Đêm tối mông lung, rừng hoang núi vắng nhập vào sương đêm chỉ còn lại một màu đen dày đặc.
Hắc Thiết Trại vẫn như bình thường một dạng quang cảnh ca múa thái bình, một đám sơn tặc không phải ca gác liền tập trung với nhau đánh bạc uống rượu chém gió vui quên cả trời đất.
Cuộc sống ở đây đã đủ khô khan, nếu không cho bọn này chút trò vui giải trí, mấy người này đã sớm phản.
Việc này Tống Khuyết quản không được cũng không muốn quản, chỉ cần bọn nó hoàn thành nhiệm vụ, không lơ là trong phiên trực liền tùy ý muốn làm gì thì làm.
Nhưng đêm nay nếu có người tinh ý sẽ phát hiện, trong những người đang tụ tập chơi bời nơi đây tuyệt nhiên không thấy mấy vị tâm phúc mới của Tam đương gia Mã Diện.
Những người này nếu không mệt mỏi về nghỉ sớm cũng là có cớ trước chuồn, tất nhiên đang vui vẻ đám người cũng không ai rảnh hơi chú ý.
.....
Ngoài cửa trại,
Qua một lần máu dầm dề giáo huấn, đám gia hỏa không còn dám chủ quan lơ là, tất cả đều căng mắt chú ý cảnh giác. Một chút gió động cỏ lay cũng sẽ cẩn thận đề phòng.
Mấy vị đương gia quy củ cũng không phải nói suông, đã có 2 kẻ xui xẻo vì ngủ gật bị đánh cho đến giờ còn chưa xuống giường được, bọn họ cũng không muốn vinh danh làm người thứ 3.
Lúc này Mặt Sẹo dẫn theo 4 người nữa dặt dẹo đi đến dưới cổng.
“Ai?” – Trên chòi canh lính gác lập tức phát hiện quát hỏi.
“Là ta, Mặt Sẹo.”
Trên thành đầu mấy người thò đầu ra, ngó mặt đúng là hắn mới kỳ quái:
“Mặt Sẹo ca, làm sao đêm hôm ngươi còn định đi đâu?”
“Hắc hắc, mấy vị huynh đệ. Đêm nay không phải thắng chút bạc sao, mấy người chúng ta định rủ nhau đi hồ Lãng Bạc lên thuyền hoa chơi chơi, các huynh đệ giúp ta thuận tiện một chút.”
Việc này khi xưa chỉ là việc cỏn con, cũng không ai ngăn cản. Nhưng bây giờ trong trại đã có lệnh cấm đi đêm, mấy người trên thành bắt đầu do dự:
“Mặt Sẹo ca, chúng ta không phải làm khó ngươi. Nhưng lệnh cấm đã ra, nếu để ngươi ra ngoài ta sợ trại chủ lại trách phạt. Hay là ngươi cố nhịn một chút, đến mai xin nghỉ phép lại xuống huyện thành chơi cũng không muộn.”
“Không nhịn được nha mấy huynh đệ, hôm nay không biết làm sao trong người ta hỏa khí đặc biệt vượng, không tìm người chinh chiến mấy trăm hiệp là không chịu được.”
Mặt Sẹo nói mấy câu tục làm đám gia hỏa cười ha ha, nhân cơ hội này hắn cũng bất động thanh sắc tiến thêm mấy bước, ánh mắt gian trá đảo quanh quan sát.
Mấy lính canh trên cổng đang định đuổi hắn quay về, bên cạnh kẻ đầu lĩnh lúc này mới đưa tay ngăn lai cười nói:
“Mặt Thẹo, đừng nói huynh đệ không giúp ngươi. Nhưng phải nhớ trở về trại trước khi trời sáng, nếu không Mã Diện đại nhân trách phạt xuống, không chỉ ngươi mà cả chúng ta mấy người cũng phải chịu liên lụy.”
Vốn đã định phải làm liều Mặt Sẹo nghe thế kinh hỉ quá đỗi, thò vào trong ngực áo cầm vũ khí tay phải cũng nhẹ buông ra ngẩng đầu cười lớn:
“Hóa ra Đao Tử huynh đệ phiên trực, đủ nghĩa khí. Chúng ta nhất định sẽ trở về đúng giờ.”
Giơ tay cản lại còn muốn khuyên đám tiểu đệ, Đao Tử cười lớn:
“Nhớ lời ngươi nói, nếu có thể mang theo mấy người nữ nhân trở về cho các huynh đệ giải thèm cũng được.”
“Ha ha, nhất định, nhất định.”
Nhếch miệng cười nhìn qua phía dưới 5 người, Đao Tử phất tay hô:
“Mở trại!”
“Các huynh đệ, đa tạ!”
