Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê

Editor: hatrang.

- --

"Á——!"

Bình minh vừa ló dạng, cơn gió buổi sớm mai mang theo chút hơi lạnh lẽo.

Toàn bộ trấn Tiểu Hà bị đánh thức bởi một tiếng hét chói tai. Hoá ra là có người phụ nữ dậy sớm đi giặt quần áo bên bờ sông, bất ngờ phát hiện một thi thể bị gặm đến mức máu thịt lẫn lộn, xương trắng khắp nơi vô cùng ghê rợn.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng ven sông đã chật kín những phụ nữ đứng quanh xem.

Trấn Tiểu Hà vốn nhỏ bé, chỉ cần nhà ai vừa xảy ra chuyện gì thì đến trưa đã lan truyền đi khắp nơi. Nhiều kẻ nhàn rỗi rất thích ngồi lê đôi mách, nhất là khi liên quan đến chết chóc như thế này.

Có người tinh mắt nhìn thấy chất vải rách rưới còn sót lại trên bộ xương được thêu chỉ bạc, rõ ràng không phải trang phục bình thường, chắc hẳn là xuất thân từ một gia đình giàu có nào đó trong trấn.

Một người do dự nói: "Đó... đó là nhị công tử nhà họ Ôn phải không? Hôm qua lúc ta đi chợ có thấy hắn ta bước ra từ Nghênh Xuân Lâu, hình như… mặc bộ quần áo này…"

Người nọ vừa dứt lời liền cảm thấy ớn lạnh, nếu thật sự là nhị công tử nhà họ Ôn, vậy tại sao lại chết ở đây? Nhìn dấu răng dữ tợn trên bộ xương này xem, có lẽ là đã bị đám chó hoang cắn chết.

Chậc chậc, đúng là quả báo.

Hai năm trước, khu vực sau núi vẫn còn là đất chung của dân chúng, người già trong trấn thường lên đó chặt củi hay hái rau dại về ăn. Thế nhưng, bỗng một ngày nơi ấy bị nhà họ Ôn chiếm lấy, nói cái gì mà gần nhà họ nên là của họ, không cho những người khác đi vào, thậm chí đám gia nhân còn hung hăng xua đuổi, dùng cả vũ lực.

Nghe nói Ôn viên ngoại định xây thêm khu nhà của mình, nhưng sau đó lại phát hiện có nhiều chó hoang xuất hiện, chúng đói khát đến mức cắn người lung tung. Vì thế, công nhân không dám vào nữa, dự định này cứ thế dang dở bỏ ngỏ.

Nhà giàu nào mà chẳng từng làm vài chuyện khuất tất bẩn thỉu, chỉ là việc chiếm đất chung của mọi người thật sự quá đỗi thất đức. Nhưng Ôn viên ngoại vừa có tiền vừa có quyền, dù dân chúng có tức giận cách mấy cũng chỉ đành chịu thôi, ai ngờ quả báo lại thật sự đến cơ chứ?

Tuy nhiên, nó không “báo” Ôn viên ngoại, mà “báo” con trai lão ta.

Ai cũng biết Ôn viên ngoại thương đứa con út của mình nhất, nghe nói nó học hành rất khá. Chẳng phải Ôn phu nhân lúc nào cũng nhìn người bằng nửa con mắt sao? Còn nói tương lai con mình sẽ đỗ trạng nguyên, sẽ làm quan lớn, thái độ bà ta kiêu ngạo xem thường dân trong trấn vô cùng.

Giờ thì hay rồi, con trai ngoan bị chó hoang trên núi cắn chết.

Có người chạy vội về nhà họ Ôn báo tin, để bọn họ đến xem thi thể ấy có phải của nhị công tử hay không. Ai ngờ lúc nghe xong, người gác cổng còn khịt mũi coi thường, hung hăng chửi bới bảo đừng nguyền rủa thiếu gia. Nhưng khi vừa nói lại cho Ôn phu nhân, bà ta lập tức tái mặt, lảo đảo không vững.


Bấy giờ Ôn viên ngoại còn gì không hiểu nữa, lão bùng nổ cơn giận, tát một phát khiến bà ngã nhào xuống đất, "Đồ nữ nhân ngu ngốc, chẳng phải ngươi nói cái thằng nhóc ngỗ nghịch kia ngủ lại nhà bạn sao?"

Ôn phu nhân nắm chặt khăn tay, đau lòng khóc nức nở. Bà cũng có biết đâu, ngày thường Dao nhi cũng hay về muộn, bà luôn giúp nó che giấu, không ngờ lần này lại xảy ra chuyện như vậy. Nghĩ đến con trai, hai mắt Ôn phu nhân tức khắc đỏ hoe cả lên, kích động lao tới túm lấy tay áo Ôn viên ngoại kêu gào.

"Con ta chắc chắn không phải bị tai nạn ngoài ý muốn, nhất định đã có người hại nó! Lão gia, ngươi phải đòi lại công lý cho con trai chúng ta! Nhất định đã có người..." Ôn phu nhân vừa nói vừa khóc lóc thảm thiết, hoàn toàn mất đi vẻ dịu dàng quyến rũ thường ngày, hiện tại trông chẳng khác nào một người đàn bà đanh đá điên điên khùng khùng.

Ôn viên ngoại nhấc chân đá bà ta ra, sắc mặt đầy hung ác, liên tục thở phì phò. Lão gạt sạch chén trà trên bàn xuống, vô số mảnh sứ quý giá cứ thế vỡ tan tành khắp mặt đất, dần dần mới kiềm chế lại được cơn phẫn nộ và bi thương trong lòng. Lão lạnh lùng bước ra cửa, đồng thời ra lệnh cho người hầu đi cùng đến bờ sông.

Ôn phu nhân vội vàng lau nước mắt chạy theo.

Lúc này, bờ sông đã chật kín người, Ôn viên ngoại vốn rất quan trọng việc giữ thể diện, thế nên sắc mặt càng thêm đen hơn. Vừa đến nơi, lão liền gọi thư đồng của Ôn Dao sang, "Nhìn kỹ cho ta, hôm qua công tử của ngươi ra ngoài có mặc bộ này không?"

Xác chết đã bị cắn hết phần thịt trên mặt, chỉ còn lại xương cốt trắng toát và vài miếng vải rách là có thể mơ hồ nhận dạng được thân phận của người này. Tiểu thư đồng đột nhiên bị kéo đến trước mặt thi thể, sợ đến mức tè ra quần, run rẩy đáp: "Đúng… đúng vậy! Hôm qua thiếu gia mặc bộ này."

Ôn phu nhân đến sau, vừa thấy vậy thì lập tức gào khóc lao vào bộ xương, kêu thảm: "Con ơi! Con của ta..."

Bà còn mong con trai chăm chỉ đọc sách, sau này làm quan để bà nở mày nở mặt, sao lại tử vong mất rồi? Chắc chắn là có người đố kị với con trai bà nên mới cố ý hại nó! Chắc chắn là như vậy! Nghĩ đến đây, lòng bà càng thêm oán hận, ánh mắt độc ác liếc qua mọi người xung quanh, mang theo vẻ tàn nhẫn đến độ có thể đâm chết người.

Lúc này, người của nha môn* đã đến. Đám nha dịch** ở trấn nhỏ vốn chẳng có trình độ gì, chỉ cầm tiền ăn không ngồi rồi, hơn nữa xác chết đã nằm bên bờ sông cả đêm, mọi dấu vết đều bị xóa sạch, làm sao điều tra ra được nữa. Họ chỉ đành qua loa phán rằng nguyên nhân là do chó hoang cắn, là một tai nạn ngoài ý muốn mà thôi.

*nha môn: vào thời xưa, nha môn (牙门) là tên gọi của nơi quan lại làm việc

**nha dịch: người phục dịch trong nha môn

Đã kết luận thế rồi, người xung quanh hóng hớt chán chê cũng dần dần tản đi, dù Ôn phu nhân có làm loạn thế nào cũng vô ích. Bà ta không ngừng hét chói tai nói con trai chắc chắn đã bị người khác hại chết, làm cho đám nha dịch càng thêm bực bội mất kiên nhẫn. Sao cứ ồn ào mãi thế? Nếu ngươi không tin thì tự mà điều tra đi, đứng đó sai khiến ai đấy?

Ôn viên ngoại nhìn bộ dạng cố chấp của mụ điên này, mất mặt vô cùng, lão nén giận quát lớn: "Được rồi, đã nói là do chó hoang cắn chết! Ngươi còn muốn thế nào nữa? Nếu ngươi dạy bảo Dao nhi cẩn thận, không để nó chạy lung tung vào ban đêm, thì làm sao xảy ra chuyện này?"

Người đã chết rồi thì còn làm gì được nữa? Vả lại, lão đâu chỉ có một đứa con trai. ngôn tình hài

Ôn phu nhân siết chặt lòng bàn tay, không thể tin nổi nhìn chằm chằm đối phương. Tóc tai bà ta rối bù loà xoà khắp nơi, ánh mắt đỏ ngầu tràn đầy oán hận, không còn chút khí thế của một quý phu nhân, "Lão gia, đó là Dao nhi của chúng ta, sao ngươi có thể dễ dàng tin rằng nó bị chó cắn chết? Nó không thể nào chạy đến bờ sông được!"

Ôn viên ngoại không kiên nhẫn phất tay ra hiệu cho gia nhân đưa bà đi, không muốn bà ta tiếp tục làm lão mất mặt hơn nữa. "Có khi là do uống say quá nên mới chạy tới đây..."


Ôn phu nhân điên cuồng gào khóc, móng tay sắc nhọn cào cấu khắp mặt gia nhân đến rướm máu rách toạc, làm họ sợ hãi không dám lại gần. Ánh mắt tàn nhẫn thù hận của bà đột nhiên dừng lại trên bóng dáng mập mạp xa xa đang thở hổn hển chạy đến. Tại sao con trai ngoan của tao chết rồi mà tên tạp chủng như mày lại còn sống khoẻ mạnh?

Bà đột ngột lao tới bóp chặt cổ Ôn Kim Tài, khiến cả mặt hắn ta lập tức đỏ bừng lên, "Chính là mày, có phải mày không? Chắc chắn là mày ghen tị với con trai tao nên mới hại nó, đúng không?"

"Đồ tạp chủng khốn nạn, đáng lẽ năm đó tao không nên để mày sống sót, đáng lẽ phải cho mày xuống địa ngục cùng mẹ mày từ lâu rồi, sống làm gì mà hại con trai tao!"

Bà ta gào thét như phát điên, mọi người xung quanh nhìn mà hoảng sợ không thôi.

Mãi đến khi Ôn viên ngoại giận dữ gầm lên: "Còn đứng đó làm gì? Mau kéo mụ điên này ra! Nếu đại công tử có mệnh hệ gì, ta sẽ lấy mạng các ngươi!"

Bây giờ lão chỉ còn duy nhất một đứa con trai thôi, đương nhiên không thể để nó chết dưới tay mụ ta.

Xưa kia lão không để ý đến nó, nhưng hôm nay Ôn viên ngoại quan sát kỹ mới nhận ra ngoài việc hơi mập thì con trai cả vốn bị ghẻ lạnh không có gì xấu cả. Quan trọng nhất chính là tính tình nó hiền lành, biết nghe lời.

Lão vuốt vuốt râu, trong lòng bắt đầu có tính toán.

Mà bên kia, sau khi Ôn phu nhân bị kéo ra, bà ta vẫn điên điên khùng khùng gào thét: "Ngươi sẽ hối hận! Nhất định sẽ hối hận! Chính nó đã giết con trai chúng ta, ngươi không tin ta, chính là nó..."

Ôn viên ngoại tất nhiên không tin, lão hiểu đứa con cả này yếu đuối đến mức nào. Vì thế, lão liền ra lệnh cho bọn gia nhân đưa phu nhân về, còn mình thì bước đến bên Ôn Kim Tài an ủi. Quả không hổ là thương nhân lâu năm, miệng lưỡi lão khôn khéo vô cùng, dù trước đây đối xử hết sức thờ ơ lãnh đạm nhưng bây giờ chỉ một chốc đã có thể dễ dàng bày ra bộ mặt người cha yêu thương.

"Kim Tài à, nhìn xem, cổ con đỏ thế này rồi, không sao chứ? Tất cả là lỗi của mẹ con, dám vu oan đổ tội cho con! Con đừng sợ, cha sẽ về dạy dỗ bà ta một trận!"

Ôn viên ngoại tỏ ra rất đau lòng, khuôn mặt lại biểu hiện ra sự quan tâm vừa phải đúng mức. Nếu là một đứa con bị ghẻ lạnh cực kỳ thèm khát tình thân, có lẽ giờ phút này đã sớm cảm động đến rơi nước mắt. Ôn Kim Tài yên lặng cúi đầu, không nói lời nào.

Ôn viên ngoại lại cho rằng hắn đã lung lay, lão liền đắc ý vuốt râu, càng thêm quan tâm hơn, "Kim Tài à, về nhà cha sẽ tìm cho con thầy thuốc tốt nhất trong trấn. Còn về việc kinh doanh trong phủ, con cũng đã lớn, đến lúc nên làm quen rồi. Đợi khi con hồi phục, cha sẽ dẫn con đi gặp các chú bác.”

Lão đang chuẩn bị đào tạo Ôn Kim Tài. Trước đây, con trai út đã bắt đầu tiếp xúc với những chuyện này từ sớm, nếu không gặp phải tai nạn, nó vốn là người thừa kế nhà họ Ôn mà lão dốc lòng bồi dưỡng, ai ngờ...

Ôn viên ngoại nhìn con trai cả hiền lành chất phác trước mặt, tuy nó không thông minh bằng con út, nhưng tính cách lại thiện lương, nghe lời, kính trọng bậc làm cha. Nếu đào tạo dạy dỗ cẩn thận, cũng không phải không thể thành tài.

"Vâng." Ôn Kim Tài cúi đầu ấp úng trả lời, vẫn là dáng vẻ yếu đuối nhút nhát như mọi khi, bả vai hắn rụt rè co rúm lại, bất giác khiến người ta cảm thấy thật vô hại thành thật.


Ai cũng không phát hiện một tia sáng mơ hồ khẽ loé lên trong đôi mắt âm u đen tối kia.

- --

Khi sự việc bên bờ sông xảy ra, Khương Ngâm vẫn còn đang ngủ trên giường. Bị đánh thức, thiếu niên hào hứng định đi hóng hớt, song lại bị bác Trần giữ lại. Ông lão ra ngoài một lát rồi trở về với vẻ mặt nặng nề, dặn cậu hôm nay không được chạy lung tung bên ngoài, phải ngoan ngoãn ở nhà luyện chữ đọc sách.

Khương Ngâm bất mãn kêu một tiếng, nhưng đã bị bác Trần trừng mắt rồi đi làm việc.

Bây giờ đang là giữa mùa hè, trái cây bắt đầu chín rục, rất nhiều món ngon được bày bán, quán trọ hiện tại bận rộn vô cùng. Vì thế, bác Trần cũng bận rộn theo, trước đây còn có thể về nhà ăn trưa, nhưng mấy ngày nay đến tối cũng phải ngủ lại đó.

Thấy đối phương đi rồi, Khương Ngâm liền trèo lên bờ tường, lén lút ngó nghiêng nhìn trộm.

Bên ngoài có bốn, năm phụ nữ cầm giỏ đang trò chuyện cười đùa, thỉnh thoảng còn chỉ trỏ về phía bờ sông, giống như đã có chuyện kỳ lạ gì đó xảy ra, khiến lòng hiếu kỳ của Khương Ngâm liên tục trỗi dậy, tò mò không chịu nổi.

Để nghe rõ ràng hơn, cậu nhanh nhảu giẫm lên cây sơn trà trong sân, bò lên đầu tường. Song đáng tiếc khoảng cách vẫn quá xa, chỉ nghe loáng thoáng được vài từ như "bờ sông... thi thể... chỉ còn lại xương..."

Sau đó là những tiếng tặc lưỡi liên tục, làm thiếu niên ngứa ngáy cả người, chỉ muốn nhảy phóc xuống nắm cổ áo họ hỏi cho rõ ràng.

Đừng có nói nửa vời lấp lửng được hông? Chẳng lẽ thật sự có người chết sao?

Cậu hít một hơi, ở một nơi thuần hậu như trấn Tiểu Hà này, đây đúng là chuyện lớn.

"Ngươi đang làm gì vậy?" Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói nghi ngờ.

Khương Ngâm giật mình quay đầu lại, lập tức bắt gặp bóng đen lù lù trước mặt, trớ trêu thay ban nãy vừa mới tưởng tượng ra cảnh xác chết, thế là cậu sợ hãi hét toáng lên, cả người loạng choạng suýt ngã xuống.

May mắn là được Kha Đàm kịp thời che miệng kéo lên, "Có chuyện gì vậy? Ngươi kêu to như thế, muốn bị phát hiện đang rình trộm à?"

"Ta mới là người phải hỏi ngươi đang làm gì đó? Vô duyên vô cớ đến đây doạ ta sợ chết khiếp!" Khương Ngâm tức giận đẩy hắn ra, nhịp tim vẫn còn tăng cao đập dồn dập, cậu hung hăng đấm vào ngực đối phương, "Ngươi chạy đến đây làm gì?"

Kha Đàm khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, rên rỉ đáp: "Chẳng phải vì thấy người nào đó lén la lén lút trên tường sao, ta còn tưởng rằng ngươi chuẩn bị trèo vào sân nhà ta đấy, đương nhiên phải đề phòng trước chứ!"

Khương Ngâm cạn lời trợn mắt, "Ta có rảnh đâu mà trèo vào sân các ngươi?"

Vừa dứt lời, cậu chợt nhớ lại hình như trước kia mình đúng là có rình trộm công chính một lần, còn bị ngã bầm tím mông phải nằm trên giường mấy ngày mới khỏi.

Nam nhân đối diện có lẽ cũng mới nghĩ đến, hừ hừ hai tiếng đầy ẩn ý.


Khương Ngâm ngượng ngùng ho khan, chuyển chủ đề hết sức tự nhiên, "Thôi, ta chỉ thấy bọn họ đang bàn tán chuyện thú vị gì đó nên tò mò muốn nghe một xíuuu!"

Nhắc đến chuyện này, chân mày Kha Đàm lập tức nhíu lại.

Sự việc sáng nay quá mức ầm ĩ, hắn cũng có đi qua nghe ngóng thử. Vừa nhớ lại cảnh tượng máu me bê bết kia, Kha Đàm lại bất giác buồn nôn, xác chết bị cắn xé tả tơi, côn trùng sâu bọ còn bay vo ve khắp nơi, mùi hôi thối tanh tưởi nồng nặc bốc lên.

Thế mà những người đó còn có thể nán lại hóng hớt được sao?

Thấy gương mặt tràn đầy tò mò của thiếu niên trước mặt, hắn lập tức nhấn đầu cậu xuống, "Đừng đi xem, có người chết, cảnh tượng kinh khủng lắm, coi chừng tối về gặp ác mộng."

"Ngươi mới gặp ác mộng đó, coi thường ai thế?" Khương Ngâm bướng bỉnh phản bác, nhưng cơn hứng thú ban đầu cũng dần dần tan biến. Nếu thật sự ghê rợn như thế, cậu cũng không muốn đi.

Kha Đàm khẽ bật cười, nhướng mày lên, không nói gì.

"Được rồi, ở nhà ngoan nhé, ta đi đây. Công tử nói hôm nay ngươi có thể đến muộn chút, không cần vội.”

Khương Ngâm đáp một tiếng, sau đó chớp chớp đôi mắt chờ đối phương rời đi.

Kha Đàm lại cười cười, rồi thi triển khinh công nhẹ nhàng bay qua tường, để lại thiếu niên hâm mộ dõi theo. Nếu cậu cũng có võ công cao cường như thế thì tốt biết mấy.

Hệ thống 661 đã lâu không xuất hiện đột nhiên lên tiếng: "Cậu thích à? Vậy thế giới tiếp theo tôi sắp xếp cho cậu làm cao thủ võ lâm, để cậu phê pha luôn được không?"

Khương Ngâm bị nó doạ sợ, lập tức từ chối, "Không cần đâu, tui lười tập võ lắm."

Nghĩ là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Hơn nữa, thế giới võ hiệp sao… nghe thôi đã thấy vô cùng nguy hiểm rồi, mà cậu thì rất sợ đau.

Hệ thống 661 hừ lạnh, nó biết ngay mà.

Để tỏ rõ quyết tâm của bản thân, thiếu niên còn cố ý nhấn mạnh thêm lần nữa, khiến hệ thống mất kiên nhẫn càu nhàu rồi tiếp tục offline.

Dường như cậu loáng thoáng nghe thấy tiếng ngân nga vui vẻ của nó văng vẳng trong đầu.

Khóe miệng cậu giật giật, hay lắm, ký chủ tui đang cực khổ làm nhiệm vụ mà hệ thống cậu lại dám chạy đi nghỉ phép sao?

- --

note của editor:

🙂‍↕️ đã lặn đủ 7 ngày ôn thi thptqg nhoé, xốp về bờ thành công roài hjhj


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận