Vân Thiều nắm ống tay áo của Vi Oanh, nói một cách lưu luyến không rời: "Thế... Oanh Oanh đi trước đi, từ mật đạo đi ra ngoài liền có thể đến ngay chỗ chúng ta ở ngày trước, nàng ở đó nghỉ ngơi, đến khi trong cung an toàn, ta lại tới đón nàng."
Nàng ấy nhìn Vi Oanh, đôi mắt ướt át chứa đầy tính ý: "Oanh Oanh chớ chạy ra ngoài, ngoan ngoãn ở đó đợi ta, có được không?"
Vi Oanh: "Không được."
Vân Thiều tròn mắt, trong mắt ánh lên một lớp nước, hàng mi dài rủ như cánh quạt khẽ chớp một cái.
Vi Oanh cười lật tay nắm lấy Vân Thiều: "Bệ hạ, chúng ta không xuất cung, đổi chỗ khác đi."
Vân Thiều ngơ ngác hỏi: "Đi đâu?"
Vi Oanh cười đáp: "Nam Môn."
Bầu trời sáng dần lên, như một miếng vải xanh đậm, hé ra ánh sáng lờ mờ.
Vầng trăng trong veo lặn xuống, treo lơ lửng trên đỉnh cung điện, bên cạnh nhánh cây xanh biếc là một ngôi sao khẽ lấp lánh.
Vân Thiều bị kéo đi suốt dọc đường, bị gió lạnh lúc sáng sớm thổi qua mới lấy lại được tinh thần, ngước mắt nhìn bầu trời sáng quắc trên đầu, dừng lại hỏi: "Oanh Oanh... đến Nam Môn làm gì?"
Vi Oanh quay đầu lại cười với nàng ấy: "Đương nhiên là đi chơi rồi!"
"Chơi ư?" Vân Thiều nhìn nhìn chằm chằm Vi Oanh một lúc, tướng mạo của Đoạn Vi Oanh với tiên sinh hơi khác nhau, chỉ có đôi mắt là có chút giống nhau, lúc cười lên đôi mắt cong cong, còn đuôi mắt xếch lên, đôi mắt hai mí mở ra như lá liễu, trông vừa lanh lợi vừa gian xảo.
Vân Thiều nhìn một hồi rồi cũng cong mày cười: "Vậy thì cùng đi chơi đi."
Vi Oanh: "Tiện thể tập thể dục buổi sáng luôn! Cả ngày bệ hạ ngồi ghế dựa làm việc, như thế không ổn, phải vận động nhiều một chút, không thì sáng sớm hằng ngày chạy bộ, như vậy rất tốt."
Mặt trời còn chưa ló dạng, không khí trong lành, mang theo mùi thơm hoa cỏ.
Vi Oanh nắm tay Hoàng đế, hai bên tường cung sơn đỏ loang lổ nhanh chóng vụt qua, giày vải giẫm lên nền đất lát đá cẩm thạch, khoan thai nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. Nàng chạy ở phía trước, váy áo bằng lụa mỏng bay bay theo bước chạy, trăm bướm đậu hoa trên làn váy như sống dậy, nhanh nhẹn nhảy múa.
Vân Thiều nhìn trăm bướm phấp phới, nhớ đến rất nhiều năm về trước.
Cũng vào một bữa tờ mờ sáng sớm, nàng ấy thúc ngựa từ hành cung về Thịnh Kinh, đằng sau là khói đen cuồn cuộn, lửa lớn như máu đỏ.
Cây cối tươi tốt nhanh chóng lướt qua bên người, tiếng gió vù vù rít bên tai, nàng giục ngựa đi về phía trước, đặt chiếc lá phong bị lửa xém lên trước ngực, không ngoảnh đầu lại nhìn một lần nào.
Nàng ấy từng tưởng rằng, cứ thế là có thể có được Oanh Oanh rồi.
Nhưng chẳng ngờ được rằng, sau khi quay về Thịnh Kinh, cái phải đối mặt là cơn ác mộng cả đời.
Đời khó đoán, xoay xoay chuyển chuyển. Cho đến bây giờ, trộm về cũng được, cướp về cũng được, lừa về cũng được, trăng sáng vằng vặc trên trời luân phiên cho sao sa lấp lánh, cuối cùng cũng bị nàng ấy ôm vào lòng, thuộc về một mình nàng.
Trong mắt Vân Thiều ngấn lệ, nhưng khóe môi lại cong lên.
Đến cổng thành, sau khi trông thấy Hoàng đế mọi người đều sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống đất.
Trương Tiến cũng kinh ngạc, tay nắm đao hơi run lên, ngay lập tức làm kẻ gió chiều nào theo chiều ấy, dâng ý đồ mưu phản của Cung đảng ra, rồi ngẩng mặt lên nhấn mạnh một cách thành khẩn: "Nhưng thần không hề mở cửa cho bọn chúng!"
Tâm trạng của Vân Thiều rất tốt, gật đầu: "Thưởng."
Nàng ấy nghĩ, hôm nay nàng ấy hẳn là rất may mắn, cung biến trong tưởng tượng không xảy ra, Oanh Oanh cũng không hề bỏ đi. Kể từ khi Oanh Oanh quay lại, vận may của nàng ấy ngày càng tốt lên.
Vân Thiều liếc mắt nhìn xuống tường thành, nụ cười trên gương mặt tan biến, bất giác cau mày.
Một đám binh lính mặc giáp lượn quanh tường thành, đi từ Đông sang Tây, đứng đầu là Bùi Tiễn vũ dũng hiên ngang oai hùng.
Vân Thiều mù mờ: "Bọn họ đang làm gì thế?'
Không đợi Vi Oanh nói gì, Trương Tiến đã giành đáp lời trước: "Tập hợp vây tròn lại!"
"Tập hợp vây tròn?" Tuy rằng là vị đế vương nổi danh hung bạo nhưng nghe thấy vậy cũng phải lộ ra vẻ kinh ngac mở to mắt, sửng sốt một hồi.
Trương Tiến lại nói tiếp: "Tập hợp vây tròn lại, chém đầu cũng chẳng quá!"
Vi Oanh:...
Hay cho tên gió chiều nào theo chiều ấy, Thôi Tương mà thấy cũng tự hay mình chẳng bằng.
Đúng lúc này, Bùi Tiễn với đám người dưới tường thành ngẩng đầu lên, chú ý đến bóng người vàng rực ở phía trên.
Bùi Tiễn lập tức phấn khích vẫy tay: "Bệ hạ! Nương nương! Chào buổi sáng!"
Vi Oanh cũng vẫy tay theo, tay áo bay bay trong gió, lớn giọng hét: "Chào Bùi khanh, ngài đã ăn uống gì chưa?"
Bùi Tiễn: "Vẫn chưa ăn! Hai vị đã ăn chưa?"
Vi Oanh tiếp tục lớn tiếng đáp: "Bọn ta cũng chưa ăn, Bùi khanh hôm nay vất vả rồi, mau quay về ăn cơm đi."
Bùi Tiễn rong ngựa đã nửa đời người, lượn vòng quanh hoàng cung đối với hắn mà nói chỉ là chuyện cỏn con, hắn không những không mệt mà thậm chí còn muốn đi thêm vòng nữa.
Vi Oanh khoát tay: "Mọi người đều tản đi thôi!"
Trên mặt những binh lính khác hiện lên vẻ vui sướng, cứ như trông thấy cứu tinh vậy, nhất là những kẻ đã theo Cung Hồng Ba đi được một vòng lúc ban đầu rồi lại theo Bùi Tiễn đi một vòng nữa, những binh lính chưa ăn sáng, đều lũ lượt lộ ra vẻ mặt sung sướng.
Trương Tiến cũng vui theo.
Chao ôi, không cần phải lượn vòng nữa, cuối cùng cũng có thể thay ca đi ngủ rồi!
Hắn quay đầu đi được hai bước thì chợt nhận ra mình đã bỏ sót mất gì đó, nghiêng đầu, vị đồng liêu kia đang dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ với hắn, Trương Tiến lia mắt theo ánh nhìn của gã, lia đến vị Hoàng đế đang ngẩn người đứng trên tường thành.
... Chả trách sao lại cảm thấy không đúng, người vừa ra lệnh ban nãy vốn không phải là Hoàng đế!
Hắn vội vàng quay người trở về, vờ như không có chuyện gì xảy ra, quỳ rạp xuống đất.
Còn Vân Thiều vốn chẳng chú ý để chút cử động của thuộc hạ, ánh mắt nàng ấy rơi xuống người tỷ đệ Cung gia dưới tường thành, hơi xuất thần, ánh mắt thoáng chút phức tạp.
Biểu hiện của hai tỷ đệ Cung gia không hề giống nhau.
Sắc mặt Thái hậu trắng bệch, cuộn chặt lòng bàn tay, móng tay bấm vào da thịt, hàng mày xinh đẹp dựng đứng, nổi giận đùng đùng, còn vẻ mặt của Cung Hồng Ba lại sầu thảm như tro tàn, lại có chút vẻ như trút được gánh nặng.
Vân Thiều vẫn còn nhớ lúc bản thân mới vào cung, Cung Hồng Ba đã từng dạy bảo nàng ấy một khoảng thời gian, tất nhiên là khi đó nàng ấy ngụy trang cẩn thận... nhưng nếu không phải Cung Hồng Ba nói đỡ cho nàng ấy mấy bận, thì chỉ e rằng nàng ấy cũng đã sớm bị Thái hậu giết chết rồi.
Nàng biết người thầy này của mình không phải phản tặc, ông ta có tài trị nước có lòng can trung, từ nhỏ đã đọc sách thánh hiền học văn chương lễ nghĩa, vốn nên trở thánh xương cánh tay của đất nước. Vốn dĩ, nàng ấy cũng rất vui khi có một vị thần tử như thế.
Đáng tiếc...
Có tỷ tỷ làm Thái hậu cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.
Trong khoảnh khắc giây lát như thế, Cung Hồng Ba và Hoàng đế cùng có cảm giác ngưỡng mộ đối với huynh muội Bùi Tiễn Bùi Khuyết, có lúc trêu đùa cãi cọ, cũng có lúc bảo vệ ủng hộ lẫn nhau, có lẽ đây chính là cách người thân bình thường sống chung với nhau.
Vân Thiều từng bị tình thân trói buộc, chỉ trong nháy mắt đã có vài phần đồng cảm với Cung Hồng Ba.
Nàng ấy cúi đầu xuống, nhìn vào ánh mắt của Cung Hồng Ba, dùng giọng nói mà chỉ có mình nghe thấy, nhỏ giọng: "Thầy à, ngươi vẫn chưa đủ nhẫn tâm."
Chỉ có cắt đứt tất cả mọi thứ mới có thể làm những chuyện mình muốn làm.
Nàng ấy chầm chậm siết chặt lòng bàn tay lại.
Bùi Tiễn ở bên dưới kêu: "Bệ hạ, phải xử trí mấy kẻ phản..." Hắn bỗng nghĩ đến hiện giờ Hoàng đế vẫn chưa tỏ thái độ, Cung gia tuy tụ họp dưới tường thành rất đỗi khả nghi, nhưng bọn chúng vốn chưa hề vào cung.
Là trận cung biến không có sự bắt đầu.
Thế là Bùi Tiễn khựng lại một lát rồi vội vàng đổi giọng: "Mấy vị đại thần đoán sai nên sáng sớm chạy đến dưới Nam Môn?"
Vân Thiều quay đầu nhìn Vi Oanh, lặp lại lời nàng vừa mới nói: "Ai nấy quay về đi."
Vi Oanh phụ họa: "Đúng thế đúng thế, về nhà ăn cơm đi!"
Đám binh lính vốn tưởng bản thân ắt phải chết, không ngờ đế vương lại không truy cứu, bèn lũ lượt bỏ lại binh khí rồi quỳ rạp xuống đất hô vạn tuế.
Dưới tường thành cao ngất ngưởng, tiếng hô vạn tuế vang rền.
Bùi Tiễn mỉm cười, thấy Hoàng đế không hạ lệnh xử lý binh lính vô tội thì cuối cùng cũng yên tâm.
Hai người vai kề vai đứng trên tường thành, ánh mặt trời lóe sắc vàng, khiến cho tường thành tỏa sáng rực rỡ.
Bùi Tiễn ngẩng đầu nhìn bóng người được ánh nắng sớm nhuộm thành màu vàng nhạt, hắn vén vạt áo lên rồi quỳ xuống, khẽ giọng: "Hoàng thượng vạn tuế."
***
Nói là về nhà tắm rửa ngủ nghỉ, nhưng Bùi Tiễn vẫn rất thông minh hiểu ý của Hoàng đế, hạ lệnh khống chế đám người Cung Hồng Ba lại. Còn ba vị Thái hậu Thục phi Tiệp dư thì lại bị đưa vào trong cung.
Trong kiệu, sắc mặt Thục phi như tro tàn, hai tay siết chặt ống tay áo, cau chặt hàng mày, trong đôi mắt ánh lên vẻ sầu lo. Như thế này rõ ràng là thất bại rồi... kết cục của thất bại, nàng ta rất rõ.
Còn Cung Bối Nô ngồi cạnh lại không biết sự tình, vẫn ngây ngô kéo tỷ tỷ nói về tháp Trấn Yêu và thoại bản.
Dọc đường Thục phi im lặng, bỗng không kìm lòng được nghiêng người ôm lấy Cung Bối Nô, nước mắt chảy xuống như châu rơi.
Cung Bối Nô: "Tỷ tỷ? Không phải chứ, muội kể chuyện của một con bạch xà thôi mà tỷ đã khóc rồi, đều là chuyện trên thoại bản thôi mà, cũng trách Pháp Hải không biết yêu đương!"
Nàng ta vỗ lên lưng Thục phi: "Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, muội lại kể cho tỷ nghe chuyện đoàn viên vậy!"
***
Một cuộc cung biến như trò cười chấm dứt trong im lặng, ngoại trừ Bùi Tiễn và đám người đợi bên ngoài, thậm chí không có mấy ai biết, thi thoảng có người nói các đại nhân dẫn binh tụ họp vây quanh thì mọi người cũng chỉ coi là tin đồn.
Xuân về hoa nở, trong thành Thịnh Kinh chật ních học trò trẻ tuổi.
Tất cả mọi thứ đều phơi phới phồn vinh, hướng về triều đình.
Vi Oanh thức cả một đêm, tinh thần hơi không ổn. Đến giữa trưa, nàng ăn hết trà bánh mà Lục Chá dâng lên, rồi ngồi trên ghế cẩm lai dưới bóng cây, nhắm mắt dưỡng thần.
Lục Chá khẽ khàng bưng đĩa đồ ăn đi, ngước mắt nhìn thiếu nữ yên tĩnh nằm trên ghế thì không khỏi cong môi.
Lúc đi đến cửa, nàng ta đụng phải một người, nhất thời tròn mắt: "Hoàng hậu nương nương?"
Việt Thanh Huy liếc thoáng qua thiếu nữ đang nghỉ trưa, đặt ngón tay lên ngôi: "Suỵt, đi xuống đi."
Lục Chá cung kính hành lễ rồi rời đi. Việt Thanh Huy bước vào sân viện, ngồi xuống cạnh Vi Oanh, ngẩng đầu nhìn người đang ngủ, khóe môi hơi cong lên, qua lúc sau, nàng ta cũng từ từ nhắm mắt lại.
Vi Oanh có một giấc ngủ rất sâu, hai mươi điểm mức độ dung hợp khiến cho ký ức khi xưa của nàng dần dần rõ ràng hơn.
Lướt qua như nước chảy trước mắt, ngoài nữ hài u ám im lặng còn có thêm một người nữa trong ký ức.
Hết chương 103
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...