Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Công tử, ngươi muốn làm gì?" Nữ tử thất kinh giãy giụa, không ngờ lại bị nam tử ôm chặt hơn, hai tay hắn vẫn xoa xoa vòng eo của nàng, quả thật sắc tới cực điểm!
"Phốc, nơi này không phải thanh lâu, bổn công tử còn có thể làm gì nha. Ta chỉ muốn hàn huyên tán gẫu với nàng thôi, nàng đâu cần thẹn thùng như thế. Một hồi bổn công tử mang nàng hồi phủ, chúng ta nghiên cứu chuyện ấy một chút, ý nàng thế nào hả?" Nam tử thèm nhỏ dãi, đè nữ tử lên bàn, ngón tay nhẹ nhàng trảo quá cái chén, uống một nửa rượu trong chén rồi đưa tới bên môi nữ tử, làm ra dáng dấp muốn cường đút cho nàng uống!
"Ta không muốn... Công tử thả ta đi..." Nữ tử nghiêng đầu, tránh né chén rượu kia, bộ dạng yếu đuối mong manh làm cho nam tử càng thêm hưng phấn.
Khách quan bốn phía đều trừng mắt nhìn tình cảnh này, căn bản không có một người dám nhúng tay vào. Ở chủ thành không ai không biết đại danh của Minh Đức Minh công tử, bản thân hắn là công tử nhà giàu, phụ thân hắn lại là Thừa tướng đương triều. Ai dám chán sống ngăn cản, muốn chết cũng không nhanh như vậy!
Một chút thời gian này, nữ tử đã bị bức ép đến chảy nước mắt, thân thể vẫn bị khoá lại. Nàng cầu cứu không ai cứu liền đưa cặp mắt che kín hơi nước nhìn về phía hòa thượng áo xám đứng ở cửa, thoạt nhìn giống như đang nói, đại sư, xin ngươi cứu ta!
Phịch một tiếng, chén trà bị bóp nát, nam tử cùng mọi người đều kinh hãi.
"A di đà Phật, thả nàng ra!" Hòa thượng chuyển mắt nhìn nam tử đang giật mình, khóe mắt thậm chí còn chưa từng lưu ý nữ tử, chỉ là con ngươi thâm thuý đó ẩn giấu vô tận ôn hòa cùng từ niệm.
Tình cảnh này không chỉ khiến mọi người trợn mắt mở to mồm, cũng làm cho Mộc Thuỷ Vân ở lan can tầng năm lòng sinh thú vị. Ở hiện đại, xem diễn kịch nhiều, nàng tự nhiên có thể nhìn ra. Cô gái kia hành động quả thật không tệ, thành công lấy được sự quan tâm của mọi người, nhưng nàng quên tên đồng bọn đang ngồi trong góc, trên mặt người kia hiện ra ý cười vì kế hoạch thực hiện được, mới là then chốt chỉnh cục*. Đáng tiếc, tất cả mọi người không phát hiện được, ngay cả hòa thượng trong mắt chứa đựng sự từ bi kia cũng bị trúng kế.
*toàn bộ cục diện
Bộp một tiếng, bầu rượu ngã xuống trên đất, thức tỉnh tâm tư mọi người!
Minh Đức vồ nữ tử đang muốn chạy trốn trở về, sắc mặt âm trầm nhìn hòa thượng, nhếch miệng cười nói: "Đều nói người xuất gia lòng dạ từ bi, đại sư chẳng lẽ muốn động thủ với ta? Chỉ vì nữ nhân này? Haha, vụ việc truyền đi cũng sẽ làm người ta chê cười thôi!"
"Bần tăng chỉ là không muốn nhìn thấy một nữ tử vô tôi bị hãm hại, thí chủ ngươi hãy thả nàng." Hòa thượng đan chéo hai tay, mộc ngư trong tay chẳng biết lúc nào đã không thấy.
Mọi người quả thật kinh sợ đến mức đơ hết toàn thân, hòa thượng này lại dám đối kháng con trai Thừa tướng đương triều. E sợ chỉ một khắc sau, gốc gác của hắn sẽ bị tra rõ ràng, không chỉ vậy, mà còn liên lụy đến ngôi chùa hắn đang ở. Phỏng chừng đội hộ vệ của Minh Đức sẽ bao vây nơi này ngay, bọn họ phải tẩu vi thượng sách!
Nghĩ tới đây, mọi người liền trả tiền, dồn dập bỏ chạy. Trong chốc lát, trong tửu lâu chỉ còn sót lại hai phe đối lập. Ngoài cửa đã có rất nhiều hộ vệ mặc thiết giáp vây quanh, đông đúc đến nỗi nước muốn chảy, cũng không lọt được. Chỉ cần công tử của bọn họ nói một câu thôi, tính mạng của tên hòa thượng này sẽ kết thúc.
Nam chưởng quỹ cùng hầu bàn từ lâu sợ vỡ mật, hai người trừng mắt, nhìn hình ảnh trước mắt, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám!
Trên tầng năm, Mộc Thủy Vân lại nhàn nhã, nằm nhoài trên hàng rào, lẳng lặng nhìn phía dưới, trong con ngươi xẹt qua một vệt thâm thúy. Hòa thượng này, một thân khí tức sâu không lường được, những hộ vệ này căn bản không phải là đối thủ của hắn, mục đích của cô gái kia, đúng là muốn ép hắn ra tay sao?
"Đại sư, ngươi nhất định phải cứu ta a, cầu ngươi." Nữ tử điềm đạm đáng yêu, nhìn hoà thượng sắc mặt bình tĩnh. Minh Đức thấy thế, vỗ một cái tát, bàn tay còn chưa đụng được gò má nữ tử, ầm một tiếng, thân thể đã bị một luồng kình lực oanh kích!
"Xú hòa thượng, ngươi dám đánh ta! Người đâu! Bắt hắn cho ta!" Minh Đức dữ tợn, đụng mạnh vào cái bàn phía sau khiến hắn đau đớn, ngay cả động đậy một chút cũng không dám, chỉ có thể phẫn nộ hét lớn!
Tất cả hộ vệ cùng nhau tiến lên, chỉ thấy hòa thượng vung tay áo, khói vàng lan toả, phóng thích ra. Mấy hộ vệ đang giương nanh múa vuốt, lập tức bị hình ảnh trước mắt làm sững người, chỉ có thể hậm hực đứng ở tại chỗ.
Hòa thượng mặt không cảm xúc mở tay ra, mộc ngư tái hiện, hắn gõ mõ xoay người rời đi.
"Đại sư, đừng bỏ lại ta a!" Nữ tử nhoẻn cười, lập tức đuổi theo.
Trong lòng Mộc Thủy Vân hơi động, nguyên lai cô gái kia không chỉ muốn ép hòa thượng ra tay mà còn nhắm đến một mục đích khác. Tâm tư lay chuyển, loáng một cái, liền hóa thành một ánh vàng lao ra khỏi tửu lâu.
Gió xẹt qua gò má vì phi thân quá nhanh, đây là lần đầu Mộc Thủy Vân bay lượn trên bầu trời a, đi máy bay đều không có thoải mái như vậy. Cảm thụ thiên nhiên phong tình, nhìn cây cối bị đẩy lùi về phía sau, ý cười càng nồng. Hai tay giương ra, nàng xoay tròn ở trên không trung, áo trắng như tuyết phấp phới trong gió, tiêu sái qua lại rừng tùng, tâm tình nhàn nhã vui mừng nhưng vẫn không quên truy tìm bước chân của hòa thượng.
Cái gọi lực lượng thần thánh, chính là mắt quan lục lộ tai nghe bát phương*. Xuyên qua sơn đạo phía trước, chính là núi Đông. Càng đến gần ngọn núi, tiên linh khí càng dày đặc.
*mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng
Bầu trời bóng trắng phiên nhiên, Mộc Thủy Vân đã vững vàng đáp xuống một chỗ trên sườn núi, hai mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm con đường gồ ghề uốn lượn bên dưới.
Hòa thượng vừa gõ mõ vừa đi lên núi, nữ tử kia một mực theo phía sau hắn. Hắn làm như không thấy, dường như có luồng sức mạnh vô hình ngăn cách hai người, nữ tử không thể tiếp cận thân thể hắn, cũng không có cách nào chạm đến trái tim hắn.
Bước qua sơn đạo chót vót, từ xa cũng có thể nhìn thấy đường viền ngoài sơn trang. Hòa thượng vẫn không nhanh không chậm tiến lên, thế nhưng phía sau lại truyền đến một tiếng thét kinh hãi, bước chân dừng lại, lập tức quay đầu nhìn.
Lần này chỉ cảm thấy trước mắt loáng một cái, không khí bốn phía lại như sóng nước chầm chậm lưu động, mấy chục con rắn độc từ bốn phương tám hướng tụ đến, mắt rắn rất mông lung, hiện ra ánh sáng cực kỳ tà mị. Nữ tử không cẩn thận bị một con cắn vào đùi, sắc mặt nàng tái nhợt, suýt nữa ngất đi!
"Mê Xà Trận!" Hòa thượng giật nảy mình, nơi này sao lại có trận pháp quỷ dị xuất hiện như thế? Không được! Lúc suy tư, hai đám sáng vàng từ hai tay của hắn ngưng tụ, ánh sáng phóng to gấp mấy lần, đánh ra mấy chục thủ ấn Phật tổ, mỗi cái thủ ấn nhắm ngay một con rắn, rầm rầm rầm...
Huyết dịch bay tứ tán, tiêu diệt toàn bộ, thời khắc vầng sáng trùng thiên, trận pháp tiêu tan.
"Cô nương, ngươi không sao chứ?" Hòa thượng nâng nữ tử, thấy nàng thống khổ ôm lấy bắp đùi, gò má trắng bệch lộ ra đỏ sẫm quỷ dị, gắt gao kéo quần áo hắn: "Đại sư... Cứu ta..."
"Năm trăm dặm về phía trước chính là Phi Vân Sơn Trang, cô nương hãy kiên trì một chút." Hòa thượng thay đổi sắc mặt, độc rắn của Mê Xà Trận có mê tình, nếu không gấp rút cứu chữa, e rằng tính mạng đáng lo, nhưng hắn là người xuất gia, làm sao trị loại mị độc này? Chỉ có thể đưa nàng tới Phi Vân Sơn Trang, nhờ Thanh Phong đạo trưởng dùng Thanh Phong Khí giúp nàng bức độc!
Nhìn hai người biến mất, Mộc Thủy Vân cũng bay về Phi Vân Sơn Trang. Có sắc trắng đột nhiên lao đến, nàng vội vã tránh né, kích khởi ánh vàng quanh thân sôi trào!
Tia sáng vàng cùng kiếm khí trắng va chạm vào nhau, trong nháy mắt kinh bay điểu quần*!
*làm cho lũ chim kinh sợ bay đi hết
Đứng ở trên một nhánh cây, bạch sam đón gió bay lượn, mái tóc xoã tung tĩnh dật lay động, Mộc Thủy Vân nheo lại hai mắt, nhìn cô gái mặc áo trắng đối diện, trong lòng hiểu rõ, cười nhạt: "Cô nương đây là ý gì?"
"Ý gì? Ngươi nói một chút, ngươi theo hòa thượng kia đến cùng là ý gì?" Cô gái áo trắng trường kiếm xoay tròn, lẳng lặng chỉ vào Mộc Thủy Vân, đôi mắt hiện ra hơi lạnh túc sát.
"Ai nói ta theo hòa thượng kia, đại lộ thông Nam thông Bắc, ta đi đường của mình, ngươi lại nói ta theo dõi người khác, còn thiên lý hay không?" Mộc Thủy Vân đối với nữ tử rút kiếm chỉa vào mình không nói gì, vì sao tiểu cô nương phải bạo lực như vậy, hành động này thật đúng là không phù hợp hình tượng nhu nhược của nàng ta a.
"Ít nói nhảm! Mặc kệ là ngươi đi đường của mình hay là theo dõi hòa thượng kia, hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này!" Cô gái không nói gì, ánh vàng nhiếp thả, trường kiếm trong tay toả ra lệ khí, loáng một cái, nhanh chóng hướng Mộc Thủy Vân đâm tới!
Mộc Thủy Vân ngưng mắt, dáng người nước chảy mây trôi xoay tròn, tay áo cuốn một cái, trong không khí tiếng gió rít gào, nàng dùng ý niệm điều động, hóa thành cương khí vô hình hướng tới thân kiếm kia!
Phịch một tiếng, không khí cấp tốc vặn lại, cô gái giật mình, không ngờ có người có thể ngăn trở kiếm khí của nàng a. Thừa lúc nàng suy tư, phía trước cương phong tràn ngập đã sớm vây quanh cả người nàng, bên tai vang lên thanh âm cười nhạt: "Cô nương vẫn là ở đây chậm rãi chơi đi, ta không cùng ngươi."
Mũi kiếm vung đâm, nhưng không có cách nào đột phá lồng sáng màu vàng này. Nữ tử tức giận đặt kiếm ở ngực, vù một tiếng, từng tầng thánh khí trên thân kiếm khuếch tán ra, thân kiếm đột nhiên phóng to gấp mấy trăm lần, kiếm chỉ lên trời, ầm một tiếng, phá vỡ lồng sáng cầm cố này!
Mộc Thủy Vân từ lâu đã bay xa mấy trăm mét, nữ tử không cam lòng đuổi theo.
Kiếm khí truy kích, xu thế khuếch tán từ từ gia tăng, Mộc Thủy Vân khẽ cau mày, trong lòng hơi phiền chán, cô gái này dai như da trâu vậy, làm sao cũng không cắt đuôi được!
Bầu trời lấp loé sắc đỏ, một loại màu sắc rực rỡ mà lại quỷ dị giống như màu máu, vào thời điểm kiếm khí của nữ tử sắp sửa đâm tới, tỏa ra!
Nữ tử giật mình lùi về sau hơn mười mét, hai mắt chăm chú nhìn Phật châu toả ra sắc đỏ trên tay Mộc Thủy Vân. Phật châu chói lọi, để kiếm khí bốn phía hóa thành vô hình, kiếm trong tay nàng đột nhiên run lên, giống như gặp phải đồ vật khủng bố gì, không ngừng run rẩy, làm cho cánh tay nàng chấn động đau đớn!
Nhìn nữ tử lộ vẻ sợ hãi, Mộc Thủy Vân tay nắm Phật châu, mũi chân đạp một cái, đã ngược theo chiều gió mà rút lui, từ từ rời xa cô gái kia. Nàng không muốn dây dưa, nên chỉ có thể dùng Phật châu đến hù doạ. Nàng không biết chuỗi Phật châu này lúc nào sẽ toả ra ánh sáng, chỉ có thể liều một phen, không nghĩ tới, nàng đoán đúng rồi. Nàng thu lại Phật châu, tiếp tục bay về hướng Phi Vân Sơn Trang.
Đúng là chỉ chỉnh sửa lại có đôi ba chỗ mà đọc thấy mượt ghê, cũng hay hơn nhiều =))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...