Ta Làm Kế Mẫu Của Chồng Trước

trên ngón tay Cố Huy Ngạn có vết chai mỏng, đây là dấu vết nhiều năm tập võ cùng tòng quân lưu lại, vuốt ve ở trên mặt hơi ngứa một chút. Lâm Vị Hi biết lúc Cố Huy Ngạn buông lỏng hoặc là tâm tình tốt thì thích dùng ngón cái sờ thứ gì đó, lúc trước thì là chén trà bằng sứ, bây giờ dần dần biến thành mặt của nàng.

Lúc đầu Lâm Vị Hi cúi thấp, tùy ý để ngón tay Cố Huy Ngạn vuốt ve trên mặt mình, chẳng biết tại sao đột nhiên rất nhanh nàng quay mặt chỗ khác, trong giọng nói mơ hồ mang thêm chút nghẹn ngào: "Chàng gạt ta."

"Ta không gạt nàng." Cố Huy Ngạn biết Lâm Vị Hi đang khóc, cũng biết nàng không muốn để cho người khác nhìn thấy, cho dù bây giờ trong phòng chỉ có hai người bọn họ. hắn hạ thấp giọng, chậm rãi dụ dỗ nói: "thật ra trước ngày nàng đi tìm ta, vừa vặn ta nhận được thư của Thọ Khang cô cô. Bà muốn đón nàng đến ở phủ công chúa, một cô nương chưa gả, vô thân vô cố ở phủ Yến vương, đối với danh tiết của nàng thì không tốt. Ta biết nàng đi chuyến này chỉ sợ cũng cũng sẽ không trở lại nữa, mà ta bề bộn nhiều việc triều chính, chưa từng tham dự việc nội trạch của nữ tử, nếu như thật sự để nàng đi, cơ bản ta sẽ không còn gặp lại nàng nữa."

Lâm Vị Hi vẫn còn khóc thút thít, nhưng cố nén nói: "Lúc đó không phải chàng đang xem thư của Trương thủ phụ sao?"

"Đúng thế, ta nghe được có người đi vào, nên mới cố ý che lại." Trong mắt Cố Huy Ngạn mang theo ý cười mềm mại, "Nếu như nàng lại gần phía trước một chút, thì sẽ nhìn thấy bên dưới thư tín của Trương Giang Lăng chính là thư tay của Thọ Khang cô cô."

Lâm Vị Hi cũng không nhịn được nữa, dùng tay che mắt khóc. Cố Huy Ngạn ôm Lâm Vị Hi, chậm rãi đưa nàng vào lồng ngực của mình: "Cũng không phải như nàng nghĩ đâu. Lúc đầu ta đáp ứng nàng là thuận nước đẩy thuyền, nhưng thật ra là ta hưởng chút ánh sáng của nàng."

"Chàng lại dỗ dành ta."

"đã bao giờ ta lừa nàng chưa, không tin nàng có thể tới thư phòng nhìn xem."

Lâm Vị Hi khóc không thể dừng lại được, từ lâu nàng đã nghe qua chuyện cũ của Cố Huy Ngạn cùng Thẩm thị, vừa thành thân được mấy ngày, nha hoàn hồi môn của Thẩm thị cũng dương dương đắc ý chạy tới cảnh cáo nàng. Nàng biết mình tự tiến cử kết thân chính là kinh thế hãi tục, Yến vương mới đáp ứng cưới nàng. một cô nương trẻ tuổi dáng dấp lại xinh đẹp chủ động đi tới, có nam nhân nào sẽ cự tuyệt đâu? Mỗi một lần nàng nghe chuyện của Yến vương cùng Thẩm vương phi lúc trước, trong lòng lại thấp hơn một chút, một bên là vừa thấy đã yêu, một bên là chủ động cầu gả, nàng làm sao dám, làm sao có thể so với tiền nhân được?


Thế nhưng thái độ kiên nhẫn cẩn thận của Cố Huy Ngạn lại là một cái bẫy lớn, nàng nhịn không được muốn biết tại sao hắn lại muốn như thế, có phải hay không nếu là người khác, hắn vẫn y nguyên có thể ôn nhu như vậy mà đối đãi với người ta?

Cả kiếp trước lẫn kiếp này hai đời Lâm Vị Hi đều là vật hi sinh trong lòng trượng phu của mình, là bại tướng của những nữ nhân khác, cùng Cao Nhiên là như thế này, mà với Thẩm thị cũng vậy. Nàng trời sinh đã không muốn thua người khác, nhưng về mặt tình cảm thì lại hèn nhát như kẻ đào ngũ cẩn thận từng li từng tí, nhu nhược không chịu nổi. Nàng sợ hãi bi kịch của kiếp trước lại một lần nữa tái diễn với mình. Nàng có thể thoát ra từ trong bóng ma của Cố Trình Diệu, nhưng lần này thì đã không thể nữa rồi.

Cho tới bây giờ Lâm Vị Hi cũng không nghĩ tới, nàng có thể nghe được những lời như vậy.

Cố Huy Ngạn tùy ý Lâm Vị Hi vùi mặt khóc trong ngực mình, hắn cũng mười phần cảm khái, hắn nghĩ tới lần đầu tiên thấy dáng vẻ của Lâm Vị Hi, rồi lần bởi vì Triệu vương phi làm nhục hắn, bộ dáng nàng đuổi theo đi ra. Còn có ngày đó mười dặm hồng trang, hắn xốc khăn hỉ đỏ lên, Lâm Vị Hi cực nhanh liếc mắt nhìn hắn, lúc ấy đèn lồng đỏ bốn phía treo cao, ánh nến nhẹ nhàng lắc lư, Lâm Vị Hi ngồi trong sảnh đường trang trí tinh xảo, ánh sáng rực rỡ, diễm sắc kinh người.

Cho tới bây giờ, nàng mang dòng dõi của hắn, lại khóc không thể ngừng lại ở tại trong ngực hắn, giống con thỏ non nhỏ bé yếu ớt run rẩy. Cố Huy Ngạn ngừng một hồi, giọng nói êm dịu, lại xa xôi phảng phất như từ bên trên truyền đến: "Hi nhi, ta cưới nàng, là bởi vì không muốn để cho nàng rời khỏi tầm mắt của ta, cũng không muốn để cho một nam nhân khác chiếm hữu nàng. Ta cũng rất ích kỷ, ích kỷ đến mức rõ ràng là thuận theo lòng mình, lại chậm chạp không nguyện ý thừa nhận, để một mình nàng phải gánh chịu áp lực lớn như vậy. Chuyện cưới gả nam tình nữ nguyện, việc hôn sự này có thể thành, cũng không phải bởi vì nàng chủ động đề nghị, mà ta không tiện cự tuyệt đâu. Hi nhi, bất kỳ người nam tử nào nói như vậy với nàng, hắn đều là đang gạt nàng."

Lâm Vị Hi khóc không nói ra lời, Cố Huy Ngạn ôm nàng, cẩn thận lau khô từng giọt lệ trên mặt nàng: "Đừng khóc, nàng khóc lòng ta đều đau. Nàng muốn làm cái gì ta đều sẽ đáp ứng nàng, ngày sau chúng ta sẽ có cả một đời thật dài, cùng nhau làm những chuyện này. Đúng rồi, còn có hài tử của chúng ta nữa."

Cố Huy Ngạn nói tựa hồ có chút cảm khái: " Trước đó ta thử thăm dò ý của nàng mấy lần, nàng vừa nghe đến chuyện dòng dõi liền không vui, ta cho là nàng không nguyện ý sinh hài tử cho ta. Lúc đầu ta nghĩ đến thôi thì cứ tùy duyên đi, chỉ cần nàng vui vẻ là đủ rồi. Cho nên hôm nay thái y bắt mạch cho nàng phát hiện có thai, mà sau đó nàng còn lo lắng cưỡi ngựa sẽ làm bị thương đến thai nhi, ta thật sự cao hứng vô cùng."

Lâm Vị Hi khó khăn ngừng khóc, thút tha thút thít hỏi: "Ta cho là chàng vẫn tưởng niệm Thẩm vương phi, không chịu để cho ta sinh hạ dòng dõi, để tránh động chạm đến lợi ích của thế tử... không đúng, chàng thăm dò ta từ lúc nào?"

Cố Huy Ngạn nhịn không được cười ra tiếng, hắn ôm Lâm Vị Hi vào ngực, thanh âm trầm thấp không thể nghe thấy: "Nhiều lần rồi. Lần nào nàng cũng đều không phát hiện ra."


Lâm Vị Hi cẩn thận nhớ lại, lúc này mới nhớ ra hình như đúng là có mấy lần như vậy, lúc đó Cố Huy Ngạn nói chuyện lập lờ nước đôi, ánh mắt thì rất kỳ quái. Hóa ra là lúc đó hắn đang thăm dò nàng. Mà đấy chỉ là những lúc nàng nhớ được, thậm chí còn có nhiều lần hơn thế nữa, có khi vào những lúc nàng còn đang nói những lời ruột gan, mà chính mình còn hoàn toàn không biết gì cả. Lâm Vị Hi càng nghĩ càng giận, nhịn không được nắm tay, oán hận đấm mấy cái lên ngực Cố Huy Ngạn.

Sức lực của mấy cái đấm ấy thật sự là không đau không ngứa, bàn tay mềm mại của nàng để trên người hắn, ngược lại mang đến một loại cảm giác tê dại kỳ diệu. Cố Huy Ngạn tranh thủ thời gian dừng lại, ngồi dậy nghiêm túc đàng hoàng nhìn Lâm Vị Hi: "Là do ta không tốt, đã để nàng phải khóc hai lần. Nàng còn đang có thai, cố gắng nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi."

Lâm Vị Hi thật sự là mệt mỏi, nàng nằm an tĩnh trên đệm chăn mềm mại ấm áp, nhưng ngón tay còn không buông tha níu lấy ống tay áo Cố Huy Ngạn: "không cho chàng đi, chàng phải ở đây với ta."

"Ừm, ta vẫn ở đây, ta không đi đâu cả."

Lâm Vị Hi còn không yên tâm dùng ngón tay cầm chặt quần áo Cố Huy Ngạn, trong mơ mơ màng màng, hình như có người vẫn một mực ôn nhu chăm chú nhìn nàng. Lại sau đó, nàng nhắm mắt ngủ hoàn toàn.

Lần này Cố Huy Ngạn không nuốt lời, ngày thứ hai tỉnh lại, quả nhiên Cố Huy Ngạn vẫn còn ở bên cạnh nàng. Lâm Vị Hi nghĩ đến chuyện hôm qua thì ngại ngùng vô cùng, vậy mà nàng lại khóc lóc như thế ở trước mặt Yến vương, thật sự quá mất mặt. Nàng mất tự nhiên tránh đi ánh mắt chăm chú của Cố Huy Ngạn, khẽ hỏi: "Sao hôm nay vương gia vẫn còn ở phủ, không cần đi tới chỗ thánh thượng hay sao?"

"Ta đã xin nghỉ rồi." Cố Huy Ngạn nói vô cùng hùng hồn, thong dong, "Vương phi của ta có thai, ta phải ở trong phủ nhìn vương phi."

Lâm Vị Hi cười liếc Cố Huy Ngạn một chút, dần dần nàng phát hiện vẻ mặt Cố Huy Ngạn nghiêm túc đứng đắn, có vẻ không giống như là đang nói đùa: "Chàng thật sự là nói như vậy?"

"Đúng thế."


Lâm Vị Hi nửa ngày không ngậm miệng được, một lát sau, nàng xấu hổ dùng hai tay che mặt: "Trời ạ, chàng... Chàng như thế thì ta làm thế nào để ra ngoài gặp người đây?"

Quả nhiên Cố Huy Ngạn nói được thì làm được, bắt đầu từ lúc Lâm Vị Hi chẩn mạch phát hiện có thai, liên tiếp mấy ngày liền, hắn đều ở vương phủ bồi Lâm Vị Hi, công công bên người hoàng đế tự mình đến mời hắn đi săn đều không được. Cố Huy Ngạn cứ như vậy quang minh chính đại, để hoàng đế lẫn đám trọng thần chờ đợi mỏi mòn.

Nhờ phúc của Cố Huy Ngạn, tin tức Yến vương phi có thai cũng như gió truyền khắp trong ngoài cung đình.

Mấy ngày nay tâm tư Cao Nhiên lao lực quá độ. Chân trước nàng ta phiền lòng vì Hàn thị, vì chuyện nhận làm con thừa tự, chân sau thì nghe được tin Lâm Vị Hi có thai, mà Yến vương còn đặc biệt xin nghỉ để bồi phu nhân. Hai mái hiên nhà so sánh, Cao Nhiên càng cảm thấy bực bội, giữa hai hàng lông mày luôn luôn bao phủ tia lo nghĩ u ám không cách nào xua đi được, so với dáng vẻ thong dong khéo léo đưa đẩy lúc trước khi xuất giá tựa như hai người khác nhau.

Hoàng đế tràn ngập lòng nhiệt tình đến hành cung đi săn, rốt cục hắn ta cũng thoát khỏi trói buộc của Trương thủ phụ, thống khoái đùa nghịch mấy ngày. Nhưng mà cái gì phải tới thì có muốn trốn tránh cũng không được, thư tín từ kinh thành liên tiếp truyền đến, mỗi ngày Trương Hiếu Liêm đều thúc giục hoàng đế hồi cung, chớ mải chơi mà mất hết ý chí. Hoàng đế bị giáo huấn thì chẳng vui vẻ gì, mà trong lúc đó ở hành cung còn phát sinh chuyện thế tử anh quốc công mất máu mà chết, rất nhiều người đều cảm thấy đấy là điềm xấu, cả tác động từ bên ngoài lẫn nguyên nhân ở bên trong, rất nhanh việc hồi cung liền được đưa vào nghị sự.

Khi Lâm Vị Hi tới hành cung thì dễ dàng, nhưng lúc trở về đám người như gặp đại địch. Xe ngựa được đệm thêm mấy lớp, bánh xe cũng được bọc lại cẩn thận, chỉ sợ làm vương phi đi đường xa bị xóc nảy.

Trong kinh thành, đại trưởng công chúa Thọ Khang đã nhận được tin từ sớm. Chờ thánh giá về kinh, đội ngũ bạn giá thật dài cũng trở về đến kinh thành, đại trưởng công chúa Thọ Khang không để ý thân thể, lập tức chạy đến phủ Yến vương thăm Lâm Vị Hi, cùng tiểu sinh mệnh trong bụng nàng. Trưởng công chúa Thọ Khang đã lớn tuổi rồi, việc đi hành cung nghỉ mát mệt mỏi xóc nảy như tất nhiên là không nhúng vào, thế nhưng là ai có thể nghĩ tới, mới đại hôn được mấy tháng, bà ở trong kinh thành vậy mà nhận được tin của Cố Huy Ngạn, nói Lâm Vị Hi đã mang thai.

Ôi chao, đại trưởng công chúa Thọ Khang cao hứng đến nỗi vài ngày đều không ngủ yên, Lâm Vị Hi vừa về đến phủ, bà lập tức chạy tới ngay. Lâm Vị Hi đang dựa vào gối mềm, đằng sau chỗ thắt lưng còn lót thêm gối gấm, sắc mặt hồng nhuận, dáng vẻ tươi cười bình yên, cả người như phủ thêm một tầng ánh sáng nhu hòa của người sắp làm mẹ, nhìn là biết cuộc sống sau khi đại hôn trôi qua vô cùng tốt.

Lúc đại trưởng công chúa Thọ Khang nhìn thấy sắc mặt Lâm Vị Hi thì thoáng thả lòng, bà lại cẩn thận lôi kéo tay Lâm Vị Hi tỉ mỉ hỏi, từ ăn ở đến ngồi sinh hoạt thường ngày, cũng không cảm thấy phiền phức. Sau khi hỏi xong, một cọc lo lắng của đại trưởng công chúa Thọ Khang cũng thả lại trong bụng: "Con cùng Yến vương sống rất tốt, ta rất yên tâm. Thời gian trôi qua nhanh quá, rõ ràng ta cảm giác con vừa mới xuất giá thôi, làm sao nhanh như vậy, ngay cả hài tử cũng có rồi?"

Lâm Vị Hi nghe vậy thì thấy rất xấu hổ, Uyển Tinh ở bên cạnh che miệng cười, nói: "Đại trưởng công chúa, không phải là ngài nhầm đâu ạ, đúng là tiểu chủ tử tới cũng nhanh. Hôm nay mùng mười tháng chín, từ ngày vương phi xuất giá tới nay cũng chỉ mới mười tháng, bây giờ vương phi đã mang thai ba tháng rồi ạ."


"Uyển Tinh." Lâm Vị Hi cảnh cáo trừng mắt nhìn nàng ta một chút, Uyển Tinh le lưỡi, vẫn là một bộ dáng không sợ. Đại trưởng công chúa Thọ Khang nghe thấy vậy thì cười to: "Tốt tốt tốt, hài tử tới cũng nhanh là chuyện đáng mừng, tình cảm của phu thê các con rất tốt, chứng tỏ bà mối là ta đây thật sự mát tay. Ngày khác, ta phải để Yến vương mời ta uống rượu, hắn có thể lấy được một vương phi tốt như vậy, không thể bỏ qua công lao của người cô cô này."

Lâm Vị Hi bị nói đến hai gò má ửng hồng, cả người càng phát ra xinh đẹp không gì sánh được. Đại trưởng công chúa Thọ Khang càng nhìn càng thấy vui vẻ, trấn an vỗ tay Lâm Vị Hi, kín đáo nói: "Hi nhi a, Yến vương hắn luôn luôn không yên lòng vì con là muốn tốt cho con, con cố gắng tĩnh dưỡng, chờ sang năm sinh một đứa bé mập mạp, để cho những kẻ không coi con ra gì chỉ có thể tức giận đi."

Lâm Vị Hi nghe hiểu ý tứ của đại trưởng công chúa Thọ Khang, nàng đã từng có suy nghĩ không mang thai hài tử là bởi vì không nắm chắc được ý tứ của Cố Huy Ngạn, thế nhưng bây giờ so với nàng Cố Huy Ngạn còn mong đợi bảo bối chưa ra đời này hơn, Lâm Vị Hi còn sợ cái gì? Nếu như Cao Nhiên muốn hại nàng, cũng phải nhìn xem có thể kiên nhẫn được không.

Lâm Vị Hi nắm chặt tay đại trưởng công chúa, cười nói: "Con không sao, tạ ơn ngài vẫn nhớ thương con."

Bên trong Thanh Tùng viên, bầu không khí ở chính viện lại không thấy nhẹ nhõm. Cả người Cao Nhiên trở nên nôn nóng, nói chuyện cũng bắt đầu hùng hổ dọa người: "Thế tử, mấy ngày gần đây, có phải hay không chúng ta nên tìm phụ thân trò chuyện một chút?"

Cố Trình Diệu khó hiểu nhìn nàng: "Tìm phụ thân làm cái gì?"

Cao Nhiên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, xích lại gần hai bước, thấp giọng nói: "Vương phi mang thai, vạn nhất nàng sinh hạ một nam hài, chẳng phải là..."

Cố Trình Diệu ngơ ngác một chút, mới phản ứng được ý tứ của Cao Nhiên là gì. hắn không thể tin nổi nhìn Cao Nhiên: "Nàng đang nói cái gì? Nàng ấy mang chính là dòng dõi của phụ thân, nếu như là nam hài, vậy thì chính là đệ đệ của ta. Chúng ta là anh em cùng cha, làm sao nàng lại có suy nghĩ này?"

Quả thực Cố Trình Diệu cảm thấy không dám tin, bắt đầu từ khi nào, vậy mà Cao Nhiên biến thành loại người này đây? Hay là nói, nàng ta vẫn luôn là như thế.

Giỏi về tâm cơ, sẵn sàng tranh đấu nội bộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui