Gió đông rít gào, bên ngoài là đêm đen sâu thẳm không có điểm cuối.
Tạ Tinh liếc mắt nhìn gò má của nam nhân tóc bạc, thầm nghĩ cách đuổi người ra khỏi phòng.
Người giống Lâm Khanh hiện tại đang khoanh chân ngồi trên giường, tay phải đỡ cằm mê mẩn nhìn y, giọng điệu còn mang theo chút bi thương: "Không phải định đuổi ta đi nữa chứ?"
Tạ Tinh một chút cũng không hề bị lay động bởi bộ dáng làm nũng của đối phương, hầm hừ cảnh cáo: "Ta không quan tâm ngươi là chủ nhân lâu đài hay cái gì hết.
Mời ngài nhanh nhanh cuốn gói rời đi."
Nam nhân hơi nhoài người về phía trước, ngón tay mềm mại chạm lên yết hầu Tạ Tinh không nhẹ cũng không mạnh, đôi mắt ngậm ý cười: "Nhưng làm sao đây, ta lưu luyến ngươi đến mức không muốn rời khỏi.
Phải chăng đây chính là nhất kiến chung tình?"
Trêu chọc cực kỳ lẳиɠ ɭơ, cũng rất thiếu đánh.
Tạ Tinh mệt mỏi chớp mắt nhìn hắn.
Biết người nọ vốn cũng chẳng định nghe theo lời y, đành chuyển qua hỏi thêm vài chuyện có ích: "Hai người kia ngươi gϊếŧ à?"
Nam nhân hà một hơi vào gáy y, còn dùng tay sờ sờ tới lui trên eo: "Không có nha~! Ta cả ngày chỉ nằm trong phòng chơi với một đám quỷ ngốc, ai rảnh đi gϊếŧ bọn chúng chứ?"
Cảm giác được từng cơn tê dại từ những nơi tay đối phương chạm vào, lồng ngực Tạ Tinh nháy mắt nóng lên.
Y bất đắc dĩ hỏi tiếp: "Nếu ngươi là chủ nhân lâu đài.
Lại tính theo dung mạo thì hẳn là con trai của vị công tước kia đùng không?"
Người nọ hôn hôn vành tai Tạ Tinh: "Đoán đúng rồi.
Quả là người ta coi trọng có khác, thật thông minh a."
Sau đó giống như đoán được Tạ Tinh định hỏi tiếp cái gì, nam nhân vân vê tóc mai.
Hai vành mắt hắn hơi có chút hồng hồng, than thở: "Ta cũng không được tiết lộ cho ngươi biết hung thủ là ai đâu.
Quy tắc thế giới không cho phép.
Phải để người chơi tự mình đi tìm mới được."
Tạ Tinh cũng thu được đầy đủ thông tin cần thiết, hài lòng gật đầu vươn ngón tay đấy hắn giãn ra một khoảng.
Anh quỷ nãy giờ ồn ào muốn ra ngoài, lăn lộn trên đất mãi không thôi nên bị hai người đồng thời bỏ qua.
Lúc này đầu tóc lộn xộn, mơ mơ màng màng mở to mắt lại gần: "Các ngươi chơi trò gì bám qua bám lại thật kỳ cục."
Tạ Tinh ngượng ngùng bế anh quỷ lên, đem nó ra sức xoa nắn một phen.
Lại giúp nhóc sửa lại đầu tóc lung tung rối loạn rồi thả vào lòng nam nhân đối diện.
Anh quỷ biết mình chạy không nổi, chỉ có thể uỷ khuất ngồi yên, ngơ ngác tùy ý để con quỷ nọ đùa nghịch.
Nó dùng hai tay che mặt, giọng nói của nó cũng mềm mại đến có thể tích ra nước, không khác gì một đứa trẻ bình thường: "Không cho bắt nạt ta! Các người độc ác!"
Nam nhân tóc bạc sờ nó đủ rồi liền cảm thấy mỹ mãn.
Cũng mặc kệ anh quỷ ấm ức chạy trốn vào một góc, hết sức phấn khởi nhào qua thân mật ôm eo Tạ Tinh, cười hì hì đòi y hôn hôn mấy cái.
Cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa, Tạ Tinh nghiêng đầu dời tầm mắt: "Ai vậy?"
Bên ngoài truyền đến giọng của nam chính công: "Là tôi, Trương Sinh.
Mọi người tìm được thêm manh mối xác định hung thủ rồi.
Anh có thể đến phòng khách được không?"
Rốt cuộc thì cũng có thêm manh mối, Phượng Hi đáp ra bên ngoài một tiếng.
Dứt lời tóm nam nhân còn đang cọ cọ mình cùng anh quỷ cất vào một chỗ, dặn dò bọn họ ở yên.
Sau đó liền chỉnh lại quần áo ra cửa, hướng thẳng đến phòng khách.
Sảnh chính chỉ có ba người trẻ tuổi đang đợi, hai vợ chồng trung niên ngược lại không có mặt.
Trương Sinh yên lặng đứng ở nơi xa, khuôn mặt ổn trọng và kiên nghị.
Vũ Nương thì ngồi trên ghế trầm ngâm suy nghĩ, trên tay nàng còn cuốn băng vải trắng.
Câu thanh niên Tư Hải cầm mấy tờ giấy ngồi xổm một góc, mở lời khẳng định chắc nịch: "Quả đúng như anh Tạ đoán, chúng tôi theo manh mối kìm điện lén lút điều tra trong phòng từng người, phát hiện được một cái kìm chích điện giấu trong hốc tường bị vỡ ở phòng hai vợ chồng kia."
Sau khi nghe Tư Hải trình bày, mọi người trong phòng đều im lặng, ngồi bất động.
Vũ Nương không biết làm sao, cắn môi ngập ngừng: "Người phụ nữ Kim Liên kia lúc phát hiện tôi đi qua cửa phòng bà ta còn tỏ ra vô cùng giận dữ, dùng móng tay cào tôi bị thương."
Tạ Tinh đem mấy tờ giấy Trương Sinh đưa cho đọc một chút, phát hiện ra vấn đề, nhíu mày nhìn. Qua một hồi lâu mới mở miệng phá vỡ bầu không khí yên lặng: "Nó nói đám người dị giáo kia vẫn có người chạy thoát sự trả thù của con trai công tước."
Trương Sinh xoay người, lắc đầu khó xử: "Lúc bắt đầu chúng ta đều lần lượt xuất hiện trước cửa lâu đài, cũng chẳng biết thứ tự trước sau của mỗi người.
Nếu có một, hoặc hai người vốn ngay từ đầu đã là nhân vật của câu chuyện, ở sẵn đó từ trước rồi giả làm khách nhân.
Chắc chắn cũng chẳng ai nghi ngờ."
Tạ Tinh sửng sốt một lát, suy nghĩ hỗn loạn mới một lần nữa tập hợp, bắt đầu cẩn thận phân biệt.
Y nhíu mày nói ra kết quả cuối cùng: "Có khả năng hai vợ chồng kia chính là hậu duệ của đám người tà giáo trong này viết.
Quay lại vì muốn trả thù? Như vậy mà nói, nếu trả thù linh hồn con trai công tước, vậy gϊếŧ những khách nhân khác có ích lợi gì?"
Tư Hải đứng dậy tiến tới, lục lọi lôi ra vài tờ giấy cũ khác: "Anh Tạ nhìn xem, em không dịch được hết ngôn ngữ trong này.
Nhưng từ hình vẽ cũng đoán ra được ít nhiều.
Nó nói có một loại tà thuật, dùng người sống hiến tế.
Dựng lại cảnh cũ có thể đem linh hồn có liên hệ gọi ra."
Mấy người đều đưa mắt trao đổi qua lại với nhau một hồi.
Sau khi liên kết các manh mối, cách thức suy đoán, liên kết lại đã hoàn thành được bản phác họa về cách hành động của hung thủ.
Cũng hiểu được lý do hung thủ phải gϊếŧ người theo cách chết của gia đình công tước nọ.
Có lẽ mục đích cuối cùng khả năng muốn linh hồn vị con trai công tước ra mặt.
Bất quá, dù đã đoán được hung thủ nhưng mọi người đều không vui vẻ gì hết, vẻ mặt còn rất khó coi.
Vì nếu tất cả đều giống như những gì Tư Hải nói, thì còn cần thêm một người nhảy lầu chết nữa.
Trong phòng quá an tĩnh, Trương Sinh dứt khoát đứng ra thừa nhận thân phận thiên sư phương Đông.
Tỏ ý muốn cùng Tạ Tinh đi qua chỗ hai vợ chồng Phan Lang và Kim Liên bắt người.
Vũ Nương cùng Tư Hải không có năng lực chiến đấu nên ở lại.
Hai người nam nhân thận trọng tiếp cận căn phòng cách đó không xa.
Trương Sinh thậm chí còn biến ra một thanh kiếm gỗ đào phòng thân.
Sau một tiếng hô liền đá cửa bất ngờ xông vào.
Thế nhưng thứ chờ đợi trước mắt họ lại là hai bộ thi thể tay chân cùng đầu bị xẻ ra giống như đang cắt đậu hũ. Theo phán đoán, hung khí đó có thể sắc đến mức có thể cắt đứt cả cần cổ của con người kể cả kẻ chân yếu tay mềm không biết điều khiển lực.
Người nam bị gϊếŧ khi hôn mê, trái lại người nữ là bị sát hại trong lúc còn tỉnh, dấu vết giãy dụa trong căn phòng bừa bộn cực kỳ rõ ràng.
Trương Sinh đầu óc choáng váng rùng mình nhớ lại: "Vết thương trên tay bị người cào trúng lúc giãy dụa.
Là Vũ Nương!"
Tạ Tinh bật thốt lên: "Mau trở về!"
_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...