Kết quả này đối với Bốc ma ma coi như là tốt đẹp, nhất là có Triệu bà tử bởi vì nhận hối lộ mà bị phạt nặng đuổi ra vương phủ ở phía trước. Lúc đầu Bốc ma ma đã chuẩn bị tốt tâm lý, nếu như Lâm Vị Hi dùng thủ đoạn tương tự để đối phó bà ta, bà ta sẽkích động đông đảo hạ nhân ở vương phủ gây sự. Nhưng mà không nghĩ tới, thực tế Lâm Vị Hi xử lý so với thanh thế trước đó của nàng, thật sự là sấm thì to mà mưa lạinhỏ.
Mặc dù từ trong vương phủ xuống chức đến Thanh Tùng viên, nhưng Thanh Tùng viên là nơi thế tử sinh hoạt hàng ngày, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Sau khi Bốc ma ma nghe được thì không lên tiếng, đương nhiên cũng không cần thiết tổ chức người gây rối làm gì. Mà Cố Trình Diệu nghe đến đó cũng nhẹ nhàng thở ra, thật sự là Bốc ma ma cũng có lỗi, nhưng nếu để cho Lâm Vị Hi phạt nặng, Cố Trình Diệu cũngkhông muốn, may mắn Lâm Vị Hi chỉ điều Bốc ma ma đến Thanh Tùng viên. Đối với Cố Trình Diệu mà nói thì điều động này cũng không ảnh hưởng gì. hắn ta vốn là do Bốc ma ma chăm sóc lớn lên, nên sao cũng được.
Cố Trình Diệu cùng Bốc mụ mụ đều hài lòng, người duy nhất bất mãn với kết quả này ở đây e là chỉ có Cao Nhiên. Làm sao Cao nhiên có thể nghĩ tới, Lâm Vị Hi lại cho nàng ta một kích như thế.
Lâm Vị Hi không chịu ra mặt đắc tội với người, liền đem Bốc mụ mụ nhét vào trong viện của Cao Nhiên. một khi nam chủ tử thành hôn, quyền quản sự nội viện đương nhiên là thuộc về thê tử. Lúc trước Bốc mụ mụ thích khoa tay múa chân đối với Thanh Tùng viên, thế nhưng đến cùng bọn họ vẫn không ở cùng nhau, Bốc ma ma lại còn bận bịu những chuyện khác của vương phủ, Cao Nhiên nhịn một chút cũng được. Ban đầu Cao Nhiên vốn định ủy khúc cầu toàn, chịu đựng sau một thời gian ngắn, lại từng bước xâm chiếm địa vị của Bốc ma ma trong lòng Cố Trình Diệu rồi phá hủy, từng bước tan rã quyền uy của Bốc thị. Thế nhưng điều này cũng không bao gồm việc để Bốc thị đến ở trong viện của vợ chồng bọn họ. Thanh Tùng viên đã có thế tử phi là nàng ta, lại nhảy ra một đại quản sự, vậy thì là ai nghe lời ai đây?
Đối với kết quả này Cao Nhiên bực bội không chịu được, nhưng ngay trước mặt Bốc ma ma, thậm chí là Cố Trình Diệu, nàng ta biết nói thế nào? Cao Nhiên có khổ khó nói, mà Bốc ma ma với Cố Trình Diệu thì lại vui vẻ ra mặt. Trong lòng Lâm Vị Hi cảm thấy buồn nôn, nàng không cho Cao Nhiên cơ hội phản ứng, liền đem chuyện này quyết định như thế.
Chỉ có Cố Huy Ngạn ý vị thâm trường lườm Lâm Vị Hi một chút.
Cố Trình Diệu không nhìn ra tranh đấu tinh vi ở trong chuyện này, nhưng Cố Huy Ngạn lại hiểu. một chiêu này của Lâm Vị Hi thật sự rất cao minh, so với họa thủy đông dẫntrên quan trường còn cao minh hơn. Chỉ là một quyết định đơn giản, không những có thể trấn an chúng bộc trong phủ, còn bày ra tư thái hào phóng rộng lượng chính mình hoàn toàn không nhúng tay vào nội vụ viện thế tử để tránh hiềm nghi, lại còn thu lại đại quyền chưởng quản nội vụ, còn thuận tiện ly gián đối phương. Bây giờ Cao Nhiên với Bốc ma ma nhìn qua thì xác thực là hòa hợp, bởi vì không có mâu thuẫn gì, hai người cùng nhau nhằm vào Lâm Vị Hi. Thế nhưng là, bây giờ không có mâu thuẫn, thế khi ở cùng một chỗ thì sao?
( Họa thủy đông dẫn: tương đương với câu gắp lửa bỏ tay người)
Tất nhiên sẽ có khe hở. Chờ đến thời điểm mâu thuẫn xung đột kịch liệt đến mứckhông thể che giấu được nữa, không cần Lâm Vị Hi hao tâm tổn trí, Cao Nhiên với Bốc ma ma tự mình lòi đuôi. không uổng phí một binh một tốt mà làm cho quân địch tự chia rẽ, quả thật là thượng kế nhà binh.
Xem ra vương phi của hắn khá là có tâm kế, Cố Huy Ngạn chỉ cười cười, cũng khôngnói gì. Lâm Vị Hi cũng không chú ý ánh nhìn của Cố Huy Ngạn nhìn về phía nàng, bây giờ trong lòng nàng tràn đầy đều là thống khoái. Kiếp trước nàng ăn không ít thua thiệt của Bốc ma ma. Bà già này ỷ vào chính mình lớn tuổi già đời, vậy mà chưa qua tân hôn đã nhúng tay vào chuyện trong nội viện của nàng. Bây giờ thì tốt rồi, hai người nàng quen biết đã lâu đến ở cùng một chỗ đi.
Cao Nhiên với Bốc ma ma không phải chủ tớ hòa thuận ngươi bạn ta cung a, khôngphải coi thường Cao Hi cương trực, bây giờ còn kích động xa lánh tân vương phi là nàng sao? Nếu như trong suy nghĩ của Cao Nhiên chỉ có Thẩm thị là mẹ chồng, vậy thìcẩn thận hầu hạ công thần Thẩm thị lưu lại đi. Lâm Vị Hi chân thành chúc phúc các nàng vui vẻ ở chung với nhau.
( Ngươi bạn ta cung: Bạn bè thì tôn trọng nhau)
Ầm ĩ đến bây giờ thời gian đã không còn sớm, sắc trời đã tối đen. Giờ đây cũng khôngai có tâm tư dùng bữa, Lâm Vị Hi liền thay Yến vương quyết định, hủy bỏ tiệc tối hôm nay, các phòng ăn cơm ở viện của mình. Ở Cảnh Trừng viện đám người lần lượt rời đi, phòng bếp đem đồ ăn đưa đến phòng trên, thừa dịp nha hoàn đang bày cơm, Lâm Vị Hi thấp giọng phân phó Uyển Nguyệt nhanh đi lấy chìa khoá cùng thẻ bài.
Tất cả chìa khóa của vương phủ đều ở trong tay Bốc ma ma, từ khố phòng đến thẻ bài cũng bị bà ta giữ. Mời phật dễ dàng tiễn phật khó đi, đồ vật đến tay ai chịu nhả ra, nếu như bình thường, muốn từ trong tay Bốc ma ma lấy chìa khoá về là quá khó khăn. Nhưng hôm nay Bốc ma ma lại chọc giận Yến vương, thừa dịp cơn gió đông này, Lâm Vị Hi đương nhiên rèn sắt khi còn nóng, cầm lại đồ vào tay mình.
Đương nhiên Bốc ma ma không chịu giao chìa khoá ra, nhưng bà ta cũng không dám gây rối, nếu như kinh động đến Yến vương, vậy thì không phải chỉ đơn giản là trừ lương tháng hay phạt trượng là xong. Dù cho Bốc ma ma tâm không cam lòng khôngnguyện đến đâu, cũng chỉ có thể lề mà lề mề lấy chìa khóa cùng hộp thẻ bài ra, tức giận ném cho Uyển Nguyệt.
Uyển Nguyệt cũng không quan tâm thái độ Bốc ma ma, nàng ta kiểm tra đồ vật, lập tức chạy về chủ viện. Lâm Vị Hi một mực chờ trong phòng, sau khi nhìn thấy thứ trong tay Uyển Nguyệt, lúc này mới buông lỏng thở ra một hơi.
Cho tới giờ khắc này, nàng mới trở thành nữ chủ nhân danh phù kỳ thực của phủ Yến vương. Chìa khóa của các viện cùng khố phòng đều ở trong tay mình, nắm giữ mạch máu trong tay thì mới có lực để nói. Tâm tình của Lâm Vị Hi rất tốt, sau khi nhìn lạimột lần, để cho Uyển Tinh Uyển Nguyệt thu lại, còn mình thì đứng dậy đi về phía chính phòng.
Nàng cũng không dám quên, Yến vương còn đang chờ nàng ăn cơm ở bên trong đâu.
Lúc Cố Huy Ngạn ngồi trước bàn thì thấy Lâm Vị Hi vui vẻ bước vào cửa, sau đó trong lúc ăn cơm, Lâm Vị Hi đều vui mừng hớn hở, hiển nhiên tâm tình rất tốt. hắn nhìn ở trong mắt, cũng không nói ra, đợi buổi tối trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Cố Huy Ngạn mới tùy ý nói một câu: "Hôm nay nàng đã vất vả rồi."
Trong lòng Lâm Vị Hi cảnh giác, dáng tươi cười cũng thu vào: "không dám."
Cố Huy Ngạn nhìn thấy sắc mặt căng thẳng của Lâm Vị Hi, không khỏi bật cười: "Ta cũng không có ý chất vấn nàng, nàng không cần khẩn trương như thế."
Lâm Vị Hi thấy thế thì buông lỏng thân thể, nhưng trong lòng vẫn chăm chú lắng nghe.
Cố Huy Ngạn cũng nhìn ra bây giờ Lâm Vị Hi đang đề phòng, hắn thật sự cảm thấy bất đắc dĩ, hắn cũng không phải hổ dữ, giữa phu thê, vì sao lại đề phòng như này? Giữa nàng với nô bộc, hắn còn có thể hướng về người khác hay sao?
Cố Huy Ngạn cũng không hiểu do đâu mà nàng lại không tín nhiệm người bên gối đến như thế, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng nói: " Hôm nay nàng xử lý rất tốt. đã lâu ta khôngở vương phủ, quy củ trong phủ cũng không tránh được bị lỏng lẻo, ta vốn định thay nàng xử trí những người này, nhưng lại nghĩ nàng mới bước vào cửa, làm như vậy sợ rằng sẽ hù dọa nàng, cho nên ta mới không nói. không nghĩ tới mới chỉ có mấy ngày, vậy mà bọn hắn dám nháo đến tận trước mặt nàng."
Nghe được Cố Huy Ngạn nói, bất tri bất giác bả vai của Lâm Vị Hi dần buông lỏng. Đúng a, đây là Yến vương, cũng không phải là Cố Trình Diệu, nàng không cần phải lo lắng chính mình hao tâm tổn trí phí sức quản giáo hạ nhân, sau khi trở về còn bị trượng phu lạnh lùng chỉ trích. Lâm Vị Hi bật cười, trong giọng nói mang theo sự thăm dò mà chính nàng cũng không phát hiện ra: "Vương gia, chàng không cảm thấy quyết định của ta hôm nay quá mức lạnh lùng hay sao?"
"Làm sao lại như vậy?" Cố Huy Ngạn cười khẽ, ngoắc ra hiệu Lâm Vị Hi tới ngồi bên cạnh mình. Lòng bàn tay hắn luồn qua những sợi tóc đen nhánh của Lâm Vị Hi, khẽ vuốt: "Thưởng phạt rõ ràng, quyền lực và trách nhiệm đồng nhất, nàng làm rất đúng. Càng là trải qua nhiều năm, những lão bộc được tín nhiệm thì càng phải nghiêm khắc, nếu không chính là hại người hại mình."
Kiếp trước khi Lâm Vị Hi còn ở phủ anh quốc công đã bị người chỉ trích là lãnh khốc tuyệt tình, sau khi lấy chồng cũng bị trượng phu nói như vậy, thời gian dần trôi qua nàng cũng hoài nghi có phải bản thân thật sự là người lạnh lùng bất cận thân tình haykhông? Bây giờ lại từ trong miệng của người khác nghe được lời nói phủ định, mà Yến vương còn đánh giá nàng cao như thế, Lâm Vị Hi nhất thời thả lỏng, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều, ánh mắt sáng long lanh: "Vương gia không trách ta là tốt rồi."
"Việc này vẫn là lỗi của ta." Cố Huy Ngạn tận mắt thấy tiểu cô nương của mình buông lỏng, sự thấp thỏm đề phòng trên mặt vơi đi, sâu trong đáy mắt lấm tấm ý cười: "Ta hứa hẹn cưới nàng, nhưng lại không sớm xử lý tốt chuyện trong vương phủ, để nàng phải đối mặt với cục diện rối rắm này, đây là ta không đúng."
"Làm sao ta trách chàng được." Lâm Vị Hi vừa nói vừa cười, nàng thử dựa vai vào người Cố Huy Ngạn, phát hiện Cố Huy Ngạn không có phản ứng, lập tức an tâm thoải mái dựa cả người vào hắn. Tuy hai người đều không nói gì, nhưng bầu không khí trong phòng lại rất ấm áp.
So sánh xưa và nay vậy mà lại khác nhau rõ ràng như thế, sau khi Lâm Vị Hi thay chính mình thổn thức, cũng nảy sinh rất nhiều cảm xúc đối với hai cha con phủ Yến vương này. Cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Cố Trình Diệu từ nhỏ đến giờ vẫn luôn hoàn hảo chu đáo, mà lão Yến vương mất sớm, Yến vương lại bận bịu chiến sự, Cố Trình Diệu chưa tiếp xúc nhiều với nam trưởng bối, cứ như vậy bị nữ tử trong hậu trạch sủng ái, dung túng mà lớn lên. Bởi vì hồi nhỏ là trung tâm của thế giới, nên lúc trưởng thành, vẫn dùng cái nhìn phiến diện của mình để phán quyết người khác.
Thế nhưng Cố Huy Ngạn thì khác hoàn toàn, nổi tiếng ngay từ khi còn trẻ, năm ba mươi tuổi đã đứng đầu trong chúng quan triều đình rồi, có tư cách ngồi cùng bàn vớihắn đều là những lão già hơn sáu mươi tuổi. Trong ba vị đại thần phụ chính bây giờ, tuổi tác của Cố Huy Ngạn cũng chỉ tầm con của Trương thủ phụ. Bởi vì còn trẻ đã phải làm chủ cả một gia tộc, chịu sự kỳ vọng của dân chúng ở đất phong, thậm chí là cả toàn quân, thế nên tinh thần trách nhiệm lẫn ý chí chiến đấu của Cố Huy Ngạn mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều. Mà hắn nửa đời trong quân đội, đương nhiên ủng hộ tác phong làm việc thiết diện vô tư thưởng phạt phân minh. Cố Trình Diệu với Cố Huy Ngạn tuy là cha con, nhưng khoảng cách của hai người thì xa không thể với.
Tính cách cố chấp ương ngạnh như Lâm Vị Hi mà ở cùng với Cố Trình Diệu, quả nhiên là tai nạn a.
Cố Huy Ngạn thấy Lâm Vị Hi hơi có chút xuất thần, đôi mắt híp lại, giọng nói vẫn giống như ngày thường: "Nàng đang nghĩ cái gì?"
Lâm Vị Hi hoàn hồn, nàng che miệng ho khan một tiếng, nói: "không có gì, ta đangnghĩ đến chuyện của Bốc ma ma, nên có chút thất thần."
Cố Huy Ngạn không hỏi tiếp. Nếu như nàng nói là chuyện của Bốc ma ma, thì đó chính là chuyên của lão bộc này. Nhưng bây giờ Lâm Vị Hi còn đang dựa vào người hắn, Cố Huy Ngạn cũng không cho phép nàng nghĩ đến cái khác. hắn ngồi lui về sau một chút, thuận thế kéo bả vai Lâm Vị Hi vào trong ngực mình, nói: "thật ra nàng không cần phí công sức như thế, nếu như nàng muốn quyền chưởng quản vương phủ, cũng có thểnói với ta."
Lâm Vị Hi cảm thấy lực trên tay Cố Huy Ngạn có chút nặng, nhưng cũng chỉ cho là ngẫu nhiên, nàng cũng không suy nghĩ nhiều câu nói này của Cố Huy Ngạn, chỉ là theo suy nghĩ của mình, lắc đầu: "không muốn. Đây vốn là trách nhiệm của ta, ta có thể cầu vương gia giúp ta một lần, nhưng còn có thể cầu chàng giúp ta cả một đời sao?"
Cố Huy Ngạn cười hỏi lại: "Vì sao không thể?"
Lâm Vị Hi nhất thời thật đúng là không biết nói gì, nàng nhịn không được cười, ngửa đầu nhìn Cố Huy Ngạn, tự giễu nói: "Vương gia, bất kể là trong quân đội hay trong triều đình đều là người uy danh hiển hách. Nếu một người bất kể xảy ra chuyện gì đều phải tìm chàng ra tay, vậy thì chàng còn giữ loại người này dưới trướng làm gì?"
"Việc này không giống nhau." Cố Huy Ngạn nhìn khóe miệng Lâm Vị Hi cong cong cười với mình, mây đen trong lòng tản đi một chút. Giọng nói của hắn rất nhẹ, dường như là đang nói một mình: "Nàng cũng không phải là binh lính dưới trướng của ta. Thủ hạđi theo ta có thể có rất nhiều, nhưng nàng thì chỉ có một thôi."
trên mặt Lâm Vị Hi có chút nóng, cũng không biết vì sao lại bối rối, nàng buột miệngnói ra: "Cũng không hẳn như thế, thuộc hạ trung thành khó cầu, nhưng vương phi tốtthì thay đổi dễ vô cùng."
Cố Huy Ngạn nhìn nàng mà không nói gì, ánh mắt Lâm Vị Hi dần dần ảm đạm. Thôi xong, nàng lại nhanh mồm nhanh miệng. Nàng cẩn thận từng li từng tí xoay người,nhẹ nhàng túm góc áo của Cố Huy Ngạn. Cố Huy Ngạn vẫn ngồi im bất động, Lâm Vị Hi chỉ có thể khẽ cắn môi, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong, vòng tay qua cổ Cố Huy Ngạn, dịu dàng nói: "Vương gia, là ta tùy tiện nói, chàng không nên tức giận."
"Ta không có tức giận."
"Khẳng định chàng đang tức giận." Lâm Vị Hi dứt khoát quyết tâm treo trên người Cố Huy Ngạn, cánh tay nắm chặt, cả khuôn mặt vùi vào trong cổ Cố Huy Ngạn. Bởi vì cằm của Lâm Vị Hi đang đặt trên vai Cố Huy Ngạn, giọng có chút ồm ồm: "Vương gia, chàng không hết giận, ta cũng không buông ta. Ngày mai chàng sẽ không vào triều được nữa."
Nghe đến đây Cố Huy Ngạn nhịn không được cười, hắn đưa tay vòng lấy eo của Lâm Vị Hi, hơi dùng sức bế người lên: "Chính là nàng có lý có cứ. đi, thời gian không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...