Ta Man Hoang Bộ Lạc


Kỳ thật hắn hiểu được, ở bên trong Man Hoang Nguyên Thủy Thế Giới này, giao dịch nhân khẩu giữa các Nhân tộc bộ lạc với nhau là rất bình thường, bộ lạc cường đại cần mở rộng nhân khẩu.

Mà mỗi một bộ lạc, nói trắng ra đều là một đám thị tộc bộ lạc, nhất định phải liên tục bổ sung nhân khẩu mới, làm vậy mới có thể tránh chuyện giao phối cận huyết.

Để bộ lạc lớn mạnh thì có nhiều phương pháp khác nhau, một là gây ra chiến tranh đánh bại những bộ lạc khác, chiếm đoạt tài nguyên về mình, hoặc tiến hành giao dịch với nhau, ví dụ như giao dịch nô lệ nhân khẩu, giúp bản thân bộ lạc lớn mạnh.

- 8000 quá nhiều, ta chỉ có thể cho ngươi 2000, chấp nhận thì giao dịch, không thì quên đi.

Thanh Thạch tộc trưởng trầm tư rất lâu, hai mắt đục ngầu lấp lóe, cuối cùng vẫn chậm rãi nói ra quyết định cùng giới hạn cuối cùng của mình.

Hai ngàn người, nam nữ nửa này nửa kia, cũng là giới hạn lớn nhất cuối cùng mà hắn có thể chấp nhận, nếu nhiều hơn nữa sẽ tổn thương tới căn cơ và sự phát triển của bộ lạc.

Huyền Cát nhăn nhíu mày, có chút tức giận nhìn Thanh Thạch, hai người đối mặt, ai cũng không chịu nhượng bộ, không khí hiện trường nặng nề mà áp lực, không người nào dám nói chuyện.


- Được rồi, chuyện giao dịch tạm thời không nói, ta nghe nói ngày mai bộ lạc các ngươi chuẩn bị Tế Thần, không biết thật giả?Trầm mặc rất lâu, Huyền Cát mở miệng, lại bỏ chuyện giao dịch qua một bên mà hỏi thăm một chuyện khác.

Thanh Thạch nghe hắn hỏi vậy, trong lòng trầm xuống, mi mày sầu lo, nhìn Huyền Cát kiêu căng trước mắt, cảm thấy có chút lo lắng.

Hắn âm thầm quét mắt nhìn sang hai trưởng lão bộ lạc bên cạnh mình, vuốt cằm nói:- Ngày mai đúng là thời gian diễn ra nghi thức Tế Thần mỗi năm một lần của bộ lạc ta, không lẽ Huyền Cát công tử muốn tế bái sao?Huyền Cát nghe xong cười, hớn hở nói:- Không tệ, bổn công tử chính có ý đó, ta cũng muốn gặp Tế Thần của Thanh Thạch bộ lạc các ngươi một lần cho biết!- Tế Thần?Trong đám người, Cổ Trần nghe được cái này liền nhăn nhíu mày, hắn cực kỳ chán ghét đối với cái thứ gọi là Tế Thần này.

Nhưng trong lòng hắn lại rất muốn nhìn thử xem, Tế Thần của Thanh Thạch bộ lạc rốt cuộc là cái thứ gì!.

Đêm khuya, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.

Bạch!Bỗng nhiên, một bóng đen bay ra khỏi Thanh Thạch bộ lạc, đi vào một ngọn núi nhỏ bên ngoài bộ lạc.

- Tới rồi sao!.

Trên đỉnh núi có một người đang đứng, trong bóng đêm không thấy rõ mặt mũi, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một thanh niên, toàn thân mặc Đồng Giáp, cao ngạo vô song.

- Gặp qua Huyền Cát công tử.

Người tới hơi khom lưng với thanh niên trước mặt, gương mặt tràn đầy cung kính.

Thì ra thanh niên này chính là Huyền Cát công tử đã đến đây vào ban ngày, nhưng tại sao đêm khuya hắn lại ở đây?Mà người mới vừa tới là ai?- Thanh Dương, ngươi làm không tệ.

Huyền Cát công tử nhìn người kia, vừa ý cười nói.

Người này chính là Nhị trưởng lão Thanh Dương của Thanh Thạch bộ lạc, đêm khuya đến đây gặp mặt Huyền Cát công tử là có âm mưu gì?Huyền Cát hài lòng gật đầu, nói tiếp:- Rất tốt, bổn công tử sẽ không bạc đãi ngươi, Thanh Thạch lão gia hỏa kia thật không biết tốt xấu, tối nay sẽ khiến hắn hoàn toàn biến mất.


Nói xong, trên mặt hắn lộ ra sát ý lạnh lẽo, hắn phải giải quyết Thanh Thạch tộc trưởng.

Chỉ thấy Thanh Dương cung kính nói:- Huyền Cát công tử, ta đã an bài thỏa đáng, trước đó vài ngày Thanh Thạch kia đã bị trọng thương, không đáng để lo.

Thanh Nham thì lưỡng lự không dứt, nhưng Đại trưởng lão Thanh Sơn lại có chút phiền phức.

- Một lão già mà thôi, không cần phải để ý, nếu hắn không chịu thần phục, cứ tiễn hắn xuống Địa Ngục là xong.

Huyền Cát đằng đằng sát khí nói, lời lẽ lạnh lẽo thấu xương.

Thanh Dương nghe thế, thân thể khẽ run lên, sắc mặt biến đổi, trong mắt càng thêm cung kính.

- Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đáp ứng yêu cầu của bổn công tử, ta nhất định đưa ngươi lên vị trí tộc trưởng, ngày mai Thanh Thạch bộ lạc sẽ có tên mới là Thanh Dương bộ lạc.

Mỗi chữ mỗi câu của Huyền Cát công tử đều mang theo tự tin mạnh mẽ, dường như hắn nắm rất chắc mọi chuyện trong tay.


- Đa tạ công tử, ta nhất định thề sống chết trung thành với công tử.

Mặt mày Thanh Dương tràn đầy kích động, cung kính đáp lời.

Huyền Cát khẽ vuốt cằm, kiêu ngạo nói:- Ừm,! Chờ ngươi trở thành tộc trưởng, ta chỉ cần 10 ngàn tên nô lệ tuổi trẻ, nam nữ mỗi bên một nửa.

Thanh Dương nghĩ nghĩ hỏi:- Công tử, vậy kế tiếp làm thế nào, trực tiếp giết chết hai lão già Thanh Thạch cùng Thanh Sơn kia sao?- Không vội.

Huyền Cát phất phất tay, cười lạnh nói:- Hai lão già kia sống không quá tối nay đâu, ta đã cho người đi bắt hai lão đó đến, cũng sắp tới rồi.

Sưu sưu!Vừa nói xong, trong bóng tối có hai bóng đen lướt đến, một trước một sau đi tới đỉnh núi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui