Phi tần cũng giống như thiếp thất, chỉ cần vào cung thì cho dù có là một Đáp Ứng nhỏ nhoi cũng phải kính cái vị đã sinh ra Hoàng Thượng ly trà.
Nghi Phi hôm nay mặc váy lam nhạt, dài thướt tha tôn lên vóc người yêu kiều. Mái tóc vấn cầu kỳ, cài bộ diêu màu vàng nhạt, mỗi bước đi những viên ngọc đều lay chuyển, vô cùng có khí chất.
Nàng từ tốn đón lấy khay trà từ tay cung nữ, bước trên đôi giày cao nhưng một tiếng cũng không phát ra, lưng thẳng, đầu ngẩng cao, môi nở nụ cười nhẹ, tất cả đều đúng chuẩn lễ nghi, vừa nhìn là biết là người có văn hóa, được giáo dục cẩn thận.
Nàng đi đến gần ghế quý phi, cũng vẫn nhẹ nhàng mà quỳ xuống, đầu đã cúi, hai tay dâng khay trà bằng đầu, nhẹ giọng: “Thái Hậu mời dùng trà.”
Thái Hậu tình cờ hôm nay cũng vận váy lam nhạt, hai người họ đứng cạnh nhau, Nghi Phi lại nổi bật hơn, điều này làm Thái Hậu khó chịu, tuy vậy ngoài mặt vẫn một bộ ung dung.
Bàn tay Thái Hậu nâng ly trà, chưa ra khỏi khay thì đột nhiên buông tay. Trong điện không ai nói gì, tiếng trà vỡ chói tai phá hỏng bầu không khí trầm lặng.
Mạc Tử Kỳ chớp mắt, ngày đầu nàng vào cửa, Thái Hậu cũng là sử dụng một chiêu như vậy mà đối đầu với nàng. Đang tính mở miệng ngăn chặn, Thái Hậu đã cướp lời: “Ly trà vẫn còn nóng như vậy mà lại dâng lên đưa ai gia uống, có phải muốn ai gia bỏng tay không?” Âm thanh ẩn chứa sự uy nghi.
“Thái Hậu, thật thất lễ quá. Để thần thiếp sai người đem ly khác lên.” Tách trà vỡ, vài giọt nước bắn lên mặt Nghi Phi. Nàng ngoài mặt tuy tỏ vẻ cung kính, nhưng trong lòng thập phần không thoải mái.
Thái Hậu phất tay, giọng nói lộ rõ sự khó chịu: “Khỏi.” Sau đó ngạo nghễ lướt mắt nhìn một vòng người dưới, dừng lại ở chỗ Mạc Tử Kỳ rồi nói tiếp: “Thật là mất hứng.” Nói xong liền đứng dậy, đi vào trong phòng.
Chúng phi đứng dậy, đồng loạt nhún gối hành lễ: “Cung tiễn Thái Hậu.”
Mỵ Vỹ Nghi lúc này đã đi xuống bên cạnh Mạc Tử Kỳ, đỡ lấy bàn tay phải của nàng, cả hai thong thả đi ra khỏi Vạn Tường Cung. Đi đứng cũng có quy tắc, ở đây nàng địa vị cao nhất, tất cả mọi người đều phải theo sau nàng.
Đức Phi hừ lạnh, lại liếc đồng minh cũ của mình là Hiền Phi đang một tay để trên bụng, lòng đầy đố kị, nắm chặt khăn tay. Nàng được sủng ái nhất hậu cung, ở trong cung ngót nghét nửa năm, Hoàng Thượng tới cung nàng không biết đã bao lần, nhiều không đếm xuể, thế nhưng số lần nàng cùng hắn động chạm, lại chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
OoO
Nàng cùng Nghi Phi cũng không có lập tức về cung, hai người nhẹ nhàng tản bộ trong vườn hoa viên. Nàng hỏi: “Quen được không? Không có gì bất tiện chứ?”
Mỵ Vỹ Nghi nhìn sắc hoa rực rỡ trước mắt, cười đáp: “Bất tiện thì không có. Chỉ là muội muội không quen giường, đêm qua không ngủ được. Tuy vậy có lẽ nằm vài ngày rồi cũng quen thôi.”
Nàng cùng với Mỵ Vỹ Nghi ngồi vào một đình nhỏ nghỉ chân, lúc này mới nói tiếp: “Hoàng Thượng đối với muội không phải là không quen biết. Dù sao chúng ta từ nhỏ đã thân, người đối với nàng như đối với muội muội, sẽ không bạc đãi muội. Cho dù từ nhỏ muội đã sống trong cung, nhưng khi làm Phi tất khác với làm Công Chúa, muội chỉ cần giữ mình có khuôn phép một chút, cố gắng tránh xa thị phi, cứ cư xử đúng lễ nghi, vậy thì cả đời này có thể an ổn rồi.”
“Muội biết. Muội chỉ lo cho tỷ.” Mỵ Vỹ Nghi thở dài, lại nói tiếp: “Muội nghe rồi. Phượng Hà Cung bao đời nay vốn là nơi ở của Hoàng Hậu, tại sao một Đức Phi lại có thể vào ở chứ? Hoàng Thượng sao có thể cưng sủng như thế? Còn tỷ, tỷ vốn là chính thất, tại sao lại chỉ có thể làm Hoàng Quý Phi? Thái Hậu không nói gì sao?”
Mạc Tử Kỳ nghe lời này, lại thấy lòng nặng trĩu. Nàng chống tay đứng dậy, tiến lên vài bước, rồi mới khẽ nói: “Thái Hậu có chút quan hệ họ hàng xa với nhà họ Nguyên, nên rất vừa ý Nguyên Trà Di. Thái Hậu cùng tỷ, vốn là cơm không lành, canh không ngọt, Thái Hậu vui mừng còn chưa kịp, chứ đừng nói tới chuyện phản đối hai việc trái đời này. Mà dẫu sao tỷ cũng vốn không quan tâm đến vinh hoa phú quý, chỉ cầu cả đời bình yên.”
Nhìn Mạc Tử Kỳ cô độc đứng đó, Mỵ Vỹ Nghi cũng chỉ đành thở dài, không nói gì, cả hai người đứng lên rời khỏi đình.
Ánh nắng sớm chiếu trên người hai nữ tử. Họ giống như những đóa hoa đang nở rực rỡ. Khi nở thì làm cảnh vật cho người khác ngắm, khi tàn, thì họ có lẽ sẽ rơi xuống đất, bị cung nữ mạnh tay quét dọn sạch, bị người qua đường dẫm nát, lại cũng có thể nhẹ nhàng đáp xuống đất mẹ.
Kết cục thế nào, vốn chẳng ai đoán được, chẳng ai biết được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...