"Xin chào." Sở Hạ Nghi hơi cúi người, lễ phép chào một tiếng. Sau đó không đợi người đối diện nói gì, cô thẳng thừng đề nghị:
"Tôi muốn gặp ba tôi!"
"Chủ tịch An đang tiếp nhận điều tra của cảnh sát, người khác không thể gặp được." Hắn ta lạnh lùng nói. Quả nhiên là mấy vị tiểu thư cao sang quyền quý quen chỉ tay năm ngón, mở miệng ra là ra lệnh.
"Chúng tôi có quyền mời luật sư chứ?" Sở Hạ Nghi không mảy may để ý đến thái độ của đội trưởng.
"Vụ án này xếp hạng vào hồ sơ mật của quốc gia. Bất kì ai dính líu liên quan cũng phải tiếp nhận điều tra. Và đặc biệt..." Đội trưởng tiến lại gần cô, gằn giọng:
"Không có quyền mời luật sư."
Dứt lời liền bước qua người cô. Trong khoảnh khắc, anh ta bỗng nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng: "Đừng hối hận."
Tiếng nói nhẹ nhàng, nhưng rất rõ ràng, thoảng qua tai anh ta như một cơn gió. Cảnh Vinh quay người lại, chỉ thấy cô gái cao đến cổ anh ta, đang nghiêng đầu mỉm cười.
Nụ cười đạt tới khóe mắt, đuôi mắt đen khẽ cong cong, đôi đồng tử nhìn sâu vào trong mắt anh ta.
Cảnh Vinh cứng người, trong lòng không hiểu sao lại một trận hoảng loạn.
Sở Hạ Nghi vừa định gọi taxi thì bỗng một chiếc Audi màu trắng sang trọng xuất hiện trước mắt cô. Sở Hạ Nghi trực tiếp mở cửa bước vào ghế phụ. Không cần nghĩ cũng tự biết, người lái xe đến đón cô đúng lúc như thế này cũng chỉ có William Kỳ mà thôi.
"Cần tôi giúp gì không?" William Kỳ vô cùng tận tình hỏi thăm.
Lúc này gặp người muốn giúp đỡ, Sở Hạ Nghi cũng chẳng hề làm cao mà chối từ: "Chắc cần đấy. Nhưng tạm thời cũng chưa cần anh giúp gì đâu."
"Không sao chứ?" Anh ta vừa hỏi vừa lái xe, lại len lén liếc nhìn sang cô gái bên cạnh. Cả người cô tràn đầy tự tin, không có một chút gì gọi là lo lắng cả.
"Bên cảnh sát không cho mời luật sư." Sở Hạ Nghi một tay lấy điện thoại, đáp.
"Vậy giờ cô tính làm gì?"
Sở Hạ Nghi không nói gì, mở mạng xã hội xem tin tức. Lúc này trên mạng lần nữa bùng nổ trước tin đính chính của cô. Qua so sánh đối chiếu, cuối cùng cũng công nhận người khi đó cùng chủ tịch An Dung ăn cơm chính là con gái ngài - An Họa. Vụ việc bức ảnh tình nhân đã được minh oan.
Nhưng song hành với đó, chính là bão thông tin về việc cô là thiên kim An gia.
Thông tin này làm cho vô số người ngạc nhiên, các tờ báo liên tiếp đưa tin.
William Kỳ thấy cô chăm chú xem điện thoại, cũng không nói gì nữa. Đến khi lái xe đến địa chỉ căn hộ theo lời cô nói, anh ta mới nghe thấy cô vừa đóng cửa xe vừa đáp:
"Làm chó săn thôi."
Câu nói không đầu không đuôi này, đến tận khi Sở Hạ Nghi bước vào bên trong tòa nhà, anh ta mới ngộ ra là trả lời cho câu hỏi lúc trước của mình.
Nhưng làm chó săn ở đây là ý gì?
Cô muốn săn tin gì?
Nghĩ vẩn vơ một hồi, anh ta lại không tự chủ nhớ lại lần đầu gặp cô, so sánh một hồi, không hỏi có chút buồn cười.
Nhưng đồng thời cũng nhận ra một vấn đề!
Anh ta tới bây giờ cũng chưa biết tên thật cô!
Thế giới đầu tiên*, cô tên Vấn Hạ...
Thế giới tiếp theo gặp nhau, cô là Vân Kỳ Ninh...
Hiện tại, cô là An Họa...
Còn mình, thế giới đầu tiên, chính là tên thật, William Kỳ...
Cô biết tên thật của anh ta....
Còn anh ta đến bây giờ mới nhận thức được mình vẫn chưa biết tên thật của cô.
Khi nào phải tìm cơ hội hỏi mới được.
oOo
Sở Hạ Nghi dùng tiền thu được từ việc bán cổ vật thuê phòng cho bốn người tại một căn hộ hạng sang. Khi cô về, An Vĩ, Vương Lịch, cùng với bà Liên Lý đã sớm ăn cơm xong đi ngủ rồi. Sở Hạ Nghi mở cửa phòng mình, phát hiện trên bàn đang đặt một mâm cơm.
Vừa đúng lúc cô đang đói.
Sở Hạ Nghi đi tới gần, mở nắp, phát hiện trên mâm cơm còn có mẩu giấy nhỏ: "Chị nhớ phải ăn cơm đấy!"
Khỏi nói, chủ nhân mẩu giấy này chính là An Vĩ.
Sở Hạ Nghi mỉm cười, trong chốc lát, bất giác cảm thấy thật tốt.
Cảm giác có người quan tâm, thật tốt.
Nửa ngày còn lại, trôi qua một cách thật vất vả.
Giá cổ phiếu tập đoàn tụt dốc không phanh, Sở Hạ Nghi ở bên ngoài không ngừng tăng giá cổ vật.
Quả nhiên suy nghĩ ôm nhiều cô vật ở mấy thế giới trước chưa bao giờ là sai mà.
Nhìn đám trâm này xem, đám váy này xem, mấy cái gương này nữa, đem lại cho ta biết bao nhiêu tiền!
Hơn ba tỉ rồi đó! Chỉ nguyên tiền bán cổ vật!!!
An gia bị người ta điều tra, tất cả tài khoản ngân hàng đều bị đóng băng phục vụ điều tra. Cũng may vì không ủng hộ cô tham gia showbiz nên nhị vị phụ huynh đã sớm khóa thẻ của An Họa từ lâu, dẫn đến An Họa phải đi làm một cái thẻ hoàn toàn mới. Thẻ này cũng chỉ có chút tiền vặt vãnh cùng với vài giao dịch chuyển tiền từ các nhà sản xuất, nên rất nhanh đã được hoàn trả.
Số tiền ba tỉ này, vì tình thế hiện giờ nên cô cũng chẳng thể giữ được, đành nhờ William Kỳ giữ hộ. Từ nay tất cả các chi phí đi lại ăn mặc đều từ thẻ của William Kỳ mà ra, tuy rằng nó cũng là tiền cô, nhưng trên danh nghĩa chính là - William Kỳ đưa than ngày tuyết giá, giúp đỡ An gia.
Bởi vậy, báo chí lại sốt xình xịch tin tức.
Đêm, hơn một giờ sáng.
Sở Hạ Nghi vận khinh công di chuyển trên không trung, ẩn giấu đi khí tức của mình. Tuy đã ẩn giấu nhưng không giống như áo tàng hình, người ta vẫn nhìn được lớp trắng mờ mờ. Lớp trắng mờ mờ, ẩn dưới đèn đường hoa lệ của thành phố, người mắt tinh mắt kỹ thế nào cũng chẳng thể phát hiện ra nổi.
Lúc này, Sở Hạ Nghi đang lơ lửng lượn lờ khắp Sở cảnh sát nơi giam giữ ba mình.
Nếu cảnh sát đã không cho mời luật sư, lại thêm không thể biết được rốt cuộc vì sao An Dung bị bắt vào Sở cảnh sát...
Tình thế hiện tại như nước sôi lửa bỏng, ngàn cân treo sợi tóc.
Cô cũng chỉ đành phải lượn lờ xung quanh Sở cảnh sát mà bới móc một vài chỗ, chụp ảnh lại rồi tung lên báo chí thôi.
Báo chí, mạng xã hội, sẽ hợp thành một quần thể sức mạnh to lớn. Dưới áp lực này, Sở cảnh sát trung ương sẽ tiến hành dò xét.
Vậy thì tạm thời các bị cáo sẽ được tại ngoại. Lúc này cô cũng có cơ hội lục hồ sơ tìm vụ án mà ba mình bị tình nghi.
Tuy rằng bây giờ có thể lục luôn, nhưng chỉ số nguy hiểm vô cùng cao.
Kế hoạch hoàn mĩ là thế, nhưng rốt cuộc sau hơn mười phút, Sở Hạ Nghi cuối cùng cũng nhận ra, mình đang làm một việc ngu ngốc!
Đây là Sở cảnh sát!
Sở cảnh sát thì có thể có việc gì gây náo động chứ?
Mấy cái nhà giam thì không hề có tình tiết ngược đãi phạm nhân...
Không nơi nào trong Sở là không sạch sẽ...
Nơi nào cũng tuân thủ đúng quy định nhà nước...
Douma! Sở Hạ Nghi chửi thề!
Không phải trong truyện thường có tình tiết kiểu này sao?
Sở cảnh sát ngược đãi phạm nhân, mua quan bán chức các kiểu các kiểu...
Nhưng sao cô lại chẳng tìm ra một cái manh mối nào vậy?
Hệ thống vô cùng tri kỉ nhắc nhở: "Ký chủ, thân phận cô."
Đúng rồi!
Thân phận cô!
Phận chỉ là nữ phụ, nào phải nữ chính đâu mà đòi?
Giờ thì chắc cũng chỉ còn cách đi lục hồ sơ thôi, tuy rằng độ mạo hiểm, nguy hiểm là rất cao...
Nhưng mẹ nó, phải liều thôi!
Ai bảo người bị bắt là ba nguyên chủ chứ?
Huống chi nếu xét cho cùng thì việc này cũng có chút liên quan tới cô. Bởi vì dù sao cái tình tiết này cũng là vì con hàng Hệ thống giả kia vì bị cô trêu tức nên mới thêm vào.
Việc mình thì mình phải nhận. Đã nhận là phải biết chịu trách nhiệm.
Phải giải quyết tồn dư hậu quả thôi.
Huống chi Sở Hạ Nghi tin, rằng con hàng này có thêm tình tiết thì chắc chắn cũng sẽ không quá phận đâu. Cái vụ tình nghi dính líu này chỉ là vu cáo thôi.
Sở Hạ Nghi cảm thấy con đường của mình vô cùng gian nan, trắc trở.
Đầu tiên là phải cứu lấy An Dung.
Thứ hai là phải lăng xê tên tuổi.
Thứ ba là phải lấy vòng nguyệt quế, giải Ảnh hậu cho nguyên chủ.
Thứ tư là trở về làm thiên kim, làm mọt gạo An gia.
Đừng nói vụ này là vì cô nên mới xảy ra. Cho dù không phải là Hệ thống thêm vào, Sở Hạ Nghi cũng sẽ liều mình đi cứu.
Không phải bởi vì ông ta là ba nguyên chủ...
Mà là bởi vì, thiếu An Dung, tập đoàn phá sản, con đường làm mọt gạo của cô tan tành.
Ai, đừng nhìn ta.
Ta cũng coi như là có bàn tay vàng đi.
Nhưng, bàn tay vàng của ta chưa hề bao gồm tài năng kinh doanh.
Đây là một vấn đề chôn sâu giấu kĩ, rất rất ít kẻ biết.
Sở Hạ Nghi có thể đánh võ giỏi, hát hay, múa đẹp, IQ đỉnh cao, EQ cũng chẳng hề kém cạnh.
Nữ công gia chánh thì cô có thể nấu vài món đơn giản, thêu được mấy mũi chỉ.
Bất kì việc gì Sở Hạ Nghi ít nhiều đều biết làm
Duy chỉ trừ - kinh doanh!
Đối với cô mà nói, mấy con số lằng nhằng trong việc kinh doanh, mấy cái đồ thị tăng trưởng phức tạp, chẳng khác gì thiên thư* cả.
Rõ ràng số nào trong đó mình cũng biết đọc, chữ nào cũng biết, nhưng ghép lại hoàn toàn chẳng hiểu!
Bởi vậy xưa nay, Sở Hạ Nghi chưa từng nhúng tay vào việc kinh doanh mà chỉ thường đi làm quân sư. Tuy dốt đặc cán mai chuyện kinh doanh nhưng bù lại có cô có thế mạnh về việc nhìn người, hầu hết mấy thứ thủ đoạn trên thương trường đều bị cô lật tẩy. Không những thế lại còn giỏi đàm phán.
Cô chính là Gia Cát Lượng, được rất nhiều công ty, tập đoàn lớn săn đón.
Nhưng cũng vì thông thạo mấy thứ thủ đoạn, giỏi đàm phán nên ai cũng nghĩ, cô sẽ rất giỏi việc kinh doanh...
Nhưng sự thật luôn đáng buồn.
Việc mình không hiểu, Sở Hạ Nghi cũng sẽ không quá miễn cưỡng. Cho nên đến giờ, có thể bảo cô đi đặt bẫy người khác, đi xem xem chuyện hợp tác này có gì bất bình thường, đi đàm phán việc làm ăn này...
Duy nhất, không bao giờ đi kinh doanh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...