Chương 53: Thiểm Vong
Men theo con đường tối tăm cùng ngọn đuốc và thanh đao ngắn trên tay, Hoàng Vĩ tưởng chừng như con đường này không có điểm kết.
Bởi vì sao ư? Bởi vì...
"Đậu xanh rau má, làm đường gì mà dài quá vậy trời! Đi mấy chục phút rồi còn chưa thấy lối ra nữa." Hoàng Vĩ than vãn.
Rõ ràng là hắn đang rất sốt ruột vì mãi mà vẫn chưa tìm được lối ra.
Trong khi đồng đội ngoài kia vẫn còn đang chiến đấu thì Hoàng Vĩ lại phí phạm thời gian ở cái chốn này, bảo sao mà không khó chịu cho được!
Ngọn đuốc trên tay Hoàng Vĩ cũng cháy gần đến tay cầm do ngọn lửa cháy quá lớn, nếu mà đi thêm khoảng nửa tiếng nữa thì hắn đành phải vứt nó đi vậy.
Thật may mắn là Hoàng Vĩ không phải chờ đợi lâu:
"Cuối cùng cũng tới điểm cuối của con đường này rồi.
Tạm biệt cái chỗ quái gở và không hẹn ngày gặp lại!"
Trước mặt Hoàng Vĩ hiện tại là hai cánh cửa đá to lớn cao hơn 10 mét, chiều rộng 6 mét đứng sừng sững giữa đường như một hộ pháp.
Hoàng Vĩ mừng rơn.
Hắn đang định tung "bộc phá quyền" đấm bay hai cánh cửa thì bất ngờ, hai cánh cửa bắt đầu xê dịch, tách ra tạo lối đi cho Hoàng Vĩ như muốn nói rằng "hãy bước vào đi".
Bên trong tối đen như mực hắc ín trông thật rợn người.
"Cái quái gì...?"
Hoàng Vĩ đắn đo suy nghĩ, không biết có nên đi qua cái cổng này hay không.
Nếu lỡ có bẫy thì sao đây?
"Mặc kệ, tới đâu hay tới đó.
Còn hơn là mắc kẹt tại cái chỗ này!"
Nói xong Hoàng Vĩ không do dự mà bước qua cửa, nhìn hắn bên ngoài thì trông rất thư thả nhưng bên trong thì từng thớ thần kinh run lên liên hồi vì căng thẳng.
Bịch
Vừa đặt chân vào thì bỗng một loạt ánh lửa từ các ngọn đèn gắn trên tường xuất hiện chiếu rọi xung quanh, lúc này Hoàng Vĩ mới nhìn rõ mình vừa bước chân vào một căn phòng khác.
Chỉ là lần này nó to hơn và rộng hơn căn trước thôi.
"Waoooo! Đẹp thật nhở!?" Hoàng Vĩ buộc miệng tán thưởng khung cảnh nơi đây.
Căn phòng rộng lớn được xây dựng theo hình tròn, kiến trúc vẫn là của Anh quốc thời trung cổ.
Sàn lát gạch đá bóng loáng, các ngọn đèn nến gắn xung quanh trên tường cùng một chiếc đèn chùm lớn ở giữa trần phòng.
Nhìn rất có giá trị thẩm mỹ.
Nếu đây không phải là một cái lăng mộ thì chắc sẽ là nơi du lịch hấp dẫn lắm cho xem.
Cảnh tượng Hoàng Vĩ vừa bước vào là đèn bật sáng trông giống hệt như mấy tựa game RPG vậy! Và tất nhiên, đã là game nhập vai thì không thể thiếu boss (trùm) được rồi.
Kẻ mặc áo choàng tím mà Bason nhắc đến khi trước hiện đang ở cái nơi cao nhất căn phòng này, cái gã hiện giờ chưa biết là nam hay nữ đó đang ngồi trên một cái ngai vua làm từ đá cổ.
Hắn đưa mắt nhìn xuống kẻ vừa đặt chân vào nơi này, thánh địa của hắn!
Hoàng Vĩ là người mở miệng trước:
"Ông...!À không, ngươi rốt cuộc là thứ gì?"
Hoàng Vĩ đổi tông giọng vì lúc này mũ áo của kẻ đối diện bỗng tuột ra, để lộ một cái đầu lâu trắng xoá.
Không chỉ mỗi phần đầu lâu mà toàn bộ thân thể của tên necromancer đó đều là xương trắng.
Bộ xương trắng bốc đó đáp, giọng đàn ông: "Xem ra ma pháp của ta vẫn chưa thật sự hoàn hảo nhỉ? Vậy mà vẫn để một con cá như ngươi lọt lưới."
Hoàng Vĩ khịt mũi.
"Hoá ra đối với ngươi ta chỉ là một con cá thôi sao?"
"Ồ không, ngươi chỉ đang đánh giá bản thân quá cao thôi!"
"Ta sẽ xem đó là lời khen." Hoàng Vĩ nói.
"Mà ta muốn hỏi câu này này, ngươi nói chuyện bằng cách nào trong khi không có dây thanh quản thế?"
Bộ xương trắng biết là đối phương đang nói kháy mình nhưng không hề tỏ ra giận dữ, hoặc nếu có thì cũng chẳng ai biết được.
Thấy đối phương không thèm trả lời, Hoàng Vĩ chuyển từ giọng bông đùa sang nghiêm túc:
"Ngươi rốt cuộc là ai? Làm gì trong cái ngôi mộ này? Và mục đích của ngươi là gì?"
Bộ xương trắng đáp: "Ta đâu có nghĩa vụ phải trả lời ngươi."
Hoàng Vĩ: "Ờ...!ngươi nói cũng đúng!"
Bỗng chốc bộ xương đó bật cười thành tiếng trước cái bản mặt ngu ngơ của Hoàng Vĩ.
"Ngươi cười cái gì?"
"Đây là lần đầu tiên ta gặp một kẻ hài hước như ngươi đấy tiểu tử à!"
"Well, người ở đây không có ai dùng từ 'tiểu tử' đâu.
Ngươi chắc chắn là kẻ đến từ thế giới khác!" Hoàng Vĩ khẳng định.
Lại thêm một tràng cười nữa từ bộ xương người quái dị.
"Ta cũng chẳng việc gì phải giấu.
Đúng, ta không thuộc về thế giới này.
Tên ta là Thiểm Vong!"
"Đúng như chúng ta nghĩ, ngươi đến từ tu tiên giới!"
Lần này thì bộ xương - Thiểm Vong - không còn cười nữa mà là đứng hẳn dậy vỗ tay.
Do không có da thịt nên tiếng vỗ tay đó của hắn thật ghê rợn làm sao.
"Nếu ngươi đã biết ta đến từ đâu thì hẳn ngươi...!À không, phải nói là các ngươi chứ! Ngươi vừa bảo 'chúng ta' mà phải không? Tức các ngươi cũng giống như ta, đều là kẻ từ thế giới khác." Thiểm Vong nói.
"Đúng như ngươi nói, chỉ khác là bọn ta tới để tiêu diệt ngươi."
"Tiêu diệt ta? Nực cười." Thiểm Vong nói, giọng khinh thường.
"Các ngươi định tiêu diệt ta trong khi bản thân không biết đối thủ của mình là ai ư?"
Thiểm Vong nói đúng.
Ngoại trừ lượng thông tin ít ỏi từ Bason và những suy đoán của mọi người thì không còn biết gì nữa.
Chỉ biết kẻ địch là một chiêu hồn sư, ẩn náu trong lăng mộ vua Arthur và có một đội quân undead canh giữ xung quanh.
"Giờ nói ra cũng chẳng hại gì!" Gã nói.
"Mục đích của ta rất đơn giản thôi, đó là biến cả thế giới này trở thành đội quân tử thi hùng mạnh phục vụ dưới trướng của ta.
Và mục tiêu đầu tiên sẽ là kinh thành của đế quốc Emmecia."
Mặc dù đã đoán được phần nào ý định của gã nhưng khi được nghe từ chính miệng Thiểm Vong nói, Hoàng Vĩ vẫn rùng mình choáng váng.
Không dám tưởng tượng tới cảnh âm mưu của tên đầu lâu này mà thành sự thật sẽ như thế nào nữa!
Nhưng câu chuyện chưa kết thúc: "Khi mục tiêu đầu tiên đã hoàn thành thì ta sẽ...!ta sẽ...!"
Chợt Thiểm Vong ngừng nói, gã đưa mắt nhìn về phía Hoàng Vĩ.
Tới lúc này hắn mới nhận ra đôi mắt của Thiểm Vong có màu đỏ.
"Chuyện trò kết thúc, còn bây giờ...
Bỗng chốc Hoàng Vĩ cảm thấy một áp lực khủng khiếp đè nặng lên cơ thể và mém tí nữa thôi là đã quỳ xuống mất rồi.
Thiểm Vong chỉ vừa mới để lộ chút sát ý mà thôi đấy.
"Ngươi vừa nói là muốn tiêu diệt ta???"
Hoàng Vĩ đưa ngón giữa lên, khiêu khích: "Phải, ông đây đang muốn xử ngươi đấy đồ xương xẩu!"
Thiểm Vong tất nhiên không hiểu hành động vừa rồi của Hoàng Vĩ, nhưng gã biết là hắn đang khiêu khích mình.
"Ta không chiến đấu với kẻ vô danh, xưng tên ra!"
Nếu tâm trí người được chia thành mười phần thì hiện tại trong đầu Hoàng Vĩ 10 phần chỉ có 1 phần là sợ hãi, còn lại 9 phần đều dành chỗ cho sự sự phấn khích cả rồi.
Chiến ý sục sôi.
Hoàng Vĩ không còn quan tâm tới hậu quả nữa rồi, bây giờ hắn chỉ muốn quẩy banh nóc với đối thủ mà thôi.
Ném cây đuốc đang cháy dở trên tay xuống đất lăn lóc, hắn hét lên:
"Nghe cho rõ đây, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, họ Hoàng tên Vĩ.
Nhớ lấy!!!"
"Được, Hoàng Vĩ phải không? Hãy xem đây là trận chiến vĩ đại nhất cuộc đời của ngươi đi", Hoàng tiểu tử!"
Hết chương 53
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...