Bóng dáng kia hoảng sợ kêu to, nhìn lại thì chỉ thấy trong ý thức có hai vật đang trôi nổi lơ lửng, một vật là Bảo Cốt trong suốt, tản ra óng ánh sáng bóng.
Vật còn lại là một hạt châu thần bí, vô cùng đen nhánh, giống như một hắc động tỏa ra ánh sáng nuốt chửng tâm trí.
Chấn động mới vừa rồi được phát ra từ hạt châu màu đen, khuếch tán một sức mạnh vô hình, trong phút chốc trấn áp mọi thứ trong ý thức.
Hoảng sợ, vô tận hoảng sợ bao phủ tâm trí tàn hồn, khiến tàn hồn run lẩy bẩy, bị viên hạt châu thần bí kia bao phủ bên dưới.
Vẻn vẹn trong nháy mắt, tàn hồn vốn dĩ mạnh mẽ đáng sợ đột ngột bị hạt châu màu đen hút vào trong, giống như bị một hắc động trực tiếp nuốt chửng.
- A! Không, đây là thứ quỷ gì?Tàn hồn thê lương kêu rên, ra sức giãy dụa, muốn đào thoát khỏi sự cắn nuốt của hạt châu màu đen, đáng tiếc chỉ uổng phí sức lực.
- Tha mạng, tha cho! Răng rắc.
Tiếng cầu xin tha thứ thê lương im bặt, đạo cổ lão tàn hồn kia nứt toác tan ra từng chút một, nó bị hạt châu màu đen nuốt chửng, xoắn nát.
Cổ Trần đang chìm vào mông lung đột nhiên tỉnh lại, sững sờ nhìn qua mọi thứ bên trong ý thức.
Cứ tưởng mình sắp xong đời rồi, thật không ngờ cổ lão tàn hồn tà ác kia vừa mới tiến vào, còn chưa kịp đoạt xá thôn phệ linh hồn mình thì đã bị xử lý.
- Hạt châu màu đen?Cổ Trần lẩm bẩm, rung động trong lòng, bỗng nhiên có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn.
Hắn không bị đoạt xá cắn nuốt linh hồn, lòng còn sợ hãi, lại càng thêm cảm kích hạt châu thần bí kia, nếu không có nó ắt hẳn hắn đã xong đời.
- Thiếu chút nữa là lật thuyền trong mương rồi.
Cổ Trần nghĩ lại mà sợ, mình vừa mới đối mặt với vị Tế Thần này, một tôn cổ lão tàn hồn, thiếu chút nữa đã lật thuyền trong mương.
May mà trong đầu hắn có một viên hạt châu thần bí, trực tiếp giết chết cổ lão tàn hồn kia, nhờ vậy mới may mắn thoát khỏi tai nạn.
Hô!Bên trong ý thức, hắc khí vô tận bị hạt châu thần bí hút dọn sạch, sau đó hạt châu lại chìm vào yên lặng, khôi phục bộ dáng ban đầu.
Nhưng Cổ Trần bỗng nhiên cảm giác được bên trong hạt châu màu đen có một cỗ năng lượng uy nghiêm, đó là một sức mạnh linh hồn tinh khiết.
- Là tàn hồn kia sao?Trong lòng Cổ Trần vui mừng quá đỗi.
Hắn cẩn thận cảm ứng hạt châu màu đen, phát giác sức mạnh đến từ đạo cổ lão tàn hồn nọ đã bị hạt châu xoắn nát luyện hóa.
Sức mạnh linh hồn kia bị hắn hấp thu, phát hiện này khiến Cổ Trần mừng rỡ không thôi, khó lòng đè nén cảm giác hưng phấn trong lòng!.
Bên ngoài, tất cả mọi người vô cùng khẩn trương, nguyên một đám nhìn chằm chằm bóng người đứng trước thạch điện đổ nát.
Cổ Trần đứng ở nơi đó, hai mắt nhắm nghiền, khí tức toàn thân thu lại, như không còn linh hồn, chỉ còn lại thể xác.
Điều này khiến đám người Thanh Thạch Thanh Sơn khẩn trương muốn chết.
- Cổ Trần ca ca, nhanh tỉnh lại!Hai tay Thanh Y nắm chặt đặt trước ngực, nàng yên lặng cầu nguyện, hai mắt ngập nước, chăm chú nhìn vào bóng lưng Cổ Trần.
Rất lâu sau, khi mọi người đã gần như tuyệt vọng hẳn, Cổ Trần đang đứng im bất động đột ngột ngẩng đầu, chậm rãi mở hai mắt ra, hai luồng sáng lóe lên rồi biến mất.
Hắn đã tỉnh lại!- Ôi!- Hắn! Mọi người giật nảy mình, ào ào lui lại một bước, kinh ngạc không dám chắc nhìn Cổ Trần, không biết hắn có còn là hắn hay không?Hay là Cổ Trần đã bị Tế Thần khủng khiếp kia đoạt xá rồi?- Thanh Y! Cổ Trần nhìn lại, nhìn thấy gương mặt tràn đầy lo lắng và khẩn trương của Thanh Y, hắn khẽ mỉm cười.
Nhìn thấy thế, Thanh Y vui mừng kêu to:- Cổ Trần ca ca, ngươi không có việc gì?Nàng thoát khỏi sự ngăn cản của Thanh Thạch, nhanh chóng chạy tới, nàng không quan tâm điều gì cả, chỉ biết ôm chặt lấy Cổ Trần, oa oa khóc lớn lên.
- Ổn rồi, ổn rồi.
Cổ Trần yên lặng, nhẹ giọng an ủi nàng, rất lâu sau mới khiến thiếu nữ nhỏ bé này bình tĩnh trở lại.
- Thanh Thạch, Thanh Sơn, bái tạ đại nhân cứu vớt Thanh Thạch bộ lạc chúng ta.
Lúc này, dưới sự chỉ huy của tộc trưởng cùng Đại trưởng lão, vô số tộc nhân của Thanh Thạch bộ lạc cùng nhau quỳ gối trước Cổ Trần, mặt mũi tràn đầy kích động bái tạ.
- Đều đứng lên đi!Cổ Trần thở phào nhẹ nhõm, khẽ vuốt cằm, hắn nâng Thanh Thạch dậy, dù sao lão nhân này đã cứu hắn một mạng, mang hắn về bộ lạc, dĩ nhiên hắn không dám quên ân tình đó.
- Thanh Thạch tộc trưởng, cám ơn thì không cần, coi như là ta cảm tạ ân cứu mạng trước đó của ngươi.
Cổ Trần vừa cười vừa nói.
Hắn bảo mọi người đứng dậy, nhìn đông đảo tộc nhân Thanh Thạch bộ lạc, trong lòng hơi xúc động.
- Không giống nhau.
Thanh Thạch lắc đầu, trịnh trọng nói:- Ta cũng không tính là cứu ngươi, mà lần này ngươi lại thật sự cứu vớt cả bộ lạc của ta, phần ân tình này, lớn hơn trời.
- Không sai, trên dưới Thanh Thạch bộ lạc chúng ta xin ghi khắc ân tình này của đại nhân.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...