Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Người cuồng tu luyện? Phật tổ phổ độ thật có thể tinh chế nội tâm con người sao? Ta nhất định phải phá vỡ cấm kị này. Các ngươi đi xuống chuẩn bị đi, cứ dựa theo kế hoạch mà tiến hành." Nữ tử mỉm cười, ngón tay dài khẽ gảy, tiếng đàn mờ ảo tiếp tục vang vọng giữa trời đất. Gió nhẹ thổi đến, y phục màu vàng bay lượn theo gió, đường cong thon thả mềm mại.
Ánh trăng như câu, quang hoa khinh tung, xuyên thấu qua cửa sổ nửa mở nửa đóng soi sáng nền thảm. Cả phòng tràn ngập mùi đàn thơm tĩnh dật.
Hơi nước mờ ảo, nhiệt khí bốc lên.
Trong bồn tắm nước trong suốt, mặt nước mềm mại gợn sóng, nữ tử ngâm trong nước nhẹ nhàng hất mái tóc dài, vẩy ra nền không ít nước. Da thịt tinh khiết càng thêm ướt át nhẵn nhụi. Có nước chảy qua, khuôn mặt nàng trở nên xinh đẹp như Thuỷ Phù Dung*, sóng mắt lưu chuyển, đúng là phong tình tự nhiên mà thành, so với ánh trăng còn mê say, so với dòng nước còn dập dờn.
*hoa sen, hoa súng mọc dưới nước
Mộc Thuỷ Vân nằm ngửa, hai cánh tay ung dung khoác lên thành bồn, miễn cưỡng híp mắt nhìn chằm chằm Phật châu Hồng Ngọc ở cổ tay. Giờ khắc này, nó đã che mất ánh sáng vốn có. Nước bao trùm mỗi viên Phật châu, có vẻ càng thêm trong suốt, chất lỏng đỏ như máu, lẳng lặng chảy xuôi rồi lại giãy giụa, thật giống như muốn đột phá cấm chế, khiến nàng có chút sợ hãi.
Chất lỏng này bắt đầu nhỏ giọt, thấy nàng giật mình, nó liền theo thành bồn chảy vào trong nước. Bồn nước như được đổ thêm thuốc màu, nước trong suốt trong chớp mắt hóa thành màu đỏ tươi!
Mộc Thủy Vân kinh hãi, muốn đứng dậy rời đi, lại bị một nguồn sức mạnh vô hình gắt gao cầm cố thân thể, chỉ có thể nằm ngửa trong thùng gỗ. Yết hầu như bị cỗ khí lưu ngăn chặn, muốn hét cũng không hét được, hai mắt nàng co lại, tròng mắt hiện ra hoảng sợ, kinh thế hãi tục!
Dòng máu hoa lệ như một đôi tay ôn nhu nhẵn nhụi, nhẹ nhàng mơn trớn da thịt Mộc Thủy Vân. Thật kỳ lạ, da thịt trắng nõn nhờ dòng máu tẩm bổ càng thêm óng ánh long lanh, chẳng khác nào khuynh thế bạch ngọc, thuần khiết hoàn mỹ!
Tình cảnh này cho Mộc Thủy Vân xung kích rất lớn, cảm thụ dòng nước giội rửa, tâm nàng dần dần bình tĩnh lại, cảm giác dị dạng trong thân thể nháy mắt sinh sôi khuếch tán, dòng nước màu máu thông qua lỗ chân lông của nàng thẩm thấu đến da thịt.
Trên trán mồ hôi hột nhỏ xuống, Mộc Thủy Vân cắn môi dưới, hai tay nắm chặt, một luồng khí lưu mạnh mẽ chảy khắp mỗi vị trí trong thân thể nàng. Cường lực trùng kích nguyên bản bế tắc kinh mạch, trong cơ thể nhiệt diễm sôi trào, luồng khí kia cực nhanh xuyên qua kinh mạch toàn thân, cuối cùng hợp lại rồi tràn vào dưới bụng.
Hết thảy quy về bình tĩnh, thân thể Mộc Thủy Vân như trải qua muôn vàn thử thách, khó chịu lại thư thích. Nàng vẫn như không xương, nhu nhược nằm ngửa, nước trong thùng gỗ khôi phục sự trong suốt. Mọi thứ ban nãy cứ như nằm mơ, nhưng nàng biết, kia không phải là mộng. Cảm giác đau đớn ở trong kinh mạch chân thật như vậy, làm sao có khả năng là mộng đây? Nàng trằn trọc, nhưng liền trợn mắt há hốc mồm!
Hào quang vàng nhạt hiện ra bên ngoài thân thể, lại giống như một tầng thánh quang, thuần khiết mà cũng hoa lệ. Mộc Thủy Vân không thể tin tưởng xoa xoa cánh tay, chạm đến ánh vàng nhưng không có cách nào cảm giác được. Nó giống như khí thể đã có từ lúc sinh ra, chầm chậm tẩm bổ mỗi một nơi trên da thịt nàng. Đối mặt với sự thật này, nàng trừng mắt, kinh ngạc thốt lên: "Màu sắc của thánh cấp... Sao có thể có chuyện đó?"
Mộc Thủy Vân giật mình qua đi, liền vui vẻ, nàng còn tưởng mình đến từ hiện đại nên không có cách nào tu tập chân khí của nơi này. Thật không nghĩ tới trên trời cho nàng một đĩa bánh, chuỗi Phật châu này lại là người dẫn đường, là con đường chỉ dẫn tu vi của nàng. Cảm giác kinh hỉ dần lắng xuống, nhẹ giọng nỉ non: "Nếu đã có thể tu luyện công pháp của nơi này, mình có thể trở lại thế giới cũ không? Tiên cấp gian nan như vậy, có thể đạt đến sao?"
Mộc Thủy Vân nhẹ nhàng xoa xoa Phật châu, tâm tư dạo chơi nơi nào, bụng dưới một trận hừng hực. Nàng run run, bên môi câu ra ý cười, thử tiếp xúc với vật thể nóng nhiệt dưới bụng: "Hẳn là đan điền đi."
Trong đan điền có một đám lửa êm dịu xoay tròn, bị ý thức của Mộc Thủy Vân dẫn dắt, chậm rãi ổn định lại, hào quang màu vàng quanh thân từ từ tiêu tan. Giờ khắc này, nàng lại biến thành một người bình thường, thế nhưng sức mạnh trong cơ thể nói cho nàng, nàng không còn là một nữ tử trói gà không chặt. Nàng thậm chí còn có thể xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn thấy cảnh vật cách đây trăm thước.
"Thị lực cùng thính lực thật giống như tăng cao!" Mộc Thủy Vân quả thật không dám tin tưởng, nàng nhìn thấy mảnh rừng xa ngoài trăm thước. Gió đêm lướt qua một mảnh lá cây, ý niệm điều động, nàng muốn lại gần hơn một chút để thấy rõ mảnh lá cây phấp phới kia, thậm chí muốn lấy tay sờ, ý nghĩ khác xoẹt qua, mảnh lá cây kia đã không gặp.
Mộc Thủy Vân đang cân nhắc, mảnh lá biến mất kia chẳng biết lúc nào đã bị kẹp ở giữa hai ngón tay của nàng. Yên lặng xoa xoa phiến lá, ý cười bên môi càng thâm thúy hơn: "Xem ra, mình nên hảo hảo nghiên cứu một chút sức mạnh kỳ dị trong thân thể, cảm giác rất tốt."
Sắc trời sáng sủa, khí tức sáng sớm bao phủ đại địa. Đây chính là thời tiết khiến vạn vật thức tỉnh cũng như bắt đầu tất cả sinh cơ.
Phi Vân Sơn Trang, tiền thính.
"Thiên nhi, tất cả công việc đều chuẩn bị thỏa đáng sao?" Yến Hà ung dung, thong thả nhấp chén trà, đảo mắt nhìn Yến Dương Thiên ngồi ở một bên.
"Ngoại trừ Kinh Luân Tự không có trình diện, mấy vị khác đã chuẩn bị thỏa đáng rồi. Có điều, vị đại sư kia cũng nên khởi hành a." Yến Dương Thiên nhíu mày, Kinh Luân Tự chính là đại tự trấn quốc, tuyệt đối không thể thất lễ, xem ra chỉ có thể chờ đợi.
"Con tức khắc xuống núi, dọc theo đường xá gần nhất, hướng về Kinh Luân Tự, nghênh tiếp hắn. Tiêu Dao Trận chính là đại trận thượng cổ, muốn mở nó ra thì tuyệt đối không thể thiếu ánh sáng của Phật tổ. Nhất định phải bảo đảm hắn không có sơ suất nào đi đến sơn trang." Yến Hà có một linh cảm không lành, cùng Dịch Tâm tương giao nhiều năm, tự nhiên biết hắn có một đệ tử thiên phú như thế. Mục đích lần này phái Nguyên Hải đến, khẳng định không chỉ phá trận. Ma khí bên trong viên Linh châu vốn bị trấn áp trong từ đường nay lại bắt đầu rục rà rục rịch, nhất định phải có Phật quang mới có thể áp chế được nó!
"Vâng, hài nhi xuống núi ngay!" Yến Dương Thiên đáp, mới vừa ra cửa đã thấy một bóng người hồng nhạt chạy đến gần, mỉm cười ôm nàng vào trong ngực: "Sao muội lại tới đây?"
"Ca ca, muội biết huynh muốn xuống núi, muội cũng muốn đi!" Yến Tiểu Điệp gắt gao nắm lấy áo choàng của hắn, nói thế nào cũng không thả hắn đi.
"Tiểu Điệp, đừng hồ đồ! Ta xuống núi là có việc trọng yếu muốn làm, muội mau trở về đi." Yến Dương Thiên đảo mắt không nói gì, muội muội luôn ham chơi như thế, về sau không ai thèm lấy thì phải làm sao?
"Không, nếu huynh không mang muội đi, muội liền nói cho phụ thân, hôm qua huynh đi nơi nào, thấy người nào. Muội nghĩ, phụ thân nhất định sẽ rất tình nguyện biết những thứ này, huynh nói xem." Yến Tiểu Điệp nhắm hai mắt mỉm cười uy hiếp. Phụ thân đã sớm lên tiếng, người của sơn trang bất luận ai cũng không thể tiếp xúc với người của Bích Hải. Tuy không biết vì sao phụ thân dặn dò như thế, nhưng nàng lại biết, ca ca và Bích Hải Tiêu Hằng kia là bằng hữu. Nếu phụ thân biết, hậu quả là có thể nghĩ một hồi.
"Muội nhỏ giọng một chút!" Yến Dương Thiên căng thẳng, kéo Yến Tiểu Điệp ra ngoài, đợi đến chốn không người, biểu hiện nghiêm túc, dạy dỗ: "Ta nói với muội bao nhiêu lần, không cho lấy chuyện này ra uy hiếp ta!"
"Nếu huynh mang muội xuống núi, uy hiếp sẽ không tồn tại. Muội bảo đảm không gây sự, được không nha?" Yến Tiểu Điệp bĩu môi lay cánh tay của hắn, uy hiếp chiêu thứ nhất tuyên cáo thất bại, chiêu thứ hai này hắn không hẳn có thể chịu đựng, quả nhiên!
"Được rồi, lần này thôi đó." Yến Dương Thiên thật sự không chịu được công phu dây dưa của cô em gái này, làm sao sẽ dính người như thế. Nữ tử thiên hạ nếu giống như nàng, chỉ sợ là ác mộng của tất cả nam nhân!
"Quá tốt rồi, chúng ta đi nhanh lên!" Yến Tiểu Điệp lôi kéo cánh tay của hắn, Yến Dương Thiên bất đắc dĩ ôm chặt nàng, bóng người lóe lên, bay thẳng đến ngọn núi bên dưới!
Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào khe hở cửa sổ, bị một tầng sáng vàng tươi đẹp chặn lại, cũng đồng dạng chiếu rọi giường trướng, xoa xoa người vẫn còn ngủ say bên trong.
Sắc đỏ tinh tế, lấp loé trên tay, bên trong đan điền lại bắt đầu tự động vận chuyển toả nhiệt. Mộc Thủy Vân chậm rãi mở mắt, nhìn thấy ánh mặt trời chiếu rọi sung túc, đưa tay che chắn tia sáng, khôi phục ánh mắt tỉnh táo, bất đắc dĩ ngồi dậy.
"Ngươi đây là muốn nhắc nhở ta, đến thời gian tu luyện sao?" Mộc Thủy Vân không nói gì, liếc xem Phật châu, lẳng lặng vuốt ve. Màu đỏ từ từ biến mất, biến thành chuỗi Phật châu phổ thông. Khóe môi nàng cong lên, bước xuống giường.
Mộc Thủy Vân cả người xích loã* đi tới bên ngăn tủ, nhìn đủ loại kiểu dáng quần áo, trong mắt ẩn ý cười, Tiêu Hằng này thật thích hợp làm quản gia, nghĩ chu đáo như thế a, tiện tay chọn một áo lót màu nhũ bạch. Ở cổ đại ăn mặc thật sự rất thư thích, nàng có thể thoát khỏi cảm giác chật chội của nịt ngực, cảm nhận sự thoải mái khi vải vóc kề sát da thịt. Nàng chọn thêm cái áo trắng mộc mạc, sau khi ăn mặc xong xuôi liền đi đến tấm gương.
*trần truồng
Nhìn người ở trong gương, quần áo thanh lịch, không che lấp được đường cong linh lung. Vung vung tay áo, có tất cả phong vận phong thái hào hiệp, cảm giác này làm cho nàng tâm tình sung sướng, tiện tay đem tóc dài phân tán buộc lên, dùng một cây trâm bạch ngọc cố định. Ở mỗi bên thái dương buông xuống một ít tóc, cũng không có vẻ nam tính hóa, trái lại đơn giản hào phóng.
Mộc Thủy Vân nhìn hình tượng trong gương, ngược lại có một ý nhị cực kì hào hiệp, lại nói về tóc, để tóc xoã tung có vẻ càng thêm tự nhiên, mím môi nở nụ cười: "Cổ đại không có máy sấy, chỉ có thể dùng tay hong khô. Chải lên không đến nỗi rối tung, nhìn vẫn rất lười nhác."
Như Ý Lâu không hổ là tửu lâu to lớn nhất chủ thành, vừa tới giữa trưa liền chật ních người, hầu bàn bận tối mày tối mặt, chưởng quỹ trẻ tuổi ở quầy hàng đùng đùng gảy bàn tính, ngoại trừ hôm qua hốt được một mớ kha khá từ Tiêu công tử, hôm nay cũng kiếm lời không ít a, vui vẻ đến nỗi miệng hắn đều nhếch đến sau gáy.
Đùng... Đùng... Đùng... Ngoài cửa xa xa truyền đến âm thanh gõ mõ liên tiếp.
Một hoà thượng mặc áo xám vững vàng đi tới, tay gõ lên một cái mộc ngư*.
*cái mõ bằng gỗ của tăng ni, làm theo hình con cá
Thấy hòa thượng vào tửu lâu, hai nữ tử ở góc bàn liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt ẩn giấu một tia thâm ý, một trong hai nữ tử để chén rượu xuống, bước tới.
Mới đến cửa, thân thể lại bị một công tử tuấn lãng mặc hoa bào ôm lấy, ngón tay đeo nhẫn ngọc xoa xoa gò má nữ tử, híp mắt cười nói: "Tiểu mỹ nhân, nàng lớn lên xinh xắn như thế, mau đến đây bồi bổn công tử uống rượu. Trời nắng nóng thế này, nàng đừng đi ra ngoài. Vạn nhất da thịt bị đốt cháy, ta sẽ đau lòng."
Keep working!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...