Ta Làm Vai Phụ Của Vạn Nhân Mê

Editor: hatrang.

- --

CẢNH BÁO: CÓ CẢNH QUAN HỆ TÌNH DỤC GIỮA NGƯỜI VÀ THÚ

Sau khi Khương Ngâm về phòng, cậu bơ phờ xụi lơ lên giường, đau đến không muốn nhúc nhích.

Cầm Đan đang nằm trong góc, khi thấy thiếu niên trở về, nó ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua rồi lại nhanh chóng gục xuống trầm tư, giống như đang mang tâm sự nặng nề. Khương Ngâm nhìn khuôn mặt buồn bã của nó, không hiểu sao lại muốn cười.

"Này, Cầm Đan, bé bự, sao trông mi không vui gì hết vậy?" Cậu trở mình, một tay chống cằm, một tay đặt lên gối, nghiêng người nhìn con hổ trắng, hơi nhướng mày tò mò. Gương mặt tinh mỹ cười tươi đến nhìn không thấy mặt trời, ống tay áo trên người rơi xuống lộ ra một phần cánh tay mảnh mai, nước da trắng ngần tựa như ngó sen tươi mát, trên đó còn phảng phất vô số dấu hôn rải rác màu đỏ thẫm.

Cầm Đan liếc mắt sang thiếu niên, ánh nhìn dừng lại trên những dấu vết kia một lát, nó nghĩ thầm, còn không phải tại ngươi sao.

Khương Ngâm cảm nhận được một tia chán ghét từ ánh mắt đó, cậu lập tức hứng thú, vẫy vẫy tay: "Bé cưng, ngoan, lại đây! Lên giường chơi!"

Cầm Đan ngáp lớn, sau đó xoay người chĩa mông về phía cậu, hừ, nhân loại hai chân này lại đang câu dẫn nó, nhất định không thể để bị người nọ lừa.

Khương Ngâm vẫn không sợ chết tiếp tục làm loạn, cậu rất muốn nhìn thấy ánh mắt 'đừng nghịch, đều do bổn vương chiều ngươi quá nên ngươi sinh hư ' của nó, thật sự rất buồn cười đấy! Khó mà tưởng tượng nổi một con hổ lại có thể có biểu cảm "nhân tính hoá" sinh động như vậy, Cầm Đan đúng là bảo bối của cậu mà!

Thiếu niên ôm bụng cười ngặt nghẽo, cả gương mặt đỏ lên vì thiếu khí, rồi đột nhiên người nọ giật bắn mình, một phát ngã rạp xuống giường.

"A!" Khương Ngâm hét lớn.

Chết tiệt, chân đau quá.

Cầm Đan tưởng rằng đối phương lại giở trò trêu chọc nó, lúc đầu cũng không quan tâm lắm, nhưng trông thấy vẻ mặt cậu nhăn nhó, đau đến ứa nước mắt lăn lộn, nó lập tức lấy đà phóng lên, thè cái lưỡi to liếm liếm: Nhân loại, có chuyện gì vậy?

Trên tay bắt đầu xuất hiện từng mảnh vảy màu trắng bạc, sờ lên cơ thể cũng phát hiện rất nhiều chỗ đang mọc vảy cưng cứng lên, Khương Ngâm giật mình, vội sai bảo Cầm Đan đem gương tới: "Gương! Gương!"

May là hổ lớn rất thông minh, nó nhanh chóng nhảy phóc lên bàn, ngậm cái gương vào miệng chạy đến. Cậu thấp thỏm cầm lên xem, còn tốt còn tốt, chỉ có vảy ở đuôi mắt thôi, các vùng da còn lại vẫn bình thường, thế nhưng hai khối u tí hon trên đầu cậu thì đã trở thành hai chiếc sừng nhỏ, dài cỡ nửa bàn tay, màu xám xịt xấu xí ban đầu dần dần phai mờ, mơ hồ có thể thấy được sắc xanh băng trong suốt ẩn giấu phía trong. Ngay cả tóc thiếu niên cũng đột ngột biến thành màu trắng, từng lọn mềm mại chảy xuống giường như thác nước, vừa vặn đan xen với màu lông của bạch hổ; cảnh tượng mỹ nhân cả người phủ đầy dấu vết hoan ái ở cùng một con hổ to lớn hung tợn, vô hình chung lại đem đến một cảm giác tương hợp lạ kì.

Dáng vẻ này... Y hệt như "cậu" trong quan tài băng kia, chẳng qua là thiếu đi vài phần lạnh lùng uy nghiêm mà thôi.

Khương Ngâm chỉ vừa mới nghĩ đến, lại bỗng ngạc nhiên thấy thân dưới biến thành một cái đuôi dài, vảy trắng trên đó lóe lên ánh bạc rực rỡ, cứ như là có ý thức, nó nhanh chóng quấn lên cổ bạch hổ, dây dưa cọ xát không ngớt, như có như không lướt qua tai thú khiêu khích.


Cầm Đan thoáng run lên, nó ngơ ngác ngẩn ra, mở to mắt nhìn chằm chằm vào thân dưới Khương Ngâm, khoang mũi đột nhiên xộc đến một mùi hương ngọt ngào đầy dụ dỗ, giống như đang mời gọi.

Thư thú*, động dục...

*thú cái

Ánh mắt tối tăm của bạch hổ dừng trên người thiếu niên, người nọ dường như còn đang rất thích thú ngắm nhìn diện mạo mới của mình, đôi mắt trong veo híp lại cười đến là vui vẻ, hoàn toàn không nhận thức được nguy hiểm đang tới gần.

Mãi cho đến khi một cỗ sóng tình cuồn cuộn đột nhiên dâng lên trong cơ thể, Khương Ngâm mới giật mình rên rỉ, cả người lập tức ngã ra sau, bởi vì linh lực không ổn định mà hạ thân nhanh chóng biến về dạng chân dài, thế nhưng quần áo vừa rồi đã sớm bị xé rách, lúc này chỉ còn lại một miếng vải nhỏ miễn cưỡng che lên bộ vị trọng yếu. Đôi chân tuyết trắng tinh tế khẽ co lại, đặt trên ga trải giường màu xanh mang tới một loại cảm giác quyến rũ không nói nên lời, càng mê người hơn chính là những dấu vết đầy nhục dục vô cùng chói mắt kia.

Thiếu niên mềm mại ngã xuống giường, hé môi thở dốc, trên gương mặt xinh đẹp phủ đầy màu đỏ hồng, ánh sáng trong con ngươi loé lên một tia tình dục, cậu nhịn không nổi, vội vàng vươn tay vuốt ve thân dưới, "Hưm... Sao lại tới nữa! Ưm...a, thật khó chịu..."

Cơn đau nhức vẫn chưa tan đi, dục vọng khô nóng lại đến nữa, Khương Ngâm chỉ biết nhỏ giọng nức nở an ủi dương v*t của mình, thế nhưng việc này lại vô tác dụng, dù cậu có kích thích như thế nào cũng không thể cao trào. Mỹ nhân tóc trắng tuyệt vọng, bị hơi nóng dày vò không chịu nổi, bèn cắn răng đưa ngón tay vào trong lỗ nhỏ, dâm đãng dang rộng hai chân trước giường, lỗ thịt sớm đã ướt đẫm trở nên vô cùng trơn trượt, vừa mới cắm vào, vách trong cơ khát liền vội vàng lao tới mút lấy, Khương Ngâm không khỏi nỉ non thở dốc: "A... Ha..."

Cảm giác tự mình thủ dâm bằng lỗ sau vô cùng khó tả, ngón tay cậu không thon dài như Vệ Từ mà ngăn ngắn nhỏ nhắn, vì thế, nó khiến cậu không những không hết ngứa mà còn càng thêm hừng hực ham muốn được côn th*t thô to của nam nhân mạnh mẽ xỏ xuyên. Loại ngứa ngáy đến tê dại linh hồn này thật sự tra tấn thiếu niên phát điên, Khương Ngâm gắng sức moi móc tràng đạo lầy lội, móng tay hung hăng cọ xát phần thịt nhỏ nhô lên bên trong.

"Hức hức... Ngứa quá, không đủ...."

"Ha...ưm... Ngón tay không thể chạm tới được, hức hức... Muốn bị dương v*t chịch cơ..."

Khương Ngâm nức nở rên rỉ, khó chịu đến nỗi hai mắt đẫm lệ, thật sự rất ngứa, cậu điên cuồng đâm rút mà mãi vẫn không thoả mãn được cơn động tình của bản thân, thiếu niên chỉ biết uỷ khuất nỉ non, lăn qua lăn lại trên giường, núm vú cương cứng bị cọ xát đến sưng tấy vô cùng dâm dục. Đột nhiên, dưới thân phả đến một hơi thở nóng rực, Khương Ngâm vội vàng nâng mi, bàng hoàng phát hiện Cầm Đan bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình, đầu mũi ướt át của nó khịt khịt, gần như áp vào lỗ thịt cơ khát.

Chẳng lẽ... một màn dâm đãng vừa rồi của mình đã bị nó nhìn thấy rồi?

Phát hiện này còn sốc hơn cả sét đánh ngang tai, thiếu niên nhục nhã đến độ chỉ muốn tìm một cái hố để chui vào, mặc dù đối phương chỉ là một con hổ, nhưng lại vô cùng thông minh, lỡ nó cảm thấy cậu giống như một dâm phụ không có liêm sỉ thì sao? Ban ngày ban mặt hứng tình chưa nói, đã vậy còn thủ dâm trước mặt linh thú của người khác, Khương Ngâm ơi là Khương Ngâm, sao mi lại không biết xấu hổ thế cơ hả!

Sắc mặt cậu tái nhợt vì sợ hãi, trớ trêu thay dục vọng thầm kín lại càng dâng lên, hai ngón tay vẫn còn cắm sâu trong lỗ nhỏ không ngừng đâm rút, từng dòng nhiệt nóng bỏng liên tục truyền đến, nước dâm ồ ạt theo đó chảy ra, thật sự quá dâm loạn đến độ làm cậu không dám nhìn thẳng mặt Cầm Đan. Mãi cho đến khi bạch hổ lặng lẽ áp sát, Khương Ngâm mới thảng thốt hét lên:

"A! Mi đang làm gì vậy!" Thiếu niên giật mình, lập tức lùi ra sau.

Này... Con hổ biến thái này! Vậy mà lại đi liếm dâm thuỷ chảy trên giường!

Hai má Khương Ngâm đỏ bừng, đôi mắt mê ly dần tan rã, không biết là đang xấu hổ hay tức giận, cả người cậu mềm nhũn ngã lên gối rên rỉ, làn da hơi thở tất cả đều bị bao phủ bởi sức nóng mãnh liệt, "Cầm Đan, đi xuống mau! Không được lên giường!"


Cậu sợ mình sẽ không nhịn nổi mà nổi lên tà tâm với một hổ.

Thẩm Thôi Anh sẽ giết cậu mất!

Nhưng mà...

"Á! Ứm...ưm, đừng liếm! Cầm Đan, đi xuống..." Khương Ngâm giơ tay che miệng lại, cao giọng kêu dâm, đôi mắt đào hoa đỏ hoe trừng con vật đang không an phận nào đó một cái, nhưng thiếu niên lại không biết giờ đây bên trong con ngươi cậu chỉ toàn là nhục dục không thể kiềm chế, thật sự không có một chút uy hiếp nào, ngược lại còn như đang dụ dỗ mời gọi.

Cậu không thể bị một con hổ liếm đến cao trào được, Khương Ngâm xấu hổ nghĩ thầm.

"Đừng liếm mà... A a, dơ lắm..."

Nước dâm ngọt nị không ngừng chảy ra, mỹ nhân yếu ớt thở dốc nằm trên giường, núm vú sưng tấy đỏ ửng kiêu hãnh dựng thẳng đứng, Cầm Đan nhìn cảnh tượng đầy nhục dục trước mắt này, toàn bộ thú tính lập tức bộc phát. Nó thở phì phò nhe răng ra gầm gừ, đôi mắt mở lớn, tràn đầy xâm lược mà quan sát con mồi, hiện tại nó đang nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ ướt đẫm của đối phương, chính là nơi này, toả ra mùi hương dụ dỗ nó...

Có thể nói Khương Ngâm bây giờ vừa sợ lại vừa kích thích, trên lưỡi của hổ có vô số gai ngược, khi săn mồi, những cái gai đó sẽ trồi lên, dễ dàng cạo phần thịt còn sót lại của đối phương ra. Nhưng mà, lúc nó đang vui vẻ với ngươi, nó sẽ rút chúng lại, nhẹ nhàng đùa giỡn trêu chọc, vô hại như một chú mèo cỡ lớn. Song dù có thế thì việc liếm sâu vào lỗ nhỏ non mềm vẫn đem lại khoái cảm vô cùng tê dại, thiếu niên đỏ mặt nỉ non cong chân lên, cố chịu đựng kích thích mãnh liệt cứ như có vô số sợi lông mạnh mẽ cọ xát thành ruột mẫn cảm, đầu lưỡi to dày liên tục khiêu khích miệng huyệt, liếm đến nước chảy dầm dề, tra tấn điên cuồng làm cậu không chịu nổi mà bật khóc.

"A ——! Đừng đưa vào! Quá sâu.." Mỹ nhân giật nảy mình, co rút dữ dội, thịt non trong lỗ dâm bị kích thích quá độ không ngừng xoắn lại, vách trong siết chặt muốn bài xích nguồn nhiệt kia ra, song lại bị chiếc lưỡi thô ráp mạnh mẽ đâm mạnh vào, hung bạo quét sạch sẽ toàn bộ dâm thuỷ dính nhớp, sướng đến nỗi làm Khương Ngâm chỉ biết thở dốc rên lớn, run rẩy xuất tinh.

"A a a... Ngứa quá, đừng liếm nữa! Ưm...a" Con hổ vùi đầu giữa hai chân mở rộng của thiếu niên, điên cuồng liếm láp chất lỏng ngọt ngào làm nó mê muội kia, duỗi đầu lưỡi to dày ra, tàn phá hậu huyệt non mềm mọng nước, vô số khoái cảm tê dại đồng loạt ập đến như thuỷ triều, cả người Khương Ngâm mềm nhũn hồng rực lên, vừa sướng vừa ngứa, chịu không nổi mà nức nở.

Trên vầng trán trơn bóng dính đầy mồ hôi tinh mịn, này đôi con ngươi xanh đậm đẫm lệ trong suốt mê màng, này hai gò má đỏ ửng nhuốm màu tình dục, này bờ môi căng mọng luôn hé mở thở gấp, Khương Ngâm cao giọng rên rỉ không ngớt, thanh âm thiếu niên kiều mị tựa như lưỡi câu, nhẹ móc vào trái tim của người khác, mang theo muôn vạn cám dỗ dụ hoặc.

Mãi đến khi Cầm Đan ngồi dậy, dưới thân đột ngột xuất hiện một vật vừa thô to vừa nóng hôi hổi thì cậu mới giật mình tỉnh táo lại, mặc kệ cảm giác sung sướng vẫn còn truyền lên, trong đôi mắt đong đầy sợ hãi giờ đây chỉ còn ảnh ngược của cự vật dài ngoằng đầy gai đối diện, kích cỡ phải hơn mười tám phân, trên quy đầu còn có vô số thịt thừa hình dạng lưỡi câu hơi cong lên, vừa kì dị lại dữ tợn, làm Khương Ngâm kinh hãi đến mức vội vàng lui về phía sau mấy bước, mặt cắt không còn một giọt máu.

Cái này mà đút vào... sẽ chết mất!?

Mẹ nó, cậu biết sợ rồi, chạy nhanh còn kịp, thà chết vì không được chịch còn hơn bị chịch chết.

"A ——!" Không ngờ, cậu còn chưa kịp đứng dậy đã bị thân thể to lớn của con hổ đè xuống, Khương Ngâm trước đây vốn rất thích chơi trò ta đè ngươi ngươi đè ta với nó, nhưng lần này cậu lại vội vàng la oai oái lên, cảm nhận được côn th*t to lớn áp lên kẽ mông hưng phấn đến run run, cậu sợ hãi giãy giụa kịch liệt, bây giờ mà không chạy thì có mà bị dập chết trên giường mất!

"Mi buông ta ra! Thả ta ra, Cầm Đan, mau đi xuống!"

"Grào~" Cầm Đan tựa đầu xuống cổ Khương Ngâm, móng vuốt ấn lên lưng cậu áp chế, răng nanh sắc nhọn cắn nhẹ vào gáy thiếu niên. Người ta nói rằng, khi hổ muốn giao phối với bạn tình, nó sẽ dùng tư thế này để de doạ những bộ vị yếu hại của đối phương, khiến chúng không thể phản kháng.


"Buông ta ra, Cầm Đan! Ta không phải bạn tình của mi, nhanh thả xuống, ta đi tìm hổ cái cho mi!" Khương Ngâm dùng hết sức giãy giụa, thế nhưng giây tiếp theo, chỉ thấy côn th*t thô to đầy móc câu nhắm ngay lỗ nhỏ ướt át của thiếu niên, "phụt" một tiếng đâm mạnh vào, sau đó bạch hổ bị tình dục làm cho đỏ mắt bắt đầu ghì sát lên lưng cậu, nhanh chóng dập không thương tiếc.

"A —— a a a!" Khương Ngâm bị đâm một phát lút cán, cậu thè lưỡi ra hết cỡ, hai mắt trợn trắng, suýt nữa là đau đến chết, "Nhẹ... Nhẹ một chút! Ưm— Á! Đừng đâm nữa... Đau quá..."

Những cái móc câu này sẽ không mềm ra như gai ngược trên đầu lưỡi ban nãy, ngược lại nó theo côn th*t cứng rắn đẩy mạnh một đường vào, tựa như một cái chùy sắt hung hăng nghiền nát thịt non mẫn cảm trong thành ruột, Khương Ngâm chỉ cảm thấy đau đớn thấu tận xương tủy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nhỏ giọt mồ hôi, buốt đến tê tái đầu óc, vách trong bị dương v*t thô ráp chịch liên tục, cậu thậm chí còn ngửi được mùi máu tươi...

Đờ mờ!

Đầu óc thiếu niên quay mòng mòng, trước mắt tối sầm, chịu đựng tra tấn điên cuồng đến gần như ngất đi, song lại nhanh chóng bị va chạm khủng bố từ phía sau vực dậy.

"A a —— chậm một chút!" Mỹ nhân tóc trắng đã sớm đầy mặt nước mắt, vừa đáng thương lại vừa mê người, thấy Cầm Đan rút dương v*t dữ tợn ra, cậu vừa mới mừng thầm cho rằng nó đã phát tiết xong, ai ngờ giây tiếp theo đã bị cơn đau xé da thịt làm cho khóc lớn. Lúc tiến vào còn đỡ đi, vẫn có thể chịu được. Nhưng bây giờ khi rút ra mới biết chút đau đớn ban nãy chỉ là chuyện vặt vãnh mà thôi, vì lưỡi câu trên quy đầu móc lên từng tầng mị thịt non nớt, chỉ cần nó vừa di chuyển, tức khắc sẽ kéo vô số thịt ruột theo cùng. Vách trong mẫn cảm làm sao chịu nổi sự tàn phá mạnh bạo đến thế, Khương Ngâm chỉ biết nằm yên cắn răng, cậu khóc đến lạc giọng, nhưng trớ trêu thay, sau khi cơn đau qua đi, cậu lại dần cảm nhận được một loại khoái cảm khác.

Kích thích chồng chất kích thích, cơn tê dại đau nhức hoà cùng sự thoả mãn ngợp trời làm thiếu niên không chịu nổi mà hét lớn, đến mức bắn ra một tia nước tiểu.

Thế nhưng côn th*t của Cầm Đan vẫn còn cứng rắn vô cùng, nó thật sự muốn từ bỏ miếng mồi ngon này sao?

Khương Ngâm nhìn chất lỏng màu trắng đục đang ồ ạt chảy từ lỗ nhỏ ra, thậm chí bên trong còn hoà lẫn với tơ máu, cậu khóc không ra nước mắt. Tinh dịch Vệ Từ bắn vào vẫn chưa kịp xử lý sạch sẽ, ấy mà lại bị đè xuống đại chiến ba trăm hiệp tiếp, nghe nói đến mùa sinh sản, hổ cái sẽ giao phối với rất nhiều hổ đực, vì thế trong cơ thể chúng sẽ chứa đựng vô số tinh dịch khác nhau. Mà những lưỡi câu trên dương v*t của hổ đực chính là dùng để loại bỏ "hạt giống" của đối thủ cạnh tranh đi, đồng thời hùng hục "cày cấy" nâng cao tỉ lệ mang thai con mình.

Cầm Đan sẽ không... như thế đi?

Như chứng thực suy nghĩ của Khương Ngâm, ngay khi tinh dịch trắng đục vừa chảy hết ra ngoài, bạch hổ lại chịch mạnh côn th*t to lớn vào lỗ dâm của thiếu niên.

"Ha... Ha a... Chờ đã! Chậm một chút, ưm..."

Cậu bị hổ trắng đè xuống giường mà hiếp, hai bắp đùi trắng nõn mở rộng hết cỡ, chỉ thấy lỗ thịt sưng đỏ đang bị một dương v*t thô ráp dữ tợn nắc không thương tiếc, thiếu niên bị dập đến nỗi nước dâm sủi bọt trắng xoá, trên gương mặt câu hồn toàn là nước mắt kích thích không thể kiềm chế, đồng tử ầng ậng sóng sánh nhục dục, môi đỏ hé mở, rên rỉ kêu dâm không ngớt khiến người ta phải đỏ mặt.

"Rầm!" Cửa phòng bị đá ra.

Lúc Thẩm Thôi Anh vừa xông vào, lập tức nhìn thấy một cảnh tượng tục tĩu như vậy, mãnh hổ hung tợn điên cuồng chịch nát mỹ nhân tóc trắng, hắn nhìn tiểu sư đệ ngày thường vô cùng hoạt bát đáng yêu, giờ đây lại uốn éo thân mình như một con đĩ non lăng loàn mà thèm khát mút lấy gậy th*t của hổ lớn, cả người cậu xóc nảy giật giật, miệng nhỏ rên rỉ ngọt nị không ngừng.

"A!" Khương Ngâm vừa quay đầu đã bắt gặp Thẩm Thôi Anh đứng lù lù ở cửa, sắc mặt ngay lập tức tái nhợt, cậu vùng vẫy dữ dội, cố hết sức lăn lộn tìm quần áo để che thân. Nhưng đáng tiếc thay, quần áo trên giường đã sớm rách nát hết cả, mảnh vải hoàn chỉnh duy nhất lại bị cậu lót dưới thân, giờ đây dính đầy hỗn hợp nước dâm, nước tiểu và tinh dịch, quả thật sự là dâm loạn không chịu nổi.

Lúc này, côn th*t đang xỏ xuyên mạnh bạo bên trong lỗ nhỏ đột nhiên run lên khe khẽ, không báo trước mà bắn đầy tinh dịch nóng bỏng vào sâu thành ruột non, thậm chí nhiều đến mức tràn cả ra ngoài, chảy từ đùi trong mịn như tuyết xuống ga giường, dâm mỹ vô cùng. Khương Ngâm bị tấn công bất ngờ, khoái cảm như điên tra tấn cậu đến hỏng mất, chỉ biết ưỡn người hét lớn, lỗ nhỏ liên tục co rút, toàn thân giật nảy lên như con tôm.

"A a a! Đừng nhìn! Không được nhìn! Đi ra!"

Thiếu niên vừa thẹn vừa nhục, chỉ muốn đâm đầu xuống đất chết quách đi cho xong, cậu thế nhưng lại bị linh thú chịch đến bắn ra trước mặt Thẩm Thôi Anh, một người lăng loàn dâm đãng đến nhường này, đối phương nhất định sẽ ghê tởm chán ghét cậu vô cùng! Trong đầu tràn ngập dư âm của cực khoái, trước mắt một mảnh trống rỗng, thân thể mảnh mai vẫn còn giật nhẹ theo bản năng, chỉ có thể yếu ớt khuỵu xuống, Khương Ngâm bất lực đến không biết phải làm sao, trực tiếp bật khóc nức nở.

Thẩm Thôi Anh thật ra đang thảo luận vài vấn đề hệ trọng với Vệ Từ, bỗng nhiên trong người dâng lên một cỗ dục vọng thầm kín. Vốn dĩ nghĩ rằng có thể chịu đựng được, ai ngờ càng về sau ham muốn lại càng mạnh mẽ, làm trong lòng hắn chợt nảy ra một ý tưởng khó tin, chẳng lẽ Cầm Đan ngốc nghếch kia thật sự cho rằng nó là linh thú rồi đi tìm hổ cái giao phối ư?


Hắn vừa giận vừa sợ, trước giờ vẫn luôn giữ mình trong sạch, không thể đánh mất trinh tiết cho một con hổ cái nào đó được... Nghĩ như vậy, hắn cũng không còn tâm tư để ý tới Vệ Từ, vội vàng tạm biệt đối phương rồi nhanh chóng chạy đến.

Kết quả vừa xông vào cửa đã nhìn thấy: Khương, Ngâm, bị, chịch.

Hắn thật sự không biết giây phút ấy mình đang nghĩ gì, thế nhưng thân thể vậy mà có phản ứng, trong lòng chợt loé lên một câu, may mắn là cậu.

A, giống như chỉ cần người nọ là Khương Ngâm, thì cũng không đến nỗi nào đi?

Thẩm Thôi Anh nhẹ nhàng bước tới, hắn nhìn đôi môi sưng tấy của thiếu niên trên giường, nghĩ thầm, đây là nơi Vệ Từ đã hôn lên. Sau đó, hắn đưa tay sờ dọc theo vòng eo mảnh mai của đối phương, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy dấu vết hoan ái xanh tím chưa tan đi, nghĩ thầm, phải chăng lúc Vệ Từ làm Khương Ngâm cũng đã dùng sức siết chặt lấy chỗ này... Tiếp theo, hắn trượt đến lỗ thịt sưng tấy đang không ngừng chảy nước, chẳng biết là d*m thủy hay còn chất lỏng gì khác, nghĩ thầm, Vệ Từ cũng đã chơi qua nơi đây...

Đột nhiên trong lòng Thẩm Thôi Anh nảy sinh một suy nghĩ vừa vi diệu vừa không thể tưởng tượng nổi, đây là Khương Ngâm mà Vệ Từ đã "sử dụng", đã "hưởng thụ" qua. Một khi đã nghĩ đến, liền sẽ như nấm mọc sau mưa mà không ngừng quấn lấy đầu óc, hắn bất giác cảm thấy hưng phấn đến độ phát điên lên.

Vệ Từ đã làm tình với Khương Ngâm, nếu hắn cũng chơi lỗ sau cậu, chẳng phải là đồng nghĩa với việc càng gần Vệ Từ hơn sao?

Ngón tay hắt đút vào phía sau của nhìn thiếu niên, nhìn thân thể cậu cứng đờ trong giây lát, ma xui quỷ khiến mở lời: "Kỳ thành niên của sư đệ sẽ đi kèm với kỳ động dục, không có gì phải buồn bã, nếu sư đệ muốn ——"

"Sư huynh cũng có thể giúp ngươi." Thẩm Thôi Anh bỗng cười khẽ, sắc mặt ánh lên vẻ tà tứ không cưỡng lại được, mang theo một tia dụ dỗ.

Khương Ngâm nhìn mãi cùng không hiểu nổi ý tứ thật sự của đối phương, bèn nhỏ giọng đáp lại: "Đã đủ rồi, cảm ơn sư huynh."

Chỉ thấy nam nhân đối diện hơi chau mày, "Sư đệ là rồng, long tính bổn dâm, chỉ như thế làm sao có thể thoả mãn được? Chớ nên ngượng ngùng, cứ việc nói ra, sư huynh ta sẽ tận lực giúp ngươi!"

Ngươi nghĩ đến cơn n*ng của bản thân mà ta không biết hay sao?

Khương Ngâm bị hành lên hành xuống hai ngày (suýt) hai đêm tỏ vẻ:... Ta thật sự không muốn mà.

Thẩm Thôi Anh thấy cậu không lên tiếng, cho rằng thiếu niên đã đồng ý, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hài lòng, "Yên tâm, sư huynh sẽ cố gắng thỏa mãn ngươi."

Khương Ngâm:...

- --

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Ban đầu tính đặt tên chương này là "pỏn Thẩm Thôi Anh + Cầm Đan + Khương Ngâm cực cháy" cơ, nhưng viết một hồi thấy mỏi tay quá, hôm sau cũng lười tiếp tục, thế nên tui để bạn Thẩm xuất hiện ở cuối cùng, mọi người tự tưởng tượng cảnh ba người họ xxx đi nhé, iu iu ~❤

note của editor:

đừng trách xốp, xốp cũng bị tác giả hố=)) hóng 3P dữ lắm xong bả cho cái câu tự tưởng tượng zị đó=))) mà kệ có nhân thú cũng được rùi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận