Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê

Editor: hatrang.

- --

Bây giờ có vẻ như người đứng đầu của mỗi cảnh giới đã được xác định rồi, tiếp theo sẽ đến vòng khiêu chiến tự do. Việc có thể khiêu chiến vượt cấp rồi đạp đối phương xuống dưới chân là khoảnh khắc mà mọi người đều cực kì hào hứng mong chờ. Suy cho cùng, chẳng một ai muốn mình đang đứng trên cao bỗng rơi xuống vực thẳm cả, đồng thời, cũng có rất nhiều đệ tử ôm hi vọng được trải nghiệm cảm giác “phản công” lội ngược dòng lên đỉnh.

Tiếng trống ngân vang càng lúc càng lớn, như thể có hàng ngàn đoàn quân đang lao nhanh về phía trước. Khí thế hừng hực đến độ có thể dời non lấp biển, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, càng làm tăng thêm sức nóng cho bầu không khí trên sân thi đấu.

Thẩm Thôi Anh chợt nhìn thấy bóng dáng ai đó trên đài, chân mày hắn thoáng cau lại, “Hỏng rồi, tại sao tên Khổng Tuyên kia lại đứng ở hàng của Nguyên Anh kỳ?”

Khương Ngâm cũng vô thức dõi mắt theo, kỳ lạ, thực lực Khổng Tuyên vốn một chín một mười với Thẩm Thôi Anh, tuyệt đối không thể có khả năng tu vi chỉ mới tới Nguyên Anh, tại sao bây giờ lại...

“Trước đây ta có nghe nói Khổng Tuyên đi thăm dò tu vi của ngươi, ta cũng không để ý lắm, nhưng hiện tại xem ra là hắn đã chuẩn bị từ lâu rồi.” Ngón tay Thẩm Thôi Anh nhẹ nhàng gõ gõ lên ghế, trong con ngươi tối tăm lướt qua một tia suy nghĩ sâu xa, “Hôm nay, hắn nhất định sẽ khiêu chiến ngươi.”

“Khiêu chiến ta?” Khương Ngâm mở to hai mắt tràn đầy ngạc nhiên, “Ta có gì để khiêu chiến đâu chứ, hắn mạnh như vậy, đương nhiên sẽ thắng ta!”

Thẩm Thôi Anh nâng tay lên, khép đôi môi há to vì giật mình của thiếu niên lại, hờ hững nói: “Chuyện này có gì đáng kinh ngạc, bởi vì ngươi là đệ tử của Khấp Thủy Kiếm Quân, hai người các ngươi nhất định phải đối đầu với nhau.”

Trước giờ Khổng Tuyên vẫn luôn mang chấp niệm phải bái Vệ Từ làm sư, chỉ tiếc là hắn quá đỗi xui xẻo, hai lần rồi vẫn chưa được chọn.

5 năm trước, hắn ta đã tỷ thí với Thẩm Thôi Anh.

Bây giờ đến lượt Khương Ngâm.

“Ngươi nhất định phải thắng.” Thẩm Thôi Anh đè tay lên bả vai Khương Ngâm, chậm rãi nói từng chữ một, trong mắt hắn tràn đầy nghiêm túc, “Đây là việc ngươi nhất định phải làm được nếu đã là đệ tử của Khấp Thủy Kiếm Quân, một khi có tiếng mà không có miếng, thứ tổn hại chính là bộ mặt của sư phụ.”

“Chẳng lẽ ngươi muốn tất cả mọi người nghĩ rằng việc Kiếm Quân lựa chọn ngươi là một quyết định sai lầm hay sao?”

Giọng nói của hắn vô cùng nhẹ nhàng, nam nhân cúi người xuống, cố ý nhìn thẳng vào mắt Khương Ngâm. Con ngươi đen tuyền không hề mang theo vẻ bỡn cợt như thường ngày, ngược lại chỉ toàn kiên định vững chãi, vô thức làm người khác cảm thấy tràn đầy tin tưởng.

“Khương Ngâm, ngươi có thể làm được...”

Cho tới bây giờ, Khổng Tuyên đã xếp hạng nhất, hắn ta đang đứng trên đài chiến đấu, vẻ mặt hết sức tự đại kiêu ngạo. Dung mạo người nọ vô cùng lộng lẫy, lông mày nhập tóc mai, thanh Bạch Cốt Tiên* liên tục đập đập xuống mặt đất, vùn vụt phát ra tiếng gió mạnh bạo.

*bạch: màu trắng; cốt: làm từ xương; tiên: roi

-> thanh roi trắng làm từ xương

Nam nhân chậm rãi nghịch ngón tay, thản nhiên liếc mắt quét xung quanh một vòng. Những ai bị hắn nhìn chằm chằm đều lập tức cúi gằm mặt, thần phục trước khí thế áp bức kinh người của người nọ, sợ mình bị hắn “nhìn trúng”. Chỉ thấy đôi mắt hẹp dài kia đảo qua chỗ nào đó, không biết đã trông thấy cái gì mà khoé môi đột nhiên khẽ cong lên.

Khương Ngâm nhanh chóng cảm thấy không ổn, song trong lòng cậu vẫn ôm một hi vọng nhỏ nhoi.

Chắc không phải là mình đâu nhỉ?

Hắn ta cao giọng nói: “Ta muốn khiêu chiến ——”

“Tiểu đệ tử của Khấp Thủy Kiếm Quân, Khương Ngâm!”


Lập tức trong khán đài nổ ra vô số tiếng thảo luận ồn ào, Khương Ngâm không cần nghe cũng biết bọn họ đang nhắc đến chuyện gì.

“Tiểu đệ tử của Khấp Thủy Kiếm Quân sao, ta cứ tưởng lần này lại là Thẩm sư huynh nữa chứ.”

“Lần trước Thẩm sư huynh đã đứng đầu, nên bây giờ thực lực của Khương Ngâm gì đó hẳn cũng sẽ không tệ lắm nhỉ? Dù sao bọn họ đều được đích thân Kiếm Tôn dạy dỗ, sẽ không thua kém Thẩm sư huynh quá nhiều.”

“Khương Ngâm? Không phải là... người kia sao!”

“Ai?”

“Kiếm tu áo xanh đó, xinh đẹp thì đúng là xinh đẹp thật, nhưng vừa rồi ta đã quan sát mấy vòng thi đấu của hắn, hình như cũng không có gì lợi hại...”

Dẫu nơi đây có vô số người mặc áo xanh, nhưng bọn họ vẫn nhanh chóng tìm ra Khương Ngâm ngồi ngay chính giữa hàng ghế thứ ba. Chỉ thấy thiếu niên nọ đang cúi đầu, tuy không nhìn được tường tận biểu cảm, nhưng trông bộ dáng cũng không quá lo lắng, hay là đã... nắm chắc thắng lợi trong tay?

Dù mọi người vẫn đang hào hứng bàn tán xôn xao, nhưng dường như việc này không hề ảnh hưởng đến động tác của kiếm tu áo xanh đang chậm rãi đi đến đài chiến đấu chút nào.

Mà trên thực tế.

Khương Ngâm nhớ lại cuộc nói chuyện với Thẩm Thôi Anh ban nãy, sau khi cậu nghe đối phương khích lệ xong, cậu không đáp gì cả, chỉ lẳng lặng hỏi: “Khổng Tuyên với sư huynh, ai mạnh hơn?”

Thiếu niên mở to mắt mong đợi, nếu hắn ta kém hơn công chính dù chỉ một chút thôi, cậu sẽ có cơ hội chiến thắng, nhưng mà ——

“Không chênh lệch với ta lắm.”

Ai đó giải cứu tâm hồn bé bỏng này với.

Nhìn cậu bình tĩnh thế thôi, chứ thật ra hai chân đã sớm run như cầy sấy, Khương Ngâm khó nhọc bước lên bục, ngay khi kết giới vừa xuất hiện, Khổng Tuyên đã cười lạnh cầm roi đi đến. Rồng nhỏ lập tức muốn rút lui, song khán giả bên dưới đang liên tục hò reo ầm ĩ, mọi người hoan hô hết sức nhiệt tình, vô cùng mong chờ trận đánh lần này giữa cậu và Khổng Tuyên.

Tiến không được, mà lùi cũng chẳng xong.

Ngay lúc cậu còn đang miên man suy nghĩ, đối phương đã nhanh chóng quất roi tới, Khương Ngâm giật mình, chỉ thấy nơi cậu vừa mới đứng đã bị thay thế bằng một vết nứt sâu hoắm. Không thể tiếp tục lưỡng lự nữa, thiếu niên chỉ đành giương kiếm lên.

Song trước giờ Khổng Tuyên dùng roi nên vô cùng am hiểu tấn công ở cự ly xa, Khương Ngâm hoàn toàn không thể tiếp cận nổi đối phương, ngược lại còn bị người nọ hung hăng quất vài cái. Tốc độ nhanh như chớp mang theo sức mạnh kinh người lập tức vụt rách bả vai Khương Ngâm ứa máu, hai tay cậu mềm nhũn, suýt chút nữa đã buông kiếm ra. Đúng lúc này, lại một tiếng xé gió mãnh liệt lao đến, thiếu niên vội vã nằm xuống, lăn một vòng né tránh.

“A, đó là tất cả sức lực của ngươi sao?” Khổng Tuyên lùi về sau một bước, roi dài xoay tròn vung lên trên, tiếp theo liền chát chúa đập xuống đất, trong mắt hắn tràn đầy khinh thường, “Khương Ngâm, Kiếm Quân dạy ngươi thế này sao?”

“Nếu ta là đệ tử của hắn, ta nhất định sẽ làm người nọ vẻ vang nở mày nở mặt, chứ không phải như ngươi bây giờ, bị đánh ngã sõng soài cũng không biết phản kháng.”

“Khương Ngâm, ngươi căn bản không xứng để so với ta!”

Bạch Cốt Tiên hừng hực sát khí tàn nhẫn vút đến, tốc độ nhanh kinh người như muốn xé cả gió, cuốn chặt lấy cổ tay mảnh dẻ của Khương Ngâm, kéo lê chà xát xuống đất. Một cơn đau đớn thấu tim thấu gan dữ dội tấn công, cảm giác như thể xương cốt bên trong sắp sửa vỡ tan cả ra. Thiếu niên cau chặt hàng mày cong cong, ngay cả thanh kiếm đã rơi xuống từ lâu cũng mãi chẳng cầm lên nổi. Sắc mặt cậu tái nhợt đầy thống khổ nhìn Khổng Tuyên trước mắt, đối phương cũng đang khinh khỉnh nhìn lại, động tác ung dung chậm rãi chỉnh trang quần áo.

“Khương Ngâm, biết điều mà tự rời khỏi tông môn đi...”

“Lực không xứng vị*, chẳng bằng để ta đến thay thế!”

*thực lực không tương xứng với địa vị


Lại một roi nhanh như chớp phi đến, lần này nam nhân nọ trực tiếp quấn lấy kiếm của cậu, ném ra xa mấy mét. Đối phương thản nhiên nhấc chân, giẫm lên ngón tay thon thả trắng nõn của thiếu niên, sức lực mạnh đến nỗi nghiền nát răng rắc cả xương bên trong, “Khương Ngâm, thân là một kiếm tu mà ngay cả kiếm cũng giữ không được, giờ thì ngươi tính dùng cái gì để đối phó ta đây?”

“Nhận thua đi, Khương Ngâm, có lẽ sẽ bớt đau đớn hơn.” Một giọng nói lạnh băng vô cùng khinh miệt vang lên bên tai, Khương Ngâm gắng gượng ngẩng đầu lên, chỉ có thể thấy đối diện là đôi con ngươi đen láy tràn đầy giễu cợt, dường như còn có chút thương hại.

Trong lòng cậu đột nhiên bùng lên lửa giận.

Bị xem thường, bị khinh bỉ, thậm chí còn bị thương hại như thế. Người nọ đối xử với cậu chẳng khác gì một thứ rác rưởi vô dụng, thiếu niên nghiến răng, không khỏi siết chặt nắm tay, oán hận nhìn chằm chằm đối phương.

Một lọn tóc đen chật vật rơi ra, cuốn cuốn vào ngón tay Khổng Tuyên, cậu nhìn thấy ảnh ngược của hắn ta phản chiếu lên tròng mắt mình, người nọ ghé vào tai cậu, cười cười nói: “Khương Ngâm, ta thừa nhận ngươi đúng là có một túi da rất đẹp, nhưng ——”

“Bọn họ tiếc thương vì dung mạo này, còn ta tuyệt đối sẽ không!”

Hắn vừa nói vừa dùng sức giẫm mạnh, như là muốn thưởng thức vẻ mặt nhăn nhó của thiếu niên nằm dưới đất, “Khóc đi, không phải ngươi giỏi nhất mấy trò này sao? Cầu xin ta tha thứ như cái cách ngươi vẫn thường làm đi, có lẽ ta sẽ cao hứng tiễn ngươi sớm một đoạn.”

“A ——!” Cả gương mặt trắng bợt của Khương Ngâm không còn một giọt máu, cậu đau đớn rên rỉ. Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trán xuống mắt, vừa chua xót vừa nhức nhối, cảnh vật phía trước dần dần mờ đi.

Cậu chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ như vậy, dù quá khứ đã từng không ít lần bị phớt lờ hay chế giễu, thiếu niên vẫn chẳng hề oán giận khó chịu chút nào. Còn giờ đây, chỉ vì một danh phận mà thôi, người nọ lại sẵn sàng giẫm đạp toàn bộ tôn nghiêm của cậu xuống dưới chân, nghiền ép nát bét. Khương Ngâm tức đến nghiến răng nghiến lợi, một dòng máu đỏ thẫm chảy dài ra hai bên khoé môi.

Mẹ nó, không được chọn sao không tự xem lại bản thân đi, cứ một hai phải đi bắt nạt kẻ yếu? Lỗi cũng đâu phải do tao, tại sao cứ dính bố mày mãi vậy? Lần trước đã nháo nhào ở Thanh Lam Phong rồi, bây giờ vẫn còn tiếp tục, khác đếch gì kéo dán sắt không, con mẹ mày, thằng khốn!

“ẦM ——!”

Một tiếng nổ dữ dội đột nhiên vang vọng khắp nơi, âm thanh ầm ầm cực kì inh tai nhức óc, đất đá mịt mù bay loạn xạ, làm cho lớp kết giới bên ngoài cũng bị kích hoạt lên. Chỉ thấy mặt trên đột nhiên xuất hiện hoa văn màu trắng dữ tợn, trông giống như những vết nứt nhỏ, song ngay khi ánh sáng vàng vừa lóe lên, kết giới lại một lần nữa biến mất.

Tiếng đánh thùm thụp không ngừng truyền tới, chỉ cần nghe thôi cũng thấy đau cả người. Khán giả ở phía dưới hoảng sợ không thôi, buộc phải lùi lại mấy bước. Cho đến khi khói bụi che khuất đài thi đấu nãy giờ dần tan ra, chỉ thấy Khương Ngâm vốn phải nằm bẹp dí “chịu trận” như ban nãy lại đang siết chặt lấy cổ Khổng Tuyên, đè hắn ta xuống đất.

Kiếm tu áo xanh y phục hỗn loạn, bị roi quất đến rách rưới tả tơi, trên người bê bết máu thịt lẫn lộn, hoàn toàn không còn phong thái tao nhã như khi vừa bước lên đài. Song dáng vẻ của cậu bây giờ lại càng thêm mê hoặc lòng người hơn, tóc đen bay tán loạn, xinh đẹp diễm lệ đến cùng cực, con ngươi âm u toả ra khí tức lạnh lùng, nắm tay trắng trẻo nện hết quyền này đến quyền khác lên người Khổng Tuyên.

“Nhà mày có tang à, dám đánh bố mày hả?”

“Mày kiêu ngạo lắm chứ gì, hả, còn giẫm ngón tay tao, hả? Giẫm này, mẹ nó tao cho mày giẫm, tao đánh chết cả lò nhà mày!”

“Loại như mày không được chọn là đáng, tìm tao làm đếch gì, đồ chó này mày thấy tao im im là làm tới hả?”

Dáng người thiếu niên thon thả mảnh khảnh, dung sắc tuyệt hảo độc nhất vô nhị, gương mặt tinh xảo kia đỏ ửng cả lên vì tức giận, trông lại càng thêm điên đảo chúng sinh, chân mày nhíu chặt lộ rõ vẻ chán ghét. Người mà họ cho rằng sẽ bị Khổng Tuyên đánh bại thảm hại, giờ đây lại đang nhấn hắn xuống dưới thân, điên cuồng đấm dữ dội.

Bọn họ không khỏi dán chặt ánh mắt lên người nọ, say mê không thôi, khẽ thì thầm: “Không hổ là đệ tử của Khấp Thủy Kiếm Quân, phong thái này, vẻ đẹp này, thật là...”

Thật là làm người khác phải sững sờ kinh ngạc...

Nhưng Khương Ngâm lại không hề lạc quan như bọn họ, cậu biết sự phản kháng của mình chỉ là nhất thời, chẳng qua do Khổng Tuyên lơ là cảnh giác mà thôi, với thực lực của đối phương thì có thể tránh thoát vô cùng dễ dàng.

Quả nhiên, gần như là ngay lập tức, một bàn tay liền mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay cậu.

Chân mày Khương Ngâm giật giật, cậu tức tốc nhảy ra một bên, còn nơi đó thì đã sớm bị linh lực đấm lõm thành một cái hố to.


Khổng Tuyên loạng choạng đứng dậy, hắn sờ sờ lên khóe miệng, hít một hơi thật sâu khi chạm phải chất lỏng dính nhớp nóng hổi còn đọng lại trên đó. Nam nhân u ám nhìn qua, con ngươi đen đục sâu không thấy đáy, “Khụ khụ... Tốt lắm, Khương Ngâm, ta đã đánh giá thấp ngươi...”

“Tiếp theo, dùng hết toàn bộ thực lực của ngươi đi.”

Hắn còn chưa nói xong đã nhanh chóng tấn công, Khương Ngâm vội vàng ném một cái pháp khí ra chặn đối phương lại, một tiếng nổ vang ầm trên bầu trời, thanh roi xé gió đập nát pháp khí nọ thành từng mảnh. Đôi mắt Khổng Tuyên đỏ ngầu phủ đầy tơ máu, tàn nhẫn quất liên tục, như thể hôm nay mà không quất chết cậu thì sẽ không chịu buông tha.

Nếu trước đó Khổng Tuyên chỉ đang trêu đùa thì bây giờ người này đã không còn muốn lãng phí thời gian nữa, hắn đã quyết tâm dùng toàn lực mà đánh.

Kiếm Khương Ngâm bị ném sang tít bên kia, bởi vì không còn vũ khí nào cả, nên cậu chỉ có thể luống cuống lấy hết pháp khí này tới pháp khí khác ra ngăn cản, đồng thời lén lút di chuyển đến gần chỗ thanh kiếm. Song nam nhân nọ lập tức nhạy bén phát hiện ra, hắn vụt một phát hất nó rơi khỏi đài, sau đó kéo cả người Khương Ngâm xuống đất, tàn nhẫn đánh liên tục, đánh đến nỗi cả eo cậu chảy đầy máu tươi.

Cậu gắng gượng lùi về phía sau, cả thân đau nhức khiến thiếu niên rên rỉ nỉ non, một giọt máu đỏ thẫm vương trên đầu mày rồi khẽ khàng chảy xuống, đẹp đến động lòng người.

Vũ khí không còn, mỗi lần sử dụng pháp khí lại cần rất nhiều linh lực, Khương Ngâm thì đã tiêu hao quá nhiều rồi, khó mà cầm cự nổi nữa. Cậu bị ép đến tận cùng, song mình đã đi được đến đây rồi, giờ lại phải đầu hàng sao? Cậu… Cậu cảm thấy không cam lòng.

Vầng trán trơn nhẵn bắt đầu thấm đẫm mồ hôi, chất lỏng trong suốt nhễ nhại chảy xuống đọng lại trên chóp mũi, cả gương mặt Khương Ngâm càng thêm tái nhợt yếu ớt, có thể thấy được một roi kia hung hãn nghiêm trọng đến độ nào. Cậu liên tục thở hổn hển, cố gắng khắc chế cơn đau đớn mà nhìn Khổng Tuyên đang từng bước từng bước đến gần.

“Khương Ngâm, chịu nhận thua chưa?” Mũi giày dừng lại trước mặt cậu, Khổng Tuyên dùng roi nâng cằm thiếu niên lên, máu tươi chảy ròng ròng xuống cần cổ trắng nõn, tạo nên một vẻ đẹp diễm lệ thê lương đến lạ kỳ.

Kiếm tu áo xanh yếu ớt ngã rạp trên sàn đấu, cả một khoảng sân to lớn rộng rãi cứ thế bị roi đánh cho rách nát tàn tạ. Thiếu niên chật vật chống tay xuống, dường như đang muốn ngồi dậy, song cậu chỉ vừa mới cử động thì đã vội ọc ra một miệng máu tươi, sắc đỏ chói mắt chảy khắp cơ thể nhỏ nhắn, khiến người khác nhìn mà tê cả răng, không khỏi quay đầu đi chỗ khác.

Tất cả khán giả đều biết rằng cậu không thể tiếp tục được nữa.

Họ điên cuồng nói thầm: nhận thua đi.

Đã bị thương nghiêm trọng như vậy, nếu còn ngoan cố không trị liệu kịp thời sẽ ảnh hưởng đến căn cốt, hại nhiều hơn lợi. Hơn nữa, cậu chiến đấu với Khổng Tuyên đến mức này là đủ để chứng minh thực lực rồi, không cần phải tiếp tục mạo hiểm.

Người chủ trì đứng giữa biển mây đầy màu sắc rực rỡ, hắn giơ ngọc bài ra, giọng nói vang vọng truyền khắp đài thi đấu, “Có thể tiếp tục chiến đấu nữa không?”

Thiếu niên đau đớn nằm yên giữa mặt đất, đôi mắt mơ mơ màng màng khẽ di chuyển, như là đang cố gắng nghe rõ. Song thật ra Khương Ngâm chỉ đang không ngừng vận dụng hết công suất trong đầu, cậu cần một cái vũ khí, bất cứ thứ gì cũng được, chỉ cần cậu có thể điều khiển được, chỉ cần cung cấp cho cậu sức tấn công.

Cậu cần... vũ khí...

Thứ có thể giúp cậu đứng lên tiếp tục chiến đấu… Rốt cuộc là thứ gì mà cậu có thể khống chế chứ?

Thiếu niên trên đài vẫn lặng im không trả lời, người chủ trì cho rằng cậu chưa nghe rõ, bèn hô thêm một tiếng: “Còn muốn chiến đấu nữa không?”

Khán giả bên dưới tiếc nuối nhìn kiếm tu áo xanh bê bết máu kia, haiz, thật sự đáng tiếc, xui xẻo lắm mới đụng phải Khổng Tuyên, hôm nay chỉ cần cậu đánh với một đệ tử khác thì mọi chuyện sẽ không thê thảm đến mức này.

Cậu cần vũ khí.

Bất cứ thứ gì.

Ngay lúc này, tiếng cảnh báo của hệ thống 661 đột nhiên vang lên inh ỏi, mà Khương Ngâm cũng đồng thời lẩm bẩm, là ——

“Nước ——!”

Hai giọng nói khác nhau phát ra cùng một lúc.

Ngay khi người chủ trì đang chuẩn bị công bố người chiến thắng, thiếu niên trên mặt đất lại đột nhiên đứng phắt dậy, cậu ho khù khụ, cả gương mặt nhỏ nhắn trắng nhợt, yếu đuối đến độ chỉ cần một đòn cũng có thể đánh ngã, “Ta vẫn có thể chiến đấu!”

“Khụ khụ... Ta... Ta vẫn có thể chiến đấu!”

Bởi vì ta vẫn có vũ khí, bởi vì ta chính là rồng, ta có thể khống chế tất cả nguồn nước tồn tại trên thế gian này, chỉ cần ta muốn... Tất cả, đều có thể trở thành lưỡi dao sắc bén trong tay ta.


“Nước tới ——!”

Thiếu niên dang hai tay ra.

Mái tóc đen mực bị gió thổi tung lên, phấp phới tán loạn giữa không trung, sau đó hóa thành sắc trắng tinh từng chút từng chút một dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người. Vô số mảnh vảy bạc diễm lệ đột nhiên xuất hiện khắp đuôi mắt, trên đỉnh đầu là một chiếc sừng rồng xanh thăm thẳm đã bị pháp thuật che giấu bấy lâu nay. Người nọ da tựa băng, xương tựa ngọc, môi đỏ tươi thắm rực, tròng mắt trong vắt lóe lên một tia sáng lạnh lùng, khí tức mạnh mẽ xuyên thấu cả xác thịt người khác, sắc bén đến nỗi ai ai cũng cảm thấy áp bức chẳng dám nhìn thẳng.

Long Vương ở đây, phàm nhân chớ có làm càn!

Ngay lập tức, mặt đất dưới chân cậu bắt đầu nứt ra thành vô số khe nhỏ, sau đó chúng không ngừng uốn lượn, lớn dần lớn dần. Nước bên dưới đột ngột bắn lên cao, rồi nhanh chóng ngưng tụ thành một cột nước lớn. Có tia sáng bạc khẽ lóe lên trên vòm trời, tiếng rồng gầm vang khắp bốn phía, thanh âm uy nghi tựa như lời thầm thì đến từ xa xưa vọng lại, lan tràn khắp đài thi đấu.

Giữa biển khí thế hừng hực đầy áp bức, một con rồng nước vừa dữ tợn lại hết sức xinh đẹp bay vọt lên không trung. Nó trìu mến cọ sừng vào lòng bàn tay thiếu niên, rồi từ từ lượn quanh người cậu, móng vuốt mạnh mẽ rắn chắc, mắt rồng xếch lên dữ tợn, tư thái vô cùng uy nghiêm, ôm chặt lấy cậu tựa như đang bảo hộ.

Khương Ngâm nghiêng ngả lảo đảo đứng trước mặt thủy long, toàn thân đẫm máu bê bết, sát khí tỏa ra cực độ lạnh lẽo thấu xương. Dòng nước ngay lập tức biến thành một thanh kiếm tinh xảo trong suốt nằm trong tay cậu, thiếu niên chĩa mũi kiếm về phía Khổng Tuyên, thủy long khổng lồ đứng phía sau cũng cao ngạo nhìn từ trên cao xuống.

Lần này, là cậu chủ động.

“Khổng Tuyên, ngươi có dám đánh không!”

BÙM!

Kết giới trong suốt bị cột nước dâng trào bắn trúng, bỗng nhiên vỡ vụn răng rắc, nước cứ thế mà ồ ạt bắn thẳng ra ngoài. Tất cả các đệ tử ngồi gần đài chiến đấu đều ướt sũng cả người, may mà người chủ trì kịp thời thi triển pháp thuật để củng cố kết giới bảo vệ, giúp cho các đệ tử phía sau không bị ảnh hưởng nữa, đồng thời cũng di chuyển họ rời khỏi nơi này.

Những khán giả còn lại không biết đã yên tĩnh tự khi nào.

Kiếm tu mặc áo xanh lặng lẽ đứng ở đó, động tác loạng choạng yếu ớt, còn trên mặt đất là một người toàn thân đầy máu, vết thương thế mà lại còn nghiêm trọng hơn cả thiếu niên —— đó chính là Khổng Tuyên.

Thủy long đã sớm biến mất, toàn bộ đài chiến đấu ngập tràn trong biển nước, sau đó lại bị nhuộm đỏ bởi máu tươi của cả hai. Toàn thân Khương Ngâm ướt sũng, dây cột tóc đã rơi tự lúc nào, chỉ còn vô số sợi trắng tinh bay khắp nơi, đồng tử màu xanh băng vừa ma mị lại hết sức áp bức chậm rãi nhìn về phía người chủ trì.

Hắn ta nhanh chóng làm sáng ngọc bài của Khổng Tuyên lên, cao giọng hô: “Có thể tiếp tục chiến đấu không?”

Không một ai trả lời.

Hắn tiếp tục gọi thêm ba lần nữa, song vẫn không hề nhận được bất cứ phản ứng nào. Một nhóm đệ tử nhanh chóng bước lên đài, nâng Khổng Tuyên đi, người chủ trì vung tay viết vài dòng xuống quyển trục màu vàng, sau đó giọng nói trầm ổn liền vang vọng ra bốn phía: “Khương Ngâm —— Chiến thắng!”

Khương Ngâm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện cả người mình đau nhức như muốn đứt làm đôi, cậu vội vàng khuỵu chân xuống.

“Khương Ngâm!” Thẩm Thôi Anh đã sớm đứng sẵn ở dưới đài, vẻ mặt hắn vô cùng nôn nóng lo lắng, dường như là đang muốn đi lên dìu thiếu niên, nhưng lại bị ngăn cản không cho vào.

Cậu hít sâu một hơi, gắng gượng chịu đựng mà đứng lên, vừa bước ra đã được Thẩm Thôi Anh ôm lấy, cậu cũng không còn tí sức lực nào nên cứ thế nằm yên trong vòng tay đối phương.

Song trước khi rời khỏi Khương Ngâm mới chợt nhớ ra mình còn chưa mang theo kiếm, “À, Đào Hoa... Ta vẫn chưa nhặt nó...”

Ngay lúc cậu chuẩn bị xuống tìm, một đệ tử mặc áo xanh đột nhiên đi đến, đỏ mặt đưa kiếm cho cậu, “Khương... Khương sư huynh, kiếm của ngươi đây!”

Nói rồi liền nhanh chóng bỏ chạy mất, Khương Ngâm phát hiện đối phương còn nhét thêm một lá bùa liên lạc cho mình. Thiếu niên cầm mảnh giấy nhỏ nhắn màu vàng nhạt kia lên, có chút lúng túng không biết phải làm sao, rồi lại bị Thẩm Thôi Anh giật phăng đi.

Thấy rồng nhỏ nhìn mình, nam nhân hơi nhướng mày, ra vẻ nghiêm túc nói: “Bây giờ cần phải chữa thương gấp, mấy thứ này sư huynh sẽ giữ giúp, chờ khi nào khỏi sẽ trả lại cho ngươi.”

Khương Ngâm:...

- --

note của editor:

xốp sẽ dịch một mạch 6 chap (từ 50 đến 55) rồi up luôn 1 thể nhé, tuy chờ hơi lâu nhưng nó xứng đáng mng ơiii, như thế mạch truyện mới không bị ngắt, bão chap xong là end TG1 luôn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận