Ba ngày sau, bầu trời nắng chói đã bắt đầu âm u, chỉ còn hai ngày nữa là Ân Mạc Thần đi cầu mưa, kinh thành bắt đầu giới nghiêm.
Trong khoảng thời gian này, Mạc Tử Kỳ cũng đã bố trí, sắp xếp xong xuôi. Nhìn bản kế hoạch trên bàn, lòng nàng bỗng nặng nề.
Buổi tối, nàng phái người mời Nghi Phi tới dùng thiện, thì lại nhận được tin Hoàng Thượng sau nhiều ngày không tới hậu cung, nay lại tới chỗ nàng.
Mạc Tử Kỳ hơi bất ngờ, tuy vậy vẫn nhẹ gật đầu, đem bản kế hoạch giấu đi cẩn thận. Ngày mai nói với Mỵ Vỹ Nghi vẫn được.
oOo
Ánh nến sáng lung linh, lúc này quanh Ân Mạc Thần đã không còn ai, thế nhưng đối diện, trên mặt bàn vẫn còn đặt hai, ba chồng tấu chương cao ngất.
Lòng hắn vô cùng nặng nề.
Mấy ngày nay bận tối tăm mặt mũi, đa số đều là cần lương thảo cứu tế đợt hạn hán, tuy vậy báo cáo từ ám vệ vẫn tới hằng ngày. Chỉ là bận bịu, hôm nay mới được phút rảnh rỗi, mở ra xem, liền đã thấy bàng hoàng.
Mật thư mấy ngày đã xem xong hết. Ngay cả kế hoạch của Mạc Tử Kỳ, hắn cũng đã xem.
Khi phong nàng làm Nghi Phi, hắn cũng đã nghĩ, chỉ cần tháng nào cũng ghé thăm cung nàng ấy, thỉnh thoảng ban thưởng, tạo cho nàng một chỗ đứng vững chắc, vậy là đủ.
Hắn căn bản không thể ngờ tới, Mỵ Vỹ Nghi đã có người bên ngoài.
Ân Mạc Thần nghĩ, nếu không phải là hắn yêu Mạc Tử Kỳ, đủ khả năng ban cho nàng mọi thứ tốt nhất, nhưng lại vì an toàn của nàng mà dừng lại, ngày nhớ đêm mong, có lẽ hắn cũng sẽ tức giận vô cùng.
Thế nhưng, bởi vì lòng hắn có Mạc Tử Kỳ, thế nên tâm trạng của Mỵ Vỹ Nghi, tuy không hết, nhưng hắn hiểu đôi phần.
Nếu Mỵ Vỹ Nghi cả đời chỉ ở hậu cung, thì có lẽ nàng ấy cả đời cũng chỉ âu sầu. Hắn đã phá hủy nụ cười của Mạc Tử Kỳ, nên hắn không muốn lại phá hủy nụ cười của Mỵ Vỹ Nghi.
Nghi Phi là công chúa hòa thân, không thể cứ đột ngột mất tích. Chỉ có thể từ bây giờ bắt đầu sai người truyền tin Nghi Phi bệnh nặng, khi nàng mất tích thì nói quy thiên.
Việc này, Mạc Tử Kỳ và Mỵ Vỹ Nghi đều phải biết để phối hợp. Vậy nên đêm nay hắn mới tới Mạc Hi Cung.
Khi cô độc, người ta thường hay nghĩ về bản thân mình. Ân Mạc Thần lại giống như bao đêm tĩnh mịch khác, lại nghĩ tới tình yêu của mình, lại nén không nổi tiếng thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...