Trần Thính Vân nhìn rau luộc không có chút dầu gì, thầm nghĩ thôn dân của thôn Trần Điền này hiếp người cũng quá đáng quá.
Cho dù Lâm phụ về cũng không thể tính sổ với người thôn Trần Điền, pháp bất tắc chúng.
“Không giống.
” Lâm Thừa Vũ bĩu môi, bữa sáng hôm nay khác với đồ ăn hôm qua.
“Không ngon.
”Đầu óc Lâm Thừa Vũ đơn giản, phản ứng thẳng thắn, hắn không thích ăn đồ luộc, không hề thích ăn chút nào.
Tiểu thúc ngốc, người trong thôn Trần Điền ác độc, trong nhà còn có một người đang nằm sống chết không rõ, Trần Thính Vân chỉ cảm thấy đau đầu.
Nàng còn không thể mong ngóng trượng phu hờ chết, một khi Lâm Thừa Phong không gắng gượng được, Lâm gia lại không có một ai có thể làm chủ, đoán chừng nàng sẽ bị phụ mẫu nguyên chủ kéo về bán lần hai.
Trần Thính Vân không chút hoài nghi phụ mẫu của nguyên chủ tuyệt đối có thể làm ra được chuyện này.
Hơn nữa đợi đi, Lâm phụ chắc chắn không về được, đây rõ ràng chính là có âm mưu.
Nhìn thấy gương mặt gầy tới hõm xuống của Lâm Thừa Vũ, Trần Thính Vân dứt khoát vào nhà bếp xem thử có gì ăn không.
Tìm một chút mới tìm ra mấy cái trứng gà hỏng nứt vỏ không ai thèm, Trần Thính Vân nhíu mày.
Trong nhà bếp không có thứ gì, linh mễ trong ảng gạo đã sớm bị Trần nhị thẩm lén lút đổi thành gạo bình thường, cho dù là gạo bình thường cũng chỉ còn lại một lớp mỏng dính, tổng cộng chưa tới hai cân, đều không đủ ăn một ngày.
Muối đã dùng hết, dầu cũng dùng hết.
Xem ra tình huống của huynh đệ Lâm gia thật sự rất tệ.
“Ò ó o!”Gà trống còn thêm loạn.
Từ hôm qua tới bây giờ nó chưa ăn gì, lúc này đang dùng cái mỏ nhọn ngậm ống quần của Trần Thính Vân đòi ăn.
Tiêu rồi, đoán chừng hai cân gạo này còn không chống đỡ nỗi tới tối.
Trần Thính Vân mò ra một nắm gạo từ trong đáy ảng gạo rắc cho gà trống ăn, kết quả con gà trống đã quen ăn linh mễ này thế mà alij rất ghét bỏ quay đầu đi.
“Trong nhà không có linh mễ, ngươi tạm bợ trước đi.
”Trần Thính Vân khuyên gà trống.
Kết quả gà trống không hề nể mặt chút nào, ngậm ống quần của Trần Thính Vân kéo ra ngoài.
Phải biết miệng của gà trống có thể mổ thủng sọ não của người, Trần Thính Vân vì đề phòng chiếc quần vải bông đó của nàng bị gà trống kéo lủng lỗ, chỉ đành để nó kéo ra.
Cho tới khi đi tới cửa một căn phòng hẻo lánh mới dừng lại, gà trống còn ò ó o không ngừng về phía vách tường trong của căn phòng.
“Ồ…tình huống này, nhìn một cái là biết có giấu bảo bối.
”Trần Thính Vân mò mẫm trên vách tường mà gà trống gáy, thật sự để nàng tìm ra được một cánh cửa bí mật.
Mở cửa ra xem, hay lắm, bên trong lại là một cầu thang gỗ thông tới các lâu.
Không cần Trần Thính Vân gọi, gà trống tự dẫn đầu men theo cầu thang nhảy lên.
Trần Thính Vân chỉ đành theo sát, sau đó phát hiện mấy bao linh mễ trong các lâu bí mật, có linh mễ bình thường, cũng có linh mễ thuộc tính, nhìn qua có mấy trăm cân.
“Ò ó o!” Gà trống hưng phấn gáy.
Trần Thính Vân có lương thực liền vui mừng, nhất thời tiện tay thu hết mấy bao linh mễ vào trong không gian ngọc bội.
“Ò…” gà trống dại ra.
“Có, có ha.
”Trần Thính Vân thức thời hốt một nắm gạo từ trong không gian ra cho gà trống.
Kết quả một nắm gạo có hơn nửa cân đó bị gà trống mổ chưa tới một phút đã hết sạch.
Giống như có người giành với nó vậy.
Há không phải có người giành với nó sao, gà trống tận mắt nhìn thấy Trần Thính Vân biến toàn bộ linh mễ mất dạng.
“Chúng ta đi xuống, đi xuống rồi ăn tiếp ha.
”Trần Thính Vân còn nhớ mình phải thêm món cho Lâm Thừa Phong, nàng cũng chưa ăn miếng cơm nào, cơm canh đạm bạc đó thực sự nuốt không trôi.
Gà trống nghi hoặc, nhưng vẫn theo sát Trần Thính Vân xuống cầu thang, rời khỏi các lâu bí mật.
Dù sao thì canh kỹ Trần Thính Vân là được, gà trống đã nhận chuẩn Trần Thính Vân rồi, trên người nàng có linh mễ.
Quay lại nhà bếp, Trần Thính Vân thưởng cho đại công thần gà trống này một bát linh mễ lớn, sau đó mới tiếp tục nấu ăn.
Trần Thính Vân nghĩ ngợi liền làm trứng hấp chà bông.
Nơi này đương nhiên không có chà bông, là nàng lén lút lấy một hủ chà bông trẻ em từ trong không gian ngọc bội ra.
Trần Thính Vân ỷ vào Lâm Thừa Vũ ngốc nghếch mới dám lấy công khai.
Trứng gà cũng là lấy từ không gian của mình ra.
Bỏ vào nồi hấp xong, nhỏ lên vài giọt dầu đậu phộng, sau đó cất dầu trở lại không gian.
Bưng trứng hấp chà bông nóng hổi thơm phức quay về phòng ăn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...