Mặt Sẹo 5 người kích động từ từ đi đến dưới cánh cửa, đợi cửa mở đủ rộng hắn liền từ trong người lấy ra đao nhỏ dùng sức chém nát dây xích, 4 người kia cũng đã sớm bàn bạc tách ra 2 bên giữ chặt cửa trại.
Biến có nhanh chóng khiến người không kịp phản ứng.
“Mặt Sẹo! Ngươi muốn làm gì!” – Trên cổng trại người quát lớn.
“Giết!”
Nhưng lúc này Mặt Sẹo đã hoàn toàn trở mặt không có tâm tư trả lời bọn hắn, chỉ thấy hắn vặn vẹo khuôn mặt dữ tợn hét lớn, vết sẹo trên má ngoằn nghèo run rẩy nhìn qua khá thấm người.
“Giết!”
Theo tiếng Mặt Sẹo la lên, nơi xa đồng thời vang lên tiếng hô quát, một đám không dưới 50 người ăn mặc lôi thôi dã quái sơn tặc do Độc Nhãn Long và Tô Răng Hô dẫn đầu mai phục đã lâu ở trong rừng cây nghe thấy tín hiệp lập tức xông ra, muốn nhân cơ hội cướp cửa trại.
“Gõ kẻng báo động! Chuẩn bị cung tiễn.” – Trên đầu Đao Tử vẫn có thể đâu ra đấy chỉ huy rõ ràng, đám lính canh thấy vậy cũng an tâm phần nào y lệnh làm việc.
“Keng... keng... keng!”
Theo tiếng kẻng dồn dập liên hồi vang lên, cả Hắc Thiết Trại thoáng chốc liền nổ. Nhưng có lần trước kinh nghiệm sương máu, đám người vẫn còn đủ tỉnh táo đi kiếm gia hỏa vắt chân lên cổ chạy ra phía cổng.
“Các huynh đệ không cần phản kháng, ta Mặt Sẹo không hề có ý hại các huynh đệ. Chỉ cần làm thịt Mã Diện cùng với hắn 2 tên đồng bọn, Hắc Thiết Trại liền là của huynh đệ chúng ta đồng thời cai quản. Lúc đó chúng ta lại có thể như xưa muốn làm gì thì làm không phải sướng sao?”
Nhìn lục tục đã có người chạy ra mà đám viện quân còn mới đi được nửa đường, Mặt Sẹo trong lòng mắng mấy câu phế vật, ngoài miệng chạy nhanh nghĩ cách dao động đám người.
Có vẻ ngày xưa hắn còn có mấy phần uy vọng, hay mấy lời nói chọc đúng đám sơn tặc điểm G, không ít người dưới chân không tự chủ chần chờ không quyết.
Gắn mô tơ sau đít chạy Độc Nhãn Long mấy người sao bỏ qua cơ hội này, liều mạng xông lên, miệng không đoạn hò hét chấn động nhân tâm.
Đại sự sắp thành vậy!
Mặt Sẹo chưa kịp ngửa mặt lên trời cười lớn, một tiếng quát lạnh lẽo khiến hắn hồn phi phách tán vang lên:
“Bắn!”
Không biết lúc nào mai phục hai bên đầu cổng trại hơn 10 danh cung tiễn thủ từ chỗ núp đứng dậy, cầm cung đã cài sẵn mũi tên nhắm chuẩn đám dã quái đang muốn công thành mà bắn.
“Chíu.. chíu”.... “Phụt...”
“Á.....”
Tặc nhân chỉ có hơn 50 người, trải qua lượt bắn đầu tiên đã có gần 10 kẻ xui xẻo gục xuống.
“Có mai phục, cẩn thận!”
Độc Nhãn Long cùng Tô Răng Hô kinh hãi, nhưng đã đến giờ phút này làm sao còn đường lùi. 2 kẻ liều mạng chân chính ánh mắt quyết liệt gầm lên một tiếng.
“Xông lên, nhanh!”
Nói rồi cầm đao, kiếm vung vẩy bảo vệ thân thể, gạt ra ám tiễn.
Khoảng cách quá gần, đám cung tiễn thủ chỉ kịp bắn thêm một mũi tên, tặc nhân đã xông đến dưới cửa thành. Đám dã quái kia có lòng phòng bị, lượt bắn thứ 2 mang lại hiệu quả nhỏ bé vô cùng, chỉ có 2 con ma xui xẻo bị dính đạn lạc.
Tình thế lúc này tràn ngập nguy cấp.
Nóng lòng muốn xông lên trên cổng trại xử lý đội cung thủ Độc Nhãn Long vừa nhảy lên trên, chân còn chưa kịp chạm đất đã là lông tơ dựng đứng lên, sợ hãi nhìn đối diện mà đến uy mãnh tuyệt luân quyền ảnh.
“Keng...Rắc rắc”
Oành!!!
Kinh nghiệm sinh tử nhiều năm cứu hắn 1 mạng, Độc Nhãn Long trong lúc nguy cấp bản năng vung đao lên đón đỡ, quyền phong thế đi không giảm đập vỡ hắn bội đao đồng thời hung hăng khắc lên ngực hắn một vết lõm sâu quyền ấn.
Bội đao chặn lại hơn nửa lực đạo cứu hắn một mạng nhưng lúc này Độc Nhãn Long cũng là như bao tải rách bay ngược xuống dưới đất, trong miệng máu tươi cuồng phun.
“Rút, rút lui!”
Tô Răng Hô mật gan đều nứt, điên cuồng hô quát lùi lại.
Đáng tiếc nơi bọn hắn đứng thập phần vi diệu, nằm ở dưới cổng trại khuất tầm bắn ở phía trên. Mấy kẻ chậm chân ứng tiếng quay đầu bỏ chạy không được bao xa đã bị phía trên huynh đệ ân cần thăm hỏi biến thành con nhím.
Nhìn này, một đám tặc nhân mặt mày xanh lét, tiến không được lùi không xong không biết làm sao. Bản năng đứng im núp dưới cửa trại nhìn về lão Tô.
Tô Răng Hô:.... đậu má!
Mặt Sẹo huynh, làm sao giờ, gấp! Lão Tô theo bản năng lại nhìn về Mặt Sẹo.
Mặt Sẹo bây giờ không còn tâm tư đi bận tâm làm sao kế hoạch bại lộ, đến bước đường cùng hắn cũng là bất cứ giá nào hét lớn:
“Các huynh đệ, bọn hắn chính là người giết chết Trại chủ, cướp đoạt Hắc Thiết Trại chúng ta a. Nghĩ lại cuộc sống khi xưa làm sao tiêu dao khoái hoạt đi.
Nghe ta một câu, huynh đệ chúng ta hợp lực giết chết Mã Diện, lại âm thầm mai phục tiêu diệt 2 kẻ đồng lõa. Khi đó Hắc Thiết Trại này chính là của tất cả các huynh đệ, đoạt được thứ gì chúng ta cùng chia đều, chúng ta không cần phải nghe lệnh của bất kỳ ai nữa.”
“Hắc hắc, Mặt Sẹo, ngươi tính cách như nào ở đây còn có ai không rõ sao. Đến lúc đó ngươi còn nhớ chia đều cho mọi người, hơn nữa hôm nay ngươi cõng rắn cắn gà, đem kẻ địch về tàn hại huynh đệ trong trại.
Đừng nói chúng ta không thể đồng ý, dù có đồng ý những người này có đồng ý buông tha ích lọi chia đều cho mọi người?”
Không cần Nhiếp Phong đứng ra trấn an quân tâm, ở một bên Đao Tử đã cười lạnh chất vấn.
“Mọi người đừng nghe Đao Tử tên này cỏ đầu tường, ta có thể thề sẽ cùng anh em chia đều ích lợi. Bên cạnh ta vị này Tô lão đại cũng sẽ không có ý kiến, đúng không Tô lão đại.”
Chỉ cần tai qua nạn khỏi, ngươi nói cái gì chính là cái gì. Tô Răng Hô đầu gật như giã tỏi:
“Đúng vậy đúng vậy, bọn ta nghĩa khí làm đầu, các huynh đệ yên tâm.”
Không để cho người khác cơ hội chất vấn, Mặt Sẹo lập tức hét lớn cổ động:
“Các huynh đệ, Mã Diện hắn chỉ có một người, chỉ cần chúng ta đồng lòng, mặc hắn là cái gì Nhị lưu Nhất lưu cũng đều là phải chết. Còn hai kẻ đồng lõa kia chúng ta đã có biện pháp đối phó.
Các anh em, chần chờ gì nữa, chỉ cần làm xong việc này ta hứa bây giờ sẽ lập tức đi các trấn xung quanh vét một phiếu nữ nhân về thưởng mọi người. Tiền bạc, nữ nhân, vô câu vô thúc cuộc sống, xông lên a!”
Quả thật thằng này kích động nhân tâm còn có một bộ. Nhưng cũng không có cái chim gì dùng. Bởi vì lúc này phía ngoài trại lại có tiếng vó ngựa vang lên, kèm theo một giọng nói hài hước mỉa mai:
“Thật sao? Xông lên a!”
Âm thầm nuốt nước bọt, run rẩy quay đầu nhìn về đằng xa nhàn nhã giong ngựa đến 3 hắc y thân ảnh, đứng đầu 2 người còn là cho bọn hắn ấn tượng khắc sâu ma quỷ sát nhân Vô Thường cùng Ngưu Đầu. Mặt Sẹo tâm chìm đến đáy cốc.
Xong!
P/S: Hôm qua đi về đau đầu mệt mỏi viết hơi lủng củng, các bác thông cảm. Đợi hôm nào rảnh ta sẽ edit lại.
TRân trọng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...