Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Nghiên cứu còn có thể làm sau, ta quyết định để qua một bên trước, chờ giải quyết việc ở Vạn Lý Sơn Trang xong, ta mới cẩn thận nghiên cứu tinh túy ở trong kiếm phổ." Mộc Thủy Vân cười nhạt, nàng cảm thấy sủi cảo ăn thật ngon, không hổ là đầu bếp Vạn Lý Sơn Trang, làm được đồ vật này, đã bắt kịp mùi vị hiện đại.
Nói đến hiện đại, Mộc Thủy Vân đúng là rất hoài niệm thức ăn hiện đại, có một vài món nàng khá quen thuộc, thế nhưng đầu bếp nơi này không hẳn có thể làm được. Cháo này cũng không tệ, thanh đạm ngon miệng, cũng không tính là quá sệt, quả thật đầy mùi thơm ngát.
Diệp Cổ nhìn nàng húp cháo tao nhã vô cùng, nhân tiện nói: "Thủy Vân, giải quyết việc ở Vạn Lý Sơn Trang xong, theo ta về hoàng cung đi."
Một câu nói đột nhiên này khiến Mộc Thủy Vân xém tí nữa phun cháo ra ngoài, miễn cưỡng ngừng lại ho khan, kinh ngạc nói: "Đi hoàng cung làm gì?"
"Nàng sốt ruột làm gì? Nghẹn rồi kìa!" Diệp Cổ vỗ lưng nàng, động viên: "Ta chỉ muốn dẫn nàng đi gặp Hoàng huynh mà thôi, không cần quá sốt sắng."
"Gặp Hoàng thượng làm cái gì?" Mộc Thủy Vân cảm thấy cho dù có mười vạn câu hỏi vì sao, đều là nhìn không thấu ý nghĩ trong lòng vị Vương gia này, thấy Hoàng đế? Nàng là thân phận gì, thấy Hoàng đế thì có thể làm cái gì?
"Để Hoàng huynh gặp một lần, hắn muốn sắc phong Quận chúa." Diệp Cổ cười thâm thúy, hắn tự nhiên có thể nhìn ra Mộc Thủy Vân vẫn luôn khéo léo từ chối hắn tiếp cận, chuyện nạp phi a, nàng chắc chắn sẽ không tiếp thu, không bằng lấy thân phận Quận chúa lưu nàng lại, chuyện sau đó liền dễ làm hơn nhiều.
"Quận chúa?" Mộc Thủy Vân hít sâu một cái, không rõ, hỏi: "Vương gia đây là ý gì?"
"Tình cảnh trên hồ Tước Tê khiến ta có hảo cảm với nàng. Ở Thiên Kiếm Đại Hội phong thái nàng bày ra càng làm ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Ta cảm thấy ở trên người nàng có khí chất đặc biệt, phi thường hấp dẫn người. Vì lẽ đó, ta quyết định, nhận nàng làm nghĩa muội." Diệp Cổ nói xong, lẳng lặng chờ đợi nàng trả lời.
Một phong hào Quận chúa đổi lấy một phần tình cảm chân thành, sự buôn bán này là đáng giá.
Ý nghĩ của Diệp Cổ làm Mộc Thủy Vân nhìn không thấu, nguyên tưởng rằng hắn sẽ nói ra hai chữ "phong phi", không nghĩ tới là phong Quận chúa, nhưng phong cái gì đều không có quan hệ gì với nàng, bởi vì nàng không thích, nhẹ giọng cự tuyệt nói: "Đa tạ ý tốt của Vương gia, nhưng ta tự do quen rồi, không muốn bị quy củ hoàng triều ràng buộc, xin Vương gia thu hồi thánh mệnh."
"Không cần vội vã từ chối ta, Thủy Vân, nàng nên suy nghĩ kỹ càng. Ta đã nhìn ra được, tính cách nàng đạm bạc, nhưng đại lục này không đơn giản như nàng tưởng tượng đơn giản. Nàng biết người cướp giật Phục Ma Phổ ngày đó là ai sao? Hắn là Hiếu Thành hầu đương triều. Tư Đồ Liên Thành này quyền lợi rất lớn, có thể nói không phân cao thấp với ta. Nếu hắn nhìn chăm chú một nữ nhân, nhất định sẽ không tiếc tất cả cũng muốn chiếm được. Một người muốn binh quyền có binh quyền, muốn tu vi có tu vi tại mọi thời khắc uy hiếp nàng, nàng làm người thông minh, nên nghĩ đến việc tìm một hậu thuẫn cường hãn." Diệp Cổ chắp tay đi dạo, lần trước trở về, hắn trái lo phải nghĩ, rốt cuộc nghĩ tới, Tư Đồ Liên Thành này lại dám đối nghịch với hắn, rất tốt.
"Cho nên hậu thuẫn Vương gia nói, chính là nương nhờ hoàng triều, làm Quận chúa?" Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy chuyện này rất vướng tay vướng chân, vì sao Hiếu Thành hầu sẽ nhìn chằm chằm nàng, như thế nào sẽ biết Huyết Phật châu tồn tại, hết thảy đều như một sợi dây thừng, vô tình hướng về nàng.
"Không sai, không màng danh lợi là một chuyện, nhưng cũng chỉ có tăng cao tu vi mới có thể bảo vệ nàng. Huống hồ, làm Quận chúa không có gì không được, Hoàng huynh ta không có muội muội, nếu như phong nàng là Quận chúa, nàng liền có thể hưởng thụ vinh sủng độc nhất vô nhị thiên hạ. Đương nhiên, ta sẽ không hạn chế sự tự do của nàng, nàng muốn đi nơi nào cũng có thể từ chỗ này của ta điều binh khiển tướng được bảo vệ khắp nơi. Thủy Vân, không cần cự tuyệt ta." Diệp Cổ đi tới bên người Mộc Thủy Vân, vỗ nhẹ bả vai nàng, giờ khắc này hắn lấy tình động, không sợ nàng sẽ lấy cái cớ khác từ chối.
Mộc Thủy Vân cầm lấy trù bố lau khoé miệng, Diệp Cổ còn kém không ăn nói khép nép cầu nàng, nàng coi như hờ hững cũng sẽ thay đổi sắc mặt. Có điều, hắn nói rất đúng, tăng cao tu vi là chuyện hiện nay nàng muốn làm nhất, nếu có người không liên quan đến nhiễu loạn, đến lúc đó cái được sẽ không đủ để bù đắp cái mất.
Huống hồ, nàng mơ hồ cảm thấy tiềm lực của Huyết Phật châu vẫn chưa được hoàn toàn kích phát, thậm chí ngay cả nàng là Túc chủ cũng đoán không được lúc nào có thể khởi động, lúc nào có thể tiêu biến sức mạnh của nó, căn bản không tốt lắm.
Thanh Vũ Lâu và Hiếu Thành hầu mục tiêu đều là Huyết Phật châu, lấy năng lực hiện tại của nàng, căn bản không thể cùng bọn họ đối kháng, ngoại trừ đến Kinh Luân Tự, cũng chỉ có cùng Diệp Cổ về hoàng cung, phong hào Quận chúa xem ra đúng là cùng nàng có chút duyên phận. Nếu đã như vậy, nàng há gì lại không chấp nhận, chỉ cần không phải phong phi, thì vẫn còn thời cơ xoay người.
Mộc Thủy Vân thả xuống trù bố, thấy dáng dấp Diệp Cổ chờ mong, trong lòng có chút buồn cười: "Được rồi, vậy thì vâng theo Vương gia sắp xếp."
"Thủy Vân, nàng nên gọi ta Vương huynh." Diệp Cổ hưng phấn hiển lộ trên nét mặt, suýt chút nữa trước mặt mọi người nhảy cao ba thước, có điều loại kích động này lại làm cho hắn khắc chế đúng lúc, tâm tư bình tĩnh lại.
"Còn chưa có sắc phong đâu, Vương gia không cần sốt ruột như thế đi, ta cũng không gấp a." Mộc Thủy Vân nhấp ngụm trà, cảm thấy Diệp Cổ có chút vi diệu, trong con ngươi kia rõ ràng rất hưng phấn, lại bị hắn cực lực áp chế, kỳ quái, nàng làm Quận chúa, hắn hưng phấn cái gì nha?
"Được được, đều y nàng. Có điều Kinh Luân Tự nàng hiện nay còn chưa đi được, theo ta về hoàng cung, ta phái người báo cho Dịch Tâm." Diệp Cổ cảm thấy mình may mắn đến cực điểm, nữ nhân này chung quy là trốn không thoát lòng bàn tay của hắn.
"Cái này không thể được, ta cần phải đến Kinh Luân Tự. Ta đáp ứng Nguyên Hải đại sư rồi, ngày mai muốn về Kinh Luân Tự với hắn tiếp Dịch Tâm phương trượng, ta có thể nào lật lọng. Việc sắc phong này nếu ta đã đáp ứng ngươi, thì nhất định sẽ đi hoàng cung, chỉ là hiện nay không thể. Còn có, ta còn muốn đi Ẩn Tinh Vực một chuyến." Mộc Thủy Vân thời thời khắc khắc đều không quên chuyện muốn đạt được Linh hồn nguyên châu, nàng mơ hồ cảm thấy, tập hợp đủ bảy viên Linh châu đối với Tuyết Phong mà nói, phi thường trọng yếu, tuy rằng tối hôm qua bị nữ nhân kia nhìn trái nhìn phải, nhưng câu nói kia, vẫn không thể bỏ đi sự tò mò của nàng.
Mộc Thủy Vân nghĩ như thế, nhưng không có ý thức được, mục đích nàng tìm kiếm Linh châu đã lặng yên chuyển biến, kích động muốn trở về hiện đại ngày càng tiêu giảm, phải nói, chủ thứ hoán đổi cho nhau*.
*ý nói mục đích thứ nhất và thứ hai của Mộc tỷ đã thay đổi vị trí cho nhau, một thành hai còn hai thành một, đối với tỷ ấy thì bây giờ tìm kiếm những mảnh vỡ Xá Lợi Tử cho Phong nhi còn quan trọng hơn trở về hiện đại nhiều
"Thủy Vân, nàng cần phải nghĩ kỹ lại. Chuyện này ta đã báo với Hoàng huynh, hắn hiện tại đang chờ chúng ta trở lại!" Diệp Cổ cảm thấy sự tình có chút thoát ly khỏi khống chế của hắn, nàng lập tức muốn đi Kinh Luân Tự? Không thể chờ đợi được nữa liền muốn đi?
"Nếu Hoàng thượng trách tội xuống, cùng lắm ta không làm Quận chúa thôi, thế nhưng Kinh Luân Tự là nhất định phải đi, bởi vì nơi đó tồn tại tín ngưỡng của ta, không ai có thể ngăn cản. Vương gia, xin thứ lỗi." Mộc Thủy Vân cực kỳ kiên định, điều này làm cho Diệp Cổ có chút nhụt chí.
"Được rồi, nghe nàng. Có điều, lúc nãy nàng đã đáp ứng ta phải về hoàng cung, ta tin tưởng nàng sẽ không nuốt lời. Đúng rồi, nàng nói muốn đi Ẩn Tinh Vực, đến nơi đó làm cái gì?" Diệp Cổ đối với Mộc Thủy Vân kiên trì thật sự là một chút biện pháp cũng không có, cuối cùng đành thỏa hiệp.
"Ta muốn đi lấy một thứ." Mộc Thủy Vân chuyển mắt vọng hướng thiên không, xanh thẳm thuần khiết ánh vào mắt nàng, trong lòng giờ nào khắc nào cũng nhớ tới bóng hình người kia, giống như truy tìm những cánh hoa đào tung bay, có vẻ nó đã trở thành một phần niềm tin của nàng.
"Ẩn Tinh Vực ở phía Đông, trăm năm trước, nơi đó gọi là Tàng Sơn, là địa phương vô số âm hồn tụ tập, tà môn không thể tả. Thế nhưng sau một hồi tiên ma đại chiến, Tàng Sơn đã diệt, thay vào đó chính là Ẩn Tinh Vực sống lại. khí tức ở nơi đó rất đặc biệt, xa xa nhìn tới giống như một mảnh rừng rậm, nhưng bầu trời lại hoàn toàn tách biệt với thế gian, vĩnh cửu sặc sỡ óng ánh, càng giống như bầu trời đêm vĩnh hằng, trong một khắc ngôi sao hội tụ với ánh trăng xán lạn, tạo ra một loại khí tức khác quỷ dị mà lại vô cùng nguyên thủy." Diệp Cổ nhìn xa xăm, khi hắn ra ngoài du lịch thì đã từng đi qua Ẩn Tinh Vực, lúc đó xông vào một lần, lại bị sức mạnh tản ra bên ngoài cản trở, không đi vào được.
"Tiên ma đại chiến." Mộc Thủy Vân lâm vào trầm tư.
"Không sai, thế giới này nguyên bản tồn tại hai cái vị diện. Một là Thiên Tông Đại Lục, một là Tà Minh Chi Giới. Thế nhưng trăm năm trước khởi xướng tiên ma đại chiến, từ đây hai vị diện phân cửu tất hợp, hiện nay đã sáp nhập với nhau gần trăm năm. Ta hoài nghi Ẩn Tinh Vực kia từ đó đến nay vẫn luôn tồn tại sức mạnh của thời kỳ đại chiến." Diệp Cổ thở dài, bốn chữ "tiên ma đại chiến" nói đơn giản, nhưng cũng gánh chịu vận mệnh của mấy nghìn vạn sinh linh.
"Thì ra là như vậy, xem ra tiên ma đại chiến là phi thường lớn lao." Mộc Thủy Vân cũng than khẽ, nếu như có thể nhìn thấy một màn đồ sộ trăm năm trước kia, nên có bao nhiêu kỳ diệu a, tiên cùng ma, không giống lập trường đấu võ, cuối cùng đương nhiên là tiên gia thắng, bằng không, nơi này sẽ biến thành Tà Minh Chi Giới.
"Thủy Vân, vì sao ở trên mặt nàng ta nhìn ra một sự ngóng trông? Tiên ma đại chiến không thú vị như nàng tưởng tượng, hai loại sức mạnh cực đoan va chạm, sẽ tạo thành nguy hiểm hủy thiên diệt địa. Nàng còn quá trẻ không cần suy nghĩ sâu xa cũng không cần có lòng hiếu kỳ." Diệp Cổ vỗ vỗ bả vai của nàng, tuy rằng bọn họ tiếp xúc không lâu, nhưng tâm tư Mộc Thủy Vân, hắn không khó dự đoán. Ân oán đời trước đã kết thúc, bây giờ đại lục rất yên tĩnh, nhưng cứ tiếp tục thái bình như thế, cũng chưa chắc là một chuyện xấu.
"Được rồi, có lẽ ta suy nghĩ hơi nhiều." Mộc Thủy Vân lắc đầu cười, tiên ma đại chiến thì sao, xác thực không phải thứ nàng quan tâm, nhưng Ẩn Tinh Vực nhất định phải xông vào một lần, lập tức hỏi: "Vương gia biết Linh hồn nguyên châu sao?"
"Nàng hỏi cái này làm cái gì?" Diệp Cổ hơi run run, ánh mắt sắc bén hẳn lên.
Mộc Thủy Vân cau mày, tránh khỏi tầm mắt hắn: "Ta chỉ là tùy tiện hỏi một chút."
Diệp Cổ quan sát vẻ mặt của nàng, nhưng không có thu hoạch, ánh mắt mơ hồ: "Linh hồn, tồn tại ở mỗi một góc trên đại lục này. Nó có thể thiếp hợp với thân thể người cũng có thể tự chủ chia lìa. Giống như tu vi, cùng linh hồn chung một nhịp thở. Mà Linh hồn nguyên châu, ý tứ trên mặt chữ là bảo châu tiềm tàng linh hồn. Nhưng nó còn có một câu trả lời hợp lý khác, chính là tà linh*."
*linh hồn tà ác
Cuối cùng tên truyện cũng xuất hiện, mấy thím đã hiểu chưa?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...