn cũng thấy qua mấy lần, còn nhỏ thế mà cũng có thể xuống tay, người kia quả thật súc sinh cũng không bằng.
Vì vậy không cần nữ nhi năn nỉ, sớm đã nóng mắt Chiêm Thắng quản hắn là cái gì Huyện Úy, Huyện Lệnh, vội vàng cầm đao đến muốn cứu người. Vừa lúc thấy Tống Khuyết cùng Hùng Bá sắp cùng đối phương xung đột, lão đầu vội vàng tiến lên ngăn trở.
Nhìn trước mặt lão đầu này, Đổng Chính trong lòng nổi lên kiêng kỵ. Trầm giọng nói:
“Chiêm lão, đây là việc riêng của quan binh, ngươi tốt nhất không cần nhúng tay.”
“Hắc, ha ha. Chuyện quan binh, nói hay lắm. Có cần lão đầu ta viết thư lên hỏi xem quan binh có được ban ngày ban mặt đi bắt giữ con gái nhà lành không? Mà thằng con chó chết của ngươi có tính hay không quan binh?”
Bị lão đầu chỉ mặt chửi cả cha lẫn con, Đổng Chính giận tím mặt, nhưng kiêng kỵ đối phương thân phận hắn chỉ đành nén giận, quát lớn:
“Huyện binh bắt người chỉ để điều tra, không có việc gì liền sẽ thả. Nhưng kẻ này hôm nay dám tấn công mưu hại bổn quan, hắn là trốn không thoát. Người đâu, cho ta bắt về tra hỏi!”
“Khoan đã!”
Lúc này có người cản lại, Đổng Chính giận không thể át, hai mắt lạnh lùng tìm kiếm kẻ nào như thế to gan.
“Hóa ra Vân Tổng quản, không biết có chuyện gì?”
Đối phương Vân gia không phải hắn một Huyện Úy nhỏ có thể chơi được, Đổng Chính sắc mặt hơi nguội, chắp tay hỏi.
“Đổng đại nhân, Tống thiếu chính là tiểu thư nhà ta bạn tốt, có thể hay không nể mặt Vân gia đem người thả, chuyện này cứ như thế bỏ qua. Vân gia sẽ nhớ ngài ân tình này.”
Đổng Chính trong đầu do dự trong chốc lát, nhưng nhớ đến hôm qua người nhờ vả vẫn là lắc đầu:
“Vân Tổng quản, hắn đây là định mưu sát bản quan, tội tránh không được. Yên tâm, nể mặt Vân gia ta sẽ không giết hắn, nhưng tội sống là khó thoát.”
Nhìn lão Chiêm cùng lão Vân đến cho mình trợ trận, Tống Khuyết ghi nhận ân tình hai người. Nhưng đại đao trong tay hắn đã khao khát khó nhịn, thằng này trước mặt hắn còn dám huênh hoang như vậy, Tống gia cười lạnh mở miệng:
“Giết ta? Chỉ bằng ngươi? Ngươi dám sao? Ngươi có bản lĩnh đó sao?”
Tống Khuyết bốn câu hỏi để Đổng Chính vô cùng phẫn nộ, hai mắt như dã thú nhìn về phía hắn:
“Ranh con, ngươi thật sự muốn chết?”
“Tống thiếu!”
Đưa tay cản lại muốn tiến lên ngăn cản Vân Sơn, Tống Khuyết cùng hắn và Chiêm lão nói lời cảm ơn, rồi quay đầu nhìn chòng chọc Đổng Chính.
“Ta muốn là cha con các ngươi chết!”
Thời gia trôi qua quá lâu, trong lòng Tống Khuyết lúc này đã coi Nhị Nha bị ngộ hại. Hắn một lòng chỉ muốn đem mấy kẻ chủ mưu tất cả chém, sau đó thế nào không cần biết.
“Ha ha ha, giết ta? Ngươi có bản lĩnh đó sao?”
Mặt vô biểu tình gật đầu, Tống gia hờ hững nói:
“Có! Dù không được ta cũng có thể đem Linh Ứng Tự Tông sư hứa hẹn ra đổi lấy cha con các ngươi mạng chó. Nhưng mạng các ngươi không đáng giá đấy.”
Nhìn Tống Khuyết chầm chậm nhấc đao, Đổng Chính trong lòng mạc danh rùng mình.
Hắn có thể nhìn ra kẻ này không nói đùa, mà thật tâm bằng mọi giá muốn đem nhà hắn chơi chết. Nghĩ đến Tông sư lời hứa dụ hoặc, Đổng Chính trong lòng một mảnh băng hàn.
Kẻ này hôm nay phải lập tức chết.
Cùng người kia giao dịch muốn bắt giữ kẻ này xem ra không thể thực hiện, nghĩ đến đây lão Đổng như ăn một bô shit thế khó chịu. Không được lợi lộc gì tự nhiên dính một thân thối.
Nhưng đã đến nước này, không còn cách nào khác.
“Người đâu, cho ta giết!”
“Dừng tay!”
Ba lần bốn lượt bị người ngăn cản, Đổng Chính cũng là nộ không thể át, hai mắt bốc lửa quát lớn:
“Muốn chết!”
Nhưng người đến đối với hắn thịnh nộ thờ ơ, cười nhạt mở miệng:
“Đổng đại nhân thật uy phong, làm sao? Cả ta cũng muốn giết?”
Hai mi trói chặt nhìn người đến, Đổng Chính lạnh lùng hỏi:
“Ngô Thiên, ngươi muốn gì?”
“Bá phụ.” – Tống Khuyết thấy người đến cũng gật đầu chào.
“Hỏi hay lắm, hôm nay ta là muốn mang người đi. Không biết Đổng đại nhân có đồng ý?”
Cười nhạt trả lời Đổng Chính, Ngô Thiên quay về Tống Khuyết cho một cái ánh mắt yên tâm.
“Ngươi đừng có mơ. Kẻ này dám tấn công bổn quan, tội ác tày trời. Ngô Thiên ngươi muốn bao che cho tặc nhân.”
“Tấn công ngươi. Có sao? Ở đây ai đứng ra cho bổn quan làm chứng một cái?”
Lão Ngô cũng là lưu manh, hai mắt hung quang quét qua đám người.
“Không có sao? Xem ra chỉ là hiểu lầm, vậy cứ thế nhé Đổng đại nhân.”
Đổng Chính giận tím mặt:
“Ngô Thiên, ngươi mù. Bằng chứng rành rành như núi, hôm nay ta xem ai có thể cứu được hắn.”
“Hắc hắc, bằng chứng, sao ta không thấy. Đơn thuần chỉ là va chạm cá nhân, vô tình làm hỏng cửa nhà ngươi thôi. Bản quan phá án bao năm đã sớm rành rành trong lòng, bồi thường tiền là được.
Có án cũng là phải đến phiên lão phu, Đổng Huyện Uý. Mau mời con ngươi Đổng Bá ra, có người tố cáo hắn ban ngày đùa giỡn đàng hoàng phụ nữ, giam giữ người trái phép. Nhân chứng vật chứng đã có, mau giao người để bản quan thẩm tra.”
Đổng Chính đau đầu, hắn cũng không ngờ đối phương vậy mà có nhiều như thế người giúp đỡ, mà toàn là những nhân vật mặt mũi trong huyện. Kẻ chủ mưu bây giờ còn chưa thấy đâu, lão Đổng đem đối phương mắng cái máu chó lâm đầu.
Việc hôm nay khó làm nha.
“Làm sao Đổng đại nhân? Người đâu? Mau giao ra, đừng bắt bản quan phải phát lệnh truy nã.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...