Editor: Lâm Tuyết Thần (Rainie Bomkum)
"Thủy Vân, sao lần trước ngươi lại cứu ta?" Hoa Ngưng mở mắt nhìn nàng, cầm tay nàng, tinh tế cảm thụ nhiệt độ cùng mềm mại.
Mộc Thủy Vân kinh ngạc vì động tác của Hoa Ngưng, nàng thế nào cảm giác tay không giống như bị nắm chặt, mà là được ôn nhu xoa xoa, trong lòng nhảy dựng, lúc này rút tay ra: "Liên quan với chuyện lần trước, ta chỉ là không muốn xem một nữ tử vô tội bị thương tổn mà thôi. Ngươi không cần cảm kích ta, đó chỉ là dễ như ăn cháo."
"Không, ngươi dễ như ăn cháo nhưng cứu ta. Phần ân tình này, ta luôn luôn ghi khắc. Nếu ngươi ngày sau gặp chuyện gì khó xử, cứ đến Thiên Huyền Môn tìm ta, ta tất nhiên sẽ xuất hết toàn lực." Hoa Ngưng còn đắm chìm ở dư vị xúc cảm, trong lời nói lộ ra ám chỉ.
Mộc Thủy Vân sao nghe không hiểu, chỉ cười nhạt: "Hào quang sáng sớm không thể lãng phí, đi tập thể dục với ta đi."
"Thể dục?" Hoa Ngưng hơi run, mang lòng hiếu kỳ đi theo Mộc Thủy Vân tới một bãi đất trống.
Dáng người Mộc Thủy Vân dẻo dai, mở rộng hai tay, uốn éo vặn vặn, ở quê hương nàng hầu như mỗi sáng sớm đều làm, tới nơi này ngược lại quên mất, tuy rằng có tu vi, nhưng nàng vẫn rất yêu thích rèn luyện.
Hoa Ngưng kinh ngạc nhìn nàng, tuy rằng cẩm bào bao vây, nhưng thế nào cũng không giấu được dáng người duyên dáng, hình thể thon thả, nhìn nàng làm ra mấy động tác cổ quái, bên môi bất tri bất giác nổi lên nụ cười.
Đem Mộc Thủy Vân động tác thu hết đáy mắt, Diệp Cổ phía sau giả sơn hơi nhíu mày, mỉm cười, mới sáng sớm liền nhìn thấy một màn thú vị, vóc dáng Mộc Thủy Vân so với tưởng tượng của hắn còn mềm mại hơn rất nhiều a, đột nhiên phát hiện mình thật hèn mọn, lại đi nhìn trộm như thế, đối với thân phận cao quý có chút không giống.
Bên cạnh Sơn Hà bất đắc dĩ bĩu môi, Vương gia bao lâu không dậy sớm như thế, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây đi, bởi vì nơi này có Mộc Thủy Vân, hắn liền bỏ qua thói quen ngày xưa, tới nơi này lén lút nhìn nàng, đây là tình huống gì nha?
Diệp Cổ tự nhiên không biết ý nghĩ của Sơn Hà, bằng không khẳng định không thể bình tĩnh như thế, hắn vẫn nhìn Mộc Thủy Vân, vô tình quét đến Phật châu Hồng Ngọc ở trên cổ tay nàng, trong lòng nhảy dựng, hẳn đây là Huyết Phật châu.
Nghe đồn Huyết Phật châu chính là thánh vật viễn cổ, bên trong hội tụ vạn nghìn tiên linh, càng là đồ vật cực âm.
Huyết Phật châu uy lực vô cùng là sự thật không thể chối cãi, bảo bối của tiên nhân viễn cổ sao sẽ ở trong tay Thủy Vân, phỏng chừng là có kỳ ngộ gì rồi.
Diệp Cổ nghĩ tới đây, khẽ mỉm cười, nàng kỳ ngộ thật là nhiều, ở trong đại hội càng dẫn tới Mạc Vô Hoan tự mình ra tay đánh giết nàng, ngoại trừ có hắn, còn có một tên cao thủ tiên cấp chạy đến cứu nàng, quả nhiên nhân phẩm rất tốt a.
Mộc Thủy Vân liếc về Diệp Cổ sau giả sơn rồi oán thầm, nàng luôn cảm giác có một ánh mắt theo nàng, hóa ra là vị Kính vương này, lúc này mới dừng lại động tác: "Xin chào Vương gia."
Hoa Ngưng cũng kinh ngạc, Kính vương làm sao sẽ đứng phía sau giả sơn, chẳng lẽ, hắn vẫn đang ẩn núp nhìn lén?
Diệp Cổ lười nhác từ sau giả sơn đi ra, trong tay loáng một cái, Bạch Ngọc Phiến* khẽ mở, phong độ phiên phiên vô cùng: "Thủy Vân, nàng luyện công phu gì thế, ta thấy đúng là thú vị."
*quạt Bạch Ngọc
"Chỉ là aerobics mà thôi, khiến Vương gia cười chê rồi." Mộc Thủy Vân cười nhạt, trong lòng đối với tác phong của vị Vương gia này có chút đổi mới, lần trước ở hồ Tước Tê, hắn cho nàng cảm giác rất thần bí, lần này ở Thiên Kiếm Đại Hội, hắn lấy uy nghiêm vương giả kinh sợ toàn trường, nhưng chỉ có đối với nàng nhường nhịn, điều này làm lòng nàng lay động.
"Vương gia sớm như thế đã tới hoa viên tản bộ, quả là nhã trí nhàn tình." Hoa Ngưng hơi hành lễ, trong lòng không mấy hoan hỷ, hiếm khi được cùng Thủy Vân ở một chỗ, lại bị vị Vương gia này làm hỏng.
"Bổn vương cũng vô sự mà thôi." Diệp Cổ liếc Hoa Ngưng, đột nhiên tới gần Mộc Thủy Vân, quạt giấy giương ra: "Phục Ma Phổ nghiên cứu thế nào, có thể có chút thành tựu?"
"Cái này, một lời khó nói hết." Mộc Thủy Vân bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
"Ồ? Chẳng lẽ Phục Ma Phổ không hợp tâm ý của nàng?" Diệp Cổ ngạc nhiên, nàng lấy được kiếm phổ thiên địa chí tôn, cũng không có như trong tưởng tượng của hắn, thần thái vui mừng, Phục Ma Phổ này hắn từ trước đến nay chưa từng thấy, bí mật ở trong, hắn tự nhiên không biết được.
"Vương gia vừa đề tỉnh, ta ngược lại nên tìm Dương trang chủ hỏi một câu." Mộc Thủy Vân hành lễ, liền đi tới chính sảnh.
Diệp Cổ và Hoa Ngưng liếc mắt nhìn nhau, từng người đuổi theo.
Vạn Lý Sơn Trang, chính sảnh.
Giang Nam khẽ vuốt trước ngực, ngày hôm qua thật đúng là mạo hiểm vạn phần a, hắn cho rằng đời này đều không thấy được sư phụ nữa, không nghĩ tới hắn đại nạn không chết, căn do bên trong, Dương Vạn Lý đã nói rõ với hắn, không nghĩ tới Kính vương sẽ cứu hắn.
Hẳn là xem thể diện của Thủy Vân, cỗ thánh cấp uy lực kia nhìn như bình thường, nhưng căn bản không phải là những gì mọi người nhìn trong mắt nghe trong tai, trong hơi thở xen lẫn lãnh sương quỷ dị, suýt nữa đem đan điền hắn đông bạo, mà duy nhất có thể trục xuất khí tức lãnh sương chỉ có Kim Mang Hỏa của Kính vương mới có thể hóa diệt.
Nghe đồn Kim Mang Hỏa chính là một trong tứ đại thần hỏa, tứ đại thần hỏa chia ra làm Nam Sơn Liệt Dương Hỏa, Bắc Hải Lăng Thần Hỏa, Tây Tinh Thiên Lam Hỏa, Đông Vực Kim Mang Hỏa.
Lúc hắn hôn mê, mãnh liệt cảm nhận được cỗ nhiệt diễm cực đoan kia, không nghĩ tới Kính vương tu vi cao thâm như vậy, có thể điều khiển thần hỏa, căn bản cùng năm chữ "quen sống trong nhung lụa" không có chút liên quan nào.
Trong lúc suy tư, cửa truyền đến tiếng bước chân.
Mộc Thủy Vân bước vào phòng lớn, thấy Giang Nam tinh thần chấn hưng, trái tim cuối cùng cũng coi như là thả xuống: "Ngươi cảm giác thế nào?"
"Thủy Vân! Ta nghe Dương trang chủ kể tình cảnh hôm qua rồi. Ngươi vì ta thật sự không tiếc tất cả, có ngươi người bạn này, ta chết cũng không hối tiếc." Giang Nam tiến lên nắm lấy tay nàng, trong lòng đâu chỉ là cảm động, không nghĩ tới Thủy Vân còn quá quan tâm đến sự sống chết của hắn, có bằng hữu như vậy, còn cầu mong gì.
"Ngươi có phải rất cảm động không, cảm động xong thì có thể buông tay a!" Diệp Cổ tiến vào liền một quyền đánh tới, Giang Nam đau, rụt lại tay, trên mặt có chút không nhịn được.
Ánh mắt Diệp Cổ ám trầm, hắn còn chưa vuốt, tiểu tử này ngược lại tốt, ở trước mặt mọi người sỗ sàng, quả là vết sẹo đã quên đau, thưởng thức băng sương rồi lại đang suy nghĩ muốn nếm thử hỏa diễm của hắn sao?
Hoa Ngưng thần sắc lành lạnh liếc mắt Giang Nam đang luống cuống, làm sao thương thế ổn định, liền táy máy tay chân a.
"Đa tạ Vương gia cứu giúp." Giang Nam chắp tay nói, xem ra vị Kính vương này yêu thích Thủy Vân, ngay mặt liền bảo hộ lên.
"Ừm, đối với bổn vương thì dễ như ăn cháo. Thất Tiên Phong đối với hoàng thất, so với Thanh Vũ Lâu càng trọng yếu hơn. Huống hồ, ngươi vẫn là bạn bè của Thuỷ Vân, bổn vương sao có thể thấy chết mà không cứu." Diệp Cổ lắc cây quạt, một thân khí tức cao quý hiển lộ hết.
"Hahaha, Vương gia, mời ngồi." Dương Vạn Lý từ phòng khách riêng đi ra, mỉm cười mời Diệp Cổ ngồi vào ghế trên.
"Mộc cô nương còn chưa ăn sáng đi, ta đã sai người chuẩn bị kỹ càng, một hồi ngươi liền có thể đi thiên thính dùng cơm." Dương Vạn Lý quay đầu cười nói.
"Dương trang chủ đãi khách thật sự rất khiến người ta thư thái, có điều ta còn có một chuyện muốn thỉnh giáo ngài." Mộc Thủy Vân không muốn đánh Thái Cực, gọn gàng dứt khoát nói ra miệng.
"Có phải có quan hệ với Phục Ma Phổ?" Đối với Mộc Thủy Vân thỉnh giáo, Dương Vạn Lý từ lâu hiểu rõ: "Ngày hôm qua quá trễ, vì lẽ đó ta cũng không có cùng ngươi nói rõ tường tận. Trước tiên đi dùng cơm đi, dùng hết cơm, ta sẽ giải thích nghi ngờ trong lòng của ngươi."
"Được rồi, vậy thì đa tạ Dương trang chủ." Mộc Thủy Vân cúng kính không bằng tuân mệnh, xem ra bí mật của Phục Ma Phổ, Dương Vạn Lý này là rõ rõ ràng ràng.
Nhìn theo bóng lưng Mộc Thủy Vân, Diệp Cổ lướt qua bên người Dương Vạn Lý, trầm giọng nói: "Chẳng lẽ là kiếm phổ xảy ra sự cố?"
"Cũng không phải như vậy, lúc đó chúng ta đem kiếm phổ nắm trở về, mỗi người đều nổi lên lòng mơ ước. Thế nhưng môn phái đông đảo, Phục Ma Phổ chỉ có một quyển. Bất đắc dĩ, chúng ta đều sợ đối phương đem Phục Ma phổ chiếm làm của riêng, liền liên hợp lại đem nó phong ấn." Dương Vạn Lý thở dài, xem ý tứ Thanh Mộc Tử kia, khẳng định sẽ không xuất thủ giải phong ấn, nếu đã như thế, sự cố càng tăng thêm.
"Cái gì? Các ngươi cư nhiên phong ấn nó? Thật sự là làm điều thừa!" Sắc mặt Diệp Cổ trầm xuống, vung tay áo rời đi.
Trong phòng, nhìn một bàn món ngon mỹ vị, Giang Nam đã sớm không nhịn nổi, lúc này gắp một cái đùi gà phóng vào chén Mộc Thủy Vân: "Thủy Vân, ăn nhiều chút. Ngươi có vẻ yếu đuối mong manh, cần bồi bổ nhiều hơn."
Hoa Ngưng ở một bên lành lạnh nở nụ cười, xới một chén tiên thang đưa tới trước mặt Mộc Thủy Vân, âm thanh nhu hòa: "Thủy Vân, uống canh trước khi ăn cơm sẽ rất tốt cho dạ dày. Những thức ăn này hào sắc hương vị đầy đủ, không nghĩ tới đầu bếp ở Vạn Lý Sơn Trang tay nghề tốt như vậy, ta liền mượn hoa hiến Phật."
Mộc Thủy Vân nhìn hai người, một bên đùi gà, một bên tiên thang, trong lòng bất đắc dĩ: "Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, các ngươi làm cái gì vậy?"
Thấy hai người tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm nàng, Mộc Thủy Vân nói: "Các ngươi nhìn ta làm gì? Ăn đi."
"Ừm." Giang Nam và Hoa Ngưng liếc mắt nhìn nhau, lúc này mới bắt đầu ăn, cả hai vẫn không tự chủ được, gắp rau cho Thủy Vân.
Mộc Thủy Vân lắc đầu, sao nàng cảm thấy mệt mỏi quá đi, hai người kia đến tột cùng là bằng hữu của nàng, hay là đến hầu hạ nàng nha, thật sự không biết nói gì.
Sau khi ba người ăn xong, lại trở về chính sảnh.
Các chưởng môn từ lâu đã đến đông đủ, quả nhiên, sắc mặt Thanh Mộc Tử vẫn không phải rất tốt, hai vành mắt đen hoa lệ lệ quải ở trên mặt, phỏng chừng tối hôm qua cũng ngủ không ngon. Phục Ma Phổ đều cho người khác, hắn có thể ngủ ngon giấc mới thật sự là quái đản.
Mộc Thủy Vân bình thản, thấy Diệp Cổ hướng nàng vẫy tay, liền cười nhạt đi tới ngồi cạnh hắn.
Các vị chưởng môn thấy cảnh này thì mất bình tĩnh, Kính vương này rốt cuộc là ý gì? Dĩ nhiên để một tên tiểu bối ngồi ở trên bọn hắn, điều này không phải trước mặt mọi người lơ là bối phận sao?
Hoa Ngưng và Giang Nam tự nhiên không thể tuỳ tùng Thủy Vân, từng người trở về vị trí cũ.
Thanh Yên nhìn vành mắt Hoa Ngưng ửng đỏ, ngữ khí quan tâm: "Ngủ không ngon?"
"Không phải, ngày hôm qua ngủ quá muộn, một hồi nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, lao sư phụ quan tâm." Hoa Ngưng lời tuy như vậy, nhưng ánh mắt thủy chung nhìn Mộc Thủy Vân.
Thanh Yên theo tầm mắt nàng nhìn sang, tự nhiên lo lắng, chẳng lẽ suy nghĩ trong lòng nàng là đúng?
Dương Vạn Lý nhìn một vòng, cười nói: "Mộc cô nương lấy phong thái và tư thế trác tuyệt, thắng Thiên Kiếm Đại Hội, đây là sự thật khiến hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào. Người trẻ tuổi tài ba, nên được Phục Ma Phổ. Liên quan với việc giải phong ấn, ta nghĩ đại gia cũng không có ý kiến đi."
Bộ ba Diệp – Giang – Hoa hảo dễ thương nga!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...