Cơ thể Vân Thiều run rẩy, khẽ giọng gọi: "Tiên sinh..."
Người con gái ấy nở nụ cười dịu dàng, vịn bàn đá đứng lên, vươn tay về phía nàng thiếu nữ kia.
Vân Thiều ngẩn ngơ, nhìn bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn trước mắt, nhất thời không dám nắm lấy. Bàn tay tiên sinh trắng như ngọc, năm ngón tay thon dài, móng tay màu hồng nhạt cắt thành hình vòng cung sáng bóng như trăng tròn.
Tiên sinh cười: "Ngươi toàn thế này, không chịu nắm tay ta. Thiều Nhi, sợ ta đấy ư?"
Vân Thiều khẽ lắc đầu, lấy hết dũng cảm cầm chặt tay nữ nhân ấy, theo nàng đi đến bờ hồ.
"Nho năm nay hẳn ngon lắm, có lẽ ngọt hơn ngày xưa, đến khi vào cung, nhớ bảo người tới hái chút nho mà ăn. Có điều khi ấy ngươi là Thái tử, cả thiên hạ đều là của ngươi, chắc là sẽ không thích vài chùm nho già này đâu nhỉ."
Vân Thiều khẽ khàng: "Ta thích."
Nữ nhân ấy kinh ngạc nhướng mày, rồi khẽ cười: "Thích à? Thích là được rồi."
Ánh mặt trời thoáng lướt qua, hàng lông mày xinh đẹp bị nhuộm thành màu vàng nhạt, trong đôi mắt sáng như chứa cả hồ nước mùa thu.
Vân Thiều nhìn đôi mắt ấy, ngừng lại rồi vội vàng vén mái tóc đang lòa xòa, sửa sang lại vẻ ngoài một chút rồi dừng lại nói: "Tiên sinh, ta, ta..."
Nữ nhân ấy nghiêng đầu: "Thiều Nhi muốn nói gì?"
Vân Thiều ấp úng cả buổi trời, ngón tay xoắn lại với nhau, rồi ngước mắt lên nhỏ giọng nói một câu.
Tuy là khoảng cách gần như thế này, nhưng người con gái ấy cũng không nghe rõ, bèn dịu dàng hỏi lại: "?"
Giọng Vân Thiều to lên, nói từng chữ một: "Ta không muốn làm Hoàng đế!" Nàng ấy nhìn người con gái kia rồi vội đáp: "Vốn cũng không phải ta làm Hoàng đế, ta vẫn luôn một mình, tại sao phải nhận một nam nhân đột nhiên xuất hiện làm cha? Bọn họ đều chẳng ưa chúng ta, muốn đưa chúng ta vào chỗ chết, chúng ta cùng chạy đi!"
Nàng ấy ngước mắt lên, hàng lông mi dài run không ngừng, đôi gò má ửng ửng hồng phúng phính như đứa trẻ con: "Chúng ta cùng đi đi, đi đâu cũng được, ra sao cũng được, chỉ cần có thể rời khỏi Thịnh Kinh, người chết trong hỏa hoạn chính là... không phải ta, ta là nữ nhi, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ bị người ta phát giác..."
Nữ nhân kia xoa đầu của nàng ấy, cười bảo: "Đừng lo, không ai phát hiện ra thân phận của ngươi đâu, trong có Phúc Thọ với Thanh Huy trợ giúp, ngoài thì ngươi là người nối dõi duy nhất của Tiên đế nên dù ngươi là nữ nhi thì cũng..." Nữ nhân kia chợt bịt miệng khẽ ho khan, bàn nay kìm giữ co quắp lại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Nàng rụt tay vào ống tay áo, không để lộ ra chút sơ hở nào, nàng nhìn ánh mắt lo lắng của Vân Thiều, cười nói rằng: "Nhiễm phải hơi lạnh thôi, chúng ta nói tiếp nào, Thiều Nhi, ngồi xuống đi, ta rót cho ngươi chén trà."
"Ta từng gặp Lư Lăng Vương, không tài chẳng đức, nhát chết như chuột, vô dụng bất tài. Hơn nữa, Lư Lăng Vương với ngoại thích có quan hệ vô cùng tốt, nếu ngươi không đăng cơ, ắt đám Cung đảng sẽ đẩy Lư Lăng Vương lên ngôi."
Nàng thấp giọng thờ dài: "Văn võ bá quan, dân chúng thiên hạ khổ sở với Cung đảng đã lâu. Chỉ cần bản thân ngươi không làm bại lộ thân phận, đưa bằng chứng đến tay Cung đảng, mọi người đều sẽ giấu thay cho ngươi."
Nàng nói nhiều như thế này, nhưng lại không hề đáp lại nguyện vọng không muốn làm Hoàng đế của thiếu nữ.
Vân Thiều như đoán ra được điều gì, giọt nước mắt to lăn dài trên gò má, nói một cách cố chấp: "Nhưng ta không muốn làm Hoàng đế, tiên sinh, chúng ta cùng rời khỏi Thịnh Kinh được không? Chỉ có hai chúng ta, làm Hoàng đế có gì tốt chứ? Không làm Hoàng đế đâu."
Nữ nhân kia im lặng một chốc rồi hỏi han một cách dịu dàng: "Thiều nhi, ngươi không muốn báo thù sao?"
Vân Thiều lắc đầu: "Bọn họ toàn bắt nạt ta, chết thì chết, ta không thích bọn họ, ta, ta chỉ muốn bầu bạn với tiên sinh."
"Nhưng... nếu ta chết thì sao?"
Vân Thiều ngẩng phắt đầu lên, trợn to hai mắt, sợ hãi há to miệng ra, nhưng không thốt ra tiếng nào."
Người đối diện vẫn cười dịu dàng, nhưng một đường đỏ thẫm chầm chậm chảy ra khỏi đôi môi trắng bệch như giấy. Nàng buông tay Vân Thiều ra, khuỵu xuống một cách vô lực, lại bị Vân Thiều giữ được.
Vân Thiều quỳ dưới chân nàng, ngẩng đầu lên nhìn nàng, giọt đỏ thẫm kia vừa đúng rơi trúng xuống ấn đường của thiếu nữ.
"Tiên, tiên sinh, người sao thế?" Nàng ấy lau trán, sau khi thấy vệt đỏ trên lòng bàn tay còn đưa lên chóp mũi ngửi, rồi hỏi một cách không thể nào tin được: "Không phải là nhiễm lạnh ư?"
"Thiều Nhi không muốn báo thù cho ta sao?" Nữ nhân ấy vẫn nghiêng đầu như trước, nở nụ cười khe khẽ dịu dàng.
Vân Thiều quỳ trên đất, lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhìn bàn tay đang từng chút từng chút thõng xuống khỏi tay nàng ấy... một lần duy nhất lấy hết dũng khí nắm tay tiên sinh, lần duy nhất nắm tay trong cả cuộc đời.
Lệ nàng ấy rơi xuống như mưa.
- -
Vi Oanh đứng trước bức họa cuộn tròn, cũng có những cảm xúc ngổn ngang.
Sự chú ý của nàng bị thiếu nữ đang quỳ trên đất im lặng khóc lóc nức nở thu hút, không phân biệt được rốt cuộc khi ấy mình đang luyên thuyên điều gì. Ói ra máu rồi mà vẫn còn có thể nói nhiều được như thế, nàng cũng tự phục chính mình luôn.
Hóa ra từ nhỏ Hoàng đế đã là một đứa ưa khóc nhè.
Nàng nhìn thiếu nữ đang kìm nén tiếng nức nở đến thất thần, nhưng dẫu sao cũng không thể quay về sáu năm trước, lay bả vai của đứa ưa khóc nhè nói rằng: "Đừng khóc nữa, tiên sinh của ngươi là ta đây giả chết đấy. Tiên sinh ta đây là sứ giả của âm dương, ngang dọc đã nhiều, nên không ai hiểu chuyện giả chết hơn ta đâu."
Đừng khóc nữa, khóc lóc có tốt đẹp gì?
Chỉ là ảo ảnh hư cấu, sau này ngươi sẽ thích người khác, có cuộc sống mới, ngày sau hậu cung của ngươi có ba ngàn mỹ nữ, lục cung điểm trang, ở vị trí cửu trọng, mây mưa thất thường, hà tất phải lưu luyến cuộc gặp gỡ khi còn trẻ?
Đừng khóc, khóc tới nỗi ta... lòng ta sắp nhũn ra rồi.
Sau khi tỉnh lại, Vi Oanh ngồi ngẩn người trong bóng tối rất lâu.
Thật chẳng thể ngờ, mắng cẩu Hoàng đế nhiều như thế, cuối cùng kẻ khốn nạn nhất lại chính là bản thân mình.
Nàng không kiềm được hỏi: "Ta bị đám người Thái hậu hạ độc chết à? Không đúng, cuối cùng rõ là đi theo quá trình của bạch nguyệt quang, vậy tại sao nhiệm vụ của ta lại thất bại?"
Chuyện này không khoa học!
Biểu hiện của nàng còn không đủ thành bạch nguyên quang ư, chết mà còn chưa đủ thê lương à?
Nàng bấm ngón tay bắt đầu đếm kết cục thủ đoạn của bạch nguyệt quang: "Ngươi xem ta, trước khi chết ta còn giúp nàng ấy lót đường, còn cố ý nắm tay rồi, xoa đầu rồi, cười rồi, ói ra máu rồi, gợi nhớ rồi! Ngươi đếm xem, thế này còn chưa đủ thành bạch nguyệt quang hay gì, thế này mà còn thất bại được?"
Cung Đấu Cơ: "Đúng thế, thoạt nhìn thì nghiệp vụ của ký chủ thật sự rất thành thạo, nhưng ta cũng không biết tại sao lại thất bại nữa."
Vi Oanh ngồi ở trên giường, tức giận siết chăn nói: "Đến khi ta quay về, ta nhất định phải khiếu nại!"
Vốn cứ tưởng là mình làm việc gì sai mới dẫn đến nhiệm vụ thất bại, nhưng bây giờ xem ra, nàng đâu hề sai chỗ nào? Rõ ràng là cố gắng chuyên nghiệp để hoàn thành nhiệm vụ mà, đáng ghét, thế này rốt cuộc là sao, gặp phải bug (*)?
(*) Bug: lỗi sai, lỗi chương trình, hỏng hóc, thuật ngữ hay gặp trong lập trình.
Cung Đấu Cơ im lặng mấy phút, rồi đột nhiên nhắc tới một chuyện không liên quan: "Ký chủ, người không muốn báo thù sao?"
Vi Oanh "à" lên một tiếng rồi chầm chậm lắc đầu, không hề để tâm đến chuyện mình chết ra sao.
"Ầy, dù cuối cùng Hoàng đế không muốn làm Hoàng đế, cứ cho là cốt truyện chệch hướng thì ta chết rồi, không phải nàng ấy cũng ngoan ngoãn làm Hoàng đế ư." Nàng vỗ đầu, phát hiện ra sơ hở: "Chả lẽ là ta vì muốn kích thích nàng ấy, trước đó đã uống độc tự vẫn!"
Cái loại việc như này, cũng không phải nàng không thể làm ra được.
Khi ấy nàng là người thực hiện nhiệm vụ đạt tiêu chuẩn, vì để tách cốt truyện nên cái gì cũng có thể làm được.
Cung Đấu Cơ: "Ta cảm thấy không phải."
Vi Oanh: "Ừm hửm?"
Cung Đấu Cơ: "Ký chủ, thật ra ta đã ở thế giới này sáu năm rồi."
Vi Oanh nghiêng đầu, lông mày hơi chau lại.
Lời Cung Đấu Cơ nói rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi Vi Oanh hơi không thể liên tưởng nó với con gà được. Nó nói: "Sau khi ngươi chết, ta đã bị phái đến thế giới này, lúc đầu ta đã thử xem có thể cứu ngươi quay về cơ thể ban đầu được hay không, sau đó thì phát hiện loại độc trong cơ thể ngươi rất mạnh, lúc ấy cơ thể của ngươi vẫn chưa hư hại, nhưng ngũ tạng đã rữa hết."
"Ta đã tìm tư liệu về chất độc trong thế giới này, tên là Tương Kiến Hoan."
Vi Oanh chống cằm: "Cái tên dễ nghe phết."
Cung Đấu Cơ nói tiếp: "Sau khi uống độc sẽ không chết ngay, nhưng ngũ tạng sẽ từ từ rữa ra, quá trình này đau đớn không thể chịu được, có nhiều người vì không chịu được đâu mà tự sát luôn. Ngươi vẫn luôn rất sợ đau, lúc nhỏ ngã cái cũng khóc rõ lâu, đáng lẽ không nên dùng loại độc mạnh này."
Vi Oanh ngơ ra: "Nói đúng đấy, nhưng mà, sao ngươi biết lúc nhỏ ta sợ đau?"
Cung Đấu Cơ nín thinh.
Vi Oanh lại nói: "Ngươi còn ở đây sáu năm? Không phải chứ, cái mạng này của ta đáng giá thế cơ à?"
Cung Đấu Cơ ngẫm nghĩ rồi tán đồng: "Quả đúng là rất đáng giá."
Vi Oanh vẫn quyết không buông tha: "Mau nói, sao ngươi biết chuyện lúc nhỏ của ta?"
Qua lúc lâu sau, Cung Đấu Cơ mới nói: "Ký chủ, ta không thể nói được, cho dù ngươi hỏi ta thì ta cũng không thể nói được, chương trình đang ngăn cản ta."
Vi Oanh nghe vậy cũng không làm khó nó nữa, chỉ thở dài thất vọng: "Được rồi, ta biết rồi, ngươi là một hệ thống có bí mật."
Nàng im lặng một lúc rồi khẽ nói: "Lúc nhỏ ta rất sợ đau, có lần ngã ra đất, thật ra cũng không đau đâu, chỉ rách một mảng da ở đầu gối thôi."
Nàng như nghĩ đến chuyện thú vị, cười bảo: "Nhưng khi ấy ta yếu ớt, ngồi dưới đất gào khóc bù lu, con rô bốt nhỏ cha ta mua cho ta vội vàng chạy quanh ta, muốn đỡ ta đứng dậy, nhưng ta không đứng, ta cứ không đứng dậy."
"Cha mẹ ta đều là người làm nhiệm vụ, toàn không có ở nhà, thế nên mới mua cho ta một con rô bốt mẫu mới, AI rất cao, không biết vỏ ngoài dùng bằng chất liệu gì, dù sao sờ vào rồi thoạt nhìn cũng đều trông rất giống một cô bé loài người, còn xinh đẹp lắm, ngào nào cũng quấn quýt chơi với ta."
Cung Đấu Cơ nói: "Ngươi không thích nó."
Vi Oanh lắc đầu rồi lại gật đầu, dẩu môi: Cũng không phải là không thích, dù sao nó cũng chỉ là một con rô bốt, ta lại không muốn để rô bốt bầu bạn với ta. Lần ta ngã đó, máu chảy không ngừng, nó muốn đỡ ta nhưng ta không cho. Đến khi cha mẹ ta làm nhiệm vụ xong về nhà, ta nói với cha mẹ rằng nó cứ đứng nhìn ta ở trên đất, không chịu đưa tay ra kéo ta lên."
Nàng gục đầu xuống, ít nhiều gì nàng cũng bị cái tính ngang bướng khi bé của mình mà tỏ ra hơi xấu hổ: "Ta vu oan hèn hạ như thế mà nó cũng không biết giải thích, cũng phải, một cái máy móc sao biết chứ. Cha của ta rất tức giận, muốn trả nó về, báo trả về người máy bị lỗi. Sau đó rất nhiều nhân viên bảo trì đến nhà ta, chuyển nó ra ngoài, ta nghe bọn họ nói, rô bốt bị trục trặc phải tháo rời ngay, bèn ngăn bọn họ, giữ nó lại."
Cung Đấu Cơ: "Sao lại ghét nó như thế?"
Vi Oanh khẽ thở dài: "Sao ta lại ghét một cái máy cơ chứ, chỉ là lúc bé luôn nghĩ rằng nếu như rô bốt đi thì cha mẹ sẽ thường xuyên về nhà với ta."
Hết chương 82
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...