"Nương nương, Hoàng Thượng đã sắc phong cho Di Tần thành Đức Phi rồi." A Hạ, cung nữ tâm phúc của nàng vội vàng chạy vào báo.
Nữ nhân xinh đẹp thân vận cung trang chỉnh tề, thần sắc hơi tối lại. Đoạn, nàng với tay lấy chén trà bên cạnh, thổi nguội nguội, hồi lâu mới nói: "Cũng đành vậy."
"Nhưng nương nương..." A Hạ ngẩng mặt nhìn nương nương của mình, cắn môi cúi đầu nói tiếp: "Hoàng Thượng lại ban Phượng Hà Cung cho Đức Phi."
Choang...
Lần này, Tử Kỳ đã không thể bình tĩnh thêm nữa, chén trà trong tay nàng rơi xuống đất vỡ tan: "Ngươi nói...là ban Phượng Hà Cung cho nàng ta?"
"Dạ."
Mạc Tử Kỳ sau khi nghe được đáp án này, sắc mặt trắng bệch. Môi đỏ hồng he hé như có lời gì muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi, quay lưng bước vào phòng….
Tất cả những lời năm đó người đã nói chẳng hay người có còn nhớ?
Tình thiếp vẫn luôn một lòng không đổi cớ sao chàng lại phụ?
Hồi ức năm xưa tràn về như thác đổ, bắt đầu từ lần đầu tiên nàng gặp người ấy.
oOo
Bảo An là cô gái 15 tuổi của hiện đại, nàng vô duyên vô cớ mà xuyên không tới Ân Điệp Thi Quốc, trở thành một thai nhi vừa mới sinh ra.
Nàng là nhị tiểu thư của Mạc gia, được đặt tên là Mạc Tử Kỳ, con của thị thiếp.
Năm 13 tuổi, nàng lần đầu tiên gặp Ân Mạc Thần.
Tiểu cô nương 13 tuổi vận y phục màu hồng phấn rực rỡ đang đuổi theo một con thỏ nhỏ.
“Nhị tiểu thư, người chạy chậm thôi” A Hạ thở hồng hộc, mệt cũng không dám ngừng, mải mết chạy theo nàng, vừa chạy vừa sợ nàng ngã.
Mạc Tử Kỳ là cô gái của thời hiện đại nên rất năng động. Từ nhỏ nàng đã chẳng giống mấy nữ nhân khác suốt ngày nơi khuê phòng đọc thi thư, thường xuyên chạy chơi trong phủ.
“Tiểu thư, ngươi mau chạy chậm lại, nếu không biết đường trở về thì làm sao tìm Hàn công tử.”
“Không được, con thỏ này quá đáng yêu, ta nhất định phải bắt nó.” Mạc Tử Kỳ vừa chạy vừa nói.
Hôm nay nàng vì muốn vào cung xem cái chốn cung đình tường hồng ngói vàng này đã tốn rất nhiều công sức năn nỉ biểu ca là Hàn Tử Chân trong lần gặp tên a ca nào đấy mang nàng theo. Nàng nhất định phải chơi đùa trong cung thật vui vẻ.
“Thỏ con, mi đây rồi.” Tiểu mỹ nhân cười tươi để lộ hai má lúm đồng tiền, khẽ vươn bàn tay ngọc ra định ôm lấy con thỏ bạch.
Ngay khi chỉ cách nó vài cm, một bàn tay khác lại nhanh hơn nàng ôm nó vào lòng.
“Cô nương, con thỏ này là vật nuôi của ta.”
Mạc Tử Kỳ ngẩng đầu xem thử, liền ngây người.
Đẹp trai quá.
Tuy nhìn hình dáng này chắc cũng chỉ mới 14, 15 tuổi nhưng gương mặt rất đẹp, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là mỹ nam.
“Nhìn thấy Nhị A Ca còn không hành lễ?” Thái giám đi sau nhìn nàng lớn tiếng.
Mạc Tử Kỳ giật mình, thu lại tầm mắt, nhún mình: “Tham kiến Nhị A Ca.”
Ân Mạc Thần đưa con thỏ cho tiểu thái giám, bảo hắn mang về rồi mới cho nàng đứng dậy.
“Đa tạ Nhị A Ca.”
“Cô nương là nữ nhi nhà nào, chạy loạn thế này còn ra thể thống gì?”
Mạc Tử Kỳ cắn môi, cúi thấp đầu: “Bẩm Nhị A Ca, tiểu nữ là nhị tiểu thư đời thứ năm nhà Mạc gia, hôm nay tiểu nữ theo biểu ca vào cung, vì choáng ngợp trước cảnh chốn cung đình quá mà quên mất lễ nghi, mong Nhị A Ca thứ tội.” Tuy nàng nghịch ngợm có tiếng nhưng một chút lễ nghi kiểu này vì năm xưa bị phụ thân ép học nên vẫn biết
“Hóa ra là Nhị tiểu thư Mạc gia.”
Mạc Tử Kỳ không biết nói gì, cúi thấp đầu. Ân Mạc Thần thấy thế liền phất tay: “Lui đi”
“Tiểu nữ cáo lui”
Trên đường về, Mạc Tử Kỳ nhớ lại một chuyện khiến nàng có thể quậy tung trời đất.
Năm đó nàng sáu tuổi, Đại phu nhân Mạc gia hạ sinh, sinh đôi 2 đứa con trai. Đây là chuyện rất vui vì Đại phu nhân trước nay mới chỉ có một đứa con gái là đại tiểu thư. Mà phụ thân nàng có tới 7 thiếp thất nhưng không ai sinh được con trai, đại phu nhân liền một lúc sinh đôi hai bé trai làm phụ thân vô cùng cao hứng, mở tiệc linh đình mời rất nhiều ngời.
Trong yến tiệc hôm đó, nàng tranh chấp với đại tỷ Mạc Kim Vân. Đại tỷ vốn dĩ chỉ muốn đẩy nàng ngã, nào ngờ lúc đấy nàng lại đứng gần lan can, đại tỷ cũng chỉ mới 7 tuổi, không khống chế được lực, đẩy rất mạnh làm nàng từ trên lan can rơi xuống.
Mà không biết rơi kiểu gì, lại rơi ngay vào hai bàn tay của Thái Tử, bây giờ đã là Hoàng Thượng. Sở dĩ rơi vào hai bàn tay là vì lúc đấy Thái Tử điện hạ vừa nâng hai tay đỡ lão gia gia của nàng đứng dậy, tay chưa kịp thu về nàng liền rơi xuống.
Mà nàng không ngờ nàng lại nhận lầm Thái Tử điện hạ với phụ thân, vội vàng nhảy xuống hành lễ: “Tham kiến phụ thân”
Chính vì sự nhầm lẫn này mà nàng lại được Thái Tử yêu thích, nhận nàng làm nghĩa nữ.
Từ đó nàng quậy tung phủ mà không sợ phụ thân, Đại phu nhân cũng không dám ức hiếp nương nàng nữa, mà đại tỷ Mạc Kim Vân cũng không dám gây sự với nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...