Đêm hè vắng vẻ, Hàn thị ngồi dưới cửa sổ may quần áo, nói cũng kỳ quái, rõ ràng không có gió, ánh nến ở góc bàn lại đột nhiên nhảy một cái, Hàn thị bị ánh nến vụt qua, không cẩn thận liền chọc vào tay.
Hàn thị kêu lên một tiếng sợ hãi, ngậm ngón tay giữa trong miệng. Trong nội tâm bà ta âm thầm oán trách, đêm hôm khuya khoắt đổ máu, thật sự là điềm xấu.
Hàn thị cẩn thận nhìn vết thương trên đầu ngón tay, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của tiểu nha hoàn trực ở bên ngoài, Hàn thị kinh hỉ: "Thế tử gia tới?"
Phủ anh quốc công bạn giá đến Hạ cung, Hàn thị có quyền chủ mẫu trong viện của thế tử đương nhiên cũng rất có thể diện theo sát tới. Nhưng mà những năm này bà ta dần lớn tuổi, thế tử anh quốc công qua đêm trong viện của bà ta đã ít lại càng thêm ít, đột nhiên đến thăm giống như tối nay càng là hiếm thấy.
Hàn thị ném châm tuyến đang làm dở, hoan hỉ ra cửa đón. trên mặt mũi bà ta tràn đầy đều là ý cười, nhưng mà khi nhìn thấy thần sắc âm trầm của thế tử anh quốc công, Hàn thị ngơ ngác một chút: "Thế tử?"
Ai chọc tức thế tử rồi, nhìn làm sao cũng thấy tâm sự nặng nề.
Hàn thị thầm nghĩ, nhưng cũng không để ở trong lòng. Nàng ân cần hầu hạ anh quốc công thế tử ngồi xuống, sau đó lại đi pha trà cho ông ta, cả người bận rộn tới mức giống như con quay.
Thế tử anh quốc công lạnh lùng nhìn bóng lưng của bà ta, Hàn thị không hề có điềm báo trước xoay người nói chuyện với thế tử, thình lình bị ánh mắt âm trầm của ông ta làm cho giật nảy mình. Hàn thị dần dần cảm giác được sợ hãi, miễn cưỡng cười nói: "Thế tử, ngài đây là thế nào? Vì cái gì dùng ánh mắt như vậy nhìn thiếp thân."
Thế tử anh quốc công nhìn một lát, thản nhiên nói: "không có việc gì. Ngươi không cần bận rộn, ngồi xuống, ta có lời muốn nói cùng ngươi."
Hàn thị thụ sủng nhược kinh, biểu lộ trên mặt giống như thiếu nữ mười sáu vừa e lệ vừa vui sướng: "Thế tử gia, ngài là chủ tử, nô chỉ là thiếp, ngồi bên cạnh ngài thì không hợp..."
Nhưng thế tử anh quốc công không kiên nhẫn nghe tiếp nữa, nếu nói lúc trước ông ta còn thích Hàn thị bày ra vẻ ôn nhu của thiếu nữ như vậy, thế mà bây giờ ông ta nhìn chỉ còn cảm giác buồn nôn. Nếu bà ta không muốn ngồi, vây thì thế tử anh quốc công cũng không để ý nữa, ông ta trực tiếp hỏi: "Chuyện Vân nương năm đó, ngươi biết được bao nhiêu?"
Nụ cười trên mặt Hàn thị bỗng nhiên đông cứng, sau một lúc lâu, bà ta mới phản ứng được, vội vàng dùng khăn che miệng lại, làm bộ ho khan: "Khụ, đêm qua thiếp thân nhiễm lạnh, để thế tử chê cười... làm sao ngài lại đột nhiên hỏi tới chuyện của Vân nương rồi? Chuyện lúc trước đã rất lâu rồi, thiếp thân đều quên."
"Quên rồi?" Thế tử anh quốc công giận quá hóa cười, bịch một tiếng ông ta ném đồ từ trong tay áo ra, một bầu rượu dài nhỏ, trên thân điêu khắc hoa văn Tây Vực phức tạp hoa lệ, nhìn rất đẹp." Nếu như ngươi quên thật, vậy ta liền giúp ngươi nhớ lại một chút, năm đó trước khi Vân nương xảy ra chuyện, có phải hay không vừa lúc ở chỗ của ngươi uống rượu?"
Lúc Hàn thị nhìn thấy bầu rượu được đặc chế kia thì trong lòng vô cùng hoảng hốt, công phu mặt ngoài của bà ta kém xa nữ nhi tốt của mình, sắc mặt khẽ đổi. Thế tử anh quốc công nhìn thấy biểu lộ trên mặt Hàn thị thì hiểu, Hàn thị kinh hoảng quỳ trên mặt đất, đôi mắt cực nhanh thay đổi: "Thế tử, ngài đang nói cái gì vậy, vì cái gì một chút thiếp thất cũng không hiểu."
"Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn nói không hiểu với ta?" Thế tử anh quốc công giận dữ, ông ta tức giận như vậy cũng không phải bởi vì Vân nương bị người hãm hại, mà vì chính mình qua nhiều năm như vậy bị người lừa gạt. một thiếp thất, chết thì cũng đã chết rồi, nhưng mà mình bị người coi là đồ đần mà lừa dối tầm mười năm. Buồn cười cho ông ta còn đối xử thật lòng với mẫu tử bọn họ, cái này làm cho thế tử anh quốc công hoàn toàn không có cách nào chấp nhận nổi. Khi ông ta móc tim móc phổi với mấy người kia, không chừng Hàn thị còn cùng nhi nữ ở sau lưng cười ông ta đâu.
Sắc mặt thế tử anh quốc công đen như hắc thiết, ông ta rót hai chén từ trong bầu rượu ra, chỉ vào hai cái cái chén trước mặt nói với Hàn thị: "Nếu như ngươi thật sự vô tội, vậy thì chọn một trong hai chén rượu này, chỉ cần ngươi uống xong mà không có việc gì, ta sẽ tin ngươi."
Hàn thị nhìn hai chén rượu giống nhau như đúc ở trước mặt, sắc mặt từng chút từng chút trắng bệch. Đương nhiên bà ta hiểu rõ cấu tạo của bầu rượu này, bên ngoài có vẻ cũng như những bầu rượu khác, nhưng mà bên trong lại ẩn một cơ quan, chỉ cần làm một chút động tác nhỏ trên quai cầm, là có thể thần không biết quỷ không hay đổi lại rượu ở bên trong. Ban đầu sao Hàn thị có thể biết loại vật này, vẫn là Cao Nhiên nói cái này gọi là ấm âm dương, Hàn thị mới hiểu được trên đời này lại còn có đồ vật được thiết kế tinh vi đến thế.
Hàn thị không khỏi cố gắng nghĩ lại động tác lúc nãy của thế tử, lúc ông ta rót rượu rất nhanh, cái nào là chén bình thường, cái nào là có độc đây? Thế tử anh quốc công nhìn kỹ Hàn thị há miệng run rẩy bưng lên một chén trong đó, nhưng mà chén rượu bưng đến bên môi, bà ta lại không cách nào uống hết. Hàn thị nhịn không được hoài nghi, mới vừa rồi là bà ta nhìn nhầm phải không? Nếu như thế tử để rượu độc ở phần còn lại của ấm thì làm thế nào bây giờ?Luatinh-Cungquanghang.com
Hai bên thái dương Hàn thị chảy ra mồ hôi lạnh, đột nhiên bà ta ầm một tiếng quăng cái chén, thần sắc kinh hoàng nhìn thế tử anh quốc công: "Thế tử, nô tì sinh cho ngài một trai một gái, Thầm ca nhi còn nhỏ, sao ngài có thể đối xử với thiếp thân như thế này đây?"
Thế tử anh quốc công tuyệt vọng nhắm mắt lại, một tia may mắn cuối cùng của ông ta cũng tan vỡ, tất cả đều là thật. quả thật bên trong Hàn thị chính là lòng dạ rắn rết, vì đoạt sủng hại chết Vân nương, sau đó bà ta lại còn có thể đến trấn an ông ta bớt đau buồn đi, độc phụ này lấn đến tận đây, càng như thế lại càng đáng ghét!
"Cả hai chén này đều là rượu trái cây bình thường." anh quốc công thế tử nhìn bà ta, trong mắt không biết là thương hại hay là bi ai, ngay trước mặt Hàn thị, thế tử anh quốc công uống một hơi cạn sạch hai chén rượu trên bàn.
Hàn thị trợn mắt nhìn, sau đó sắc mặt lại từ từ biến đỏ, bà ta bò lại gần thế tử anh quốc công, mưu toan cầu tình: "Thế tử, nô cái gì cũng không biết, nô nghĩ là ngài muốn hạ độc chết nô, nên mới không dám uống."
"Nếu như ngươi không biết huyền cơ bên trong bầu rượu này, vì sao lúc cầm chén rượu lại do dự như thế, chọn được rồi cũng chậm chạp không dám uống." Bên trong giọng nói thế tử anh quốc công là sự thất vọng không nói ra được, "Cho tới bây giờ, ngươi vẫn còn muốn gạt ta."
"Thế tử..."
"Uổng ta vẫn cảm thấy ngươi lương thiện mềm yếu, luôn luôn lo lắng ngươi ở nội trạch sẽ bị người khi dễ. A, bây giờ suy nghĩ một chút ta mới là tên ngu xuẩn, ngươi có thể vô thanh vô tức đưa người ta vào chỗ chết, làm sao còn có ai dám khi dễ ngươi đây? Những năm này, ngươi dùng khuôn mặt ôn nhu dối trá này, đến tột cùng đã lừa ta bao nhiêu chuyện rồi?"
"không, nô không có." Nước mắt Hàn thị chảy ròng ròng, quỳ trên mặt đất lắc đầu:"Cái gì nô cũng không biết, nô bị oan uổng."
Thế tử anh quốc công nhìn phụ nhân khóc đến lê hoa đái vũ, dù có khóc vẫn là dáng vẻ thùy mị thướt tha của một mỹ nhân, mà chẳng biết tại sao lại nổi lên một trận chán ghét cùng buồn nôn. Ông ta cảm thấy vô cùng mỏi mệt, những năm này ông ta cưng chiều Hàn thị muốn gì được nấy, thậm chí cả một đôi nữ nhi cũng ân sủng có thừa, nhưng thực tế thì sao? Lúc đầu ông ta vẫn mang lòng may mắn, mặc dù Hàn thị tâm thuật bất chính, nhưng mà hài tử thì vô tội. Vậy mà Cao Nhiên bắt chước làm theo, dùng thủ đoạn tương tự để hãm hại thiếp thất của con rể, điều này làm cho thế tử anh quốc công có muốn lừa mình dối người cũng không được. Mà Cao Nhiên cũng biết chuyện này, mẹ con hai người các nàng liên hợp lại lừa ông ta.
Uổng phí những năm này ông ta vẫn một mực sủng ái Cao Nhiên, thậm chí ông ta còn vì nàng ta mà lạnh nhạt đích nữ của mình! Chỉ cần Cao Hi có cái gì, thế tử anh quốc công đều sẽ cho người chuẩn bị một phần tương tự cho Cao Nhiên. Nếu như là đồ đại trưởng công chúa ban thưởng tới, thế tử anh quốc công tốn thêm một chút công phu, cũng thường xuyên muốn tự mình đền bù cho Cao Nhiên một phần. Gần như là ông ta trắng trợn thiên vị Cao Nhiên, còn không phải bởi vì ông ta cảm thấy mẫu nữ Hàn thị cùng Cao Nhiên yếu đuối, Cao Nhiên không giống Cao Hi có chủ kiến có năng lực, chính mình lại là thứ nữ. Nếu như người làm phụ thân như ông ta không che chở hơn một chút, chắc chắn Cao Nhiên bị người trong phủ khi dễ đến da tóc không còn.
Thế tử anh quốc công nhịn không được nhớ lại, những năm này, đến tột cùng ông ta đã làm những gì. Thiếp thất nhu thuận yên tĩnh không tranh đoạt thật ra lại là người tâm ngoan thủ lạt nhất, nữ nhi ông ta cho là hiểu chuyện nhu nhược, kỳ thật cũng có thể con mắt đều không chớp đưa một nữ tử khác vào chỗ chết. Ông ta vì mẹ con các nàng mà vắng vẻ chính thê, bỏ bê đích nữ, trên lưng mang danh sủng thiếp diệt thê, thậm chí còn trời xui đất khiến hại chết vợ cả của mình.
"Tốt tốt tốt, mẹ con các ngươi hai người rất tốt." Thế tử anh quốc công đứng dậy, cười lạnh liên tục. "Còn cả Thầm ca nhi nữa, có phải hay không cũng từ nhỏ bị các ngươi xúi giục tính toán ta người cha này, tính toán đích tỷ cùng cha khác mẹ!"
"không có." Hàn thị kêu đau một tiếng, lại không dáng vẻ, nước mắt chảy ngang, dùng cả tay chân bò về phía thế tử anh quốc công, "Thầm ca nhi hắn cái gì cũng không biết, hắn thực tình ngưỡng mộ ngài người phụ thân này. Thế tử, ngàn sai vạn sai đều là nô sai, ngài đừng vì thế mà giận chó đánh mèo lên Thầm ca nhi."
Hàn thị luôn mồm đều là Cao Thầm, thế tử anh quốc công cười lạnh một tiếng, thực tình cảm thấy bi ai cho chính mình: "Ngươi thay Cao Thầm cầu tình, có phải hay không sợ ta có ý kiến đối với hắn, sau này không để lại vị trí thế tử cho hắn? A, trách không được, hóa ra nhiều năm như vậy, các ngươi vẫn giấu diếm như thế." Thế tử anh quốc công cười đến mỉa mai, đột nhiên ông ta chuyển giọng, lời nói ra như dao sắc bén: "Năm Cao Thầm sinh ra, ngươi té xỉu ở từ đường, thật sự ngươi không biết khi đó Vệ thị có thai sao?"
Bỗng nhiên Hàn thị dừng lại: "Thiếp thân..."
"Ngươi biết." Thế tử anh quốc công nhìn thần sắc trên mặt Hàn thị, giọng điệu bình tĩnh. Sau khi nói xong, bỗng nhiên ông ta giận tím mặt: " Quả nhiên là ngươi biết! Ngươi biết rất rõ ràng nàng đang mang thai, vẫn còn khuyến khích ta đi tìm nàng, sau đó nàng bị sảy mất con trai trưởng của chúng ta, cuối cùng đem vị trí nhường cho nhi tử của ngươi, ngươi vui lắm phải không?"
Hàn thị liều mạng lắc đầu, trong miệng một mực nói "Thiếp thân không có", thế nhưng là ai cũng biết, một chút độ tin cậy trong câu nói này đều không có. Thế tử anh quốc công cảm thấy một trận đau nhức từ toàn thân xông tới, đầu tiên là âm ỉ chậm chạm, sau đó cơ hồ khoét tâm đục xương. Trong trận cãi vã kia tự tay ông ta hại chết hài tử của mình cùng Vệ thị, về sau Vệ thị cũng đã chết. Thê tử của ông ta xuất thân cao quý, mỹ lệ đoan trang, từ trước đến nay đối với ông ta đều là chẳng thèm ngó tới, lãnh lãnh đạm đạm, thế nhưng là chính ông ta lại hại chết nàng.
Toàn thân thế tử anh quốc công run rẩy, dần dần không thể tự đè xuống. Những năm gần đây ông ta vẫn một mực thể hiện không thèm quan tâm, ông ta muốn nói cho tất cả mọi người là ông ta không hối hận, cũng không xấu hổ day dứt. Ông ta ngụy trang tầm mười năm, dần dần, tất cả mọi người đều cảm thấy ông ta không có một chút tình cảm nào đối với Vệ thị, đã sớm quên người thê tử này rồi, thế nhưng ông ta lại không gạt được chính mình.
Sau khi Vệ thị chết ông ta không tục cưới, mặc kệ đích mạch của chính mình đoạn tuyệt, anh quốc công nhắc nhở ông ta rất nhiều lần, chỉ có con trai trưởng mới có thể thừa kế tước vị cùng cấp, nếu như là con thứ, sẽ giáng một đến hai cấp. nói cách khác, nếu như ông ta truyền vị trí thế tử cho Cao Thầm, vậy thì vị trí của Cao gia quốc công sẽ hạ xuống hầu, thậm chí còn tệ hơn nữa.
Nhưng thê tử của ông ta đã chết, ông ta sẽ không có con trai trưởng nữa. Thậm chí năm trước, Cao Hi cốt nhục duy nhất của Vệ thị với ông ta cũng đã chết rồi. Sai lầm của ông ta, cả đời này không có cách nào cứu vãn nổi.
Trong lồng ngực thế tử anh quốc công âm ỉ đau nhức, cơ hồ đứng cũng không vững, ông ta không muốn để cho người khác nhìn thấy bộ dáng thất thố của mình. Bỗng nhiên ông ta nâng lên một cước, đá văng Hàn thị đang ôm đùi mình ra, bước nhanh ra ngoài: "Ngươi mưu hại thiếp thất, sát hại huyết mạch con vợ cả, còn có ý định mưu hại chủ mẫu. Chờ ngày mai ta bẩm báo mẫu thân, để buôn người bán ngươi ra ngoài."
"Thế tử!" Hàn thị ngã trên mặt đất, mặc kệ trên bụng bị đau, vội vã đuổi theo hướng thế tử anh quốc công. Thế nhưng làm sao bà ta có thể đuổi theo kịp, trong nháy mắt, thế tử anh quốc công đã đi ra ngoài.
Nha hoàn trốn ở ngoài phòng sợ hãi gọi "Di nương", bây giờ Hàn thị mới cảm thấy được bụng dưới đau đớn vô cùng. Bà ta ôm bụng không thể đứng lên được, nhưng mà loại thời điểm này, Hàn thị hoàn toàn không cảm thấy đau đớn. Đầy trong đầu đều là suy nghĩ, nếu như ngày mai thế tử nói cho lão phu nhân anh quốc công, thật sự bà ta sẽ bị bán ra sao? Tước vị anh quốc công, còn có thể rơi vào trong tay Cao Thầm sao?
Sắc mặt thế tử anh quốc công tái xanh, ông ta trách móc tùy tùng, còn chính mình dắt ngựa phi nhanh trong gió đêm. Trong đêm tối không phân rõ phương hướng, mà ông ta cũng không muốn nhìn rõ ràng. Ông ta không ngừng quất ngựa, dần dần tốc độ của ngựa đã nhanh đến mức không thể khống chế được. Gió đêm quất ở trên mặt có chút đau rát, thế tử anh quốc công tùy ý suy nghĩ của mình trôi theo gió. Khi ông ta cùng Vệ thị thành hôn lúc mới mười bảy tuổi, chính là lúc tuổi trẻ hăng hái. Khi đó ông ta cảm thấy thê tử mới cưới dáng dấp nhìn rất đẹp, thế nhưng tính tình thì có chút lạnh lùng. Về sau nữ nhi Cao Hi của hai người ra đời, khoảng thời gian Cao Hi vừa ra đời kia, vợ chồng bọn họ đạt tới sự hòa hợp trước nay chưa từng có. Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, về sau lão phu nhân anh quốc công ghét bỏ Vệ thị lạnh nhạt thờ ơ, nói muốn đem Cao Hi ôm qua đi nuôi. Vệ thị làm sao cũng không chịu, có lẽ chính là từ đó trở đi, tình cảm vợ chồng của ông ta với Vệ thị hỏng bét, dần dần trượt xuống vực sâu không thể cứu vãn được nữa.
Cao Hi khác hoàn toàn so với Cao Nhiên. Từ nhỏ Cao Hi hoạt bát khỏe mạnh, tính cách so với mẫu thân nàng còn cứng cỏi hơn. Cao Hi thân cận Vệ thị, tính tình lại mạnh mẽ, lúc ông ta đối mặt với đích nữ này luôn cảm thấy rất không có ý nghĩa, không có chút nào quyền uy của người làm cha. Cho nên thời gian dần trôi qua, ông ta càng thích nói chuyện với Cao Nhiên hơn. Sau khi Vệ thị chết, thật ra ông ta nghĩ muốn đền bù cho Cao Hi thật tốt, nhưng mà Cao Hi vừa nhìn thấy ông ta liền lộ ra ánh mắt thất vọng phẫn hận, không ngừng nhắc nhở ông ta Vệ thị là thế nào mà chết.
Vậy là, thế tử anh quốc công càng ngày càng né tránh Cao Hi, đến cuối cùng, cha con ở trước mặt đứng đấy cũng không biết nói gì hơn. Ngược lại là Cao Nhiên thường xuyên lộ ra vẻ tiểu nữ nhi yếu ớt trước mắt ông ta, dường như Cao Nhiên mới chính là đích nữ của ông ta.
Sau khi Cao Hi gả vào phủ Yến vương, rõ ràng thế tử anh quốc công nhẹ nhàng thở ra. Như vậy là tốt nhất, nàng gả thật tốt, về sau cũng không cần gặp lại ông ta người phụ thân này, quả thực là tất cả đều vui vẻ. Về sau nghe nói Cao Hi cùng con trai độc nhất của Yến vương không hòa thuận, thế tử anh quốc công vô thức cảm thấy vấn đề là do Cao Hi. Tính cách của Cao Hi tính cách quá mức cường ngạnh, trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Về phần đi phủ Yến vương làm chỗ dựa cho Cao Hi? Vẫn còn có đại trưởng công chúa Thọ Khang mà.
Thế tử anh quốc công nghĩ tới đây lại một lần nữa cảm thấy thống khổ, dường như là xấu hổ vô cùng. Lúc Cao Hi bệnh tình nguy kịch ở phủ Yến vương, ông ta cảm thấy nhà ngoại của Cao Hi bối cảnh cao, chắc chắn sẽ có người ra mặt cho nàng, cho nên liền bỏ mặc chính mình chìm đắm trong việc riêng của mình. Nhưng mà nửa tháng trước, ông ta nghe nói Cao Nhiên bị con rể lạnh nhạt, dường như là lập tức liền đi qua tìm tính sổ sách. Bây giờ suy nghĩ lại một chút, người phụ thân này như ông ta không biết phân biệt thực hư, nhận thức không rõ, đem nhầm mắt cá thành trân châu, ngược lại sơ sót trân bảo chân chính của mình, quả thực thật là nực cười.
Thế tử anh quốc công nhắm mắt lại, tùy ý tuấn mã gần như phát cuồng đưa ông ta vào màn đêm không thấy ngón tay.
Sáng sớm hôm sau, lão phu nhân anh quốc công phát hiện nhi tử không tới thỉnh an. Bà ta cũng không coi là có chuyện, nhi tử khác với con dâu. Nhi tử của mình ngủ dậy trễ hoặc là không muốn tới thỉnh an, lão phu nhân cũng không trách tội, ngược lại còn đau lòng nhi tử mệt nhọc. Chờ đến buổi trưa, gã sai vặt trong viện thế tử tới bẩm báo thế tử còn chưa trở về, lão phu nhân mới phát giác được chuyện có chút lớn rồi.
"Thế tử cả một đêm vẫn chưa về?"
"Vâng."
Lão phu nhân anh quốc công nhíu mày lại, bà ta nghĩ đến việc nhi tử của mình giao du rất rộng, mấy ngày không ở nhà là chuyện thường xảy ra, khả năng đêm qua là ở nhà một người bạn tốt nào đó đi. Lão phu nhân anh quốc công nói: "Có thể là đêm qua uống rượu, bây giờ còn chưa tỉnh đâu. Chờ thế tử gia trở về, ngươi lập tức đến bẩm báo ta."
"Vâng."
Loại chuyện như này trước kia cũng từng xảy ra rồi, thế nhưng lần này không biết làm sao, trong lòng lão phu nhân anh quốc công âm ỉ sốt ruột, dần dần đứng ngồi đều không yên. Lão phu nhân gọi hạ nhân trong viện của nhi tử tới ba lần, mà mỗi lần đều không có chút tin tức nào, rốt cục lão phu nhân anh quốc công không giữ được bình tĩnh, nói: "Ngươi tới mấy phủ thế tử hay giao hảo tìm, bất kể như thế nào cũng phải để thế tử về nhà. Muốn chơi vui ngày mai lại nói, bây giờ về nhà trước, sao có thể hai ngày liền đều không trở về nhà được."
Hạ nhân đáp “ Vâng” rồi đi ra ngoài. Dần dần mặt trời lặn về tây, bắt đầu thấy những ngôi sao trên trời, tin tức truyền về phủ anh quốc công lại càng ngày càng không ổn: "Lão phu nhân, nô tài đi tới mấy nhà hỏi, mấy vị công tử đều nói không thấy thế tử gia."
Hàn thị mang theo Cao Thầm đến thỉnh an lão phu nhân, nghe được lời nói bên trong, ngón tay nhẹ nhàng cuộn tròn. Lão phu nhân nhìn thấy Hàn thị, hỏi:" Hôm qua ngươi có gặp thế tử không?"
Vẻ mặt Hàn thị căng cứng, gần như là châm từ rót câu nói: " Buổi chiều hôm qua nô tỳ có gặp thế tử, sau đó thế tử lại đi ra ngoài, bây giờ ngài ấy còn chưa trở về ạ?"
"Cả một ngày một đêm cũng không thấy bóng dáng của hắn đâu." Lão phu nhân anh quốc công xem vừa vội vừa tức, "hắn cũng thật sự là, đến cùng đi nơi nào, làm sao cũng không báo một tin cho người trong nhà biết. Ngươi biết hắn đi đâu không?"
Miệng Hàn thị há mở, lại đột nhiên dừng lại. Lão phu nhân anh quốc công vốn chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cũng không phải thật sự kỳ vọng Hàn thị biết đáp án, cho nên cũng bỏ qua chút do dự chợt lóe lên của Hàn thị kia. Cuối cùng, Hàn thị im lặng, cúi đầu nói: "Nô tỳ không biết. Có lẽ thế tử đi nơi nào uống rượu, lão phu nhân chớ gấp, chờ một chút thế tử gia liền trở lại."
Lão phu nhân anh quốc công chỉ còn biết phàn nàn giống như thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...