Ta Man Hoang Bộ Lạc


Trên người Cổ Trần vòng quanh từng luồng huyết khí dày đặc, các luồng huyết khí kỳ lạ dâng lên từ thi thể ở bốn phương tám hướng.

Những năng lượng huyết khí này đều bị hạt châu thần bí trong thức hải Tử Phủ hấp thu, bổ sung năng lượng bị tiêu hao.

Lộc cộc lộc cộc!Toàn bộ chiến trường im ắng, chỉ có tiếng bước chân đạp máu loãng của Cổ Trần, mỗi bước bắn lên bọt máu.

Cổ Trần tựa như đại ma, lại giống như một Tu La, huyết khí, sát khí vòng quanh toàn thân, thậm chí hội tụ thành từng đoàn oán khí.

Mây máu che phủ chiến trường, sát khí cuồn cuộn, giống như có vô số tiếng kêu rên văng vẳng, lộ ra oán niệm sâu đậm.

Cổ Trần một đường đi qua, cuối cùng đứng trước một khúc tường thành đổ, nhìn các bóng người mảnh khảnh trên khắp chiến trường, trông có chút tiêu điều và cô đơn.

Trận chiến này tử thương quá thảm liệt, tuy rằn thắng lợi, nhưng là thắng thảm.


- Tộc trưởng!Cổ Trần đang suy nghĩ thì bỗng nghe một giọng nói tràn ngập mệt mỏi.

Xoay người nhìn lại, chợt thấy Hắc Thổ kéo thân thể đầy rẫy vết thương đi tới, trên mặt tràn đầy bi thương.

Cổ Trần mặt không cảm xúc hỏi:- Thương vong như thế nào?Hắc Thổ khuôn mặt bi thương, trầm thấp nói:- Tộc trưởng, đã có bước đầu kiểm kê, số người chết trận là một vạn ba nghìn sáu trăm năm mươi người, số người bị thương nặng, bị thương nhẹ còn chưa thống kê, hơn nữa! Hắc Thổ ngập ngừng nói khiến lòng Cổ Trần chùng xuống, mắt lóe tia tối tăm, tâm trạng rất tệ.

Cổ Trần đã dự đoán sẽ thương vong rất lớn, nhưng không ngờ rằng nghiêm trọng như vậy, trận chiến này đã chết hơn một vạn ba nghìn sáu trăm người, có thể nói tử thương có chút thảm trọng.

Đây là một trận thắng thảm.

Đương nhiên, chuyện tốt là tử thương phần lớn là tộc nhân thanh niên trai tráng bình thường, phần tinh nhuệ thật sự hì mặc Thanh Đồng giáp, số lượng thương vong không quá nhiều.

Hết cách rồi, bộ lạc vừa mới khởi bước, thực lực chân chính còn chưa phát triển đã phải đối diện mấy vạn Thú nhân tiến công, cộng thêm ba trăm đầu Mãnh tượng, trực tiếp phá hủy tường thành.

Còn có một trưởng lão, Nhị điện hạ của Thú tộc, hai Thú nhân đều là cường giả, nếu không phải Cổ Trần dốc hết sức lực, bộc phát ra tất cả con bài chưa lật thì có lẽ căn bản không cách nào ngăn trở cuộc xâm lăng.

Nếu không có vũ lực cường đại của Cổ Trần thì đừng mơ đến đối kháng, càng miễn bàn thắng lợi hiện nay.

Cổ Trần nhẹ giọng hỏi một câu:- Hơn nữa cái gì?Hắc Thổ chần chừ một lúc rồi buông tiếng thở dài:- Tộc trưởng, Thiết Mộc đã! Đã chết.

Oong!Tim Cổ Trần rung lên, trên người khí tức sản sinh chút dao động, chấn phế tích khẽ run lên, đá vụn rơi rào rào.

Tim Cổ Trần đập nhanh, vẻ mặt thương cảm, Thiết Mộc là tộc trưởng của Ô Mộc bộ lạc, mới hòa nhập vào bộ lạc không lâu.

Không ngờ Thiết Mộc chết trận trong trận chiến này, khiến trong lòng mọi người rất khó chịu.

Cổ Trần xoay người nhảy, bước nhanh đi hướng một hố to, nơi đó nằm một thi thể mau thịt nhầy nhụa, đúng là Thiết Mộc.


- Thiết Mộc! Cổ Trần đứng bên mép hố, sắc mặt phức tạp nhìn thi thể của Thiết Mộc, có thương cảm, nặng nề, lửa giận không ngừng đan xen.

Tâm trạng của Cổ Trần nặng trĩu, bộ lạc của mình đã mất hơn một vạn người trong trận chiến này, còn tổn thất một trụ cột hiện nay của bộ lạc.

Thiết Mộc là cường giả Đoán Cốt cảnh, sức chiến đấu không tệ, nhưng chung quy vẫn chết trận trong cuộc chiến, chết vào tay trưởng lão của Thú tộc.

- Truyền lệnh xuống, dọn dẹp chiến trường, chất đống tất cả thi thể của Thú nhân ở bên ngoài bộ lạc, dùng để làm mồi nhử, đi săn dã thú núi rừng.

Cổ Trần đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị bắn ra tia sáng hung ác, bản thân Hắc Thổ cảm giác được lạnh lẽo chạy thẳng lên não.

Sau đó chợt nghe Cổ Trần nói tiếp:- Thu thập tất cả chiến lợi phẩm, binh khí, áo giáp, tọa kỵ của thi thể.

- Cố gắng nhanh chóng thanh lý chiến trường trước khi trời tối, cứu chữa người bệnh, chia ra một số tộc nhân đi tuần tra cảnh giới.

Cổ Trần gằn từng chữ làm ra sắp xếp và sai khiến, sau khi kết thúc đại chiến, còn có rất nhiều việc và công tác cần xử lý, chấm dứt.

Chỉ riêng việc thu dọn chiến trường đã tốn nhiều thời gian, càng miễn bàn thu thập chiến lợi phẩm.


Còn về xử lý xác của tộc nhân chết trận thì Cổ Trần trong lòng mơ hồ có một ý nghĩ, chỉ chờ sáng mai thực hiện.

Tối nay, định sẵn vô số người thức trắng.

Thú tộc đến xâm phạm, bộ lạc tuy rằng đánh thắng, nhưng mọi người không vui nổi, rất nhiều tộc nhân càng là cực kỳ bi thương.

- Tường thành nham thạch vẫn không đủ.

Nhìn tường thành khổng lồ đã thành phế tích, trong mắt Cổ Trần lộ tia trầm tư.

Tường thành cấu tạo đất đắp nham thạch chung quy vẫn là bị phá vỡ, một lần đại chiến đã biến thành phế tích.

Cứ tiếp tục thế này thì sao mà được?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui