Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê

Editor: hatrang.

- --

Tuy Khương Ngâm đã được nhận trực tiếp vào nên không cần tham gia vòng tranh tài cá nhân tiếp theo, thế nhưng ba ngày sau cậu vẫn phải thực hiện khảo nghiệm linh căn. Hai sư đồ Vệ Từ đã xong việc, tất nhiên không định ngồi đây đợi mãi, bèn đứng dậy rời đi.

Khương Ngâm nhìn trái ngó phải, vội vã chạy theo.

Vệ Từ đã đứng trên thân Khấp Thủy Kiếm, Thẩm Thôi Anh cũng nhẹ nhàng nhảy lên, tay áo rộng khẽ bay, che đi dáng người thon dài, trông đến là đẹp mắt.

Khương Ngâm ngóng trông nhìn bọn họ, hy vọng ai đó có thể đưa cậu lên.

Đường nhìn rơi xuống người Thẩm Thôi Anh, mà đối phương vừa phát hiện ánh mắt của cậu đã ngay lập tức quay mặt đi, cúi đầu thổi thổi móng tay của mình, rõ ràng không muốn để ý đến cậu một chút nào.

Khương Ngâm không còn cách nào khác, đành đáng thương chiếm tiện nghi của sư phụ mình: “Sư phụ, đệ tử... Cao quá, đệ tử nhảy lên không được.”

Vệ Từ nhìn đôi mắt ướt đẫm của cậu, thoáng giật mình, tựa hồ có chút ngạc nhiên, nhảy không lên sao?

Thẩm Thôi Anh là hạt giống tốt mà tu chân thế gia dốc lòng bồi dưỡng, ngự kiếm tích cốc* đã sớm tập mãi thành thói quen, căn bản trước giờ không cần y nhọc lòng lo lắng. Cho nên Vệ Từ đột nhiên nghe thấy một vấn đề đơn giản như vậy, lại có chút không kịp phản ứng.

*ngự kiếm: cưỡi kiếm; tích cốc: nhịn ăn

Mặc dù có hơi rắc rối, nhưng cuối cùng cũng có cảm giác được làm sư phụ.

Vệ Từ từ trên thân kiếm nhảy xuống, Khương Ngâm vốn chỉ muốn đối phương hạ thấp kiếm một chút, lại không ngờ hình như sư phụ cho rằng cậu quá yếu nên trực tiếp nắm lấy cổ áo cậu nhấc lên trên, nhẹ nhàng như bế một con gà con.

Khương Ngâm - người vừa trải nghiệm trò chơi gà bay tỏ vẻ:... Lần sau vẫn nên để cậu tự thân vận động đi thôi.

Đột nhiên, cậu cảm nhận được có một tầm mắt thật rõ ràng sau lưng, trong chớp nhoáng, cậu phát hiện Thẩm Thôi Anh đang nhìn chằm chằm mình với ánh mắt không mấy thiện cảm, vẻ mặt như thể "ha, ta không ngờ hoá ra ngươi lại là loại người yêu diễm đê tiện như thế này".


Khương Ngâm:... Ta thật muốn mắng vào mặt mi, nếu mi chịu giúp, ta còn phải nhờ đến sư phụ hỗ trợ sao?

Hệ thống 661: “Nhịn xuống một chút, cậu nghĩ đến sự chấp nhất bệnh hoạn của Thẩm Thôi Anh đối với sư phụ hắn đi, hắn không chém rơi đầu cậu đã xem như rất nhân từ rồi.”

Khương Ngâm: Oán hận trong nháy mắt đã bị dập tắt.

Vệ Từ lâu rồi mới có cảm giác làm sư phụ nên dọc đường đi chăm sóc Khương Ngâm rất chu đáo, tuy không nhiều lời nhưng vẫn giải thích hết những điều cần giải thích, thấy Khương Ngâm bị gió thổi đến dựng hết tóc lên, y còn tri kỉ lập lá chắn che chở cậu.

Khương Ngâm: Yêu tổng, tôi cảm giác được ánh mắt phía sau nóng quá đi, cậu nói xem Thẩm Thôi Anh sẽ không trực tiếp giết tôi trước mặt Vệ Từ chứ? À không, hẳn là giả nai tơ ngoan ngoãn rồi sau lưng mới âm thầm giải quyết tôi.

Hệ thống 661: “Cậu bảo trọng.”

Khương Ngâm run rẩy, đáng thương làm sao, ta đây thật yếu đuối bất lực mà.

Sau khi đến nơi, Vệ Từ nói Thẩm Thôi Anh giới thiệu sơ lược Tử Trọng Phong cho cậu, sau đó y liền biến mất không tăm hơi.

Khương Ngâm đầy mặt đáng thương nhìn Thẩm Thôi Anh, mà đối phương vừa thấy Vệ Từ rời khỏi, một chút cũng không thèm để ý đến cậu, cười nhạo rồi nhảy lên kiếm phóng đi.

Khương Ngâm nhìn xung quanh: “Yêu tổng, làm sao bây giờ?”

“Chờ chút, tôi cho cậu xem bản đồ Tử Trọng Phong.” Hệ thống loay hoay trong đầu một thời gian rồi nói: “Đường màu đỏ là hướng đến chính điện của Vệ Từ, đường màu xanh lục là đi ra sau núi, đường màu xanh lam là đến nơi Thẩm Thôi Anh ở...”

Ngay lập tức, trong đại não Khương Ngâm hiện ra một bản đồ rõ ràng chi tiết, cậu nghiền ngẫm một hồi rồi trả lời: “Đến sau núi ăn gì đó trước vậy, cả một buổi sáng lăn lộn mệt mỏi đói muốn chết.”

Tử Trọng Phong lớn vô cùng, nếu không có bản đồ trong tay, đoán chừng Khương Ngâm vòng vòng vèo vèo nửa ngày cũng chưa vào được. Sau núi có rất nhiều cây ăn quả, Khương Ngâm cũng không dám hái hết, cậu chọn mấy loại nhìn quen thuộc, có một quả nhìn giống như táo xanh, mùi hương cũng khá thơm, ai dè sau khi Khương Ngâm cắn một miếng đã vội vàng phun ra.

“Oẹ, chua chết đi được!” Khương Ngâm cả mặt nhăn nhó, “Sao lại vừa chua vừa chát thế không biết?”

Sau đó, vẫn là hệ thống giúp cậu chọn một quả, nhìn giống quả cam, chẳng qua to bằng hai nắm tay của cậu. Hơn nữa, sau khi lột vỏ, bên trong thịt quả mọng nước thơm ngọt, ăn ngon cực kỳ.


Cậu thậm chí còn lén mang về thêm mấy quả.

“Cậu vẫn muốn đi vào bên trong sao? Cẩn thân đụng phải linh thú, cho dù có là thú cấp thấp nhất thì thực lực của cậu hiện giờ cũng không đối phó được.” Hệ thống 661 thiện ý nhắc nhở.

Khương Ngâm liếm khoé môi, “Không còn cách nào khác, ai bảo tôi muốn ăn thịt chứ? Chúng ta lại tìm xem gần đây có con suối nào không, đi bắt cá ăn.”

Tuy họ không tìm thấy suối nhưng kết quả lại bắt gặp một sinh vật trông rất giống thỏ, toàn thân nó đầy lông xù bồng bềnh, vừa nhìn đã biết rất chắc thịt.

Khương Ngâm nhào tới túm lấy tai nó, dùng sức nắm thật mạnh, con thỏ thoạt nhìn vô hại bình thường mà sức lực lại cực lớn, Khương Ngâm bị nó kéo lê trên mặt đất, không thể dừng lại.

Ngay lúc cậu cho rằng mình sắp bị một con thỏ giết chết thì một con hổ trắng khổng lồ phóng từ trong rừng ra, ngoạm lấy... cổ áo Khương Ngâm.

“Này này này! Ngươi có xác định sai con mồi không? Con thỏ bên kia kìa!” Cổ áo Khương Ngâm bị siết chặt đến gần như không thở nổi, mẹ nó, vừa mới thoát khỏi miệng thỏ lại chui vào miệng cọp, tại sao động vật trong Tu chân giới lại hung dữ tàn ác như vậy chứ hả?

“Cầm Đan, không được ăn!” Phía sau vang lên một thanh âm quen thuộc.

Khương Ngâm khó khăn vặn cổ nhìn lại, chỉ thấy mũi chân người nọ nhẹ điểm lên lá cây, phóng như bay đến, sau đó hoàn hảo đáp xuống lưng con hổ, còn vỗ vỗ đầu của nó.

“Cầm Đan, đó không phải thức ăn, mau nhả ra!”

“A!” Khương Ngâm đột nhiên bị ném xuống đất, thiếu chút nữa ngất đi.

Một đôi giày dừng lại trước mặt cậu, Thẩm Thôi Anh ngồi xổm xuống, trong mắt tràn đầy không kiên nhẫn, “Mới tới đây chưa được một canh giờ mà ngươi đã gây chuyện rồi sao? Còn chọc giận Cầm Đan, chẳng lẽ tính làm chuyện xấu gì đó?”

“Không có không có, ta chỉ muốn bắt con thỏ ăn, nhưng...” ngược lại còn bị nó kéo lê thảm thương một đường.


“Thỏ?” Thẩm Thôi Anh nhướng mày, đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt hắn lập tức tối sầm, “Là Xích Viêm Thú sao? Tiểu tử ngươi khá lắm, mấy ngày nay ta nuôi nó để làm khăn choàng cổ cho sư phụ, ngươi lại còn dám đánh chủ ý lên người nó!”

Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Thẩm Thôi Anh, Khương Ngâm sợ đến mức tim ngừng đập. Cậu vẫn còn nhớ rõ ràng, trong sách có viết, phàm là đồ vật mà Thẩm Thôi Anh chuẩn bị cho Vệ Từ thì không một kẻ nào được phép mơ ước. Có một lần hắn tặng Vệ Từ một viên đan dược cực kỳ quý giá, ai ngờ một vị trưởng lão mới đột phá thấy vậy liền động tâm, ỷ vào địa vị mà vênh mặt lấy đan dược đi mất.

Sau đó, Thẩm Thôi Anh cái gì cũng không nói, hắn trực tiếp dùng quan hệ của gia tộc, ép đến mức vị trưởng lão kia ngoan ngoãn trả lại đan dược, còn khiến gã tự chặt đi một cánh tay.

Bởi vậy, vừa nhìn thấy đối phương chau mày, Khương Ngâm theo bản năng cảm thấy cánh tay mình ẩn ẩn đau nhức, nước mắt cậu lập tức chảy xuống như mưa, nịnh nọt ôm lấy chân Thẩm Thôi Anh, vừa khóc lóc vừa xin tha, “Huhuhu... Ta sai rồi, sư huynh, ta chỉ cảm thấy đói bụng mà thôi, ta không biết đó là quà ngươi tặng sư phụ...”

“Đói bụng?” Thẩm Thôi Anh trợn mắt, vẻ mặt có chút kì quái.

Khương Ngâm cho rằng hắn không tin nên còn kéo tay đối phương sờ lên bụng mình, khóc to hơn nữa, “Thật sự rất đói... Sư huynh, ta đói quá đi! Huhuhu...”

Khương Ngâm cảm thấy bản thân thật đáng thương, ngay cả ăn cũng không đủ no.

Vừa dứt lời, bụng cậu còn phối hợp mà kêu lên, con ngươi đen lúng lính ngập tràn trong nước mắt, bộ dáng tội nghiệp cực kỳ.

Một lúc sau, Thẩm Thôi Anh mới buông tay ra, “Chậc! Không phải chỉ là đồ ăn thôi sao? Chờ ta.”

Khi xoay người lại, hắn sắc mặt kì lạ nhìn nhìn bàn tay mình, không khỏi nghĩ đến xúc cảm mềm mại ấm áp ban nãy, cuối cùng giống như kinh hoảng mà dùng sức chà xát vào quần áo.

Hắn tay dài chân dài, kiếm thuật lại ưu tú, chỉ chốc lát đã khoan thai đi ra từ bên kia núi, Khương Ngâm thoáng nhìn thấy trên kiếm của hắn xuyên qua mấy sinh vật vàng nhạt, nhỏ nhắn như chuột.

“Yêu tổng, hắn hẳn sẽ không mang về cho tôi mấy con chuột đi?”

Hệ thống 661 châm một điếu thuốc, gương mặt tang thương: “Không cần đoán, đó là chuột.”

Khương Ngâm:...Tôi muốn khởi nghĩa.

Hệ thống 661: “Nào, đã có ăn là may rồi, cậu còn ghét bỏ, cẩn thận chọc giận đối phương ném xác cậu vào rừng sâu hoang dã.”

Khương Ngâm run người, cậu trầm mặc đáp lời: “Tôi trời sinh thích ăn thịt chuột, chuột là ngon nhất.”

Trên ngọn núi cằn cỗi này cũng không có gia vị gì đặc biệt, Khương Ngâm vừa nướng xiên chuột vừa vắt một ít nước ép từ mấy quả mọng cậu hái ban đầu lên. May mắn là con chuột này da dày thịt béo, ngoài giòn trong mềm, sau khi phủ thêm một lớp nước sốt nữa, mùi hương hấp dẫn dần dần toả ra.


Khương Ngâm thỏa mãn hít một hơi, hỏi Thẩm Thôi Anh có muốn ăn không, đối phương đương nhiên là khinh miệt cao ngạo từ chối, ánh mắt như thể cậu vừa làm chuyện gì đó rất thô tục.

Khương Ngâm đành phải quay đầu nhìn con hổ lớn gần đó, dưới con mắt của Thẩm Thôi Anh, nó không thèm để ý đến mấy xiên thịt trước mặt, kết quả là ngay khi đối phương vừa mới quay đi, con hổ bỗng nhiên nhào tới cắn lấy một con chuột nướng.

Nhai rộp rộp.

Thẩm Thôi Anh vừa mới nói là hổ không ăn thịt chuột xong liền cứng người, giả vờ như không nghe thấy tiếng xương bị cắn giòn vang.

Khương Ngâm:...

Đã hiểu, thì ra thú này giống chủ, khẩu thị tâm phi như nhau.

Để tránh cho Khương Ngâm gây thêm phiền toái, Thẩm Thôi Anh lần này rất có trách nhiệm dẫn cậu tới một nơi, rồi chỉ vào căn nhà gỗ cũ nát trước mặt: “Đây là phòng của ngươi.”

Hắn lại chỉ chỉ đến cung điện xa hoa bên cạnh, “Đó là của ta, gặp chuyện gì thì đừng tìm đến ta, tự mình giải quyết, hiểu chưa?”

Khương Ngâm làm bộ chân thành gật gật đầu, đôi mắt lại âm thầm trợn lên.

Giây tiếp theo, Thẩm Thôi Anh tàn nhẫn nói: “Đương nhiên, ngươi cũng không được đi quấy rầy sư phụ.”

Vừa nói, hắn vừa siết chặt nắm đấm, bóp nát hòn đá trong tay, bụi bay về phía Khương Ngâm, như là đang cảnh cáo. Nếu cậu vi phạm thì sẽ giống như tảng đá này, xương cốt không còn!

Đôi mắt của Khương Ngâm đã không thể dùng hai từ "hoảng sợ" để miêu tả.

“Yêu tổng, tôi sợ quá!”

Hệ thống 661 cũng khóc lớn, “Tôi cũng rất sợ hãi!”

“Hu hu hu” một người một máy ôm nhau gào khóc, bọn họ chỉ là hai chân chạy vặt đáng thương mà thôi, tại sao lại đối xử với họ cay nghiệt như vậy!

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Bây giờ uy hiếp bao nhiêu tàn nhẫn thì lúc truy thê sẽ bấy nhiêu... he he he


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận