Ta Làm Hắc Nguyệt Quang Của Hôn Quân Này Chắc Rồi

Vi Oanh: Không, hẳn phải là [Nghe ta giải thích ].

Nàng tiến lên một bước, biểu tình chân thành, giơ tay lên nói:"Thiên Tuyết, nương nương, nghe ta giải thích!"

Tiêu Thiên Tuyết nhìn Vi Oanh, lồng ngực nặng nề, trái tim tan nát.

Tiếng vang thanh thúy vừa rồi, vỡ không phải chén trà, mà chính là trái tim thiếu nữ yếu ớt của nàng!

Vì sao khuê mật tốt của mình lại thân với Quý phi đến mức mặc chung một bộ y phục, lại còn cùng nhau tắm rửa?

Tiêu Thiên Tuyết ôm ngực, đôi mắt phiếm hồng, trong mắt có thủy quang di động.

Đột nhiên có cảm giác bị phản bội.

Hiền phi lại trong nháy mắt thương tâm, sau đó phẫn nộ nhìn các nàng: Rõ ràng đã nói sẽ là tỷ muội cả đời, thế nào đột nhiên lại mặc chung một cái váy với người khác chứ! Như vậy là không đúng!

Nhưng mà nhìn lâu......

Hiền phi bắt đầu ngẩn người, càng nhìn càng cảm thấy Quý phi cùng Oanh Oanh đứng chung một chỗ, thật sự là cảnh đẹp ý vui cực kỳ.

Nàng anh anh hai tiếng, cũng ôm ngực, nghĩ: Nhưng mà các nàng ấy đứng bên nhau, hình như có vẻ cũng rất vui!

Nàng cũng có thể!

Vi Oanh nhìn hai người đều lộ ra tư thế ôm ngực đồng dạng, trong lòng như đứt "phựt" một tiếng, kích động nói:"Các ngươi đừng suy nghĩ lung tung, ta và Quý phi nương nương không làm gì cả."

Quý phi tự tay giúp nàng lau khô mái tóc ướt sũng, phi thường bình thản thừa nhận:"Đúng vậy, chúng ta chỉ cưỡi ngựa luyện kiếm mệt mỏi, cùng nhau tắm rửa một cái thôi, chẳng lẽ các ngươi chưa từng tắm cùng nhau bao giờ à?"

Tiêu Thiên Tuyết bi thương dâng tràn:"Hu hu hu!"

Hiền phi sờ sờ đầu nàng:"Hài tử ngoan đừng khóc, ngươi còn có ta mà."

Quý phi:???

Không phải chỉ tắm cùng nhau một cái thôi à, các nàng làm gì mà như khóc tang thế, để làm chi hả!

Vi Oanh há mồm lại muốn giải thích, vừa định mở miệng lại bị Quý phi đánh gãy. Quý phi giữ chặt tay nàng, ngồi ở trên nhuyễn tháp của Quý phi, người kia giữ chặt bả vai nàng:"Tóc ướt, cần lau khô đã."

Đôi mắt Tiêu Thiên Tuyết càng đỏ, u oán nhìn Vi Oanh.

Không ngờ Quý phi đối xử với nàng ấy tốt như vậy, còn giúp Oanh Oanh lau tóc. Từ khi nào bọn họ thân thiết như thế chứ!

Ô ô, Oanh Oanh thân với Quý phi đến mức lên trên giường, rồi cùng tắm rửa, mà nàng vẫn như trước bị Quý phi không thèm nhìn, một ánh mắt đều không có, nếu không nhờ Hiền phi nương nương dẫn theo thì nàng cũng chưa có cách ra vào Bảo Vân Cung.

Tiêu Thiên Tuyết nghĩ như vậy, càng khó chịu, cắn khăn tay không hé răng.

Hiền phi đành phải sờ sờ tay nàng, vài phần cảm động lây:"Hài tử ngoan, cùng lắm thì chúng ta đổi một người, ta thấy muội muội của Thục phi ấy, Cung tiệp dư đối xử với ngươi không tệ mà."

Tiêu Thiên Tuyết: TAT

Không có cảm giác được an ủi chút nào.

Lực lượng nguyên tác còn ảnh hưởng, cho nên Quý phi nhìn Tiêu Thiên Tuyết, trong lòng tự dưng tràn lên cỗ cảm giác bực bội.

Thấy rất phiền, hôm nay đặc biệt khó chịu, rất muốn phạt quỳ người này.

Nhưng nàng không bới được lỗi lầm gì, đành phải kiềm chế cỗ bực bội trong lòng, để cung nữ lại lau tóc cho Vi Oanh và nàng, sau đó ngồi ở nhuyễn tháp: "Hiền phi muội muội đến nơi này của ta làm gì?"

Hiền phi mỉm cười:"Chính là nhớ tỷ tỷ, mấy ngày không thấy, tỷ tỷ lại đẹp hơn một chút."

Câu này nàng phát ra rất thật lòng, nhất là khi nhìn đến Quý phi cùng Vi Oanh đứng chung một chỗ. Ngày thường chỉ cảm thấy Quý phi xinh đẹp một cách bình thường, nhưng khi trông thấy hai người đó đứng cùng nhau rồi, lại đột nhiên cảm thấy...... A, đều quá đẹp!

Trên mặt Hiền phi mang theo nụ cười ôn nhu chân thành, trong lòng: A a a a a!

Tiêu Thiên Tuyết còn lại là: Hu hu hu hu hu!

Vi Oanh bị Quý phi đánh gãy vài lần, vẫn chưa từ bỏ ý định tưởng giải thích, nhưng tóc ướt làm nàng trúng gió, bị lạnh, mở miệng chính là một chuỗi ho khan. Nàng che miệng, rất khó chịu ho lên.

Tiêu Thiên Tuyết lo lắng đứng dậy: "Oanh Oanh."

Quý phi cũng không nghĩ tới có người chỉ vì tắm rửa một cái là có thể nhiễm phong hàn, mờ mịt đứng lên: "Ngươi, ngươi không sao chứ? Không phải đã tắm lâu thế rồi à, sao còn có thể nhiễm phong hàn được?"

Vi Oanh cười cười:"Không có việc gì."

Giây tiếp theo, liền hộc ra một búng máu. Đôi môi tái nhợt nhiễm sắc hồng diễm lệ, càng nhìn ghê người.

Nàng:...... Cỗ thân thể muốn hỏng này.

Quý phi hoảng loạn đứng dậy:"Nhanh đi thỉnh Thái y, làm cho Thái y tốt nhất Thái y viện lại đây! Không phải Lí Thái y còn chưa đi sao, làm cho hắn lại đây!"

Vi Oanh lập đứng bật dậy, thuần thục lau máu bên môi mình: "Không có việc gì, ta không sao, phun máu phun quen rồi."


Nàng vung lên ống tay áo, dắt Tiêu Thiên Tuyết chạy vọt ra ngoài, uống thuốc là chuyện không có khả năng, đời này cũng không thể lại uống thuốc!

Quý phi:"Aish, chớ đi nha, các ngươi......"

Vi Oanh vừa nghe đến uống thuốc bỏ chạy thật sự mau, Tiêu Thiên Tuyết bị lôi kéo đành phải cắm đầu chạy theo.

Hiền phi nhìn bóng dáng các nàng, lắc đầu:"Đứa nhỏ này, sao lại không thích uống thuốc đến vậy chứ."

Nhưng mà hai thiếu nữ sóng vai rời đi, thân hình cao gầy tinh tế, làn váy bay lên như ráng chiều, thân ảnh biến mất trong ánh hoàng hôn ở phương xa.

Hiền phi lại ôm ngực, nàng nhất định phải bảo hộ tình hữu nghị đó!

Quý phi còn ngẩn ra, thực lo lắng hỏi:"Nàng ấy đã hộc máu như thế, không sao chứ?"

Hiền phi cười cười:"Không có việc gì, nếu tỷ tỷ ở Ngọc Lộ Điện sẽ biết, Oanh Oanh bị gió thổi chút thôi cũng sẽ phun một ngụm máu đó."

Quý phi:......

Ngữ khí không hiểu sao đầy vẻ kiêu ngạo này của ngươi là vì cái gì chứ?

Hiền phi vỗ về khóe miệng, tán thưởng nói:"Ói ra nhiều máu như vậy, kết quả vẫn vui vẻ."

Quý phi: "...... Cũng không tính là vui vẻ, chẳng qua, quả thật rất có sức sống. Là một đứa nhỏ đáng yêu."

Hai người hàn huyên kết thúc, lại bắt đầu lâm vào sự trầm mặc quỷ dị.

Quý phi vài lần giương mắt ngước nhìn về phía Hiền phi, muốn nói lại thôi. Vị muội muội này, nàng thường xuyên nghe thấy tên, nhưng kỳ thật ở chung không nhiều lần lắm.

Triều đình sớm đã có và đảng phái tranh đấu, phụ thân và huynh của Quý phi nhất đảng đều là đảng ủng hộ hoàng đế không hơn không kém, mà phụ thân của Hiền phi, lão Tể tướng như hồ ly kia, lại là......cỏ đầu tường.

Hiền phi buông ly trà, ánh mắt tỏa sáng, lộ ra biểu tình giống hệt lão hồ ly phụ thân.

Giống một con tiểu hồ ly.

Quý phi đột nhiên cảm thấy không quá ổn.

Hiền phi ôn ôn nhu nhu nói: "Từ khi nào tỷ tỷ và Oanh Oanh thân thiết như vậy?"

Quý phi:"...... Chuyện này rất quan trọng à?"

Hiền phi gật đầu, trong ánh mắt bắn ra quang mang quỷ dị: "Rất trọng yếu đó!"

- ---

Vi Oanh giữ chặt tay Tiêu Thiên Tuyết, một đường chạy vội chạy ra khỏi Bảo Vân Cung, có cung nhân nâng kiệu chờ ở bên ngoài.

Các nàng ngồi kiệu trở về, trên đường, Vi Oanh không ngừng che miệng cúi đầu ho khan.

Thân thể này thật sự quá kém, cho dù đã lấy được năm mươi điểm thể chất, cũng vẫn là số âm, không có tác dụng gì hết. Hiện tại nàng chỉ có thể chờ mong ngày điểm thể chất đến số dương là có thể khá hơn một chút.

Tiêu Thiên Tuyết ngồi trong kiệu, hai tay siết chặt đến trắng bệch.

Chuông trên cỗ kiệu tứ giác không ngừng rung lên, lay động khiến nàng tâm phiền ý loạn, không khí bốn phía đều trở nên nặng nề hơn nhiều. Nàng vén lên tấm rèm kiệu nặng nề, gió lạnh lập tức tiến vào, sợ tới mức nàng vội vàng lại buông mành xuống.

Vi Oanh vừa ho, vừa nói: "Bức bối quá thì cứ vén rèm lên đi, ta không sao, ngươi cũng biết mà."

Thân thể yếu ớt này của nàng cũng không chết được, ho ra máu nhiều tới đâu đi nữa...... Ăn nhiều thứ gì đó bổ máu để bổ sung là được.

Trong lòng Tiêu Thiên Tuyết còn bực bội ủ rũ, nghe lời này của nàng, buồn bực đều hóa thành bất đắc dĩ: "Oanh Oanh, ngươi muốn yêu thương bản thân mình nhiều hơn, đừng luôn như vậy......"

Vi Oanh: "Luôn cái gì?"

Tiêu Thiên Tuyết:"Luôn, vì để cho người khác thích mình mà ngay cả chính bản thân mình cũng không để ý."

Vi Oanh: Ta không phải, ta không có, ngươi nghe ta giải thích!

Tiêu Thiên Tuyết vẫn giận, cũng không biết mình rốt cuộc giận cái gì, nhưng Oanh Oanh...... Oanh Oanh sao có thể làm vậy chứ!

Vi Oanh kéo kéo ống tay áo của nàng.

Tiêu Thiên Tuyết rút ra.

Vi Oanh lại kéo kéo.

Tiêu Thiên Tuyết hừ một tiếng, lại rút ra.

Vi Oanh không buông.

Tiêu Thiên Tuyết bực, ủy khuất liếc nàng một cái.


Khóe miệng Vi Oanh nhếch nhếch, trong lòng rối rắm tìm từ, dù sao cũng không thể nói với Tiêu Thiên Tuyết rằng trên đời này có thứ gì đó tên là sức mạnh của nguyên tác cốt truyện, làm cho Quý phi cứ nhìn ngươi không vừa mắt chứ: "Thiên Tuyết à."

Tiêu Thiên Tuyết: "Ngươi đừng nói, ta không nghe."

Vi Oanh:......

"Ta không nghe ta không nghe."

Trở lại Ngọc Lộ Điện, Tiêu Thiên Tuyết bỏ chạy về phòng của mình, Vi Oanh lo lắng, đi vào theo, đẩy cửa phát hiện nàng ấy ngồi ở đầu giường, bi thương lấy ra một chồng thuốc dán từ rương hành lý, ném vào bếp lửa.

Vi Oanh thầm nghĩ, thậm chí đã bắt đầu đến giai đoạn đốt thuốc đoạn tình si, hài tử đáng thương.

Hài tử đáng thương mới đốt được hai miếng thuốc dán đã bị khói hun chạy mất rồi, một mình ngồi xổm trong lùm cây ở trước Ngọc Lộ Điện, bi thương cuộn thành một đoàn.

Vi Oanh cũng ngồi xổm xuống theo, lấy một miếng bánh mứt đào ra: "Đến đây, ăn một chút gì đi."

Tiêu Thiên Tuyết phát ra tiếng rì rầm như một chú heo nhỏ.

Vi Oanh đành phải tự mình cắn, một bên cắn, một bên bị gió thu thổi trúng đến ho khan, nhìn qua muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Tiêu Thiên Tuyết rốt cục vẫn mềm lòng, lôi kéo nàng trở lại phòng, đẩy Vi Oanhlên giường, nhấc chăn lên bọc nàng kín mít thành cái bánh chưng, vừa quấn chăn vừa quở trách: "Ai bảo ngươi chạy khắp nơi, ai bảo ngươi ngày ngày phơi gió, hừ...... ai bảo ngươi cùng nhau tắm rửa với Quý phi."

Vi Oanh vẫn ngượng ngùng cười.

Tiêu Thiên Tuyết nhìn chiếc áo hồng diễm lệ của Quý phi trên người nàng, nhịn không được lại oa một tiếng bật khóc, nước mắt rơi liên tục, khóc giống một tiểu hài tử cái đã đánh mất dưa hấu cũng đánh mất hạt vừng.

Vi Oanh nghĩ như vậy, thình lình hỏi:"Ta là dưa hấu hay hạt vừng?"

Tiêu Thiên Tuyết vừa khóc vừa nói:"Ngươi là dưa hấu."

Vi Oanh gật gật đầu, sau đó ý thức được cái gì, nâng mắt, vừa lúc chống lại ánh mắt u oán của Tiêu Thiên Tuyết --

Ái chà, mạch suy nghĩ vừa lúc trùng nhau!

Tiêu Thiên Tuyết lại nói:"Ngươi là dưa hấu lớn như hạt vừng." Nàng nhếch miệng giác:"Ngươi hiện tại là dưa hấu."

Nói xong, nhịn không được lại khổ sở, nói y phục của Vi Oanh, khóc hỏi:"Lúc ngươi và Quý phi cởi quần áo, vốn không nghĩ đến ta sao!"

Vi Oanh:......

Chỉ tắm rửa một cái thôi mà, vì cái gì lời ngươi nói lại không bình thường như vậy chứ! Cứ như thể bắt kẻ thông dâm trên giường ấy, làm lớn chuyện quá vậy.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn dỗ dành thiếu nữ xong. Nữ chủ kỳ thật là một người rất dễ dỗ, giận dỗi làm mình làm mẩy một chút thôi, chờ đến khi hết giận còn có thể cảm thấy ngượng ngùng, làu bàu giải thích.

Tiêu Thiên Tuyết nhăn nhó xin lỗi:"Này, Oanh Oanh, ta, ta đi sắc thuốc cho ngươi."

Vi Oanh vội vàng giữ chặt nàng: "Ta không sao! Không phải ngươi cũng biết à, trên giường lạnh lắm, ngươi tới ủ ấm chăn cho ta đi."

Tiêu Thiên Tuyết rầm rì, rúc trong chăn với nàng, như một con heo nhỏ:"Kỳ thật ta còn hơi giận."

Vi Oanh:"Về sau khi ta và Quý phi cởi y phục, nhất định sẽ nghĩ đến ngươi, ta ở dưới đáy lòng mặc niệm 'Thiên Tuyết, Thiên Tuyết, Thiên Tuyết, ngươi cùng tồn tại với chúng ta' ba lần, được không?"

Tiêu Thiên Tuyết:"???"

Không tốt!

Vi Oanh còn muốn trêu chọc nàng vài câu, trong óc Cung Đấu Cơ lại cười thành gà gáy:"Há há há kí chủ, chúc mừng ngươi! Tuyên bố nhiệm vụ mới nha, ở lần đầu tiên thị tẩm làm cho Hoàng đế vừa lòng, đoạt được thánh sủng. Thể chất +10, độ dung hợp +10, một lần cơ hội rút thưởng."

Nhiệm vụ mới?

Ngon!

Chờ đã...... Thị tẩm?

Đồng tử Vi Oanh trợn tròn, lập tức giật bắn lên: "Có thể từ bỏ nhiệm vụ không?"

Cung Đấu Cơ tiếp tục cười thành gà gáy: "Hi hí hi hí hi hí không được nha."

Tiêu Thiên Tuyết khó hiểu ngẩng đầu:"Oanh Oanh? Ngươi sao thế."

Ở trong mắt nàng, thiếu nữ trước mặt như thay đổi một vẻ mặt hoàn toàn khác, dỡ xuống vẻ lười nhác thường ngày, đôi con ngươi xinh đẹp hơi hơi trợn to, bên trong có mạt ánh sáng thanh thiển đang di động.

Tiêu Thiên Tuyết thầm nghĩ, mặc kệ khi nào thì Oanh Oanh cũng đều thật sự cực kỳ đẹp.

Cũng khó trách Quý phi thích như vậy.

Hu hu hu!


Vi Oanh xoay người bật dậy từ trên giường, ánh mắt trầm xuống: "Không có chuyện gì."

Nàng đẩy cửa sổ ra, trên trời mây đen chồng chất, không biết khi nào hạ xuống mưa bụi, đưa bàn tay ra tiếp, mưa mùa thu thấm nhập da thịt, lạnh lẽo tận xương. Hiện tại đã hoàng hôn, nếu nói đêm nay sẽ thị tẩm, thì thời gian còn lại của nàng đã không còn nhiều lắm.

Vi Oanh hồi tưởng lại nguyên tác cốt truyện, tức giận đến siết chặt nắm đấm, đáng giận, sơ suất quá. Ở trong nguyên tác, giai đoạn này hẳn là, Tiêu Thiên Tuyết ngày ngày đi Bảo Vân Cung, mưu toan xây dựng quan hệ tốt với Quý phi. Đáng tiếc sau lần đụng hàng trước đó, Quý phi vẫn không quá thích nàng, lại hơn nữa còn bị đám người Thục phi làm khó dễ từ giữa, vì thế cảm giác của Quý phi đối với nàng càng ngày càng kém, phạt đứng gì đó như cơm bữa.

Từ sau khi Liệt Phong đi đâu mất, tâm tình của Quý phi càng kém, cả ngày sụ mặt. Hôm nay thời tiết u ám, Quý phi vốn cơn tức dâng cao, vừa lúc Tiêu Thiên Tuyết xui xẻo đâm đầu vào họng súng, liền bị phạt quỳ ngoài điện.

Không bao lâu, bầu trời hạ mưa nhỏ, nữ chủ đau khổ khổ sở đáng thương quỳ gối trong mưa, mà Quý phi đại khái đã sớm quên ngoài cung còn có người. Nữ chủ đúng lúc đáng thương nhất, Hoàng đế liền xuất hiện. Tiêu Thiên Tuyết đang đau khổ chống đỡ rốt cục ở trong màn mưa lạnh lẽo kín đất trời đợi được một người.

Người nọ chống tán dù, nghiêng cán, che ở trên người nàng.

Gương mặt vốn tự phụ vô song buông rủ, nói: "Trẫm mang ngươi về nhà."

Vi Oanh: "Buồn nôn."

Nàng vò loạn mái tóc, thì ra hôm nay chính là ngày lần đầu tiên nữ chủ thị tẩm Hoàng đế, nàng sống dễ chịu quá, hoàn toàn không đem cảnh ngược thân gặp mưa phạt quỳ liên hệ với ngày hôm nay!

Có thể thấy sống thoải mái quá cũng không phải chuyện tốt gì, dễ dàng đắc ý vênh váo.

"Hôm nay Thiên Tuyết cũng không gặp mưa, vì cái gì lại xảy ra tình tiết thị tẩm chứ?"

Cung Đấu Cơ nói rất mịt mờ hàm hồ: "Bởi vì trời mưa."

"Trời mưa thì thế nào hả?! Cẩu Hoàng đế cả ngày cái không làm gì, chỉ nghĩ tới chuyện thị tẩm sao?" Vi Oanh bắt đầu tự hỏi phải làm thế nào mới tránh thoát được trận thị tẩm này.

Không đợi nàng bắt đầu tự hỏi, thánh chỉ của Hoàng đế đã đến Ngọc Lộ Điện, để Oanh quý nhân cùng Tiêu quý nhân đêm nay đến Dưỡng Tâm Điện.

Mắt Vi Oanh lập tức liền trợn tròn: Cẩu Hoàng đế, còn muốn nàng cùng Thiên Tuyết ba người vận động cùng nhau?

Cũng quá khốn nạn rồi đó.

Hiền phi từ chỗ Quý phi nghe được hết đầu đuôi chuyện Vi Oanh và nàng ở chung ra sao, tâm tình vừa lúc vui vẻ, khóe miệng nhếch lên, cước bộ nhẹ nhàng trở lại cung điện.

Vừa trở về, lại nghe nói thánh chỉ của Hoàng đế, muốn cho hai vị quý nhân đi thị tẩm.

Trên bầu trời một đạo sét đánh.

Hiền phi bị gió rét mưa sa lạnh lẽo đập vào mặt đánh cho giật mình, tâm tình vốn bay bổng cũng trở nên uể oải. Nàng mở ra cửa thiên điện, thấy hai vị muội muội đáng yêu đang ôm thành một đoàn.

Tiêu Thiên Tuyết sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nắm chặt tay Vi Oanh: "Oanh Oanh, ta sợ quá, may mắn có ngươi cùng ta."

Vi Oanh: "...... Đừng sợ."

Cùng lắm thì làm cho Hoàng đế xxx chậu than, phế đi hắn!

Cung Đấu Cơ vốn tưởng trào phúng vài câu, bị sát khí trong mắt Vi Oanh doạ sợ, co thành một đoàn không dám nói lời nào.

Hiền phi: "Bọn muội muội chớ sợ, chỉ là đi Dưỡng Tâm Điện cùng bệ hạ thôi mà, không đáng sợ một chút nào."

Tiêu Thiên Tuyết: "Hiền phi nương nương, ta khẩn trương quá hu hu, ta không muốn đi."

Hiền phi thở dài: "Chờ các ngươi đi sẽ biết...... Chỗ đó rất thoải mái, bệ hạ cũng thực ôn nhu, chẳng qua hơi mệt."

Trương ma ma gật đầu, trong lòng nghĩ thầm, đúng vậy, mỗi lần Hiền phi nương nương đi thị tẩm một chuyến, ngày hôm sau đều phải ở Ngọc Lộ Điện nằm một ngày, thậm chí không có tinh thần đọc tiểu thuyết.

Hiền phi ngồi bên cạnh chiếc giường bằng gỗ lê: "Nếu nhiều người thì cũng không mệt như vậy, năm đó khi ta cùng Hoàng Hậu tỷ tỷ phụng dưỡng bệ hạ, đó là một ngày mà ta nhẹ nhàng nhất. Các ngươi cùng đi, chiếu cố lẫn nhau, vậy cũng tốt. Bất quá các ngươi không có kinh nghiệm...... Nếu bệ hạ cũng triệu ta đi thì tốt rồi."

Vi Oanh:!!!

Đây là hổ lang chi từ gì chứ!

Ngài còn muốn ba người cùng tiến hả, cẩu Hoàng đế hắn chịu nổi sao? Không đúng, người thời xưa đều chơi buông thả như thế, tư tưởng thoáng đến vậy à?

Đáng sợ cực kỳ!

Không được, nàng xem tích phân trong tài khoản, quyết định trước tiên dùng hết, hôm nay nàng nhất định phải phế bỏ cẩu Hoàng đế!

Cung Đấu Cơ yếu ớt nói:"Kí chủ, sức mạnh của nguyên tác cốt truyện có tác dụng chữa trị, cho nên......"

Nàng không có cách nào tạo thành cái thương tổn thân thể mang tính thực chất gì đối với Hoàng đế.

Vi Oanh: "Ta đây liền tạo thành tổn thương tinh thần!"

Hiền phi:"Ta chuẩn bị hai cái bánh đậu đỏ, còn vài món điểm tâm khác, đến lúc đó đói bụng thì vụng trộm ăn một chút."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Thiên Tuyếtnhăn thành một đoàn: "Nương nương, còn có thể đói sao?"

Hiền phi gật đầu: "Khẳng định sẽ đói đó, loại sự tình này...... Bệ hạ cũng sẽ đói, chẳng qua lúc nào cũng cố chống đỡ, ta cứ chuẩn bị một túi điểm tâm khác, các ngươi cầm, đến lúc đó đưa bệ hạ ăn đi. Nếu thật sự mệt mỏi, cầu hắn một tiếng, hắn sẽ cho các ngươi nghỉ ngơi."

Tiêu Thiên Tuyết vội vàng gật đầu.

Vi Oanh thầm mắng cầm thú.

Buổi tối, Phúc Thọ tự mình tới đón hai vị quý nhân đi Dưỡng Tâm Điện.

Vị thái giám áo đỏ đứng đằng trước nhất, khách khách khí khí cười với các nàng, không hề có vẻ khinh thường các nàng địa vị không cao.

Hiền phi: "Phúc công công, các nàng còn nhỏ, không có kinh nghiệm, ta sợ phụng dưỡng bệ hạ không tốt."

Vi Oanh trong lòng không ngừng gật đầu, nếu Hiền phi có thể giúp các nàng ngăn lại trận thị tẩm này, vậy thì không thể tốt hơn!


Phúc công công cười: "Loại sự tình đó à, luôn phải có lần đầu tiên không phải sao? Có lần đầu tiên, mới có lần thứ hai, nương nương năm đó chẳng phải cũng bắt đầu từ lần đầu tiên sao?"

Hiền phi bị hắn thuyết phục, gật gật đầu: "Ngươi nói có lý."

Vi Oanh siết chặt ống tay áo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thật sự không rõ vì cái gì bọn họ có thể công khai nói loại này đề tài! Cho dù thế giới này chỉ là bản tiểu thuyết không ra sao, nhưng cũng đâu cần dùng cái loại hổ lang chi từ như thế chứ.

Hiền phi chống lại ánh mắt Vi Oanh, thiếu nữ điềm đạm đáng yêu nhìn nàng, lòng nàng mềm nhũn, mày liễu nhíu nhíu, ngăn lại Phúc Thọ: "Phúc công công, ta sợ các nàng phụng dưỡng không chu toàn, không bằng để cho ta cũng cùng đi đi."

Phúc Thọ cười đến rất hoà ái: "Nương nương không cần lo lắng, Hoàng Hậu nương nương đã ở Dưỡng Tâm Điện."

Vi Oanh trợn tròn mắt, Hoàng Hậu đã ở!

Cẩu Hoàng đế...... Hắn muốn làm gì, chơi nhiều người cùng vận động hả!

Đây là do nàng ban ngày oán thầm Hoàng đế, hậu quả của việc nói xấu sau lưng? Nếu là thế, nàng thành tâm sám hối.

Mặt Tiêu Thiên Tuyết trắng bệch, khẩn trương đến một mặt dán sát vào người nàng: "Oanh Oanh, sao, sao Hoàng Hậu nương nương đã ở đó? Chúng ta đây muốn làm cái gì, ta, ta sợ."

Hiền phi quay đầu, cười nói: "Đừng sợ, Hoàng Hậu tỷ tỷ sẽ dạy các ngươi, học được lần đầu tiên, ngày sau sẽ biết."

Vi Oanh: Đây lại là hổ lang chi từ gì chứ!

Nàng sai lầm rồi, nàng thật sự sai lầm rồi, đây là cung đấu tiểu thuyết, không phải tiểu thuyết H văn đấy chứ? Vì cái gì, vì cái gì những người này có thể nói ra những lời đó mà không hề có chút chướng ngại tâm lý.

Khuôn mặt Vi Oanh hồng đến sắp nhỏ máu, cũng may ánh hoàng hôn nặng nề, khiến người xem chẳng phân biệt được rõ.

Cỗ kiệu chậm rãi nâng lên, lắc la lắc lư xuất phát về hướng Dưỡng Tâm Điện.

Tiêu Thiên Tuyết siết chặt tay nàng, một bên hỏi Phúc Thọ ở bên ngoài:"Phúc công công, vì cái gì bệ hạ muốn đồng thời gọi ta cùng Oanh Oanh?"

Phúc Thọ cười tủm tỉm đi phía trước cỗ kiệu: "Này không phải cho các ngươi chăm sóc lẫn nhau đó sao. Đừng sợ, trái phải gì thì Hoàng Hậu nương nương cũng ở đó mà, các ngươi chỉ cần......" Hắn dừng một chút, như hồ ly cười rộ lên:"Các ngươi chỉ cần hầu hạ bệ hạ cho tốt là được."

Vi Oanh toàn thân đều đã tê rần.

Này đều cái loại hổ lang chi từ gì chứ!

Cỗ kiệu đứng ở Dưỡng Tâm Điện, Phúc Thọ ở phía trước dẫn đường, mang các nàng xuyên qua từng dãy mái cong, cuối cùng đẩy ra hai phiến cửa cung rất nặng.

Ngọn đèn ẩn ẩn, chiếu ra một đạo thân ảnh tinh tế đoan chính sau tấm bình phong.

Đã vào đêm, Vi Oanh lại bắt đầu biến thành nửa mù, may mắn trong Dưỡng Tâm Điện thắp đầy đèn đuốc, giống như ban ngày, nàng chớp chớp hai mắt, miễn cưỡng có thể thấy rõ cảnh tượng trong điện...... không quá giống trong tưởng tượng của nàng.

Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn trước bàn, trên bàn bày một chồng tấu chương như ngọn núi nhỏ.

Nàng buông bút, gật gật đầu với hai tiểu hài tử: "Bệ hạ ở trong phòng, các ngươi giúp ta mài mực đi."

Mài mực?

Vi Oanh nháy mắt mấy cái, xác định mình không nghe lầm, cho nên cái gọi là thị tẩm trong miệng bọn họ, là cẩu Hoàng đế lôi kéo nhóm phi tần cùng nhau xem tấu chương sao? Này, thế này cũng quá khốn kiếp rồi đó!

Hắn còn có thể "cẩu" hơn một chút không!

Bất quá ngẫm lại, kỳ thật nhóm phi tử này xuất thân bất phàm, thí dụ như Hoàng Hậu, chính là nữ nhi của người đứng đầu Nam Hải đảng phái, đại nho đương thời Việt Sơn, nếu nói kinh luận sách lược, chỉ sợ thiên hạ không có mấy người có thể hơn được nàng. Đáng tiếc thân là nữ tử, không thể vào triều làm quan.

Lại hoặc là Hiền phi nương nương, từ nhỏ đã đi theo bên người lão Thừa tướng, lúc chưa xuất giá, một bài [Thịnh kinh phú] đã danh chấn kinh sư, nổi tiếng thiên hạ. Năm đó liền có người nói, nếu nữ tử cũng có thể nhập sĩ, Trạng Nguyên năm ấy đã chẳng đến lượt nam nhân.

Những nữ tử đó vị tất không có đầy bụng tài hoa, chỉ tiếc không được trọng dụng, thế đạo không được......

Vi Oanh vốn tưởng cẩu Hoàng đế đem các nàng đón vào hậu cung, là vì kiềm chế Cung gia cùng một đám thế gia bên ngoại, cân bằng thế lực triều đình. Hiện tại xem ra, hắn dĩ nhiên còn làm bắt các nàng đến làm công, đêm khuya giúp đỡ phê duyệt tấu chương!

Áp bức mỗi một giọt sức lao động, cái này gọi là cái gì?

Giai cấp tư bản lãnh huyết vô tình!

Còn chưa tới thời chủ nghĩa tư bản nảy sinh, hắn liền phát minh ra "văn hoá 996".

(Văn hoá làm việc của TQ, từ 9h sáng tới 9h tối, liên tục 6 ngày 1 tuần)

Cẩu Hoàng đế cũng quá cẩu, nàng đều tự thẹn không bằng.

Hoàng Hậu nhìn biểu tình ngẩn ngơ của các nàng, trong mắt ẩn ẩn có ý cười di động: "Tiêu quý nhân, ngươi đi bồi bệ hạ, Oanh Oanh, lại đây giúp ta mài mực."

Vi Oanh đáp lời, đi vào bên cạnh, mất hồn mất vía mài mực.

Hoàng Hậu cúi đầu xem tấu chương, ngọn đèn vàng ấm áp, làm nhu hòa đường nét thanh lãnh của nàng. Nàng chấp bút son phê xuống vài dòng, đột nhiên hỏi: "Đang suy nghĩ gì thế?"

Vi Oanh: "...... Muốn đọc một quyển sách tịnh tâm."

Xóa sạch đống phế liệu vàng rực tràn đầy trong đầu mình.

Tuy rằng...... Quả thật là đang nhiều người vận động.

Việt Thanh Huy cong cong mặt mày, muốn nói cái gì, Tiêu Thiên Tuyết bỗng nhiên từ ngoài cửa thò đầu vào: "Oanh Oanh, bệ hạ gọi ngươi đi vào."

Vi Oanh há mồm:"Hả?"

Cẩu Hoàng đế lại muốn làm cái gì, nàng không muốn đi vào.

Việt Thanh Huy hỏi: "Bệ hạ có chuyện gì sao?"

Tiêu Thiên Tuyết nhíu nhíu mày, dừng ở trên tay Vi Oanh: "Bệ hạ, bệ hạ cũng muốn Oanh Oanh giúp hắn mài mực."

Hết chương 25


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui